Mấy ngày sau, Điền Thụy nghe nói tên lưu manh kia còn bị tình nghi phạm tội cướp bóc, sau khi có bằng chứng xác minh đã bị phán hai mươi năm tù. Điền Thụy nhíu mày, nếu như bị chính quyền bắt đi, chắc Hà Vũ sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ.
Trên cánh tay Điền Thụy có mấy vết thương ngoài da, từ sau khi cậu bị thương, mọi người ở nhà đều giúp cậu làm việc. Ngay cả Hà Trung nhỏ nhất hàng ngày đều thổi thổi vết thương cho cậu.
Hiện tại Hà Vũ đều đi sớm về muộn để kiếm tiền, Điền Thụy ở nhà với hai đứa nhỏ, bây giờ bọn nhỏ còn dính cậu hơn trước nhiều.
Hà Vũ nhìn thấy bọn họ chơi vui vẻ liền muốn ra ngoài kiếm tiền mấy ngày.
Điền Thụy bối rối, vạn nhất hai đứa nhỏ không chịu, làm ầm lên thì biết làm sao đây? Nhưng mà cậu còn chưa có cơ hội từ chối, Hà Vũ liền đi mất.
Buổi tối hôm đó, Điền Thụy chuẩn bị cơm nước cho hai đứa nhỏ, bọn nhỏ ăn từng miếng từng miếng ngon lành. Tay nghề của Điền Thụy tốt hơn Hà Vũ nhiều lắm, bánh bao buổi sáng cậu làm cũng ăn rất ngon.
Ăn xong, Hà Điềm muốn đi rửa chén, Điền Thụy lại ngăn cản: “À thì, anh của hai đứa có chút chuyện cần làm nên tối nay không về. Các em không phải sợ, nếu như buổi tối không dám ngủ thì gọi anh nhé.” Điền Thụy có chút lo lắng, chỉ sợ hai đứa nhỏ vừa nghe xong liền gào khóc. Thế nhưng chị em nhà họ Hà còn bình tĩnh hơn cậu nghĩ, hai đứa nói, “Anh trai phải ra ngoài kiếm tiền, chúng em nhất định sẽ trông nhà cẩn thận.”
Hà Trung bi bô nói: “Anh Điền Thụy ơi, nếu như anh sợ, em có thể ở cùng anh.”
Điền Thụy dở khóc dở cười, hóa ra được trẻ con dỗ ngọt là cảm giác thế này.
Điền Thụy sờ sờ đầu của nhóc: “Anh không sợ đâu.” Cậu có chút hâm mộ Hà Vũ, nếu như cậu có hai đứa em hiểu chuyện như thế này thì thật sự quá tốt. Ở chung không lâu mà cậu đã có tình cảm với hai đứa nhỏ rồi.
Hà Vũ không ở, buổi tối lúc Điền Thụy khóa cửa còn dùng hẳn ba cái khóa.
Trở về trong phòng, Điền Thụy lại có chút ngủ không được. Hiện giờ cậu mỗi ngày đều miệng ăn núi lở, đồ ăn trong nhà càng ngày càng ít. Lúc trước nguyên chủ còn dựa vào tiền thuê nhà, nhưng hiện tại Hà Vũ kiếm tiền cũng khó, tiền thuê nhà của hắn lúc có lúc không, còn phải nghĩ cách kiếm tiền khác mới được.
Mấy ngày nay đi trên đường, Điền Thụy phát hiện, sạp hàng bán tốt nhất chính là bán đồ ăn. Cậu có thể ra tay từ chỗ này.
Nghĩ tới nghĩ lui, Điền Thụy cảm thấy bán miến chua cay là thích hợp nhất. Thời đại này miến, đậu tương đều rất rẻ. Hơn nữa, quanh đây còn có một xưởng sản xuất nước tương nhỏ do một hộ gia đình làm, chỉ bán nước tương cùng dấm chua. Mọi người xung quanh đều đến đây mua, giá rẻ hơn một chút so với giá bán trong cửa hàng, cùng số tiền đấy bên này còn có thể nhiều hơn một muỗng.
Hiện tại là thời buổi kinh tế hàng hóa, sinh ý cũng khá hơn trước nhiều, một nhà cùng làm còn kiếm được nhiều tiền hơn so với làm việc trong phân xưởng quốc doanh.
Điền Thụy liền tìm đến xưởng nước tương hỏi: “Thím, thím có bận không ạ?”
Người phụ nữ được cậu gọi là thím đã hơn năm mươi tuổi, bộ dáng hiền lành, đối xử với hàng xóm xung quanh rất tốt. Tấm lòng bà cũng thiện lương, bình thường hàng xóm xung quanh đến mua nước tương bà cũng sẽ cho nhiều hơn một ít, nếu như không có tiền còn có thể ghi nợ.
Người phụ nữ này nhìn thấy là Điền Thụy, vội vàng xoa xoa tay vào tạp dề, tiến lên chào hỏi: “Sao lại rảnh rỗi đến chỗ thím vậy, tay cháu có đỡ hơn chút nào không?” Ngừng một chút liền nói: “Tên đầu nấm kia thật sự là không nói lý, khó trách vợ hắn lại chạy theo người khác, chắc là cũng nhìn thấu con người hắn,. Thôi, chạy trốn được cũng coi như thoát khỏi hố lửa này.” Chí đáng thương Điền Thụy phải chịu tội.
Hàng xóm xung quanh cũng đều biết mấy năm nay Điền Thụy không đi làm là vì từ nhỏ thân thể cậu đã yếu ớt. Huống hồ trong nhà còn có hai đứa bé, vậy mà tên đó còn mang dao đến nhà cậu, thật sự là quá đáng.
Điền Thụy đồng ý: “Đúng vậy.” Sau đó nói với bà: “Hiện tại cuộc sống gian nan, không thể cứ miệng ăn núi lở như vậy, vẫn nên nghĩ cách kiếm tiền mới được. Cháu định làm miến chua cay, lúc làm có thể sẽ dùng không ít dấm chua và nước tương, thím có thể bán rẻ cho cháu được không ạ?”
Người phụ nữ này cũng rất hào phóng, bà nói luôn với cậu: “Bên ngoài bán ba hào một cân, nếu cháu mua thì hai hào. Dấm chua cũng giá như vậy.”
“Cảm ơn thím.”
Bà cười nói: “Đứa nhỏ này, khách khí cái gì, lại còn cảm ơn. Lúc trước cha mẹ cháu mất sớm, thím cũng nhìn cháu lớn lên, đã sớm coi cháu giống như con cái trong nhà vậy.”
Điền Thụy nhớ ra: “Đúng rồi, còn có một việc, thím có biết chỗ nào có thể mua đậu tương rẻ không? Cháu muốn mua một ít.”
Nước tương chính là sản xuất từ đậu tương, bọn họ đều xuống nông thôn mua trực tiếp, giá cả rất rẻ.
Người phụ nữ nói: “Tám hào một cân, dù sao thím cũng cần dùng. Cháu muốn bao nhiêu thì bảo thím để lại là được.”
Điền Thụy vui vẻ không thôi: “Cháu muốn năm trăm cân.”
Người phụ nữ có chút bất ngờ: “Vậy cần phải bốn mươi đồng đấy, người trẻ tuổi muốn làm ăn cũng đừng làm bừa.”
Điền Thụy cần dùng rất nhiều đậu tương, cũng không thể mãi làm phiền người ta được. Cậu định mua một lần nhiều một chút để tích trữ, cũng đủ dùng một thời gian.
Điền Thụy trực tiếp lấy tiền ra trả cho người phụ nữ này. Năm trăm cân đậu tương, mười cân nước tương mười cân dấm chua.
Bà thấy cậu quyết tâm như vậy, không thể làm gì khác đành mở kho dự trữ, gọi người lấy đồ ra mang về cho cậu. Điền Thụy còn phải đi mua dầu ăn, ớt cùng hoa tiêu.
Trong đó rẻ nhất chính là miến khoai lang, năm hào đã được một cân. Sau khi chế biến thành miến khô, một cân miến khô đến khi ngâm nước có thể thành hai cân.
Thân thể Điền Thụy đúng là không tốt lắm, bận bịu cả ngày dài đã mệt chết. Cậu bỏ ra tổng cộng gần tám mươi đồng nhưng trong đó năm mươi cân miến khoai lang mới hết có năm đồng.
Chỗ cậu ở tập trung rất nhiều người, động tĩnh lớn như vậy đương nhiên không thể thoát được cặp mắt của hàng xóm xung quanh.
Có người phụ nữ tính tình hướng ngoại từ lúc tiến vào sân nhà cậu đã không ngừng nhìn ngắm xung quanh, chị ta dò hỏi: “Ồ, Điền Thụy hả, em mua nhiều đồ như vậy là định bán ra ngoài sao?” Nghe bà chủ xưởng nước tương nói cậu định làm miến chua cay để đem đi bán. Chị ta chưa từng nghe đến món ăn này, mới bắt đầu đã mua nhiều như vậy sao? Nếu như không bán được thì làm sao đây?
Quả thật không có cha mẹ là không được, lúc quan trọng đến cả một người khuyên nhủ cũng không có.
Điền Thụy nói: “Có thể bán được đi.” Cậu vẫn rất tự tin vào tay nghề nấu ăn của mình, mùi vị của miến chua cay còn rất bá đạo, cách một con đường còn có thể ngửi thấy, chua chua cay cay, dư vị dài lâu.
Lúc trước cậu thấy quán bán mì rất đông khách, không lý gì cậu lại không bán được. Mì sợi còn đắt hơn, so ra thì miến khoai lang rẻ hơn nhiều.
“Cũng đừng coi thường.” Xung quanh cũng không có nhiều người vào được xưởng quốc doanh, cũng có người động tâm muốn bày ít quầy bán hàng. Thế nhưng bày sạp thì phải nhập hàng, nhập hàng thì phải bỏ tiền, còn không biết có thể bán ra ngoài hay không. Những người này chỉ muốn kiếm tiền, vậy mà còn chưa kiếm được đồng nào đã phải bỏ ra bao nhiêu thứ, trong lòng mọi người đều chùn bước, muốn tìm mấy việc đàng hoàng kiếm chút tiền nhỏ là được.
Lúc này nhìn thấy Điền Thụy bắt đầu làm, hơn nữa còn làm ra động tĩnh lớn như vậy, phản ứng đầu tiên chính là giội cho cậu chút nước lạnh.
Điền Thụy mua cũng đã mua rồi, sao có thể bị ảnh hưởng bởi một hai câu nói của họ chứ. Cậu mắt điếc tai ngơ, sau khi lễ phép trả lời liền đuổi hết mọi người ra ngoài.
Sau khi chọn lựa kỹ càng đậu tương, cậu liền ngâm nước, lấy khăn che lên để chúng mọc mầm.
Hiện tại cậu nhìn thấy cái gì cũng thèm, lấy ít đậu tương ngâm nước nóng, chờ sau khi nở ra liền bắt đầu xào. Không bao lâu trong nồi liền truyền ra âm thanh ầm ầm, đậu tương nổ ra, hương vị cũng tản ra ngoài. Đậu tương mới xào ngoài giòn trong mềm, lại vẩy thêm ít muối, ăn còn ngon hơn hạt hướng dương nhiều.
~Hết chương ~