Trọng Tử

quyển 2 chương 22: ma xà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xích Xà Đằng vẫn đang bùng cháy dữ dội, một thân ảnh cao to xuất hiện ở cửa đại điện, vạt áo cùng mái tóc dài bị gió thổi bay lên, dưới ánh lửa hừng hực, làm lộ ra khí chất uy nghiêm của Ma tôn Vạn Kiếp. Đáng tiếc lúc này trong điện không hề có người nào khác ngoài Trọng Tử, cũng không có thuộc hạ nghênh đón y, vì thế bóng dáng của y càng có vẻ cô độc.

Thấy rõ bóng dáng trước mặt mình, Trọng Tử thầm giật mình.

Không giống với khuôn mặt nàng thường thấy, khuôn mặt tuấn mỹ so với ngày thường có vẻ mệt mỏi hơn nhiều, khóe môi y có một vệt máu, bước đi cũng có chút tập tễnh, đúng là y bị thương rồi.

Vạn Kiếp cũng không nhìn tới Trọng Tử, lập tức đi thẳng tới chiếc giường đá rồi nằm xuống đó.

Trọng Tử nhỏ giọng hỏi: “Ngươi…làm sao vậy?”

Đôi mắt phượng đang muốn nhắm lại mở ra , ánh mắt lạnh lùng đảo qua Trọng Tử.

Trọng Tử bị ánh mắt của y làm cho sợ hãi, dù trước mặt nàng có thật sự là ‘thần tiên ca ca’ năm đó, nhưng đã bị y tra tấn nhiều như vậy rồi, nàng cũng sẽ không thể nào đồng tình thương xót cho y nổi nữa. Huống chi nàng cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, chỉ quay người, đơn giản nói: “Đại…thúc ngủ đi, ta đi ra ngoài!”

Đại thúc,Trọng Tử cố ý kéo ra thật dài hai chữ ấy, nhưng Vạn Kiếp ở phía sau như không hề để ý đến.

……………

Ngoài điện mãi mãi cũng chỉ là bóng đêm che phủ, sương khói thê lương, cỏ dại đá cằn, cây khô rễ cỗi. Thời tiết chỉ có một hai kiểu, khi thì gió lạnh, khi là mưa máu, hoặc là mây đen, hoặc là ánh trăng yêu dị, chưa một lần nhìn thấy ánh mặt trời.

Trọng Tử ôm Tinh Xán đứng ngây ngốc, một lát sau khoanh chân ngồi xuống.

Trước mắt cũng không có thời gian để tìm hiểu nhiều, Ma giới âm khí ngập đầy, nhưng cũng có thể giúp ích cho việc tu hành của mình, thay vì ngồi không chờ người đến cứu, không bằng nhân cơ hội này tu hành, tóm lại cũng không phải tất cả đều là chuyện xấu.

Trọng Tử nhắm mắt lại, để linh khí chạy khắp cơ thể.

Lúc bắt đầu, tâm trí nàng có chút không yên, dần dần linh khí càng lúc càng thông, khoảng chừng một canh giờ, Trọng Tử cảm thấy có luồng linh lực dư dả chạy trong thân thể, thì ra việc này có ích không ít. Trọng Tử đang đắc chí, bỗng nhiên cảm thấy mặt đất chấn động, cả người cũng theo đó mà lắc lư dữ dội.

Sao lại thế này? Trọng Tử vội vàng mở mắt xem xét xung quanh.

Trọng Tử còn chưa kịp phản ứng tiếp thì mặt đất phía dưới lại rung chuyển thật mạnh.

Dường như đã bị một lực rất mạnh tác động vào, sương mù tản ra, mây trời đổi sắc, trong vòng vạn dặm gió bụi thổi mịt mù, làm người ta hoa cả mắt, tạo thành một bầu không khí đồ sộ, ngột ngạt, quỷ dị.

Từ lúc ở đây tới giờ, Trọng Tử chưa từng gặp qua sự việc nào dị thường như thế này, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không hay ư? Trọng Tử cảm thấy sợ hãi, hai tay ráng chống đỡ để ổn định cơ thể, xoay mặt vào trong điện hét lớn: “Đại thúc, đại thúc, Ma cung của ngươi hình như xảy ra chuyện rồi! Dường như nó…đang sụp!”

Cả không gian xung quanh đều bị rung chuyển, gió thổi tán loạn, cát đá bay loạn xạ.

Trong điện không hề có tiếng trả lời.

Trọng Tử nghiêng người tránh tảng đá vừa bay về phía mình, cũng không dám ở lâu bên ngoài nữa, đứng dậy lảo đảo chạy vào điện: “Đại thúc! Đại thúc! Đây chẳng phải là cung của ngươi sao, chẳng lẽ ngươi không lo lắng gì sao!”

Vạn Kiếp lẳng lặng nằm trên chiếc giường đen, dường như đã ngủ say.

Biết tính tình y không tốt, Trọng Tử không dám đến gần, đứng ở đằng xa gọi lớn: “Đại Thúc! Đại thúc!”

Trọng Tử lớn tiếng như vậy, động tĩnh chung quanh mạnh như vậy mà Vạn Kiếp vẫn không có chút phản ứng, hai mắt nhắm nghiền, y vẫn ngủ say như trước, mái tóc dài màu đỏ sậm càng làm tăng thêm vẻ đẹp cho khuôn mặt tuấn mỹ, ngay cả vệt máu trên môi cũng mang theo vài phần mị hoặc.

Đúng rồi, y bị thương. Y còn sống ... hay chết rồi? Trọng Tử kiềm chế tâm tình kích động của mình, cẩn thận đến bên người Vạn Kiếp, huých nhẹ tay y, sau đó lại vội vàng lùi lại: “Đại thúc, ngươi mau đứng lên đi, đã xảy ra chuyện rồi!”

Cái tay kia, không, hình như cả người y không hề có chút hơi ấm, lạnh lẽo y như chiếc giường đá đen bên dưới người y vậy.

Trọng Tử không dám động mạnh, chỉ nhẹ nhàng lay lay Vạn Kiếp, gọi : “Đại thúc!”

Cơ thể không hề có độ ấm nhưng vẫn còn hơi thở, xem ra y bị thương quá nặng, lúc này khó có thể tỉnh lại được.

Ở bên ngoài, gió mạnh không ngừng lùa vào trong điện, lạnh thấu xương. Đại điện bị lay động cực mạnh, đá cùng đá không ngừng va chạm lẫn nhau, phát ra những âm thanh chói tai mà nguy hiểm, giống như nơi này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Trọng Tử đột nhiên nhớ lại một chuyện.

Nghe nói Ma giới sinh ra từ âm khí của Hư Thiên, cứ năm năm một lần sẽ trải qua một lần kiếp biến, chính là do âm khí quá nặng dẫn đến bị phản ngược lại. Bởi vậy ở Hư Thiên mở Ma cung là một chuyện cực kỳ khó khăn, phải là Ma tôn có pháp lực phi thường mới có thể làm được, ma có chốn dung thân, tất nhiên sẽ thần phục kẻ lập được ma cung đó thôi.

Trước mắt nhìn thấy tình hình của nơi này, rõ ràng là bị một sức mạnh cực lớn lay chuyển, chẳng lẽ… đang xảy ra Hư Thiên kiếp biến?

Giờ phút này Vạn Kiếp vẫn hôn mê chưa tỉnh, căn bản không thể ứng phó lại được kiếp biến này. Một khi kết giới không chịu nổi ngoại lực tác động, làm cho ma lực mạnh mẽ ngoài kia ập vào đây, chắc chắn nơi này sẽ bị phá hủy, lúc đó cả Trọng Tử và y đều phải hóa thành tro bụi.

Cả người Trọng Tử đổ mồ hôi lạnh, vừa sợ hãi vừa sốt ruột, bất chấp tất cả, lay mạnh: “Đại thúc! Đại thúc! Mau đứng lên đi! Kiếp biến tới rồi, nơi này sắp sụp rồi, ngươi mau dậy đi!”

Mặc cho Trọng Tử sống chết lay mạnh tới cỡ nào, hơi thở Vạn Kiếp vẫn mỏng manh như cũ, không hề thay đổi.

Trọng Tử vô lực buông y ra, ngồi xụi lơ xuống đất.

Sức mạnh này đến từ Hư Thiên, thế lực mạnh vô cùng, nơi này có chống đỡ được hay không cũng còn chưa biết. Lúc này ngoại trừ buông mặc cho số phận ra thì cũng không thể nghĩ được biện pháp nào khác, chỉ có thể cầu nguyện cho kết giới bên ngoài đủ vững chắc. Nàng đã kiên trì lâu như vậy rồi, thế mà cũng không thể chờ được tới lúc sư phụ đến cứu nàng, chẳng lẽ số trời đã định nàng phải chết ở nơi này sao?

Trọng Tử tuyệt vọng, nhưng lúc này bỗng nhiên ý nghĩ lại trở nên thông suốt.

Trọng Tử cảm nhận được có một luồng sức mạnh nào đó phát ra, kỳ lạ là dường như luồng sức mạnh này…có chút quen thuộc?

Trọng Tử ngồi yên một lát, lưu ý đến những thay đổi kỳ lạ đang diễn ra xung quanh mình, nàng còn đang kinh ngạc, thì luồng sức mạnh kia đã bắt đầu yếu dần đi.

Ba chấn động liên tiếp qua đi, mặt đất không còn rung chuyển kịch liệt như lúc trước nữa, những âm thanh va chạm xung quanh cũng dần nhỏ lại, luồng sức mạnh kia như một đợt sóng lưu chuyển, hướng tới nơi này, sau đó lại hướng qua nơi khác.

Rốt cục, xung quanh cũng dần yên tĩnh lại.

…………

Nhìn ra ngoài cửa đại điện, trời vẫn tối như vậy, đất đai cây cỏ vẫn như trước. Mọi việc xảy ra nãy giờ, nhiều lắm chỉ trong thời gian một chung trà nhỏ, nhưng Trọng Tử lại có cảm giác đằng đẵng như cả mấy canh giờ. Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, lòng vẫn còn sợ hãi không thôi.

Có thể may mắn thoát được tai kiếp này, ước chừng một nửa nguyên nhân là do kết giới của Vạn Kiếp vững chắc, chống đỡ được trận kiếp biến vừa rồi, còn một nửa nguyên nhân khác là do may mắn. Vạn Kiếp lúc này đang bị thương nặng, nếu lại có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, không có ai tu bổ chống đỡ kết giới, hai người tất chỉ có đường chết mà thôi.

Bất luận thế nào, lần này quả thật là tìm được đường sống trong chỗ chết.

Trọng Tử âm thầm cảm thấy may mắn, ngồi dưới đất thở dốc một hồi, từ từ bình tĩnh trở lại mới đứng lên bước ra ngoài điện.

Bước chân nàng bỗng chậm dần, sau đó dừng lại.

Sau một lúc lâu, nàng chậm rãi quay người lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn thấy chuôi kiếm Nghịch Luân màu đỏ sậm kia. Trong đáy mắt lóe ra một tia sáng sâu kín.

Hiện giờ Vạn Kiếp vẫn còn hôn mê bất tỉnh, chẳng phải là thời cơ tốt nhất sao? Chỉ cần nàng mang theo Ma kiếm rời khỏi nơi này, sư phụ nhất định sẽ tha thứ cho nàng, mọi người cũng sẽ tha thứ cho nàng, nàng sẽ không phải đi Côn Luân, lại đuợc ở lại Tử Trúc Phong mà phụng dưỡng sư phụ.

Nhưng ở cửa có thiết lập kết giới, có cầm kiếm cũng không thể nào ra ngoài được.

Trọng Tử nhìn kiếm hồi lâu, tầm mắt lại di chuyển về phía chiếc giường đá nơi Vạn Kiếp đang nằm, trong đầu bỗng nảy lên một ý nghĩ to gan lớn mật.

Nếu….y chết thì sao?

Kiếp biến đã qua đi, không cần phải có kết giới bảo vệ nữa. Chỉ cần Vạn Kiếp chết, kết giới tự nhiên sẽ biến mất, nàng có thể mang theo Ma kiếm ra ngoài.

Nghịch Luân ma kiếm, là thánh vật của ma tộc, đủ để giết Ma tôn hùng mạnh nhất.

Lấy Ma kiếm, giết y!

Trọng Tử cắn môi, không tự chủ được mà đi về phía thanh kiếm.

Giờ phút này y hoàn toàn không hề có khả năng chống cự, có thể nắm chắc chín phần thành công. Kết giới biến mất, nơi ở của Vạn Kiếp sẽ lộ ra, sư phụ rất nhanh sẽ tìm được nàng, cứu nàng ra khỏi đây. Giết tên Ma tôn ác quỷ này, mọi người trong Tiên môn sẽ cảm kích nàng vì đã trả được thù rửa được hận cho biết bao sinh mạng đã hy sinh oan uổng.

Nhanh, nhanh ra tay giết y đi! Đáy lòng Trọng Tử có những tiếng nói vang lên, giật dây cho nàng.

Trọng Tử nhìn chằm chằm vào Ma kiếm, sau đó chậm rãi vươn tay, hướng về phía nó.

Dù năm đó Vạn Kiếp đối với nàng có ân tình, nhưng y đã tra tấn nàng quá nhiều, cũng coi như là đã trả đủ rồi. Y đã sớm không còn là ‘thần tiên ca ca’ năm đó nữa. Hơn nữa, vẫn còn món nợ máu của mẹ cha năm nào, hơn nữa ngoại trừ ba ngàn tính mạng của đệ tử Tiên môn lúc trước, mấy năm này y giết thêm không biết bao nhiêu đệ tử Tiên môn cùng dân chúng vô tội nữa rồi, không phải là quá đáng chết sao?

Tay Trọng Tử không thể khống chế nổi, bàn tay đang vươn ra giữa không trung đang không ngừng run rẩy.

Biết rõ người trước mặt mình đáng chết, nhưng không phải ai cũng có đủ dũng khí để giết người.

Bởi vì nàng không hề ngờ rằng, chính mình, cũng có ngày dùng bàn tay này giết người.

“Bị ức hiếp có thể nổi giận, nhưng cũng không nên có ý muốn lấy tính mạng của người khác, biết không?” Từng có người chính miệng nói với nàng như vậy, từ đó, câu nói ấy nàng luôn ghi tạc, khắc sâu trong lòng. Nhưng ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, có một ngày nàng lại chính tay giết người nói ra câu nói ấy.

Vạn Kiếp vẫn lẳng lặng nằm ở trên giường đá, không chút ý thức. Đối với tình cảnh nguy hiểm của bản thân, y vẫn không hề hay biết.

Y vẫn còn mê man, nhưng ngược lại nhờ đó mà khuôn mặt y lại lộ ra khí chất bình thản quen thuộc, giống như năm đó … Một sợi tóc đỏ sậm vắt qua khuôn mặt hoàn mỹ của Vạn Kiếp, màu sắc giống như như vệt máu vẫn còn đọng lại trên khóe môi y.

Tinh Xán trong tay Trọng Tử giật giật, dường như nó cũng bất an như chủ nhân.

Tuy giết người là lựa chọn bất khả kháng, hơn nữa lại là tiêu diệt ma tôn tai họa của Lục giới, nếu sau này sư phụ biết được, chắc chắn người sẽ tha thứ cho nàng. Nhưng mà…. sự việc năm đó còn chưa được làm rõ, sư phụ hẳn sẽ không mong nàng làm như vậy, lại càng không muốn nàng tự tay giết người.

Trọng Tử nhìn khuôn mặt đang ngủ say kia, chần chờ một lúc lâu, rốt cục cũng rút tay về, suy nghĩ đối sách khác.

Cơ hội này không thể bỏ qua, nhưng nàng cũng không muốn làm hại đến tính mạng Vạn Kiếp, cũng không thể ở lại chỗ này để y tra tấn được nữa. Sau nhiều ngày tiếp xúc, Trọng Tử đã sớm nhìn ra Vạn Kiếp không có ý muốn lấy mạng nàng. Ngược lại kẻ đứng sau màn kia mới khiến Trọng Tử thực sự lo lắng, kẻ đó trà trộn vào Tiên môn, mục đích khó dò, mặc kệ ra sao, nàng cũng phải nhanh chóng suy nghĩ ra cách thoát ra ngoài báo cho sư phụ biết mới được.

Trong đầu chợt lóe lên một ý, Trọng tử ngồi xổm xuống đất, sờ soạng trên giường đá đen, ấn đông ấn tây.

Không uổng công nàng kỳ vọng, một địa đạo được mở ra, bên trong có rất nhiều bình ngọc, đều dùng để đựng thuốc.

Trọng tử nhớ rõ ràng, có mấy lần khi Vạn Kiếp tra tấn nàng, y bắt nàng nuốt chỉ cùng một loại thuốc độc, và loại độc đó cần thuốc giải mới có thể tiêu trừ độc tính của nó. Có một lần nàng cố gắng chịu đựng, cuối cùng cũng không bị hôn mê, mới phát hiện y lại cho nàng nuốt một loại thuốc giải nào đó.

Nếu không phải y không cần ăn uống thì nàng đã sớm hạ độc y rồi.

………….

Đưa mắt nhìn một cái, Trọng Tử liền nhận ra hai loại thuốc. Trọng Tử lập tức phân biệt thuốc độc và thuốc giải, sau đó đem tất cả những loại thuốc còn lại, không cần biết là bao nhiêu đổ hết vào Xích Xà Đằng vạn năm đang phun lửa kia.

Trọng Tử đã nếm qua đau đớn của loại thuốc này, nên nàng rất rõ công dụng của nó, loại độc kia khiến người ta khó có thể chịu nổi đau đớn, tra tấn hành hạ không ngừng, căn bản khiến người bị trúng độc không có khí lực lẫn tâm tư mà thi triển thuật pháp. Độc của Ma cung khó chế cũng khó giải, y tra tấn nàng quá nhiều rồi, bây giờ để y chịu đau đớn như vậy cũng là lẽ thường mà, cái này gọi là ‘gậy ông đập lưng ông’, huống chi nàng chỉ là muốn y thả nàng ra thôi mà. Chỉ hy vọng là sự việc này sẽ diễn ra như mong muốn của nàng.

Trong lòng Trọng Tử cũng không nắm chắc kết quả, nàng cầm lọ thuốc, đổ mồ hôi lạnh. Không dám chần chờ, mở miệng Vạn Kiếp ra đổ thuốc vào, dùng linh lực của mình ép thuốc đi xuống.

Quả nhiên, Vạn Kiếp nhanh chóng mở mắt ra.

Trọng Tử lùi lại phía sau.

Không hề như dự kiến của Trọng Tử, Vạn Kiếp không hề lộ vẻ đau đớn, ngay cả tiếng rên cũng không thấy.

Vạn Kiếp xoay người ngồi dậy, hai tay ôm ngực, nhíu mày.

Thuốc này có tác dụng không đây? Trọng Tử nửa tin nửa ngờ, nhìn Vạn Kiếp không chớp mắt, quan sát vẻ mặt của y, hy vọng nhìn ra được một chút thay đổi trên khuôn mặt đó.

Sau một lúc lâu, Vạn Kiếp mới nâng tầm mắt, cổ họng phát ra giọng nói khàn khàn: “Thuốc giải?”

Y hỏi như vậy, có thể thấy được y đã bị trúng độc. Trọng Tử thấy kinh ngạc vì sức chịu đựng của y, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra: “Chỉ cần ngươi hủy kết giới thả ta đi, ta sẽ để lại thuốc giải cho ngươi.”

Y chỉ nhìn nàng.

Bàn tay siết chặt giải dược, Trọng Tử tận lực trấn tĩnh nói: “Thuốc giải này chỉ có một lọ, mặc dù ta không có nhiều pháp lực, nhưng để hủy nó thì dễ như trở bản tay thôi.”

“Ngươi đang uy hiếp bổn tọa ư?”

“Đại thúc ngài đây làm sao mà lại sợ ta uy hiếp được, nhưng mà Cung Tiên tử không có ngươi bảo vệ, nhất định sẽ rất nguy hiểm. Ta chỉ muốn rời khỏi nơi này, không có ý định hại ngươi, ta chỉ mong đại thúc đừng làm khó ta.”

Đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn Trọng Tử, không hề có tình cảm, cũng không có lấy nửa điểm đau đớn.

Y thản nhiên nói: “Kẻ kia đã ép ta mang ngươi tới đây, nếu ta thả ngươi đi, nàng còn có thể sống sao?”

Trong lòng Trọng Tử vốn còn le lói chút hy vọng, nghe y nói như vậy, trong lòng ‘lộp bộp’ một tiếng, chút hy vọng nhỏ nhoi này coi như tan biến. Khuôn mặt Trọng Tử trắng bệch như tờ giấy, bàn chân lùi về phía sau hai bước, vừa tức vừa hối hận, ‘tính già hóa non’. Sớm biết thế này, nàng nên trực tiếp cầm kiếm đâm chết y cho rồi, cũng không phiền phức tới mức này, kết quả là làm cho bản thân lâm vào cảnh khốn cùng.

Vạn Kiếp nhìn Trọng Tử một lúc lâu, cười lạnh: “Hối hận ư? Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi làm hại bổn tọa ư?”

Trong chớp mắt, thanh Nghịch Luân trên vách đá đã biến thành một con rắn đỏ rực lửa, từ từ trườn xuống bên cạnh Vạn Kiếp, đầu rắn ngóc cao, hướng về phía Trọng Tử mà phun lửa.

Trọng Tử sợ hãi: “Rắn ma!”

Không trách được đối với thiên ma lệnh Trọng Tử luôn có cảm giác kỳ lạ, vậy mà đối với thanh kiếm đó lại không hề có cảm giác gì, thì ra nó không phải là Nghịch Luân ma kiếm thật, mà là một thanh kiếm do rắn ma biến thành.

Đáng ra phải nghĩ đến sớm hơn chứ, thứ quan trọng như Nghịch Luân ma kiếm, thứ mà Tiên môn cùng Ma cung Cửu U đã hao tổn biết bao tâm tư sức lực để tìm kiếm, Vạn Kiếp sao có thể tùy tiện treo nó ở nơi này được.

Cả người Trọng Tử ướt đẫm mồ hôi, không thốt nên lời.

Nàng từng ở thư phòng của sư phụ đọc qua sách, con rắn này tên là Ma Xà Hư Thiên, là vật kịch độc, trung thành tuyệt đối với chủ của nó, đệ tử Tiên môn có pháp lực hơi yếu một chút một khi bị nó đả thương, nếu chữa trị chậm trễ thì e là khó có thể cứu được. May mắn vừa rồi nàng không dùng nó giết Vạn Kiếp, nếu không có lẽ chính nàng đã phải chết trong miệng nó rồi. Nói như vậy là tên Vạn Kiếp này đã sớm dự đoán được ý tưởng của nàng, không ngờ người này tâm cơ lại thâm trầm đến vậy.

Vạn Kiếp nói: “Lúc nãy nếu ngươi muốn chạy cũng không khó.”

Trọng tử ngơ ngác nhìn y.

“Lạc Âm Phàm xâm nhập Hư Thiên, mới vừa rồi chỉ cần ngươi dùng linh lực tiên môn của mình mà tiếp ứng hắn, hắn tất sẽ cảm nhận được, cứu ngươi ra ngoài.” Y dừng lại, cười lạnh: “Ngay cả Thiên tôn Nam Hoa nếu còn sống cũng không dám xông vào Hư Thiên Ma giới, Lạc Âm Phàm quả là quá tự phụ.

Trọng Tử cảm thấy mình thật ngu dốt.

Khó trách luồng sức mạnh kia sao lại quen thuộc với nàng như vậy, thì ra là của sư phụ! Vì cứu nàng, sư phụ một mình xông vào Hư Thiên Ma giới tìm đường.

Bỏ lỡ cơ hội vừa rồi Trọng Tử hối hận vô cùng, nhưng nhiều hơn hối hận là cảm giác vui sướng, sư phụ vẫn còn nhớ đến nàng, vẫn lo lắng cho nàng mà.

Vạn Kiếp đứng lên, chậm rãi bước về phía Trọng Tử.

Chỉ ngủ một giấc ngắn vậy thôi mà y dường như đã hoàn toàn bình phục, cả người tinh thần phấn chấn, bước đi vững vàng, ánh mắt sáng ngời, không hề giống với dáng vẻ của người bị trúng độc.

Trọng Tử hoảng sợ liên tục lùi về phía sau.

“Ngươi…thuốc giải chỉ còn có một lọ này thôi, ngươi…”

“Hừ!”

Y không hề có chút ý muốn nhượng bộ Trọng Tử. Trọng Tử bị dồn đến góc tường, muốn lui thêm cũng không thể. Trong tay nàng mặc dù đang cầm thuốc giải, nhưng nàng cũng không muốn hủy nó, dù sao mục đích của nàng là thoát khỏi đây. Nhưng mà Vạn Kiếp dường như không quan tâm đến sự uy hiếp của nàng.

Ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ, càng thêm vẻ tà mị.

Vạn Kiếp khẽ phất tay, lọ thuốc giải lập tức bay khỏi tay Trọng Tử. Trọng Tử còn chưa kịp hoàn hồn, Vạn Kiếp đã vươn tay, ném lọ thuốc giải vào lò lửa đang cháy hừng hực kia.

Trọng Tử hoảng hốt.

“Ngươi…”

“Chỉ là độc dược, há có thể làm khó được bổn tọa ư!”

Như là sét đánh giữa trời quang, Trọng Tử hết sức lui về phía sau, sau lưng đã kề sát vào vách tường, trên trán đầy mồ hôi lạnh, hoảng sợ mà tuyệt vọng nhìn Vạn Kiếp, nàng dường như đã thấy kết cục của bản thân.

Không thể tưởng tượng nổi pháp lực của y lại cao cường tới mức này, căn bản không hề sợ Ma độc.

Mà nàng, lại không biết tự lượng sức mình, dám lấy thuốc độc uy hiếp y, còn nổi lên ý muốn giết y. Đợi nàng phía trước sẽ là kết cục như thế nào đây?

Cả người Trọng Tử run lên bần bật, gần như sắp bật khóc.

Không thể ngờ được, Vạn Kiếp không hề để ý tới Trọng Tử, xoay người bước ra khỏi điện.Ngày kế tiếp lại không khổ sở như Trọng Tử đã nghĩ. Vạn Kiếp không tra tấn nàng, điều này nằm ngoài dự đoán của Trọng Tử, dám cả gan uy hiếp y, vốn tưởng rằng nhất định sẽ bị y nghiêm trị, thế nhưng y lại khinh địch mà buông tha nàng? Đến trốn cũng không thoát, nàng đành thật cẩn thận ở lại trong điện nửa tháng, phát hiện Vạn Kiếp không hề có ý so đo tính toán với mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng cứ nghĩ đến việc mình bỏ lỡ mất cơ hội giúp sư phụ cứu mình, Trọng Tử lại ảo não không thôi.

Dựa vào tính tình của Vạn Kiếp, muốn y hạ thủ lưu tình đã là hiếm lắm rồi. Trọng Tử hiểu được đạo lý này, bởi vậy tự giác không đi trêu chọc y, chọn một góc sáng sủa trong điện, suốt ngày ngồi ở đó tu hành, cố gắng hết mức không để ý tới y.

……...

Thời gian yên lặng trôi qua, cho tới một ngày Vạn Kiếp mang về hai người.

Đến nơi ở của Vạn Kiếp đã ba tháng, Trọng Tử chưa hề thấy y mang người lạ vào điện nên nàng cảm thấy kinh ngạc, đương nhiên nàng cũng không dám ‘nhàn rỗi sinh tật’ đi quản chuyện này, tính bỏ qua không nhìn tới. Nhưng khi nàng nhìn thấy rõ hai người kia, nàng lập tức sợ hãi - hai người kia đúng là đệ tử Nam Hoa, trong đó có một người chính xác là cháu gái của Mẫn Vân Trung - Mẫn Tố Thu!

Trọng Tử vội vàng trốn sau cây cột, đợi Vạn Kiếp rời đi mới chạy tới gọi nàng ta: “Mẫn sư tỷ!”

Hai người vẻ mặt đang tuyệt vọng, nhìn thấy Trọng Tử càng hoảng sợ hơn, lui về phía sau.

Thì ra là do Lạc Âm Phàm là người cuồng sạch sẽ, mỗi khi thấy trên người Trọng Tử có vết bẩn liền dùng Tịnh Thủy chú làm sạch cho đồ đệ. Nơi này là Ma cung Vạn Kiếp, chỉ có mưa máu, Huyết Hà. Vạn Kiếp pháp lực vô biên, đương nhiên không cần để tâm đến quần áo. Ngược lại Trọng Tử lại rất thê thảm, nàng không tìm thấy nước sạch, lại càng không dám tìm Vạn Kiếp xin giúp đỡ, nên chỉ miễn cưỡng dùng cỏ Thần Lộ để giữ sạch sẽ. Lúc này đầu tóc Trọng Tử rối bù, mái tóc bết dính thành từng mảng, áo trắng trên người đã sớm bị nhuộm thành màu đen, khó trách người khác không nhận ra nàng.

Trọng Tử bất đắc dĩ, chỉ biết kéo tay Mẫn Vân Thu cười khổ: “Mẫn sư tỷ, là muội đây! Trọng Tử đây!”

Hai người nghi ngờ nhìn Trọng Tử một lúc lâu mới nhận ra nàng, mừng rỡ vô cùng.

Trọng Tử nói: “ Hai người sao lại bị y bắt đến đây?”

Mẫn Tố Thu nói: “Chúng ta vốn đang đi Thanh Hoa cung, nhưng không ngờ trên đường đi lại chạm mặt Vạn Kiếp, thế là bị y bắt tới đây.”

Cuối cùng cũng gặp được người thích hợp để hỏi chuyện, sau khi trò chuyện hỏi han một hồi, rồi cũng phải đề cập đến chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng, Trọng Tử hồi hộp: “Trác sư huynh và Văn sư cô, bọn họ…như thế nào rồi?”

Mẫn Tố Thu liếc Trọng Tử một cái rồi thấp giọng: “Văn sư cô không sao, chỉ có Trác Hạo ca ca bị thương không nhẹ, chuyến này ta đến Thanh Hoa cung là để thăm hỏi y.”

Nghe được Trác Hạo không nguy hiểm tính mạng, Trọng Tử nhẹ nhàng thở ra, cũng không quan tâm đến Văn Linh Chi. Có lẽ Vạn Kiếp chỉ muốn bắt mình đi nên buông tha cho bọn họ.

Người đệ tử còn lại tên Vân Anh, cũng trạc tuổi Trọng Tử, đi đến kéo cánh tay Trọng Tử, nói: “Trọng sư cô, người quả thật ở trong này, chúng ta đều nghĩ người chuyến này dữ nhiều lành ít. Tôn giả hôm trước vì muốn tìm ra chỗ ở của Vạn Kiếp mà một mình tiến vào Hư Thiên Ma giới, thật may mắn Tôn giả người có pháp lực cao cường nên vẫn bình yên vô sự.”

Trọng Tử rũ mắt cười gượng.

Vân Anh nhìn nàng, lo lắng: “Vạn Kiếp không có ý giết người chứ?”

Trọng Tử lắc đầu: “Y không muốn giết ta.”

Vân Anh cảm thấy khó hiểu: “Cũng không thấy y áp chế Tôn giả, vậy y bắt người để làm gì?”

Trọng Tử cũng chỉ lắc đầu.

“Nếu Vạn Kiếp đã không muốn giết sư cô ấy, chúng ta ngược lại càng gặp nhiều nguy hiểm hơn.”

Vân Anh đang muốn nói tiếp đã bị Mẫn Tố Thu ngăn lại, nàng ta vội vã hỏi Trọng Tử: “Pháp lực của chúng ta đều bị Vạn Kiếp vô hiệu, muội ở đây đã lâu, có từng nghĩ ra cách nào để thoát khỏi nơi này chưa?”

Trọng Tử khó xử: “Muội biết lối ra, nhưng cửa đã bị thiết lập kết giới rồi, không thể ra được, người ở bên ngoài cũng không vào được.”

Mẫn Tố Thu nghe Trọng Tử nói vậy vẻ mặt ngập tràn thất vọng.

Vân Anh dậm chân: “Mấy năm gần đây Vạn Kiếp ngày càng to gan. Ngày trước y dám đi ngang qua Nam Hoa, cũng không biết y muốn làm gì, hại rất nhiều đệ tử phái chúng ta. May mắn là Mẫn Tiên tôn cùng Chưởng giáo đuổi tới kịp, cùng với mấy vị sư thúc thiết lập sát trận Cửu Tinh Phục Ma mới có thể làm y bị thương, ai ngờ nhanh như vậy mà y đã bình phục.”

Thì ra y bị thương là do nguyên nhân này? Trọng Tử giật mình, chợt hiểu ra.

Vạn Kiếp cứ cách ngày lại đi ra ngoài, nàng sớm đã nghi ngờ. Quả nhiên y không phải là đi gặp Cung tiên tử, mà mục đích chính của y là tìm ra người phía sau bức màn che kia là ai. Y cũng đường đường là Ma tôn mạnh nhất Ma giới, người kia dùng Cung Khả Nhiên uy hiếp y, y chỉ cần đem nàng ta đặt luôn bên cạnh mình là được rồi, cớ sao lại phải chịu uy hiếp? Chẳng lẽ ngoại trừ Cung Khả Nhiên, còn có việc gì khác có thể áp chế y được nữa sao?

Trọng Tử vẫn còn đang nghi hoặc, Mẫn Tố Thu bỗng kêu lên sợ hãi.

Ngước mặt lên nhìn người vừa mới tới, Trọng Tử theo bản năng đem hai người kia che chở sau lưng.

Vạn Kiếp không hề để ý tới Trọng Tử, phất tay dùng pháp lực kéo Mẫn Tố Thu tới trước mặt y, rồi cứ thế xoay người kéo theo nàng ta vào trong điện.

Trọng Tử khẩn trương: “Ngươi… muốn làm gì?”

Khuôn mặt Vân Anh trắng bệch, nàng ta nghiêm mặt nói: “Y muốn lấy nguyên khí của con người để tu luyện Ma thần!”

Trọng Tử nhớ tới những bộ xương trắng trải đầy trên bờ sông máu, cả người không kềm được mà run rẩy.

Cùng là đồng môn với nhau, đương nhiên là Trọng Tử không thể không cứu. Huống chi Mẫn Tố Thu lại là cháu gái của Mẫn Vân Trung, nàng ta đối với mình cũng không tệ, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng ta chết được đây? Nhưng nếu đối nghịch với tên Ma tôn này, nhìn tình hình trước mắt, dù pháp lực của các nàng không bị vô hiệu, y cũng không thèm để các nàng vào mắt.

Khuôn mặt Trọng Tử không còn chút máu, nhìn Vạn Kiếp từ từ bước vào trong điện.

Đồng môn gặp nạn mà không cứu, nếu sư phụ biết nàng là một đồ đệ ham sống sợ chết như vậy, chắc chắn là người sẽ thất vọng lắm.

Bối phận của Vân Anh thấp, nhưng giờ phút này đã rất hoảng hốt không nghĩ được gì,cũng không để ý tới thân phận, không tự chủ được mà kéo cánh tay của Trọng Tử: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Trọng Tử lấy hết can đảm lao lên: “Đại thúc!”

Vạn Kiếp đã đi đến cửa đại điện, bỗng nhiên đường bị người khác chặn, dừng chân lại, cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Trọng Tử, không hề có lấy một chút biến đổi.

Trọng Tử bị y nhìn phát hoảng, lắp bắp: “Đại… thúc, cầu xin người hãy bỏ qua cho các nàng…”

Không thể tin nổi Trọng Tử can đảm như vậy, Vân Anh bị dọa đến ngây người.

Vạn Kiếp cười lạnh: “Việc tu luyện của bổn tọa rất quan trọng, bỏ qua cho bọn chúng? Vậy dùng ngươi thay thế được không?”

Trọng Tử bị dọa hết hồn, khuôn mặt trắng bệch, lùi về phía sau.

Vạn Kiếp không hề để ý tới Trọng Tử, bước vào cửa điện.

Trọng Tử cắn răng, nắm lấy tay áo Vạn Kiếp: “Đại thúc, đừng hại người nữa! Cung Tiên tử cũng là đệ tử Tiên môn, người sẽ không thích ngươi như thế này đâu! Ngươi có thể vì tiên tử mà giải phóng Ma cung, vậy tại sao không thể vì nàng ấy mà thu tay lại? Nếu như ngươi đối với người khác cũng giống như đối xử với nàng….”

Vạn Kiếp mất kiên nhẫn hất cánh tay lên.

Trọng Tử bị một lực vô hình hất bay ra xa, cơ thể rớt mạnh xuống bậc thang, ngực đau đớn, hé miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Vân Anh thấy thế kinh hãi, chạy tới đỡ Trọng Tử dậy: “Trọng sư cô, người có sao không?”

Trọng Tử lắc đầu, ráng nhịn đau nhấc ống tay áo lau vết máu ở khóe miệng, nhìn lên đã thấy Vạn Kiếp chuẩn bị thiết lập kết giới.

Nếu y vào trong kết giới, chắc chắn Mẫn Tố Thu sẽ phải chết!

Trọng Tử dùng hết sức đẩy Vân Anh ra, gắng sức đứng lên chạy về phía Vạn Kiếp, nhưng bước chân không vững, lảo đảo gục trước mặt y. Trọng Tử cũng không buồn để ý đến tư thế buồn cười lúc này của mình, hai tay ôm lấy chân Vạn Kiếp: “Đại thúc! Đại thúc! Người không nhớ lời người đã dạy con sao? Bị ức hiếp cũng không thể làm hại đến tính mạng của người khác, huống chi các nàng cũng không hề hại người mà, Sở Bất Phục! Sở ca ca!”

Vạn Kiếp đá văng Trọng Tử ra: “Ta đáp ứng tên kia giữ lại tính mạng của ngươi. Đừng có ‘được một tấc lại muốn thêm một thước.’

“Người là Thần tiên, là thần tiên cứu người, sẽ không làm hại đến người khác mà !” Xương cốt bên vai phải gần như đã vỡ vụn, Trọng Tử đau đến rên ra tiếng, tận lực nắm chặt áo bào của Vạn Kiếp, ngẩng mặt lên nói: “Trọng Tử mặc dù trời sinh sát khí, nhưng đối với từng lời người nói đều nhớ rất kỹ. Bây giờ Trọng Tử đã có thể làm được như thế này, người cũng không thể biến thành như vậy được!”

Vạn Kiếp lạnh lùng: Buông tay, ngươi muốn chết sao?”

Trọng Tử cắn răng, sống chết nắm chặt vạt áo Vạn Kiếp không buông.

Vạn Kiếp cúi người nắm lấy mái tóc như cỏ dại của Trọng Tử, kéo ngược về phía sau, bắt nàng há miệng nhét vào một viên thuốc.

Tóc bị nắm chặt, Trọng Tử đau tới chưa kịp kêu lên, bàn tay kia đã bỏ ra.

Độc tính phát tác rất nhanh, toàn thân trên dưới như có hàng vạn kim châm đang đâm vào da thịt, so với lần tra tấn trước còn đau đớn hơn gấp bội. Đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì đau đớn, mồ hôi lạnh ứa ra, trước mắt nàng biến thành từng mảng màu đen.

Đợi một lúc lâu, không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trọng Tử như dự kiến. Vạn Kiếp có chút bất ngờ, khẽ nhấc chân, người nằm dưới chân lập tức bay lên rồi rớt mạnh xuống đất, nhưng vẫn không hề động đậy.

Đôi môi tái nhợt của Trọng Tử còn lưu lại vết răng cắn thật chặt, bị thương đến mức rỉ máu. Trọng Tử sớm đã hôn mê, nhưng đôi tay gầy gò ấy vẫn nắm chặt lấy vạt áo của Vạn Kiếp, không chịu buông ra.

Vân Anh đưa tay lên che miệng, ngăn bản thân không kêu ra tiếng.

Đôi mắt phượng kia hiện lên một thần sắc phức tạp, Vạn Kiếp nhắm mắt lại.

Hồi lâu sau, y cúi xuống đưa một tay ôm lấy thắt lưng Trọng Tử, vững vàng bước vào điện, để lại Vân Anh đứng tại chỗ mà ngơ ngác không hiểu gì.

…………

Vạn Kiếp cung, Tiên môn đã khổ công tìm kiếm bao năm nhưng hoàn toàn không có kết quả. Lạc Âm Phàm không tìm thấy kế sách nào, mới tự mình xông vào Hư Thiên ma giới dò đường, ai ngờ vẫn không tìm được gì, ngược lại còn làm kinh động đến Cửu U ma cung, đành phải quay về. Đang cảm thấy mình lâm vào đường cùng thì Cung chủ Thanh Hoa cung Trác Diệu gửi thư đến nói có tin tức của Cung Khả Nhiên, Lạc Âm Phàm liền vội vàng chạy tới Thanh Hoa.

Trong điện thứ chín của Thanh Hoa cung, cung chủ Trác Diệu ngồi ngay ngắn tại vị trí chủ tọa, bên cạnh y là Trác Hạo bị thương mới khỏi, sắc mặt còn tái nhợt, lại vẫn như trước tư thế hiên ngang, khí chất lỗi lạc không hề suy chuyển dù là một chút. Chỉ có vẻ mặt dường như đang lo lắng lắm.

Ở bên dưới vị trí dành cho khách là một vị nữ tử mặc trang phục màu tím, khuôn mặt xinh đẹp, đúng là Cung Khả Nhiên. Lúc này nàng ta đang cụp mắt xuống, lòng bàn tay nắm chặt chén trà, tâm trí dường như có chút không yên.

Cuối cùng, một bóng áo trắng xuất hiện ở cửa.

Trác Hạo lập tức đi tới tiếp đón: “Tôn giả, đã mời được Cung tiên tử tới”

Lạc Âm Phàm gật đầu.

Trác Hạo đứng dậy nhường chỗ cho Lạc Âm Phàm: “Hôm trước cho người đi điều tra khắp nơi, cuối cùng cũng có được tung tích của Cung Tiên tử, bèn mời tiên tử tới đây làm khách.”

Lạc Âm Phàm nói: “Cung chủ đã lo lắng nhiều rồi.”

Lúc trước Trác Hạo một mực muốn lên Nam Hoa vì chuyện của Trọng Tử, lại bất đắc dĩ bị trọng thương nên không thể đi được. Nay gặp được Lạc Âm Phàm lập tức mở miệng cầu xin cho nàng: “Vãn bối mạo muội, con đã nghe chuyện về Thiên Ma lệnh, Trọng Tử sư muội nhất định sẽ không bao giờ làm ra những loại chuyện như vậy, muội ấy vẫn chưa học qua thuật pháp thì làm sao biết huyết chú được. Việc này chắc chắn có oan khuất, mong Tôn giả cân nhắc kĩ lưỡng.”

Lạc Âm Phàm thản nhiên nói: “ Bị phạt hay không bị phạt, có hay không có oan khuất, Nam Hoa sẽ thẩm tra rõ ràng.”

Trác Hạo nói: “Nhưng dùng hình phạt Băng khóa thì…”

Trác Diệu sợ con mình lỡ lời, cất lời ngăn lại: “Việc cấp bách là cứu người, chuyện của Nam Hoa, Tôn giả và Ngu chưởng giáo tất có cách giải quyết, há phải để cho một tiểu bối như con chen vào sao, đứng có nói bậy nữa!”

Trác Hạo nén giận lui xuống.

Cung Khả Nhiên tiến tới chào: “Nghe danh Tôn giả đã lâu, phụ thân tiểu nữ năm đó cũng từng nhắc tới người, nói người đối với Trường Sinh cung chúng tôi quan tâm rất nhiều.”

Lạc Âm Phàm khách khí đứng lên, không nhanh không chậm nói: “Tiểu đồ đệ bất tài, đã khiến tiên tử vất vả.”

Cung Khả Nhiên vội nói: “Sao Tôn giả lại nói vậy, mấy năm nay nếu không phải là Tôn giả che chở nói giúp cho tiểu nữ, thì tiểu nữ đã khó giữ được cái mạng này, nay tiểu nữ bỏ chút công sức là việc nên làm…” Nói tới đây, nàng ta còn muốn nói nữa nhưng lại thôi.

Lạc Âm Phàm nói: “Trọng Hoa ta vì cứu người mà đến. Ta cũng không muốn hại tới tính mạng của y, nhưng Nghịch Luân ma kiếm còn ở trong tay y, để lâu tất sẽ làm hại dến chúng sinh. Chỉ còn biết trông chờ tiên tử vì nể mặt lão cung chủ quá cố, khuyên Vạn Kiếp giao ra ma kiếm.

Cung Khả Nhiên thấp giọng: “Ma khí đã nhập tâm y rồi, y căn bản là không chịu nghe ai hết.”

Lạc Âm Phàm nói: “Đã như vậy, tiên tử cũng hiểu được là y có tội, mong tiên tử đừng lấy làm phiền lòng.”

Cung Khả Nhiên im lặng một lát, gật đầu: “Việc này nên kết thúc từ lâu rồi, y đã sớm không còn là đệ tử của Trường Sinh cung nữa, Tôn giả không cần băn khoăn, tiểu nữ chỉ sợ y không chịu đến.”

Lạc Âm Phàm bảo Cung Khả Nhiên về chỗ ngồi, nói: “Ta nghĩ việc này trước tiên không nên để lộ ra, tránh cho bọn họ vì muốn trả thù mà sốt ruột, làm khó Cung tiên tử.”

Trác Diệu nói: “Nơi này cách các môn phái khác khá gần, chỉ sợ tin tức Cung tiên tử tới Thanh Hoa cung đã sớm bị truyền đi mất rồi. Bọn họ chắc sẽ nhanh đến đây thôi, chúng ta nên tìm nơi khác để bàn tính thì tốt hơn.”

Lạc Âm Phàm: “Truyền thuyết nói là cửa vào Vạn Kiếp cung nằm ở Côn Luân. Cách Côn Luân không xa có một phái gọi là Phù Sinh, ta cùng với đạo trưởng Hải Sinh của phái ấy có chút quen biết, không bằng chúng ta mượn chỗ của y, lại có thêm Côn Luân tiếp ứng.”

Trác Diệu cười nói: “Quyết định vậy đi!”

Trác Hạo lập tức nói: “Con lãnh trách nhiệm đưa người hộ tống Cung tiên tử tới đó.”

Trác Hạo bị thương nặng vừa khỏi, Trác Diệu không muốn con mình mạo hiểm, nhưng cũng biết Trác Hạo nhớ thương Trọng Tử, lần này nhất định không thể lay chuyển được con, chỉ có thể dặn dò: “Con nhớ nghe theo lời Tôn giả chú ý làm việc, không được tự tung tự tác, biết chưa!”

Trác Hạo vâng lời, đang muốn đi ra ngoài sửa soạn, vừa ra tới cửa điện đã thấy một bóng áo xanh vừa vào đến điện, đúng là Trác Vân Cơ.

Trác Hạo vội hỏi: “Sao đột nhiên cô cô lại trở về?”

Trác Vân Cơ vội vàng thi lễ với Lạc Âm Phàm và Trác Diệu, lại nhìn Trác Hạo, trên khuôn mặt xinh đẹp có ẩn nét ưu sầu: “Xảy ra chuyện lớn rồi, cháu gái của Mẫn tiên tôn tới đây để thăm con, nhưng trên đường đi lại mất tích, cô cô dò đường hỏi cặn kẽ mọi người xung quanh đó, hình như là biến mất ở thành Vấn Tây, nghe đệ tử tiên môn trấn thủ thành Vấn Tây nói mấy ngày trước ma tôn Vạn Kiếp từng đi ngang qua, chỉ sợ….” , Trác Vân Cơ dừng lại, không nói thêm gì nữa.

Trác Diệu sợ hãi: “Phải làm sao đây?”

Lạc Âm Phàm nhíu mày: “Đi Côn Luân.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio