Trước cổng nhà máy có bán bữa sáng đã trở thành đề bài bàn luận của mọi người.
“Tôi ăn rồi, bánh bao nhân đậu đỏ rất mềm rất thơm. Tôi còn mua một bình sữa bò, cho thêm đường, uống rất hợp.”
“Trứng gà nước trà là tuyệt nhất.”
“Các cậu chưa ăn bánh bao nhân bắp cải miến kia, ăn một lần là nghiện, nếu như chấm thêm ít dấm chua cùng ớt cay…”
“ y dô, tổ trưởng, ngài đừng nói nữa, ngài nói nữa nước miếng của tôi đều phải chảy ra hết.”
“Đúng vậy, chỉ tại chúng tôi đến quá muộn, không ăn được mấy loại bánh bao kia, mọi người đều nói ăn rất ngon.”
Có rất nhiều người phiền muộn vì sáng nay không ăn được bánh bao. Cố tình mấy người ăn được còn ở bên cạnh khoe: “Tôi tới sớm, xung quanh đều chưa có người, nếu như sớm biết mấy người không mua được, thôi lần sau tôi mua một ít về cho. Nhưng mà vẫn là ăn tại chỗ cảm giác ngon hơn, mang đi lại không có được cái cảm giác đấy.”
Người xung quanh nghe hắn nói như vậy, vội vàng nói, “Vậy ngày mai tôi cũng đến sớm hơn một chút!”
Ban đầu chỉ là mong đợi cơm trưa cùng cơm tối, bây giờ không ngờ đến bữa sáng cũng có hi vọng.
Điền Thụy tự cảm thấy mình đã chuẩn bị đủ nhiều, sáng sớm vợ chồng họ Trình cũng đến bao bánh, nhưng cuối cùng còn không đủ bán. Buổi sáng không có nhiều thời gian, mọi người đều sốt ruột, chỉ sợ đi muộn nên giục liên tục. May mà tay chân bọn họ cũng không chậm.
Bạch Mãnh ở bên cạnh tính sơ qua, một buổi sáng bán được ít nhất mười bảy cái bánh bao nhân miến bắp cải, mà nồi hấp của bọn họ đều là nồi lớn. Bánh bao nhân đậu đỏ cũng bán rất tốt, mà bánh bao sữa bò thì không hiếm bằng hai loại trên nên đến cuối cùng chỉ còn sót lại mấy cái bánh sữa bò.
Cháo cũng đã sớm bán hết sạch.
Điền Thụy nói với Bạch Mãnh: “Cậu ở bên này thu dọn nhé, chúng tôi đi trước.”
Bạch Mãnh vui vẻ trả lời: “Được ạ.” Mấy người Điền Thụy còn phải trở về làm bữa trưa.
Trước khi về nhà Điền Thụy còn ra ngoài chợ mua rau. Mấy người ở chợ đầu mối đều biết cậu vì mỗi lần đi chợ cậu đều mua một số lượng lớn, còn nhiều hơn so với nhà ăn quốc doanh.
Điền Thụy chở đồ ăn về nhà rồi lại tìm Lưu Giáp để mua thịt gà, lại nói: “Cho tớ hai cân thịt ba rọi.”
Lưu Giáp kinh ngạc, “Cậu bán cơm còn muốn dùng cả thịt lợn?” Giá của thịt lợn cùng thịt gà khác nhau một trời một vực đấy.
Điền Thụy nói: “Không phải, ăn ở nhà thôi.” Hà Vũ cũng sắp về rồi, ở bên ngoài làm việc khẳng định hắn không được ăn ngon nên cậu định mua thêm ít thịt lợn bồi bổ cho hắn.
Lưu Giáp nói: “Chờ một chút”. Hắn đi vào trong lấy thịt. Một lúc sau cầm một miếng thịt ba rọi chất lượng đi ra, thịt nạc thịt mỡ đan xen đầy đủ. Miếng thịt tốt như vậy cũng không có nhiều, bình thường gặp được đều để lại cho chính mình ăn, dù là xào hay kho đều rất ngon.
Điền Thụy trả tiền cho hắn rồi đi đến quầy bán cá mua một con cá trắm cỏ nặng khoảng ba cân. Cậu nhờ người bán giết rồi làm sạch hộ rồi mới cầm lên xe đẩy.
Lúc Điền Thụy trở về, mấy người ở nhà đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu, chỉ còn đợi nấu.
Có cậu ở bên cạnh chỉ điểm cho Hắc Tiểu Bàn, Hắc Tiểu Bàn tiến bộ rất nhanh. Cậu chỉ cần ở bên cạnh nói mồm là được, chuyện nấu nướng đều giao hết cho Hắc Tiểu Bàn.
Điền Thụy còn mua rất nhiều hộp cơm dùng một lần.
Cậu gọi người đến cho đồ vào hộp, một hộp cơm kết hợp những món khác nhau được sắp xếp gọn gàng. Nếu như có người suốt ruột có thể chọn mua cơm hộp bọn họ đã phối sẵn, như vậy có thể nhanh hơn một chút.
Vợ chồng họ Trình đều khen ngợi, “vẫn là Tiểu Điền linh hoạt hơn chúng ta, việc này mà cũng có có thể nghĩ tới.”
Như vậy sẽ khiến cho mọi người cảm thấy dễ dàng hơn cho cả người mua và người bán.
Bọn họ phối trước khoảng bốn mươi phần, đặt bên trong thùng bọt biển để giữ ấm rồi chuyển lên xe đẩy, còn có loại hộp chỉ để cơm, nếu như muốn ăn món gì thì có thể tự lựa chọn như trước.
Sau khi chuẩn bị xong cơm cho buổi trưa, Điền Thụy gọi Hắc Tiểu Bàn bắt đầu đem cá xử lý, chặt bỏ hết phần vây cá, rồi cắt thành từng lát cá, phần đầu cá chặt làm hai phần, xương cá cắt thành bốn đoạn đặt một bên cùng đầu.
Ở nhà này nếu như hỏi đao pháp của ai là tốt nhất thì chắc chắn là Hắc Tiểu Bàn. Tay nghề của hắn đặc biệt lợi hại, một con dao phay ở trong tay hắn trở nên vô cùng linh hoạt. Sau khi xử lý cá xong, Điền Thụy đem các loại gia vị cùng một quả trứng gà cho vào trong bát để cá đã được cắt lát trộn đều, đặt ở một bên để gia vị được ngấm rồi ra đi ngoài mở quầy.
Hôm nay vừa ra bọn họ liền phát hiện có không ít chủ quầy có chút quen mặt đổi thành bán cơm hộp. Đồ ăn họ làm cũng không có nhiều, nhưng mà giá cả lại tiện nghi, chỉ cần năm hào là có cả cơm cả đồ ăn.
Nhìn mấy người Điền Thụy đẩy xe lại đây, có người có chút ngượng ngùng quay mặt sang một bên không dám nhìn cậu.
Bạch Mãnh cùng vợ chồng họ Trình đều nhíu mày. Mà Điền thụy đã từng trải qua chuyện bán miến chua cay nên đã sớm làm quen với chuyện này. Mỗi ngày cậu bán cơm hộp đều bán rất tốt, mọi người đương nhiên đều nhìn rõ ràng, khó để đảm bảo sẽ không có người nảy sinh ý muốn làm theo.
Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao cuối cùng mọi người vẫn phải dựa vào hương vị thức ăn để giữ chân khách hàng thôi.
Điền Thụy cho người bày hộp cơm đã chuẩn bị từ trước ra.
Không bao lâu sau người trong nhà máy bắt đầu tan ca. Mỗi ngày mọi người đều hi vọng không biết hôm nay được ăn món nào ở quán của Điền Thụy.
Thực đơn của quán Điền Thụy mỗi ngày đều khác nhau. Cách hai ba ngày, những món nào bán chạy có thể được quay trở về. Các thực khách nhìn thấy món mình thích ăn đều nhanh chóng gọi món.
“Cho một phần gà cung bảo.”
“A, phía trước nhanh lên một chút, tôi đang vội.”
Bạch Mãnh nhanh chóng tận dụng thời gian đẩy mạnh tiêu thụ, “Nếu như anh vội có thể tới đây mua hộp đã được phối sẵn, một hộp cơm, một hộp đồ ăn.”
Mọi người nghe thấy đều cảm thấy hiếu kỳ, “A, để tôi xem nào.” Có mấy người đi qua, mở mấy cái hộp đã được chuẩn bị sẵn ra nhìn một chút. Các hộp đều được phối hợp rất tốt, không phải là lấy mấy món ăn bán không tốt đẻ cho đủ số, vui vẻ nói, “Không trách tiền lương đều bị nhà các cậu lấy hết rồi, thật sự rất tốt.”
“Cho tôi một phần.”
“Lại cho tôi một phần.”
“Cái này hợp với tôi, lại cho tôi một phần, vừa hay tôi cũng không biết ăn cái gì. Các cậu phối cho tôi cái gì thì tôi ăn cái đó.” Một thực khách nói, hộp cơm đã được sắp xếp gọn gàng ngược lại rất hợp ý hắn, không phải xoắn xuýt mỗi ngày phân vân giữa đống mỹ thực này.
“Cho tôi một phần gồm ba món ăn.”
“Tôi cũng vậy.”
Bạch Mãnh nhanh chóng bị người khác vây quanh, hắn quay đầu nói với Trình đại ca: “Nếu như anh rảnh thì phối cho em thêm mười hộp.” Mọi người đều tin tưởng vào tay nghề của nhà hắn nên có không ít người qua đây mua cơm hộp, đặc biệt vừa nãy có một người mua lớn, một lúc liền mua sáu hộp. Hộp cơm được phối trước gần như không đủ để bán.
…
Bán xong cơm trưa mọi người liền thu dọn về nhà. Trong lúc mọi người đang tắm rửa, Điền Thụy bắt đầu nấu ăn. Cậu đem đầu cá cùng xương cá rán qua, sau đó thêm một lượng lớn ớt quả cùng cà muối. Sau khi thêm nước, cậu lại bắc thêm một nồi nữa dùng để xào đồ ăn, sau đó đem đồ đã được xào tốt bỏ vào nồi canh. Mùi cá thơm ngon nhanh chóng tỏa ra ngoài, cậu lại bỏ thêm cá đã được cắt lát trước đó, thịt cá trắm cỏ rất nhanh chín, chỉ cần mấy phút là có thể cho bên bàn ăn. Cậu rắc thêm một ót ớt cùng tiêu, cuối cùng lại đổ thêm ít dầu sôi, đem hương vị hoàn toàn bùng nổ.
Phía dưới mấy lát cá còn có mấy thứ ăn kèm như măng, đậu phụ, mầm đậu, nấm mèo, đậu phụ khô. Trưa nay mọi người sẽ ăn bánh bao sữa bò cùng canh cá. Trên bếp còn một nồi đất nhỏ đang nấu thịt kho tàu, cũng không có lấy ra ăn.
Mấy người làm thuê không ngờ buổi trưa Điền Thụy còn cố ý nấu ăn cho bọn họ. Thịt cá non mềm mang theo từng tia từng tia tê cay, măng tre ăn giòn giòn, đậu phụ khô cùng nấm mèo đã hút đủ nước canh trở nên càng đậm đà. Mấy đồ ăn kèm bình thường nhìn qua không đáng chú ý, bây giờ từng cái đều trở nên có hương vị riêng, đặc biệt là mầm đậu càng khiến người ta yêu thích.
Điền Thụy vẫn như thường lệ ăn ở bàn cho hai nhóc con, giúp bọn chúng nhặt xương cá.
Trước mặt Điền Thụy còn có một chén nước, nếu như bọn chúng cảm thấy quá cay thì có thể nhúng qua nước một chút. Cậu không ngờ, hai nhóc con ăn cay đến xuýt xoa không ngừng mà vẫn còn muốn ăn tiếp.
Hà Điềm nói: “Cay càng đã ghiền mà.”
Cô nhóc nói khiến cho mọi người cười không ngừng.
Chờ đến khi ăn xong, bọn họ thu thập sơ qua một chút liền về nhà nghỉ ngơi. Buổi trưa được nghỉ ngơi đầy đủ cũng khiến cho buổi chiều càng có sức làm việc. Điền Thụy đi qua xem thịt đang được kho trong nồi đất, thịt ba rọi đã được ướp nước màu, bây giờ đã được một thời gian nên trên miếng thịt đều chảy ra một tầng mỡ.
Thịt ba rọi mập mà không ngán, ăn một miếng rất giải thèm.
Cậu bỏ ra để ở một bên, vừa lúc đó nghe được tiếng mở cửa.
Điền Thụy nhìn qua, thấy người tới là Hà Vũ đã đi ra ngoài hai ngày. Điền Thụy nhìn hắn nói: “Ăn cơm chưa?”
Hà Vũ nói: “Vẫn chưa, em nấu cái gì mà thơm vậy, anh vừa vào liền ngửi được mùi thơm lừng.”
Điền Thụy nói: “Anh chờ tí, em lấy cơm cho anh.” Canh cá đã ăn hết từ lúc này. Lúc đầu cậu định để lại một bát, nhưng mà thấy nhiều người ăn như vậy, một con ca ba cân cũng không có bao nhiêu thịt, hơn nữa, cậu còn chuẩn bị thịt kho tàu.
Cậu hâm nóng bánh bao một chút, bánh bao chỉ dùng sữa bò để nặn nên mang theo một mùi sữa thơm ngọt, càng nhai càng thơm. Đặc biệt lúc bánh bao lạnh ăn càng thơm hơn lúc nóng.
Hà Vũ mở nắp nồi ra nhìn, trong đôi mắt tràn đầy ý cười không giấu được, “Đây là cố ý làm cho anh?”
Điền Thụy nói: “Ai bảo thế, chỉ là lúc làm xong thì mọi người đã ăn xong rồi, mới không phải làm riêng cho anh.” Cậu cứng miệng không chịu thừa nhận.
Hà Vũ về nhà, hai nhóc con cũng qua đây, nhìn thấy thịt kho tàu bóng loáng cũng cảm thấy thèm thuồng, Hà Vũ gắp một miếng cho hai nhóc, hai đứa ăn xong đối mắt đều sáng lên: “Ăn thật ngon.”
Hà Vũ cảm thấy mình mới đi có hai ngày mà mặt hai đứa nhóc nhà mình đã tròn lên một chút, có thể thấy ở nhà được Điền Thụy bồi bổ cho không ít món ngon. Lúc nhìn Điền Thụy trong lòng cũng vô cùng cảm kích.
Sau khi ăn cơm xong, hắn quay vào phòng nghỉ. Nhìn Điền Thụy nằm ở bên người, cơn buồn ngủ đã lâu không thấy dần dần kéo đến, hắn dựa vào vai Điền Thụy ngủ mất.
Hà Vũ mất ngủ đã lâu, cũng chỉ có khi ở bên người Điền Thụy mới có thể ngủ được. Nhưng dù là vậy, khi hắn ngủ cũng vẫn có cảm giác không an toàn, hai tay ôm chặt lấy Điền Thụy, đem người ôm trọn vào lồng ngực.
Điền Thụy thường ngày cũng muốn ngủ trưa nhưng khi Hà Vũ về lại có chút không ngủ được. Cậu nhìn Hà Vũ lúc ngủ lông mày vẫn nhăn lại nhưng vẫn không che lấp được dáng vẻ tinh xảo của nam nhân này.
Điền Thụy điều chỉnh một cái tư thế thoải mái để ngủ. Chờ đến thời điểm cậu mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, cậu cảm thấy đôi môi mình bị người hôn một cái. Điền Thụy muốn mở mắt nhìn, nhưng mí mắt thật sự quá nặng nề, cậu không muốn nghĩ nữa, ngủ càng sâu hơn.
~Hết chương ~