Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện

chương 53: 53: khai trương cửa hàng bánh ngọt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điền Thụy ra ngoài ôm về một con mèo tam thể nhỏ.

Con mèo nhỏ này là do con mèo cái ở nhà hàng xóm đẻ ra, bộ dáng rất đáng yêu.

Đoàn chừng là do nhà bọn họ thường xuyên có đồ ăn ngon, nên mèo mẹ thường mang theo mấy nhóc mèo con đến đây ăn vạ đòi ăn.

Có một lần Điền Thụy không nhịn được nên cho nó ăn mấy miếng thịt làm riêng cho hai đứa nhỏ, từ đó mèo nhỏ liền nhớ thương, cứ đúng giờ xuất hiện ở nhà cậu.

Nhóc con này cũng rất lễ phép, đại viện nhà bọn họ có một cái sân vuông, tường viện quá cao nhóc con không leo nên được nên mối lần sang đều đứng ở cửa chờ, nhìn thấy Điền Thụy liền kêu meo meo.

Hơn nữa chỉ dính một mình Điền Thụy, những người khác vừa xuất hiện liền nhanh chóng chạy đi.

Những nhà nuôi mèo ở trong huyện, hầu hết đều thả rông ở trong sân, cho đi lại tự do ở trong sân, mọi người đêu biết là mèo có chủ nên cũng không ai bắt mất.

Tiểu Điềm thi được hạng thứ tư, Điền Thụy lén lút hỏi qua, nhóc con yêu thích con mèo tam thể.

Điền Thụy liền chủ động qua nhà hàng xóm thương lượng xem liệu có thể bắt một con mèo con về nuôi hay không, có thể bỏ tiền mua.

Nhà hàng xóm của bọn họ là thầy giáo đã về hưu, lúc Điền Thụy ở cửa hàng thịt nướng đã mấy lần gặp qua ông chồng.

Tuy nói hàng xóm xung quanh không thường qua lại, nhưng lúc gặp mặt cũng sẽ chào hỏi mấy câu.

Điền Thụy mới vừa nói rõ ý đồ đến, còn không đợi hàng xóm đồng ý, liền nhìn thấy nhóc mèo tam thể thường xuyên đến nhà họ đòi ăn vui vẻ chạy đến, trực tiếp meo một tiếng rồi nằm oặt xuống, lộ cái bụng trắng ra để cho Điền Thụy sờ.

Điền Thụy vui vẻ, ngồi xuống sờ sờ, tiếng kêu của nhóc mèo tam thể càng mềm mại , đáng yêu vô cùng.

Hai vị chủ nhân thấy thế liền nói, “Nếu con mèo này thích cậu như thế thì cậu mang đi đi.”Mèo nhà bọn họ đẻ được ba con mèo con.

Một con lông đen thui, một con lông bò sữa, còn một con chính là con tam thể này.

Hai lão nhân nhân này trồng không ít hoa nguyệt quế ở trong sân, nhưng đều bị ba con mèo con này dằn vặt không thôi.

Mấy lần họ muốn dạy dỗ một chút, nhưng nhìn bộ dáng ngây thơ đáng yêu của ba đứa nhày lại không đành.

Bọn họ thật sự rất yêu thích mèo.

Mèo nhà bọn họ lông vừa mềm mượt vừa sáng bóng, con nào nhìn cũng rất đáng yêu.

Cũng có không ít người muốn nhận nuôi hai hai lão nhân vẫn luôn không chịu.

Nhưng lần này nhóc mèo tam thể này lại tự chọn chủ nhân cho mình, đành tùy nó vậy.

Điền Thụy nói muốn đưa cho họ ít tiền, nhưng họ lại không đồng ý.

Biết Điền Thụy chưa từng nuôi mèo nên họ còn cẩn thận giảng giải một ít chuyện cần chú ý khi nuôi mèo cho cậu biết.

Lúc Điền Thụy ôm lấy con mèo nhỏ, con mèo meo một tiếng nằm trong lòng bàn tay cậu.

Điền Thụy ôm mèo nhỏ trở về nhà.

Con mèo nhỏ mới được hơn bốn mươi ngày tuổi, được Điền Thụy vuốt ve thoải mái nên không ngừng grừ grừ trong cổ họng.

Nếu như Điền Thụy không sờ nữa, nó lại chủ động cọ cọ vào tay cậu đòi vuốt ve tiếp.

Nghe nói mèo là loài động vật rất kiêu ngạo, nhưng mà con mèo nhỏ trong tay cậu lại giống như làm nũng đến nghiện.

Chỉ cần buông ra, con mèo nhỏ liền theo Điền Thụy, tay cậu chuyển qua đâu thì nó đi qua đó.

Điền Thụy tìm cái cây mây, một đầu buộc hai, ba sợi len to, chế tạo thành một cái cây đùa mèo phiên bản giản dị.

Con mèo nhỏ cũng rất tinh nghịch, cố gắng dùng móng vuốt nhỏ của mình để khều khều mấy sợi len trước mặt, đáng yêu không chịu được.

Hà Vũ trở về liền nhìn thấy Điền Thụy đang chơi đùa vui vẻ cùng với con mèo nhỏ.

“Đồ em nhờ anh mua đã lấy về rồi.” Một cái ổ mèo cùng hai cái bát cho mèo ăn cơm.

Điền Thụy lấy nước cho mèo con.

Nhóc con chơi đùa đã đâu nên nhanh chóng uống từng ngụm từng ngụm.

Uống xong liền nhảy nhảy nhót nhót đi tới.

Chờ đến tối lúc Hà Điềm cùng Hà Trung trở về phát hiện trong nhà thật sự xuất hiện thêm một con mèo nhỏ, hai đứa đều tò mò xúm vào nhìn.

Nhóc mèo tam thể này rất thân người, bị sờ sẽ nằm xuống lộ ra cái bụng mềm mại của mình.

Nhóc tam thể là mèo lông dài, hai mắt to tròn, quả thật chính là tiểu tiên nam trong loài mèo, lập tức bắt lấy trái tim của những người trong nhà, ngoại trừ Hà Vũ.

Mấy người quyết dịnh để ổ mèo ở trong phòng Hà Điềm.

Hà Trung nói: “Chị, tối nay em có thể ngủ ở phòng chị không?” Buổi tối nhóc còn muốn chơi cùng mèo nhỏ.

“Không được.” Hà Điềm vô tình cự tuyệt.

Hà Trung cũng không nhụt chí, vẫn luôn vuốt vuốt lông mèo, cuối cùng còn tìm một cái tên tự nhân là rất hay cho mèo con: “Meo Meo.”

Meo Meo chính thức ở lại gia đình bọn họ..

Lúc trước chủ nhân của Meo Meo nhìn đau cắt thịt đem tặng mèo cho bọn họ, Điền Thụy cũng không thể hoàn toàn không biểu hiện gì.

Ngày hôm sau cậu đưa năm phiếu ưu đãi bánh ngọt cùng một phiếu khách quý của cửa hàng thịt nướng cho họ.

Những thứ này đều là cậu mới đặt in ấn.

Đặc biệt là phiếu khách quý của cửa hàng thịt nướng có số lượng rất ít, có phiếu này tương đương với việc được ăn một bữa buffet miễn phí, một phiếu tối đa bốn người, ăn bao nhiêu cũng không tốn tiền, hơn nữa còn không phải sếp hàng, chỉ cần đưa cho nhân viên phiếu khách quý là được.

Về phần bánh ngọt thì đây là sản phẩm mới, bằng vào phiếu này có thể được nhận miễn phí một cái bánh ngọt tấc nhỏ.

Cái này là cậu mới làm, bánh ngọt phủ bơ nguyên chất tấc của bọn họ bán ngoài cũng đã ba đồng một cái, đều dùng bơ, mỡ bò cùng bột mì lấy từ nơi khác làm thành, đơn giá rất cao, hơn nữa còn phải bảo quản ở trong nhiệt độ thấp nên chi phí bảo quản cũng rất cao.

Bên trên mặt bánh còn được trang trí thêm ít hoa quả, đều là loại quả tươi gia cao chứ không phải là loại hoa quả đóng hộp rẻ tiền, vừa nhìn liền biết ăn ngon.

Loại đồ ăn như bánh ngọt phủ bơ này không phải thực phẩm thiết yếu, nếu muốn ăn thì phải ăn loại tốt nhất.

Khi mới khai trương sẽ có ưu đãi, chỉ cần tiêu ba mươi đồng liền được có mười hai phiếu ưu đãi được bánh ngọt tấc miễn phí, tương dương với một phiếu ưu đãi có giá hai đồng năm nên cũng có hai, ba người liều mạng mua.

Cửa hàng bọn họ tặng bánh chỉ dựa vào phiếu chứ không dựa vào người.

Hàng xóm từ chối không được nên đành nhận.

Điền Thụy còn nói thêm thứ sáu tuần này cửa hàng mới chính thức khai trương, đến hôm đó hoan nghênh bọn họ đến nếm thử bánh ngọt.

Cửa hàng bánh ngọt của Điền Thụy được mở cách cửa hàng thịt nướng trung tâm không xa, lại còn gần nhà máy quốc dân, phố mỹ thực.

Hơn nữa cửa hàng cũng được trang trí rất đẹp, rất dễ thu hút ánh nhìn của người đi ngang qua.

Chỉ một cửa hàng bánh ngọt nhưng lại khiến Điền Thụy tốn không ít tiền.

Không tính tiền trang trí cửa hàng, chỉ riêng máy móc cùng nguyên liệu làm bánh như bơ, bột mì, trứng gà, mỡ bò đã là một khoản không nhỏ, người bình thường thật sự khó có thể gánh được.

Người trong huyện đã sớm để ý đến chuyện Điền Thụy khai trương cửa hàng bánh ngọt, nghe nói bánh ngọt cậu làm ra ăn rất ngon nên đều mong chờ xem lần này bánh ngọt có thể tạo ra được đợt sóng to đến mức nào.

Cũng có người là fan của nhà Điền Thụy, chỉ cần thấy cậu mở cửa hàng mới liền muốn đến mua một chút.

Còn chưa mở cửa, người trong huyện liền nghe được giá cả trên trời của loại bánh ngọt cậu định bán.

“Đắt như thế?”

“Cũng không biết có ăn ngon hay không.”

“Tôi không quan tâm, tôi muốn mua một cái nếm thử xem thế nào.” Nơi nào cũng đều có người không thiếu tiền.

Bánh ngọt có giá khá cao nên Điền Thụy tính toán một ngày chỉ làm hai mươi cái bánh ngọt phủ bơ, còn lại thì làm mấy món điểm tâm ngọt khác.

Trong huyện có đến mấy chục vạn nhân khẩu, hai mươi cái bánh ngọt nhất định có thể bán sạch.

Quản lý cửa hàng là một cô gái tên là Lý Lộ.

Cô đã tốt nghiệp trung học, vốn dự định tiến vào đài phát thanh ở trên tỉnh, nhưng đánh tiếc bởi vì trên mũi cô có một nốt ruồi đen nhỏ, dù Điền Thụy nhìn lại cảm thấy cô gái này rất thanh tú, nhưng cuối cùng vẫn bị loại, đành phải trở về quê nhà, mỗi ngày đều đến ăn ở cửa hàng nhà Điền Thụy, trở thành một fan trung thành.

Cô còn giấu cha mẹ chạy đến đây ứng tuyển làm nhân viên cửa hàng, hơn nữa còn thành công được nhận.

Cô gái này rất lanh lợi, làm được nửa tháng Điền Thụy liền thăng chức để cho cô làm quản lý cửa hàng bánh ngọt.

Điền Thụy cũng biết qua tình huống của cô, biết cô làm việc ở đây chỉ là do nhât thời tâm huyết dang trào, tương lai còn có thể có sự định càng tốt hơn.

Đối với chuyện này Điền Thụy cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt, chỉ là một nhân viên thôi, làm gì có ai lại có thể làm công cả đời cho mình được chứ! Cậu còn nói với cô, nếu như có cơ hội tốt hơn thì cô có thể rời đi.

Điền Thụy đã nhiều lần thông báo thuê người, cậu có nhiều cửa hàng như vậy tính tổng lại cũng có tầm nhân viên.

Bây giờ đã không còn thiếu nhân viên nữa, chỉ là cậu muốn chọn ra một ít người tài giỏi để làm quản lý thôi.

Lý Lộ về đến nhà, đưa cho mẹ một phiếu ưu đãi bánh ngọt, nói: “Mẹ, đây là phúc lợi nhân viên của chúng con.” Mỗi nhân viên được một phiếu, trong vòng một năm có thể sử dụng bất cứ lúc nào.

Thật ra cô rất hài lòng với công việc này, cô còn nói thêm với mẹ mình, “Mẹ, ngày mai mẹ đi sớm một chút, con sợ nhiều người sẽ hết sớm.” Hôm nay cửa hàng đã mở nhưng vẫn chưa chính thức kinh doanh, các cô chỉ quét dọn một chút rồi bày mô hình bánh ngọt ra.

Bọn họ tổng cộng có bốn loại bánh, bánh ngọt một tầng, bánh ngọt hai tầng, bánh ngọt cắt miếng cùng bánh ngọt ngàn tầng.

Dì hai của cô vừa hay cũng đang ngồi đấy, thấy cô về liền hỏi: “Lộ Lộ, chỗ của các cháu thế nào?”

“Rất tốt, ông chủ còn bỏ tiền ra may cho ba nhân viên cửa hàng chúng con mỗi người một bộ quần áo.” Cô đã nghe ngóng qua, nhiều cửa hàng như vậy nhưng cũng chỉ có cửa hàng bánh ngọt của bọn họ mới có cái phúc lợi này.

Quần áo làm ra cũng rất dễ nhìn, là một cái váy hồng nhạt.

Bộ váy này nếu như mua ngoài thị trường cũng phải tốn ít nhất hai mươi đồng.

Dì hai nói: “Nghe nói bánh ngọt của các cháu rất đắt.” Ở cơ quan bà cũng được nghe mấy đồng nghiệp nữ trẻ thường xuyên nhắc đến.

Gia cảnh nhà Lý Lộ không tồi.

Cô là con gái một, cha mẹ đều là công nhân viên, ông bà nội đều là bác sĩ, ông ngoại làm việc trong cơ quan nhà nước đã nghỉ hưu, họ hàng thân thích cũng không có ai nghèo đói cả.

Lý Lộ trả lời, “Dì, dì đi cửa hàng tùy tiện mua một quần áo cũng đã hơn đồng, còn thiếu chút tiền lẻ đấy sao? Bơ được dùng trong cửa hàng của bọn cháu đều là loại tốt nhất, lúc làm ra vừa thơm vừa ngọt lại không ngấy chút nào.

Dù đắt, nhưng ăn rồi lại hận không thể ăn mỗi ngày đấy.”

Nghe Lý Lộ nói mà dì hai cũng có chút thèm “Thật sao, vậy ngày mai dì cũng đi mua một cái.”

Lý Lộ nói: “Mua phiếu ưu đãi thì tốt hơn, mua mười cái được tặng hai cái.”

“Cháu thật sự đúng là nhân viên tốt, về nhà rồi mà còn giúp đỡ tuyên truyền.”

Lý Lộ ngượng ngùng: “Là do bánh thật sự rất ngon mà.

Nếu như không ngon thì nhất định cháu cũng sẽ không giới thiệu với người nhà đâu.

Ngày hôm nay chỗ chúng cháu có rất nhiều nhân viên đều dể dành cho người quen, hơn nữa lại còn có khách quen, cháu sợ đi muộn sẽ không còn đâu”

Dì hai vừa nghe vội vàng nói: “Vậy thì để cho dì ba cái, nhà dì một cái, nhà cháu cùng cậu cháu mỗi nhà một cái.” Chỉ cần là đồ ăn ngon, nhà bọn họ từ trước đến nay đều không keo kiệt bao giờ!

Lý Lộ nói: “Vậy mọi người đến sớm một chút, nếu lúc đó cháu bận không tiếp đón chu đáo được thì cũng đừng trách cháu.”

Dì hai nghe xong nở nụ cười: “Mấy ngày hôm trước thấy vẫn còn là trẻ con, đi ra ngoài rèn luyện giờ về ra dáng người lớn thật rồi.”

Lý Lộ cười làm nũng nói dì hai tốt nhất, sau đó nói: “Cháu còn có việc, cháu đi trước đây.” Sau đó đi ra ngoài.

Cô trực tiếp đến đại viện.

Ở đại viện, mọi người vẫn còn đang chuẩn bị bánh ngọt, có mấy nhân viên còn đang đánh bơ và lòng trắng trứng, Điền Thụy đứng bên cạnh chỉ huy.

Thấy Lý Lộ tới đây, Điền Thụy liền ngạc nhiên, “Có chuyện gì sao?”

Lý Lộ nói: “Ông chủ, em thấy nên làm thêm một ít bánh ngọt nữa, hai mươi cái khẳng định không đủ cướp.

Chỉ riêng nhân viên của chúng ta ít nhất cũng đã có hai mươi người đánh tiếng trước, nói muốn ăn.

Hơn nữa những khách nhân khác, ngày mai là thứ sáu sẽ có người tới nơi khác đến đây dạo chơi, khẳng định sẽ nhiều người mua hơn.” Cô rất có lòng tin với cửa hàng bánh ngọt nhà mình.

Điền Thụy hỏi lại: “Vậy em nói xem bánh ngọt tấc nên làm bao nhiêu cái?”

Lý Lộ trả lời: “Ít nhất hai trăm cái.”

Bọn họ nói chuyện ở trong đại viện, những người xung quanh nghe cuộc trò chuyện của hai người mà mặt đầy khiếp sợ.

Chi phí làm bánh ngọt rất tốn kém, nếu như không bán hết trong ngày, phải vứt đi … Tổn thất quá lớn.

Có nhiều người muốn ăn như vậy sao?

Số lượng này quá khoa trương.

Nhưng Điền Thụy lại ngoài ý muốn đồng ý với cô.

Những người xung quanh sau khi nghe được liền giật mình, mới vừa khai trương liền làm hai trăm cái bánh ngọt, điên rồi, hai người này đều điên rồi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio