Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi chiều Lý Tam Thuận chuẩn bị nhiều đồ hơn. Buổi sáng bận rộn ngoài ý muốn, vì sợ chậm trễ làm mất khách nên mẹ hắn quyết định để vợ chồng con thứ hai đi qua giúp đỡ.

Nhà hắn vốn nhiều người, hiện giờ ra ngoài bán hàng khí thế như vậy càng giống như là đi đánh nhau.

Bọn họ chuẩn bị làm một vố lớn, ai ngờ buổi chiều sau khi bọn họ đến, vị trí ban đầu đã bị hai nhà làm bánh chiên dầu cướp mất.

“Chỗ này là của nhà chúng tôi, làm phiền các ông nhường một chút.” Lý Tam Thuận nói, tuy ngoài miệng thì khách khí nhưng thái độ lại vô cùng ngông nghênh.

Hành vi trước đó của bọn họ khiến người khác không vừa mắt, giống như là thổ phỉ vậy, chuyện buổi sáng bọn họ làm cũng đã truyền đi khắp nơi. Hai nhà bán bánh kia cũng không thoải mái, nói: “Chỗ này vốn vô chủ, ai đến trước thì chiếm được. Hơn nữa, tôi đã bày sạp ở đây hơn một năm.” Dù là sắp xếp thứ tự trước sau thì cũng không đến lượt bọn họ!

Em trai Lý Tam Thuận là người nóng nảy: “Này, sao các người lại làm như vậy?” Vị trí này rất dễ thấy. Buổi tối không giống như van ngày, tuy rằng mỗi người đều cầm theo một cái đèn pin cầm tay, nhưng cái nhỏ như vậy thì sáng được bao nhiêu chứ, căn bản không soi được đến đằng sau.

Người bán bánh chiên dầu nói, “Làm sao, còn muốn gây chuyện sao? Đều ăn cơm bằng bản lĩnh của mình, hù dọa ai đấy?” Không nói những cái khác, một nồi dầu sôi kia của hắn khiến cho người khác cũng không dám trêu vào.

Không lâu sau đã nghe người xung quanh hô chuẩn bị tan ca.

Tất cả chủ quán đều lên tinh thần, mọi người đều trông vào bữa tối này để kiếm thêm ít tiền đây.

Anh em nhà họ Lý tuy rằng tức giận nhưng bây giờ cũng không tiếp tục tranh cãi nữa, bọn họ bắt đầu nhanh chóng bày sạp.

Bà Lý không ngừng cằn nhằn trong miệng. Dù không nghe rõ nhưng ai cũng biết bà không nói được lời hay nào, mọi người cũng không thèm chấp nhặt với bà.

Bọn họ cũng không coi là đến quá muộn, nếu như không cãi nhau với người bán bánh chiên dầu, nói không chừng còn có thể kiếm được một vị trí tốt. Nhưng bọn họ lại cố tình giằng co ở chỗ kia một lúc, hiện tại đã không còn chỗ trống, họ không thể làm gì khác đành đi đến phía sau cùng.

Người họ Lý còn chưa bán được gì đã phải ăn một cục tức.

Mắt thấy người trong xưởng quốc doanh đã tan làm, tất cả đều đã bày xong, bắt đầu nấu ăn. Như người bán bánh chiên dầu, cần phải rán bánh trước rồi đặt lên giá cho chảy bớt dầu ăn, nhưng người khác cũng nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị. Đúng lúc đó bọn họ lại ngửi được một mùi chua cay cuốn hút. Bây giờ là giờ ăn cơm, ngửi được mùi hương này khiến cho bụng mọi người không ngừng réo vang.

Tất cả đều không nhịn được mà nhìn về phía quầy ăn của Điền Thụy, hình như còn thơm hơn bình thường. Một người phụ nữ bán nước ở cạnh quầy của cậu vì không nhịn được mà mua luôn một bát ăn. Nghe được thanh âm xì xụp kia khiến người khác nuốt nước miếng không ngừng.

Anh em nhà họ Lý bị hương vị truyền ra từ quầy hàng của Điền Thụy làm cho bối rối. Bọn họ đều đã ăn qua miến chua cay của mình. Hơn nữa buổi trưa còn bán một đợt làm cho bọn họ càng thêm tự tin với miến chua cay mình làm. Nhưng bây giờ ngửi được mùi vị khiến người ta thèm nhỏ dãi này, trong lòng liền mơ hồ, bọn họ không thể đuổi kịp Điền Thụy.

Nhưng bọn họ cũng không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, lập tức có người hô một tiếng, “Ra rồi.”

Không ít người sau khi tan ca thì nhanh chóng đi ra ngoài, bên ngoài cũng đã tối, bọn họ đã sớm đói bụng từ buổi chiều rồi. Những người vốn muốn nhanh chóng về nhà ăn cơm bỗng nhiên ngửi được mùi miến chua cay khiến cho họ có chút không dời chân được.

Buổi tối đã đói bụng lại ngửi được mùi đồ ăn ngon, ngay cả những người thường ngày chưa ăn bao giờ cũng không chống cự được sự hấp dẫn này.

Mà những thực khách không ăn được miến chua cay vào buổi trưa càng như vậy, sau khi tan làm liền nhanh chóng đi về quầy hàng của Điền Thụy, “Cho một bán miến chua cay to, thêm chân gà cùng trứng chiên, thêm một phần cải xanh, tôi trả tiền sau.”

Hắn vừa nói chuyện khiến người khác có chút không chịu nổi, “Người này thật biết cách ăn, cũng cho tôi một phần như vậy.” Mùi hương này trực tiếp xông thẳng vào mũi, nếu như không ăn thì thật có lỗi với nó.

Điền Thụy nhanh chóng nói: “Được.”

“Bỏ thêm một ít ớt.”

Dấm chua được đặt trên bàn. Khách hàng quen thích ăn chua bắt đầu cầm chai đổ thỏa thích, người bên cạnh nhìn còn cảm thấy chua cả răng, “Này, ông thả nhiều vậy còn ăn ngon nữa không?”

“Đã nghiền. Ông thử ăn xem, rất ngon!”

“Không được, tôi muốn ăn vị nguyên bản.” Người chung quanh nói.

Vị khách hàng này cầm bát ăn đến thơm ngon, mạnh mẽ hít một hơi vui vẻ rồi nói, “Chính là hương vị này. Ăn mỗi ngày cũng không ngán, không giống như buổi trưa ăn ở nhà kia, còn có tí nước dùng.” Thật ra miến nhà Lý Tam Thuận cũng ăn được, nhưng mà những người đã quen ăn miến chua cay chính tông rồi nên căn bản không quen ăn miến nhà hắn.

Miến chua cay nhà Điền Thụy dù là đồ ăn kèm hay là nguyên liệu đều được tính toán kỹ lưỡng, ăn một bát có chua có cay, lại còn có chân gà cùng trứng chiên hơi xém, ăn tầng tầng lớp lớp, hương vị phong phú, vô cùng thỏa mãn.

Đừng thấy đây chỉ là một quán ăn ven đường nho nhỏ, không ít lãnh đạo đã từng qua đây ăn đấy. Cái người thêm dấm chua này chính là chủ nhiệm Hầu trẻ tuổi nhất nhà máy. Mấy hôm nay có người hẹn hắn đi ăn ở nhà ăn quốc doanh mà hắn còn không chịu đi, chỉ muốn ăn miến ở chỗ này, một phần ăn ít nhất cũng một đồng, hoặc ngồi hoặc đứng, ăn đến mồ hôi nhễ nhại, sảng khoái toàn thân.

Lãnh đạo nhà máy không chỉ có một mình hắn, dù sao người chịu đi ăn ở ngoài cũng nhiều. Nhưng mà bưng bát ăn đứng thật sự không có hình tượng, mọi người cũng đều ngầm hiểu không chào hỏi nhau ở chỗ này, ăn xong thì xoay người đi thẳng. Loại hiểu ngầm ăn ý này khiến cho bọn họ cảm thấy thoải mái trong lòng.

Công nhân trong xưởng nhanh chóng tan làm, mắt thấy đều đã ra ngoài một nửa mà nhà Lý Tam Thuận vẫn còn chưa bán được bát nào, người một nhà đều cuống lên. Bọn họ còn ngâm không ít miến, nếu như hôm nay bán không hết thì ngày mai nhất định sẽ bị biến chất.

Lý Tam Thuận cắn răng nghiến lợi nói: “Đều tại hai thằng bán bánh chiên dầu kia!” Nếu như bọn họ bán ở đằng trước thì làm gì cần lo lắng không bán được, nhưng việc đã đến nước này có nhiều lời cũng vô dụng, giờ khắc này không thể làm gì khác hơn: “Hô đi.”

Người nhà họ Lý hai mặt nhìn nhau, đây là một biện pháp tốt, nhưng xung quanh không có ai hô hào cả, bọn họ không mở miệng được.

Lý Tam Thuận thấy người khác đều không lên tiếng thì nói với vợ: “Bà hô đi.”

Bà Lý há hốc mồm nói: “Hô cái gì?”

Lý Tam Thuận nhìn bên Điền Thụy bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài càng ngày càng khó chịu. Hai người bọn họ bán cùng một món ăn, tất cả khách hàng đều bị hắn đoạt đi rồi: “Nói tối nay ba hào một bát.”

“Ba hào?” Những người khác nghe vậy liền có chút không đồng ý. Nào là tiền dầu, tiền ớt, tiền dấm chua, còn mất không ít công sức, ba hào thì kiếm lời được bao nhiêu chứ?

Bà Lý lại có cùng suy nghĩ với chồng mình, vội kêu to: “Miến chua cay ba hào một bát.” Còn cố ý hướng chỗ Điền Thụy kêu to, ý đồ muốn thu hút người qua.

Kêu gọi nửa ngày mà những người kia lại giống như dính vào quầy hàng, căn bản không ai phản ứng bà, thà rằng xếp hàng ở bên kia cũng không muốn mua hàng ở bên này.

Mấy người nhà họ Lý nghi ngờ “Anh cả, buổi sáng hai người thật sự bán được nhiều như vậy sao?”

Sắc mặt Lý Tam Thuận vừa đỏ vừa trắng.

Miệng bà Lý cùng khô khốc, buổi chiều bà làm mười cân miến đấy, mong đợi làm một vố lớn, tiền vốn đều lấy từ tiền chung, nếu như không bán được bát nào thì đến lúc về biết nói thế nào với mẹ chồng đây?

~Hết chương ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio