Trong Trướng Lê Nga

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Sương Hàn yên lặng nhìn về phía Trì Sơn, lúc này hắn đang cực kỳ chân thành khuyên bảo nàng: "Nghĩ tình chúng ta cùng ở Bắc địa một thời gian dài như vậy, nên ta mới nói với cô nương mấy lời này. Ta biết bộ dạng Tiết Tẫn không tồi, người cũng lợi hại, cả Yến Đô này nào có ai mà không sợ hắn, các tiểu cô nương thích hắn cũng là chuyện bình thường."

Chỉ trong chốc lát, Giang Sương Hàn cảm thấy bản thân sắp không duy trì nỗi vẻ mặt bình tĩnh khi đối diện với Trì Sơn nữa, nàng đang tính toán đuổi hắn đi.

"Nhưng mà cô nương cũng không thể không nghĩ đến mình mà một lòng say mê hắn được, ta nói cho cô nương biết, đối với nữ tử, tối kỵ chính là trong mắt lúc nào cũng chỉ hướng về một nam nhân, bây giờ thì chưa có chuyện gì nhưng sau này sẽ cực kỳ nguy hiểm." Rốt cuộc Trì Sơn cũng nói đến trọng điểm.

Giang Sương Hàn chưa từng nghe qua đạo lý như vậy bao giờ, nàng nhíu mày, nhưng mà cũng không có ngắt lời Trì Sơn.

"Đặc biệt là nam nhân như Tiết Tẫn, hắn sẽ không giống như những nam nhân khác, thích những nữ tử như chim nhỏ nép vào người, hắn hoàn toàn khác bọn họ." Trì Sơn thấy Giang Sương Hàn nguyện ý nghe mình nói, trong lòng cảm thấy vui mừng, quen biết nàng lâu như vậy, xem như bây giờ hắn đã nhìn ra, băng sơn mỹ nhân trước mặt này, thật sự chỉ nghe lời một mình Tiết Tẫn, tình cảm này sâu đậm đến cỡ nào rồi!

Giang Sương Hàn cảm thấy biểu cảm trên mặt Trì Sơn vô cùng phong phú, trong lúc nhất thời nghĩ không ra được hắn đã vì nàng mà suy nghĩ rất nhiều, nàng còn ra hiệu cho hắn nói tiếp.

Thời điểm Trì Sơn và Tiết Tẫn mười bốn mười lăm tuổi, lúc ấy, bọn họ đang cùng bọn công tử ở Yến Đô chơi bời lêu lỏng, mấy tên quần là áo lượt ở kinh thành đều thích nuôi mấy con vật nhỏ làm trò tiêu khiển như dế vẹt, hay những người thích chó sẽ huấn luyện cho mình một con chó để chơi đùa.

Chỉ riêng Tiết Tẫn là không giống với bọn họ, trong phủ tướng quân chỉ có một con sói tên Dạ Nguyệt, là thời điểm Tiết Tẫn đi quan ngoại bắt được mang về, lúc ấy bọn họ mới hiểu được vì sao lúc hỏi Tiết Tẫn về thú tiêu khiển, hắn chỉ cười nhạt không đáp.

Tiết Tẫn mười bốn tuổi cúi đầu nhìn xuống con sói ngoan ngoãn dễ bảo kia, trong mắt tất cả đều là kiêu ngạo bất tuân: "Huấn luyện chó thì có là gì, muốn huấn luyện thì phải chọn loài hung ác nhất."

Bọn họ đều nhớ lúc mới mang Dạ Nguyệt về, răng nanh sắc nhọn, ánh mắt màu xanh lục âm u, phảng phất như có thể một ngụm nuốt chửng người đối diện vậy. Dạ Nguyệt là con thú vô cùng hung mãnh, sinh trưởng ở vùng đồng cỏ rộng lớn, nằm ở phía tây của Đại Yến, người Nhung nơi đây đem chúng trở thành linh vật, thờ phụng đã trăm năm nay.

Ai ngờ Tiết Tẫn đã huấn luyện nó từ một con sói hung ác, nay trở thành một chú chó giữ nhà dịu ngoan.

Sau chuyện đó, trong tâm hồn ngây thơ của Trì Sơn sinh ra một phần sợ hãi đối với Tiết Tẫn, không có ý gì khác, chỉ là hắn cảm thấy người này quá độc ác.

Mặc dù đã có một Triệu Phù Khanh ở phía trước, nhưng Trì Sơn vẫn cảm thấy được, có thể thu hút sự chú ý của Tiết Tẫn nhất định phải là một nữ tử kiêu ngạo, khó thuần. Suy cho cùng, nữ tử như Triệu Phù Khanh, ở kinh thành này rất nhiều, bọn họ đều được giáo dục để trở thành một tiểu thư khuê cát dịu dàng, hiền thục, nhưng cũng chưa thấy ai trong số họ, có thể khiến Tiết Tẫn động chân tình, cố tình, Triệu Phù Khanh lại làm được, làm Tiết Tẫn chỉ thích một mình nàng ta.

"Tóm lại, cô nương ở trước mặt hắn không thể đánh mất chính mình."Trì Sơn cường điệu nói.

Như chuyện vừa rồi, không ai trong bọn họ nghĩ rằng Giang Sương Hàn sẽ trở lại ngay lúc đó. Nếu như một nữ tử bình thường mà nghe được mấy lời nói kia, cho dù tính tình ôn nhu đến cỡ nào, không nói đến chuyện có thể đại náo một trận hay không, nhưng cảm thấy đau lòng, phẫn nộ thì nhất định sẽ có.

Vậy mà Giang Sương Hàn một chút phản ứng cũng không có, vậy mà Tiết Tẫn cũng coi đây là chuyện bình thường.

Chuyện gì vậy? Vừa nhìn đã biết Giang Sương Hàn yêu đến hèn mọn, chỉ sợ thường ngày nàng đã bị Tiết Tẫn ăn đến gắt gao. Hắn một bên vì Giang Sương Hàn mà cảm thấy bất bình, một bên dự tính cáo từ nàng để ra ngoài tìm Tiết Tẫn.

Giang Sương Hàn thấy được trên mặt Trì Sơn mang theo đau lòng, hình như còn mang theo một chút thương tiếc nữa?

Nàng không bao giờ hiểu nỗi mạch não của Trì Sơn, theo lệ cũ hành lễ tiễn hắn rời đi.

Trì Sơn ra khỏi tiểu viện của Giang Sương Hàn, quả nhiên thấy được cách đó không xa Tiết Tẫn đang cùng Cảnh Xu nói chuyện, không cần đến trước mặt bọn họ, hắn đều có thể đoán được, giờ phút này Cảnh Xu nhất định sẽ khóc đến hoa lê đái vũ, trông cực kỳ vô tội đáng thương.

Thật sự đúng như hắn đoán, chỉ thấy Tiết Tẫn khoát khoát tay áo, rõ ràng là không kiên nhẫn so đo với nàng ta: "Trở về đi."

"Vừa rồi nhìn ngươi tức giận đến thành ra như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi đã động một chút lòng trắc ẩn rồi chứ, bây giờ xem ra, vẫn là vị kia quan trọng hơn." Trì Sơn cảm thán nói.

Tiết Tẫn liếc xéo Trì Sơn một cái, hắn không thích người khác ở trước mặt hắn, nhắc đến Triệu Phù Khanh.

Trì Sơn thấy hắn lại muốn nổi giận, vội vội vàng vàng đem hết lời trong lòng nói xong một mạch: "Ta chính là muốn nói với ngươi, đừng có cả ngày trưng ra ngoài bộ mặt hung dữ đối với cô nương nhà người ta, hiện tại, nàng đang vô cùng thích ngươi, nhưng ngươi cả ngày đều như vậy, chắc ngươi chưa nghĩ đến, lỡ như có một ngày nàng không thích ngươi nữa, trái tim hướng về người khác, thì ngươi phải làm sao? "

Tiết Tẫn cười nhạo một tiếng: “Chỉ là một thế thân, có cái gì cần phải nghĩ?”

Trên đời này, còn chưa có người nào làm gì được hắn.

Trì Sơn thấy biểu cảm trên mặt Tiết Tẫn, cảm thấy những lời nói vừa rồi của mình cũng chỉ vô ích, hắn liền khoát tay áo: "Được thôi, không nói với ngươi nữa, ta đi về trước, nếu để phụ thân biết được, ta không ở nhà đọc sách mà lén trốn ra ngoài thì ông ấy nhất định sẽ cầm roi đến đây truy sát ta mất. "

Tuy rằng Trì Sơn muốn giúp Giang Sương Hàn nói vài câu trước mặt Tiết Tẫn, nhưng hắn còn chưa tới mức vì giúp nàng mà cùng Tiết Tẫn xé rách mặt nhau.

Thời điểm Tiết Tẫn một lần nữa trở về, phát hiện trên người Giang Sương Hàn đã đổi thành một thân y phục khác.

Lúc còn ở Bắc địa, Tiết Tẫn đã nói qua, sau này không cho phép Giang Sương Hàn mặc y phục màu đỏ nữa, nàng cứ cho rằng Tiết Tẫn không thích màu sắc tươi sáng như màu đỏ, thêm nữa, lúc đó họ đang ở vùng biên cương, phần lớn mặc màu trắng là nhiều, nhưng lúc này nàng chính thức khoác trên người bộ y phục lộng lẫy lúc lên sân khấu, thật khiến cho người ta nhớ đến vẻ đẹp diễm lệ khi mới gặp nàng.

Bóng dáng đỏ rực như lửa đột ngột xuất hiện ở Bắc địa lúc chiều tà, lúc ấy bầu trời đã ngã về chiều, không gian như lu mờ trước vẻ đẹp của nàng, rực rỡ, chấn động lòng người.

Tựa như giờ phút này, y phục diễn hoa lệ, lộng lẫy nhưng cũng vô cùng rườm rà, thế mà khi khoác trên người nàng lại tạo cảm giác nhẹ nhàng, thanh thoát, vòng eo nhỏ nhắn, tựa như liễu rũ trong gió, mọi thứ phối hợp với nhau đều cực kỳ vừa vặn, không thừa cũng không thiếu. Má lúm đồng tiền, khi cười rộ lên rực rỡ như mùa xuân đã về, đôi môi đỏ mọng như anh đào tháng ba, đôi mắt quyến rũ nhìn người thỉnh thoảng lại chớp một cái, rất có tư thái của hoa mai trong gió tuyết, vượt qua ngày đông lạnh giá, chờ đến một ngày được vươn mình khoe sắc.

Tiết Tẫn chưa kịp nói chuyện, liền nghe Giang Sương Hàn nói trước: "Tướng quân đã không thích nghe《 Tái Hồng Nhạn 》, vậy thiếp hát 《 Thước kiều tiên 》cho ngài nghe, được không?"

Tiết Tẫn nhớ lại chuyện vừa rồi, cũng nhận ra có chỗ không thích hợp, cảm thấy được phản ứng của nàng quá mức lạnh nhạt, ban đầu hắn dự định hỏi nàng một vài câu về chuyện vừa rồi, nhưng khi thấy nàng xuất hiện thì hắn đã quên mất vấn đề cần hỏi.

Một khắc trước, hắn còn nghi ngờ tấm chân tình của nàng dành cho hắn, nhưng bây giờ, khi nhìn đến nàng đã chuẩn bị vì mình như vậy, thì hắn hoàn toàn yên tâm, không lo lắng gì nữa. Chỉ mới mấy ngày mà nàng đã biết nhận lỗi với hắn bằng cách này, vì hắn hát một khúc.

Hắn quả thực không thích 《 Tái Hồng Nhạn 》, đó là bài hát nói về một tướng quân thanh cao kiêu ngạo thời tiền triều, tuy rằng Tiết Tẫn kiêu ngạo, nhưng cũng không cảm thấy được bản thân cùng người này có chỗ nào giống nhau cả, đối với vị tướng quân kia, loại người chỉ thích để lại thanh danh mà không muốn lưu lại chiến công thì hắn cũng không có bao nhiêu kính trọng.

Tiết Tẫn không có nhắc với Giang Sương Hàn về ý nghĩ này, hoặc là nàng đã đoán được suy nghĩ của hắn, hoặc nàng đã nghe ngóng được sở thích của hắn, bất luận là cái nào, đều là minh chứng chính xác cho tình cảm mà nàng dành cho hắn.

Tiết Tẫn cảm thấy bản thân không cần thiết cùng nàng chấp nhất, bèn bảo: "Hát đi."

《 Thước kiều tiên 》 cùng Tái hồng nhan có khác biệt rất lớn, Thước kiều tiên nói về một đôi nam nữ từ lúc quen biết đến khi cảm mến nhau, cuối cùng kết thành một đôi phu thê, bài này không được lưu truyền rộng rãi, chỉ vì nó có tư tưởng một đời một kiếp, cả một đời chỉ có duy nhất đối phương, phần lớn mọi người đều cảm thấy đây là một điều vớ vẩn, không thực tế.

Giang Sương Hàn cũng hiểu được ý tứ vì sao Triệu Huyên Ngọc nhất định muốn nàng hát cho hắn nghe bài này.

"Thiếp không nghĩ sẽ hát cho người khác nghe, thầm nghĩ muốn hát cho tướng quân nghe, chỉ hát cho duy nhất một mình tướng quân nghe thôi được không?" Giang Sương Hàn hát xong, liền nhìn thẳng ánh mắt Tiết Tẫn hỏi.

Ánh nến lay lắt, không rõ ràng lắm, nến trong phòng đã tắt đi một nửa, cả phòng tràn ngập huân hương, nàng chuyên chú quan sát ngũ quan của hắn, mỗi một chỗ, mỗi góc độ đều vừa đủ, cả gương mặt đều hoàn hảo, trên mặt vô cùng sạch sẽ, không dính một chút máu nào.

Tiết Tẫn sửng sốt một chút, nghe hiểu đây là nàng làm nũng với hắn, cười một tiếng: "Đương nhiên là được, bài này ta thích, sau này nàng có thể thường xuyên hát cho ta nghe.”

"Vâng", Giang Sương Hàn nghẹn ngào lên tiếng.

Phiền não trong lòng Tiết Tẫn vừa mới áp chế được lại tự dưng xuất hiện, lời vừa rồi hắn nói cũng đâu có hung dữ? Tại sao nàng lại ủy khuất đến mức muốn khóc thế kia?

Hắn suy nghĩ một chút, vẫn là không kiên nhẫn giải thích: "Ta mới nghe Cảnh Xu nói, nàng không phải tiểu thiếp gì của ta, cho nên nàng có chuyện gì cũng không cần thiết phải giải thích với nàng ta cả, ta cũng đã nói qua, trong phủ này không ai có thể làm chủ của nàng được, nàng còn không vừa lòng sao?"

Giang Sương Hàn nhìn thấy thần sắc trên gương mặt kia có phần giống trước kia, nhìn cái miệng của hắn lúc đóng lúc mở, theo bản năng trả lời: "Thiếp nghe theo tướng quân."

Giày vò cả một ngày cuối cùng cũng bình an kết thúc.

Trong lòng Thu Cơ cùng Xuân Nga vẫn còn sợ hãi, Xuân Nga vỗ vỗ ngực nói: "Làm ta sợ muốn chết, ta mới nghĩ suýt tí nữa là, nữa là giống như trước kia, đại náo một trận rồi."

"Ăn nói cho cẩn thận", Thu Cơ quát khẽ Xuân Nga, hướng mắt nhìn thoáng qua gian phòng đã tắt đèn.

Xuân Nga hạ thấp âm thanh, tránh được một kiếp, lộ ra tươi cười: "Vẫn là Khanh Khanh cô nương có biện pháp." Nàng theo ánh mắt của Thu Cơ nhìn thoáng qua, rèm bên trong đã được buông xuống, vì thế hai người bọn họ bước ra gian ngoài.

Lúc này, ở tiểu viện bên kia, Cảnh Xu đang đứng ngồi không yên chờ người đi nghe ngóng động tĩnh bên kia trở về, sau khi nghe hạ nhân nói xong, nàng sửng sốt bật thốt: "Cái gì? Đại nhân chẳng những không có trách phạt nàng ta, mà còn đáp ứng cho nàng ta, về sau được tự do xuất phủ?"

Đại nha hoàn biết trong lòng Cảnh Xu đang khó chịu, liền ở một bên an ủi: "Nương tử đừng nghĩ như vậy, nàng ta ở phủ tướng quân không danh không phận, đến cái vị trí tiểu thiếp mà tướng quân cũng không muốn bố thí cho nàng ta, thì dễ dàng nhận thấy, tướng quân không đem nàng ta đặt trong lòng."

"Ngươi nói cũng có lý." Cảnh Xu tinh tế suy nghĩ lại một lần, cảm thấy lời nói của nha hoàn cũng không sai, nhất là sau ngày hôm nay, cả phủ đều biết, tướng quân đã nói qua, Giang Sương Hàn ngay cả vị trí thị thiếp cũng không xứng, "Căn bản tướng quân không để nàng ta trong lòng ngài ấy."

Ở một tiểu viện khác của Tây điện, Sài Thanh Y nghe đến tin tức của hạ nhân truyền đến, chẳng những không tức giận, mà ngược lại, nàng ta còn bật cười, thật không hổ là Giang Sương Hàn. Tuy rằng không đoán được chính xác ý tứ của Tiết Tẫn, nhưng Sài Thanh Y vẫn cảm thấy thủ đoạn của Giang Sương Hàn thật khó lường.

Bọn hạ nhân không hiểu vì sao Sài Thanh Y lại cười, chỉ thấy sau khi nàng ta cười xong, tự nói một câu: "Nàng ta đã có thể làm đến mức này, vậy mà chủ tử còn phái ta đến đây, quả nhiên vẫn còn điều kiêng kị."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio