Trong huyện náo nhiệt hấp dẫn không ít người ngoài tới chơi, đặc biệt là cuối tuần, những người ở xung quanh đều muốn tới bên này đi dạo một hồi.
Bọn họ vốn chỉ là một cái huyện nhỏ, nhưng mà bây giờ đã khác xưa nhiều, cửa hàng mọc lên nhanh chóng, chỉ cần treo biển không quá ba ngày liền có người mua, còn có không ít người có công việc chính thức cũng muốn nghỉ việc, thử sức làm ăn buốn bán một chút.
Trong huyện có cửa hàng thịt nướng là một bảng hiệu sống, những cửa hàng khác cũng học theo nó mà bắt đầu trang trí cho đẹp mắt hơn.
Sau khi làm xong, cửa hàng quả nhiên nhìn sáng sủa hơn trước nhiều.
Lúc trước đội trang trí Điền Thụy mời là tới từ trên tỉnh, ai ngờ lần này bọn họ đến liền không đi được, công việc trang trí đã xếp đến tận ba tháng sau.
Quản đốc của bọn họ thấy vậy liền vỗ đùi quyết định không đi nữa, trực tiếp mở một cửa hàng chuyên trang trí ở trong huyện, công việc làm ăn tốt vô cùng.
Lúc Điền Thụy đến tìm hắn, quản đốc lão Mã còn đang hút thuốc ở trong cửa hàng, vừa thấy cậu lienf hỏi, “Sao cậu lại đến đây vậy?” Hắn vừa nói vừa dập điếu thuốc, cười tươi ngênh đón.
Điền Thụy giải thích: “Tôi có ba cái cửa hàng, ngài giúp tôi trang trí một chút.” Đội trang trí này cậu đã quen làm việc cùng.
Hon nữa những công nhân làm việc cũng không tồi, không hề ăn bớt cắt xén nguyên vật liệu một chút nào.
Lúc cậu nghiệm thu nếu có chỗ không hợp ý, cậu chỉ cần nêu ý kiến ra đối phương liền sửa lại ngay lập tức, cũng không mượn cớ bao biện.
Điền Thụy dùng rất tiện tay, vẫn tiếp tục kéo dài.
Quản đốc lão Mã nói: “Được.”
Điền Thụy cười hỏi: “Hiện tại việc làm ăn tốt chứ?”
Lão Mã cũng cười nói: “Nhận được sự quan tâm của cậu.” Hắn vốn là người bên ngoài, không thể dễ dàng nhắc đến chuyện làm ăn ở trong huyện như vậy.
Từ sau khi trùng tu cửa hàng thịt nướng cho Điền Thụy, cũng coi như là làm một cái quảng cáo tốt nhất, hiện tại có rất nhiều người đều chủ động tới tìm hắn.
Nhưng tất cả những tứ này đều nhờ Điền Thụy mà có, nếu không phải cậu mắt sáng biết nhìn ngọc, đem đại công trình trang trí lại cửa hàng thịt nướng giao cho hắn thì bây giờ hắn vẫn chỉ là một quản đốc nhỏ bé ở trong tỉnh thôi.
Lão Mã nói: “Gần đây công trình bận rộn, nhưng dù bận thế nào cũng sẽ làm xong cho cậu.
Ông chủ Điền, nếu không có cậu, liền không có tôi ngày hôm nay.” Bây giờ không phải là trên bàn cơm, bỗng nhiên nói mấy lời này cũng có chút là lạ, nhưng hắn không nhịn được mà biểu lộ tấm lòng mình.
Nói xong lão Mã ngượng ngùng nói thêm với Điền Thụy, “Tôi đã gọi cho mấy người anh em của tôi rồi, cũng gọi cho anh trai cùng chị dâu để bọn họ cùng tới đây.
Anh của tôi trước đó chuyên làm mấy công trình lớn ở bên ngoài, công việc trong tay khá tốt, khẳng định sẽ hoàn thành tốt việc của cậu.”
Điền Thụy cười cười: “Nếu như bọn họ phát triển ở bên ngoài tốt như vậy, liệu có cam lòng đến đây không?”
Lão Mã nói: “Không gạt cậu, mấy người làm công trình như chúng tôi đều bốn biển là nhà, vẫn là nơi này thoải mái nhất.
Tôi cũng đã mua một căn nhà ở đây, những công nhân khác của tôi cũng đều muốn an gia ở chỗ này, nhưng mà bây giờ cũng không dễ mua nhà.” Trong huyện đều là nhà của mình thì mình ở, không có nhiều phòng trống.
Ở bên này khổ cực làm một ngày, buổi tối lại đến chợ đêm uống rượu, vừa náo nhiệt lại thư thái.
Nghèo có cuộc sống của nghèo, giàu có cuộc sống của giàu, ai cũng không xem thường ai, gặp nhau còn có thể nói chuyện phiếm vài câu, nhắc đến chuyện bọn họ là người trang trí cho quán thịt nướng, người khác còn không khỏi khen ngợi thêm mấy câu, công nhân đều rất vui vẻ.
Điền Thụy nói, “Bọn họ mà đến thì ngài như hổ thêm cánh rồi.”
Lão Mã cười: “Đúng vậy.” Hiện nay hôm này hắn cũng gọi điện giục người, những anh em cùng nghề trước kia của hắn đã trên đường đến rồi, anh trai cùng chị dâu cũng đã đồng ý.
Hắn đã mua một căn đại viện ở trong huyện, mọi người đến cũng có chỗ ở luôn.
Hắn đã nghĩ xong, nếu như bọn họ tới, nhất định sẽ dẫn bọn họ đến cửa hàng thịt nướng ăn một bữa no nê, để cho bọn họ mở mang mỹ thực trong huyện, thuận tiện khoe khoang mấy cửa hàng này đều là do bọn hắn trang trí một chút.
Trước mặt người quen giả ngầu, ngẫm lại liền sảng khoái hết cả người.
Quản đốc lão Mã gõ đầu mình một cái, nói: “Xem đầu óc của tôi này, cậu đến đây định trang trí cái gì vậy?” Sau đó hắn còn bí mật ghé vào bên tai Điền Thụy nói nhỏ, “Trước đó cậu bảo chúng tôi trang trí hai cửa hàng trà sữa, chúng tôi đã bắt tay vào làm, tầm ba ngày nữa là xong.” Đây là công việc lần trước Điền Thụy giao cho bọn họ.
Quản đốc lão Mã ai cũng không phục chỉ phục Điền Thụy, thật không biết người này đầu óc cấu tạo từ cái gì.
Trong căn phòng nhỏ chỉ tầm mười mấy mét vuông, dùng một quầy bar tách thành khu làm việc cùng khu ă uống.
Dựa vào hai bên tường là những cái bàn chỉnh tề được thiết kế riêng, cả căn phòng toát lên vẻ tươi mới thanh thoát, màu sơn chủ đạo là màu xanh lam nhạt.
Trước khi bắt đầu trang trí, Điền Thụy đã đưa một bản vẽ cho bọn họ, nói công dụng của từng chỗ một chút, lúc đó họ cũng không cảm thấy có gì mới lạ, nhưng chờ đến khi trang trí dần dần thành hình, bọn họ mới cảm thấy rất đẹp, rất tươi mới, hơn nữa mùa hè nhìn vào còn cảm giác có chút mát mẻ hơn bình thường.
Ghế quầy bar cũng được làm thut công, bộ dáng hơi giống với ghế thái sư, mặt sau có chỗ tựa lưng, hai bên có tay vịn, dưới chân có thanh ngang để giẫm chân.
Phía dưới ghế còn đặt một miếng bọt biển, nhìn vừa đẹp mà khi ngồi cũng vô cùng thoải mái.
Điền Thụy nói: “Lần này là trang trí ba cửa hàng chuyên bán đồ ăn sáng.” Trên căn bản đều là sát bên trường học, bệnh viện hoặc những nơi náo nhiệt, có nhiều người qua lại.
Hiện tại Điền Thụy mở cửa hàng đến nghiện, dù sao mở một cái cũng là mở, mỏ hai cái cũng là mở mà.
Hơn nữa hiện nay cũng ít người mỏ cửa hàng ăn sáng, cậu mở nhất định có thể kiếm được tiền.
Lão Mã vừa nghe vừa gật đầu, một lời đáp ứng luôn : “Được, mấy ngày nay đều có thể khởi công luôn.” Bọn họ làm việc tỉ mỉ nên kỳ hạn công trình bình thường đều lâu hơn những chỗ khác một chút, nhưng lúc làm xong thì hầu như đều có thể sử dụng luôn, không phải sửa lại nhiều.
Điền Thụy nói với hắn xong liền về nhà, đi nửa giờ, mặt trời thiêu đốt ở trên đầu khiến cậu nóng đến hoảng.
Cả người đều đổ mồ hôi.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên chính là thay quần áo, sau đó dùng nước máy rửa mặt một chút cho mát mẻ.
Mặt cậu phơi nắng đến đỏ cả lên.
Điền Thụy nhanh chóng rót một cốc nước lã uống ừng ực.
Vừa lúc bị Hà Vũ đang ở nhà nhìn thấy.
Hà Vũ nhíu mày: “Nước này còn chưa đun sôi.”
Điền Thụy nóng vô cùng: “Không muốn uống nước nóng.” Dù là nước sôi để nguội cũng không nóng không lạnh, uống không thoải mái.
Điền Thụy nhìn Hà Vũ, trực tiếp giơ tay muốn ôm một cái.
Ban ngày trong đại viện không có người khác, có thể ngọt ngào một chút.
Trong sân nhà họ có mái che, ở góc sân còn có một cái cây lâu năm, giống như một cái máy điều hòa thiên nhiên, so với bên ngoài có thể mát hơn hai đến ba độ.
Điền Thụy vốn trời sinh thể hàn mà cũng cảm thấy nóng đến không chịu được.
Hà Vũ biết nhóc tham tài nhà mình sợ lạnh lại sợ nóng nên tay cẩm một cái quạt, vừa ôm vừa quạt mát cho cậu.
Điền Thụy đã quen được hắn chiều chuộng, không chút khách khí kéo tay hắn qua, nói, “Bên này cũng quạt một chút.”
Hà Vũ quạt cho cậu một lúc thì Điền Thụy mới cảm thấy thoải máy lên, cả người không hề phòng bị dựa vào trong lồng ngực của Hà Vũ.
Cậu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, gọi: “Hà Vũ ca~.”
Hà Vũ hiểu ngay: “Có cái gì muốn nhờ anh?” Hắn đến gần hôn lên mặt Điền Thụy một cái.
Tuy rằng quan hệ của hai người vô cùng tốt, nhưng bình thường nhóc tham tài này dù thế nào cũng không chịu gọi ca, một khi mở miệng nhất định là đang mưu đồ cái gì đó.
Điền Thụy bị phát hiện, cũng không giận, nói: “Bây giờ em còn thiếu ba cái tủ lạnh lớn, hai cái tủ lạnh nhỏ.” Trong đó cậu định để một cái tủ lạnh ở trong nhà.
Mùa hè, nếu như không thể ăn chút gì đó lạnh lẽo thì nhất định khó chịu muốn chết.
Còn những cái khác cậu định chuẩn bị cho mấy cửa hàng trà sữa sắp mở, mùa hè bán trà sữa nếu không có đá thì căn bản không thể bán được.
Đến mùa hè tủ lạnh là mặt hàng khan hiếm, tủ lạnh bán ở trong huyện không những nhỏ, mà còn bị người khác đặt hàng trước hết rồi, trên căn bản là không thể mua được, nếu như muốn mua phải đến những nơi khác.
Hiện tại cũng chỉ có Hà Vũ thần thông quảng đại mới có thể làm được.
Hà Vũ hỏi: “Chỉ có cái này?”
Điền Thụy vừa nghe giọng hắn hình như có thể lấy được nhiều hơn nữa liền nhân cơ hội, nói: “Nếu như có thể thì mỗi cửa hàng thịt nướng đều muốn một cái.” Cửa hàng thịt nướng của bọn họ đắt khách, thịt mỗi ngày đều bán sạch.
Nhưng bây giờ là mùa hè, mọi người đều muốn uống bia lạnh, hoặc cũng có thể giữ tươi một số món ăn khác.
Hà Vũ nói: “Vậy em định cảm ơn anh thế nào?” Mười ba cái tủ lạnh lớn, hai cái tủ lạnh nhỏ.
Chỉ nguyên việc vận chuyển thôi cũng cần một xe tải lớn.
Hơn nữa vận chuyển mặt hàng khan hiếm như vậy, tỷ lệ bị cản lại điều tra trên đường rất lớn, nếu như không có chút bản lãnh nhất định không dám ôm đồm chuyện này.
Điền Thụy tựa vào lồng ngực Hà Vũ, âm thanh mềm mại hơn mấy phần, “Anh trai thật tốt!”
Ánh mắt Hà Vũ thâm thúy.
Điền Thụy thấy hắn bất động thanh sắc, không thể làm gì khác hơn đành lắp bắp nói, “Vậy… Anh muốn làm thế nào cũng, cũng được?”
“Được.” Điền Thụy vừa dứt lời thì Hà Vũ đã lập tức lên tiếng.
Tốc độ đồng ý nhanh chóng, chỉ sợ chậm một chút cậu sẽ hối hận luôn.
Điền Thụy nói: “Nóng.” Giục hắn nhanh quạt cho mình.
Hà Vũ cũng biết cậu đang làm nũng.
Rõ ràng sợ nóng nhưng giữa trời hè thế này lại muốn tựa vào ngực hắn.
Nhưng ôm nhóc tham tài nhà mình vẫn rất thoải mái.
Cũng chỉ khi ở trước mặt hắn thì Điền Thụy mới để lộ ra vẻ mặt này, rõ ràng ở bên ngoài cậu cũng là người rất tài giỏi.
Điền Thụy được hắn hầu hạ rất vui vẻ, còn có chút buồn ngủ.
Chờ đến khi tỉnh lại, Điền Thụy đã thấy mình đang nằm trên giường.
Cậu liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay một cái, thế mà đã qua nửa giờ.
Nhưng cậu từ trong sân vào phòng kiểu gì lại không hề có chút ấn tượng nào.
Điền Thụy đứng lên, Hà Vũ đã không còn ở trong phòng.
Cậu để số tiền kiếm được ngày hôm qua vẫn chưa kịp cất để vào trong két sắt.
Kết quả đến khi mở két ra đã phát hiện trong đó có thêm năm thỏi vàng ròng óng ánh.
Điền Thụy có chút ngượng ngùng.
Trước đó đã nói là tích góp cùng Hà vũ, nhưng mà sau đó cậu lại đem tiền kiếm được đi mua cửa hàng hết.
Hiện nay thị trưởng nhà đất trong huyện đang lên, giá cả cử hàng tăng lên không ngừng, những nơi có vị trí tốt chỉ có nhiêu đó, nếu như bây giờ không mua thì về sau khẳng định không còn.
Hơn nữa cậu mua cửa hàng đến nghiện, lần này lại mua thêm ba cái cửa hàng nữa, chờ sau khi trang trí xong thì mở thêm cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Điền Thụy đến đại viện.
Bây giờ trong đại viện có rất nhiều người, lúc cậu đi vào mọi người đều đang thái thịt, làm xiên nướng.
Hắc Tiểu Bàn nói, “Bạch Mãnh cho người nhắn lại, bảo đưa thêm nước ô mai ướp lạnh đến.
Mỗi cửa hàng đều thiếu nhiều, nếu không thì chúng ta không bán ở chợ đêm nữa?” Chỉ cùng cấp cho cửa hàng đã không đủ để bán rồi.
Điền Thụy lại không đồng ý, “Không được, hôm qua tôi đã nói với mọi người rồi.” Trong huyện không có nhiều người bán đồ uống lạnh.
Đến chợ đêm đi dạo rất dễ khát nước.
Trong chợ đêm có một cửa hàng bán nước mía, uống cũng ngon, nhưng mà lại quá ngọt, không có tác dụng giải khát.
Nước ô mai nhà cậu đều được nấu từ quả ô mai, sơn tra bán ở trong các hiệu thuốc bắc, bỏ thêm đường phèn, chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng.
Cửa hàng xiên nướng của bọn họ cũng có tủ lạnh, đều được dùng để làm đá, lúc ống mát mẻ sảng khoái, mọi người đều thích uống.
Ngay cả những người không ăn xiên nướng trong cửa hàng, lúc đi ngang qua đều sẽ mua lấy một ít.
Ngày hôm qua chỉ bán một lúc liền hết sạch.
Hôm nay bọn họ thử cung ứng cho mấy cửa hàng thịt nướng, đều được mọi người hưởng ứng nhiệt tình.
Trong cửa hàng hàng thịt nướng đều là mọi người ngồi quanh bếp than, vừa ăn vừa nướng thịt, tuy rằng trong phòng có không ít quạt, nhưng vẫn nóng đến hỏng.
Ngay cả những người không thích uống nước đều chạy không thoát được mị lực của nước ô mai.
Những khách hàng thường đến chợ đêm đều biết, nhà Điền Thụy ngoại trừ xiên nướng cùng mì xào, những món khác đều là tùy cơ nên đã dặn dò trừ trước, tuyệt đối đừng có ngừng bán nước ô mai, ngày mai sẽ quay trở lại mua.
Điền Thụy cũng đã đồng ý.
Bây giờ họ vẫn đang làm thêm nước ô mai, nhưng cũng chỉ đủ cung ứng cho một chỗ.
Điền Thụy nói: “Trước tiên đưa đến cửa hàng đồ nướng, buổi tối dùng bột ô mai.” Ban đầu Điền Thụy cũng không muốn dùng chúng, bột ô mai mai này là do Hà Vũ đến nơi khác mua cho cậu, khi pha ra thì mùi vị cũng giống như nước ô mai, mặc dù không đặc bằng, nhưng mùa hè cho thêm đã vào uống cùng không tồi.
Bột ô mai cũng rẻ, lại chỉ cần hòa tan với nước trắng là được.
Điền Thụy không nỡ lấy ra không phải bởi vì chuyện tiền nong, chủ yếu là cậu không muốn lại làm phiền đến Hà Vũ.
Gần đây Hà Vũ cũng có chuyện cần làm, bận rộn không ngừng.
Cho nên cậu dùng một số tiền lớn mời người đi khắp nơi tìm mỹ thực, nếu như có thể tìm được mấy loại tiện lợi như bột ô mai này thì thật tốt, có thể mở ra nguồn tiêu thụ .
Điền Thụy vẫy vẫy tay gọi mấy người đang học việc, những người này cũng đều đã có người phụ trách, dù là Điền Thụy muốn bọn họ giúp đỡ cũng phải nói với người quản lý của bọn họ một câu trước.
Người quản lý vung tay lên, Điền Thụy lại có thêm mấy tay lính quèn.
Thấy bọn họ đến bên cạnh, Điền Thụy liền nói, “Một nồi nước ô mai như này bán rất nhanh, tôi dạy mọi người làm tương ô mai.” Mỗi lần dùng chỉ cần lấy một chút tương ô mai rồi hòa vào vào nước, một bình tương ô mai có thể làm được một thùng nước ô mai, hơn nữa cách làm cũng nhanh hơn, sau khi làm thành tương thì đưa đến các cửa hàng thịt nướng, mọi người cũng không cần qua đây lấy hàng mỗi ngày.
Điền Thụy giao cho mấy người đó nhiệm vụ hàng ngày làm tương ô mai, sau đó thống nhất phân phối đến các cửa hàng.
Nếu như làm tốt, sau này có thể sắp xếp đến cửa hàng trà sữa, sau này chuyên nấu ccas loại mứt hoa quả cùng chế biến trà sữa.
Tin tức Điền Thụy muốn mở cửa hàng trà sữa vẫn chưa được tung ra ngoài, cậu chỉ nói với vợ chồng họ Trình: “Lại thuê thêm hai mươi người nữa.”
Đại viện này là hậu cần, là nơi dùng để huấn luyện nhân viên.
Hiện nay mười cửa hàng thịt nướng cùng một cửa hàng xiên nướng đều cần dùng người.
Rất nhiều công nhân đều huấn luyện ở chỗ này nửa tháng, sau đó liền bị các quản lý cửa hàng đoạt đi.
Điền Thụy còn muốn mở cửa hàng bán đồ ăn sáng, lúc đó còn càng cần người hơn.
Lại nói người ở đại viện này cũng rất bận.
Đồ ăn sáng chủ yếu là làm ở bên này rồi đưa ra ngoài, lại còn thái thịt, xiên thịt, bây giờ còn làm cả nước ô mai, nhập hàng hóa cũng cần có người quản.
Thỉnh thoảng Điền Thụy cùng Hắc Tiểu Bàn còn muốn làm mấy món ăn mới mẻ nữa.
Bây giờ một lúc thuê thêm mười, hai mươi người cũng là chuyện bình thường.
Vợ chồng họ Trình đáp, “Được.” Hai nguoif bọn họ cũng coi như là những nhân viên đầu tiên của Điền Thụy.
Trước đó bọn họ còn khiếp sợ tốc độ phát triển của cậu quá nhanh chóng.
Nhưng bây giờ cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Bọn họ đều là quản lý, tiền lương cao gấp đôi lúc trước, trở thành một trong những nhân viên nòng cốt của cửa hàng, không thể thiếu được.
Có những chuyện Điền Thụy còn chưa nghĩ đến, bọn họ đã có thể nhắc cậu trước tiên, khi làm việc cũng rất gọn gàng, cẩn thận.
Điền Thụy mới vừa nói thuê thêm người, bọn họ liền dán thông báo ra ngoài.
Nhà Điền Thụy thường xuyên tuyển thêm nhân viên, có rất nhiều người đều để ý đến bên này.
Đãi ngộ dành cho nhân viên của nhà cậu không tồi, quan trọng nhất là ăn ngon.
Chỉ cần cái này cũng khiến cho rất nhiều người nguyện ý đến làm việc.
Bọn họ vừa dán thống báo ra ngoài, rất nhanh liền có người đến phỏng vấn.
Muốn làm việc ở đây cần phải qua hai vòng tuyển chọn, vòng đầu tiên là hai vợ chồng họ Trình hỏi một số câu hỏi, vòng thứ hai là Điền Thụy trực tiếp nhìn một chút.
Bình thường vòng thứ hai chỉ là phụ, những người có thể vào đến vòng thứ hai đều có thể lưu lại.
Trong một con hẻm nhỏ, một gia đình ngồi trong phòng nhưng không ai nói với ai câu nào, trong không khí mang theo vẻ ngột ngạt, khó thở.
Người ngồi giữa là một cô gái khoảng chừng hai mươi tuồi, vành mắt hồng hồng, thoạt nhìn vừa mới khóc qua một trận.
Cô vốn định vào làm ở xưởng quốc doanh.
Cô vốn có dung mạo đoan chính, đã tốt nghiệp trung học, hơn nữa còn nhờ người quan hệ bỏ ra năm mươi đồng tiền, người môi giới nói chuyện vào làm là ván đã đóng thuyền.
Nhưng đến thời điểm công bố tiêu chuẩn, cô lại không có tên, người môi giới mang tiền trả lại.
Tuy nói bọn họ không mất tiền, nhưng mà quá khó chịu, người trong nhà cô đều cho rằng có thể vào làm việc đây.
Xưởng quốc doanh chính là bát sắt của nhà nước.
Hơn nữa bên kia rất náo nhiệt, trước cổng chính là chợ đêm, vừa đông đúc lại thuận tiện.
Việc trong nhà máy cũng không quá mệt nhọc, dù tiền lương một tháng chỉ có hai mươi đồng, nhưng có thể tăng lương theo thâm niên.
Hiện tại tất cả đều ngâm nước.
Quan trọng hơn chính là người thay thế cô chính là Lưu Tiểu Ny, là hàng xóm của họ, học vấn chỉ mới học hết năm nhất trung học, mọi thứ đều không bằng cô.
Hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, vẫn luôn so sánh hơn thua, ở mọi mặt cô đều hơn cô ta, nhưng kết quả trên công việc cô ta lại cao hơn cô một đầu, vừa nghĩ đến lại càng thêm khó chịu.
Mọi người trong nhà cũng không thể vui vẻ nổi.
Xuân Hoa là một cô gái đã hơn hai mươi tuồi, người trong nhà vẫn luôn hi vọng cô có thể vào làm ở xưởng quốc doanh.
Hiện tại mọi hi vọng đều tan vỡ.
Trong nhà liền muốn tìm cho cô một gia đình, định gả cô đi.
Nếu như không thể tìm được công việc thích hợp, vậy thì kết hôn sớm đi, cũng coi như là hoàn thành một việc lớn trong đời.
Cuối cùng vẫn là Xuân Hoa phá vỡ không khí im lặng trong nhà: “Mẹ, con không muốn lập gia đình, nghe nói nhà của Điền Thụy đang tuyển nhân viên, con muốn qua đó làm việc.”
“Nhưng con đã tốt nghiệp trung học, lại làm cái kia?” Mẹ cô có chút không đồng ý, chủ yếu là đi ra ngoài làm công, dù có học vấn hay không cũng đều có thể làm được.
Bảo con gái bà đi làm công giống như những người chưa từng được đọc sách, vậy chẳng phải trước kia phí tiền cho nó ăn học sao?
Xuân Hoa nói: “Tốt nghiệp trung học thì làm sao chứ, con vẫn phải ra ngoài kiếm việc làm mà.”
Mẹ cô là người coi trọng mặt mũi, còn muốn phản dối nhưng lúc này chị dâu cô lại lên tiếng, “Đi đi, còn trẻ thì ra ngoài xông pha một phen, đáng tiếc trong nhà không có điều kiện, nếu không có nuôi em một thời gian cũng được.”
Nghe chị dâu nói vậy, mọi người trong nhà mới không nói thêm câu nào nữa.
Xuân Hoa trực tiếp qua bên kia ghi danh, đến khi quay về thì gặp phải Lưu Tiểu Ny.
Hiện tại Lưu Tiểu Ny đường làm quan rộng mở, bình thường hai người đã không hợp nhau, lúc này càng thêm trào phúng, “A, nghe nói cậu muốn đi bưng bát đĩa cho người ta, khi nào cậu đi làm thì nhớ nói với tớ một tiếng, tới đến cổ vũ cho cậu.”
Xuân Hoa biết cô ta cố ý nói chọc ngoáy mình nên đáp lại, “Được đấy, ngày mai tớ sẽ đi làm.” Người nào không biết muốn đến cửa hàng thịt nướng cần phải có sáu, bảy đồng mới ăn được.
Gia cảnh nhà Lưu Tiểu Ny này cũng không tốt hơn nhà cô là bao, cũng chỉ là nói miệng thôi, Xuân Hoa nói một, hai câu liền khiến cô ta im miệng.
Xuân Hoa thuận lợi được tuyển vào làm.
Cô làm việc nghiêm túc, hơn nữa chữ viết tốt, tính toán cũng nhanh nhẹn, vài quản lý cửa hàng đều muốn nhận cô.
Thế nhưng vợ chồng họ Trình lại không thả người, nói là Điền Thụy muốn mở cửa hàng mới, phải bồi dưỡng cô thành quản lý cửa hàng mới.
Lúc này mọi người mới không nói gì nữa.
Lương của quản lý cửa hàng cao hơn lương nhân viên bình thường không ít.
Tin tức này vừa được truyền ra, mẹ của Xuân Hoa liền không thể tin được, con gái bà ra ngoài làm công cũng có thể làm quản lý cửa hàng được.
Đại khái là do chuyện vào làm ở xưởng quốc doanh không thành nên tâm tình bà không được tốt trong một thời gian, nhưng bây giờ gặp ai cũng không nhịn được mà khoe khoang, “Con gái tôi cũng không kém, có thể được làm quản lý cửa hàng mới.
Ông chủ kia còn rất thưởng thức con gái tôi đó.
Sau này đừng có ai nói đọc sách là vô dụng.
Nếu như thật sự vô dụng thì vì sao trong hai mươi ngươi đó lại chọn con gái tôi làm quản lý cửa hàng chứ.”
Mẹ Xuân Hoa cầm tách trà uống một ngụm, nói tiếp, “Tôi uống cũng không phải là nước trắng, mà là nước ô mai bên ngoài một hào một cốc đó.
Con gái tôi được phân đến đó.
Đứa nhỏ kia quá hiếu thuận, không nỡ uống nên cầm về cho tôi, chua chua ngọt ngọt, uống rất ngon.
Không trách mọi người đều muốn mua.”
Những hàng xóm xung quanh đều khiếp sợ, “Cho các người uống miễn phí sao?”
“ y dô, em gái à, không chỉ có vậy đây.
Buổi trưa còn có đồ ăn được bếp trưởng làm riêng đấy, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Bên ngoài cũng chỉ ăn giống vậy thôi.
Nghe nói mỗi bữa đều có món mặn đấy.
Trước đó tôi còn sợ con gái ra bên ngoài chịu ủy khuất, nhưng hóa ra lại hưởng phúc nha.
Ở nhà cũng không tốt như vậy đâu.”
“Thật sao? Bây giờ còn tuyển người nữa không?”
“Đúng vậy, đứa con thứ ba của tôi còn chưa có việc đâu.”
Mẹ Xuân Hoa nói: “Cái này tôi cũng không biết, nhưng mà mỗi lần tuyển đều phỏng vấn rất nhiều người, không phải người nào cũng đều được nhận, phải chịu khó thành thật.
Nếu như mấy người muốn thì đợi khi nào Xuân Hoa về thì tôi hỏi nó một câu.”
Mấy người phụ nữ xung quanh lập tức nịnh nọt, “Vậy thì quá tốt.”
“Xuân Hoa thật là lợi hại, cái này cũng có thể làm được.”
“Đúng vậy, đứa nhỏ kia từ nhỏ đã đặc biệt thông minh, lúc đấy tôi đã biết nó không phải là người bình thường rồi mà.”
Mọi người mồm năm miệng mười khen ngợi Xuân Hoa thì nghe phịch một tiếng, cửa nhà Lưu Tiểu Ny đóng mạnh một cái.
Mọi người xung quanh bị dọa sợ nhảy một cái.
“Ai u, tim tôi, muốn nhảy khỏi ngực rồi đây này.”
“Ai chọc nhà bọn họ chứ .”
Mẹ Xuân Hoa vô cùng thần bí nói: “Các người không biết đâu, Tiểu Ny nhà này ở trong xưởng quốc doanh cái gì cũng không hiểu, ngày đầu di làm đã phá hỏng một cái máy móc lớn, Cái máy kia tốn bao nhiêu tiền chứ, nhưng mà lãnh đạo cũng không bắt nó bồi thường, chỉ là đưa cho một quyển sách hướng dẫn sử dụng để cho nó học thuộc, khi nào thuộc thì đi làm tiếp.
Quyển sách đó dày cộp luôn.”
Hàng xóm đều biết hai nhà không hợp nhau.
Trước đó Lưu Tiểu Ny vào xưởng làm việc đắc ý nhường nào, chỉ trong thời gian ngắn đã bị người ta đuổi về, ngược lại Xuân Hoa càng ngày càng có tiền đồ! Thật sự là mọi chuyện khôn lường.
Những hàng xóm xung quanh cũng không tiện nói cái gì.
Tùy tiện nói hai câu liền tản đi.
Mẹ Xuân Hoa lại uống thêm một ngụm nước ô mai, cả người đều thoải mái.
…
Nước ô mai nhà Điền Thụy trở nên vô cùng nổi tiếng, có gia đình giàu có còn mang cả phích nước đi mua.
Phích nước có thể giữ nhiệt, hơi lạnh để được lâu hơn, cả nhà đều có thể uống được.
Từ sau khi có tương ô mai, pha chế dễ dàng, sản lượng cũng tăng lên, mọi người đều có thể uống được.
Khách hàng quen cảm khái không thôi: “Sao nhà cậu lại nghĩ ra được mấy món đồ này.
Lần sau tôi cũng lấy phích nước đến mua nước ô mai.
Chút tiền lương này của tôi đều tiêu hết vào nhà cậu rồi.”
Điền Thụy cười nói: “Tôi đã nói cách làm, nếu không mọi người về nhà tự mình làm uống đi, dùng ô mai, trần bì, sơn tra …”
Còn không đợi cậu nói xong, mấy khách hàng liền nói, “Đừng, đừng nói nữa, Mỗi ngày uống chút cũng chỉ tốn mấy đồng tiền.
Tự mình nầu vừa mệt lại còn không ra được hương vị này.”
Điền Thụy nói: “Nếu muốn ra hương vị ngon cũng rất dễ, có thể thêm một chút mật ong.” Vị càng nhu thuận hơn.
Khách hàng quen vừa nghe vậy hai mắt liền sáng lên, không trách ngon như vậy.
Đều nói nhà Điền Thụy dùng nguyên liệu rất hào phóng, nước ô mai một hào một chén mà cũng cam lòng bỏ thêm mật ong vào.
Có người lập tức mua thêm một chén mang về.
Dù bọn họ có tự làm ở nhà cũng không nhất định sẽ bỏ thêm mật ong đâu.
Điền Thụy biết hắn hiểu lầm, mật ong chỉ cần bỏ vào một chút là được.
Vừa uống ngon hơn mà cũng không tốn kém là bao..