Phương cục trưởng vốn cho rằng ở lại bên này một ngày là được, ai ngờ Mike tiên sinh chơi vui đến quên cả đất trời, bảo thế nào cũng không đi, còn nói có rất nhiều món ngon còn chưa được nếm thử qua.
Phương cục trưởng hỏi thẳng: “Vậy đến cùng ngài muốn ở bên này mấy ngày nữa?”
Mike ước lượng: “Nửa tháng đi.”
Phương cục trưởng có chút choáng váng, hắn là người có có chức có quyền, trong tỉnh còn rất nhiều chuyện chờ hắn xử lý đây.
Mike tiên sinh không có việc cần làm thì còn có thể ở đây trong thời gian dài, nhưng là hắn không được.
Phương cục trưởng tạm thời không biết làm gì mới phải.
Không thể làm gì khác hơn là chủ động tìm Lưu bí thư nói: “Nhờ cậu nhất định phải chiêu đã khách quý của chúng tôi thật tốt, ngày mai anh về, dù thế nào cũng không thể để ngài ấy rời khỏi chỗ này.”
Đối với Phương cục trưởng mà nói, quan trọng nhất là giữ Mike tiên sinh ở lại trong tỉnh, nếu như trên đường bị người của những tỉnh khác cướp đi, vậy mọi nỗ lực của họ liền thành dã tràng xe cát .
Lưu bí thư nói: “Anh yên tâm.”
Tuy rằng Phương cục trưởng nói với Lưu bí thư như vậy, nhưng trong lòng căn bản không thể thả lỏng được.
Hết cách rồi, hắn cũng không thể vây quanh Mike tiên sinh suốt ngày được, không thể làm gì khác hơn đành mang theo thư ký đi trước.
Trước khi đi còn đến cửa hàng lén mua gói nước lẩu đóng gói.
Bởi vì hắn phát hiện nước lẩu ở chỗ này có bán riêng, không ngờ huyện bọn họ lại tri kỷ như vậy, chuyên môn chuẩn bị nước lẩu đóng gói.
Phương cục trưởng muốn mua nhiều hơn nữa nhưng ở chỗ này lại giới hạn số lượng mua một lần, một người chỉ được mua nhiều nhất gói.
Phương cục trưởng rời đi, Mike cùng người phiên dịch ở lại chỗ này.
Mike rất yêu thích Điền Thụy, phát hiện tuy Điền Thụy vẫn còn trẻ tuổi nhưng làm việc đều có trật tự rõ ràng, hơn nữa thoạt nhìn như có thể nghe hiểu hắn nói chuyện.
Cái cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy rất kỳ diệu.
Mike nói: “Tôi nghe nói bên này có rất nhiều món ăn ngon, cậu dẫn tôi đi đi.”
Buổi trưa Điền Thụy dẫn hắn đi ăn cơm hộp.
Kết quả Mike vừa ăn vừa khen ngợi không ngừng, chỉ cảm thấy nơi này giống như ăn tiệc tự chọn ở nước ngoài vậy, muốn ăn cái gì thì gọi cái đấy, mỗi một món đều rất ngon.
Chỉ có một điều đáng tiếc là hắn không thể ăn được nhiều, tùy tiện gọi một chút liền đã cảm thấy no.
“Ăn ngon, ăn quá ngon .”
“Tôi nguyện ý mỗi ngày có thể ăn cái này.”
Mặc dù dáng người Mike to lớn, nhưng lại rất dễ nuôi.
Cậu chỉ dẫn hắn đi ăn cơm hộp bình thường đã khiến cho hắn vui thành bộ dáng này.
Theo lí thì hắn là khách quý trong tỉnh, nhất định phía tỉnh sẽ lấy ra không ít món ngon chiêu đãi hắn mới đúng chứ?
Điền Thụy quan sát một chút, Mike là một người khẩu vị nặng, không thịt không vui, hơn nữa lại cực kỳ thích ăn ngọt, đối với một số món ăn kỳ lạ cũng nguyện ý thử nghiệm, ngược lại không quá thích mấy món ăn dưỡng sinh lắm.
Mike căn cứ vào nguyên tắc có phúc cùng hưởng, hắn còn gọi điện thoại cho bạn bè đến đây để ăn cùng.
Mấy người bạn kia của hắn cũng đến bên này đầu tư, đối với mỹ thực trong lời nói của Mike có chút xem thường, “Còn có món gì ngon chứ, cậu giỏi nhất là khoa trương.”
Mike vừa nghe liền phản đối: “Nếu không ngon thì cậu cũng đừng đến .”
Người bạn ở đầu dây bên kia nghe Mike nói thế thì khá tò mò, hắn như là đang nói nói mát, nói là khó ăn nhưng thwujc chính chính là ăn ngon.
Người bạn của Mike đổi sang thái độ bình thường, “Tớ đi nếm thử xem, ăn cơm chỉ là điều nhỏ, quan trọng là có chút nhớ cậu.”
Mike đối với người bạn tốt không biết xấu hổ này của mình không còn lời để nói: “…”
Bọn họ nhanh chóng hẹn ngày, nói muốn nhanh chóng qua chỗ này.
Mike tiên sinh thích nhất chính là ăn lẩu cùng thịt nướng.
Hắn ra tay cực kỳ hào phóng, tuy chỉ có một người nhưng lúc gọi món lại bằng bốn, năm người khác.
Vì chiêu đãi hắn, mỗi ngày Điền Thụy đều chuyên môn làm cho hắn một cái bánh ngọt, bên trong cũng không dùng số lượng đường như bình thường mà tăng gấp ba lần.
Không cần làm những tạo hình khác, chỉ cần phủ kín hoa quả tươi lên trên mặt bánh là được.
Bên trên có hoa quả tươi mới, bên dưới là lớp bơ dày đặc, bên trong là phần cốt bánh mềm xốp cùng với một ít sô cô la, một cía bánh ngọt mà có thể ăn ba tầng hương vị khác nhau.
“Tôi thề, đây chính là cái bánh ngọt ngon nhất tôi từng được ăn.”
“Nếu như mẹ tôi đến, bà nhất định sẽ đặc biệt thích ăn cái này.
Tôi thật sự muốn để cho bà nếm thử.”
“Trước kia trong nhà bảo em trai tôi đến nhưng hắn không chịu, nếu như biết ở bên này có nhiều món ăn ngon như vậy, nhất định nó sẽ hối hận.”
Mike còn là một người nói nhiều, hắn tự cho là Điền Thụy nghe không hiểu tiếng anh, lúc người phiên dịch không ở đây, hắn liền trắng trợn kể chuyện trong nhà.
Hiện tại tình huống trong nhà hắ đã bị Điền Thụy biết rõ.
Mike cũng đi lại xung quanh huyện hỏi thăm chuyện mới mẻ, nghe mọi người nói Điền Thụy là đồng tính, lại còn tổ chức hôn lễ với người yêu rồi thì không khỏi than thở một hồi.
Hành động này đã hoàn toàn đánh tan nhận thức của hắn về người Trung Quốc.
Ở quốc gia của hắn thì đồng tính luyến ái vẫn thường xuyên bị kỳ thị.
Hán có một người bạn tốt là đồng tính, tuy rằng Mike không phải, nhưng hắn đặc biệt hiểu những người này.
Không ngờ ở Trung Quốc cách xa vạn dặm này lại có một cặp người yêu dũng cảm bộc lộ với tất cả người trong huyện.
Loại dũng khí này đáng để hắn bội phục.
Mike cao m nhưng dáng người lại rất cường tráng, mỗi ngày đều kệ cận Điền Thụy muốn cậu dẫn hắn đi ăn ngon.
Lúc Điền Thụy bận rộn thì Mike sẽ ngồi xổm ở bên cạnh chờ như một con chó săn lớn trung thành.
“Điền Thụy, hôm nay cậu dẫn tôi đi ăn món ngon nào vậy?”
Hắn tới bên này đã được ba ngày, mỗi ngày đều được ăn những món khác nhau.
Lần trước đến cửa hàng thịt nướng ăn được thịt bò hoa tuyết khiến cho hắn sợ ngây người.
Thịt kia thật sự có vị của kem, cho vào trong miệng như lập tức tan ra, lúc đó hắn ăn hết ba cân thịt mà còn chưa đã thèm.
Điền Thụy rất yêu thích những khách hàng ra tay hào như thế, hơn nữa hắn lại còn thích cho thêm tiền boa.
Hiện nay hắn đã chuyên môn bao một cái xe ba bánh để cho phu xe dẫn hắn đi ăn ở những nơi khác nhau cùng với đến cửa hàng thịt nướng để tìm Điền Thụy.
Điền Thụy nói: “Có một món ăn rất ngon, nhưng tôi sợ ngài không dám ăn”
Mike hiếu kỳ nói: “Là cái gì?”
Hắn thật sự rất bội phục Điền Thụy.
Một người cả đời có thể làm tốt một thứ đã không dễ dàng, giống như mẹ của hắn có một công thức gia truyền là khoai tây nướng mỡ bò.
Công thức này đã được truyền lại từ thời cụ tổ của hắn, hơn nữa còn phải dùng một loại nồi đặc biệt, nếu như đổi nổi khác thì mẹ hắn sẽ không làm.
Điều này khiến cho hắn cảm thấy nấu ăn là một chuyện vô cùng khó khăn.
Thế nhưng sau khi tiếp xúc với Điền Thụy, còn nghe nói cậu biết làm hơn một trăm món ăn, đây quả thực là siêu năng lực.
Điền Thụy thần thần bí bí nói: “Ngài đi theo tôi là biết.”
Điền Thụy mang hắn đến quầy hàng bán vịt.
Trong quầy bán vịt kia bán cổ vịt đều là cả cái dài, còn cả chân vịt cũng được xếp lên, nhìn vô cùng khủng bố.
Ở nước bọn họ không ăn những món này, đều cảm thấy mấy bộ phận này không những không có thịt mà nhìn còn rất đáng sợ.
Tuy rằng hắn đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng mà đến lúc nhìn thấy thì Mike vẫn sợ hãi.
Bộ dáng của hắn lúc này nhìn có chút đáng thương đến buồn cười.
Điền Thụy nói: “Có muốn nếm thửu hay không? Mùi vị ngon nhất là ngọt cay.”
Mike do dự một phút chốc, cảm thấy những người đang ăn ở bên cạnh cũng đang nhìn hắn cười.
Mike không thể làm gì khác hơn đành cậy mạnh: “Vậy tôi nếm thử một cái cánh đi?”
Nơi này có bán cánh gà rán, trước kia hắn đã ăn qua một lần rồi.
Gọi một cái cánh vịt, Mike cho vào miệng cắn thử một miếng.
Trong nháy mắt hai mắt hắn mở to, cánh vịt ngọt cay, ăn vào trong miệng vô cùng dẻo dai, ngoài trừ phân thịt còn có gân, đặc biệt chỗ các khớp xương còn có một ít sụn, ăn rất thú vị.
Sau khi Mike ăn một cái, trong miệng chỉ còn lại vị ngọt xen lẫn một chút cay, so với gà rán trước kia hương vị còn phong phú hơn nhiều.
“Tôi vẫn chưa ăn no, còn có thể ăn thêm một cái nữa không?”
Điền Thụy nói: “Đương nhiên có thể.”
Mike phát hiện ra cánh vịt không có đáng sợ như trong tưởng tượng, mùi vị còn rất không tồi.
Sau khi hắn tiếp nhận cái này, đối với những bộ phận khác cũng nóng lòng muốn thử nên lại gọi thêm một cái cổ vịt.
Nhưng mà hắn chỉ có thể ăn được phần da và thịt ở bên ngoài, còn phần thịt giấu trong khe hở giữa xương thì lại không ăn được.
Nhưng mà như vậy cũng đủ cho hắn cảm thấy mình đã vô cùng dũng cảm, lại gọi người phiên dịch đến chụp một tấm ảnh hắn đang ăn cổ vịt.
Hắn còn nói sẽ cho người nhà xem bức ảnh này để họ thấy hắn dũng cảm đến mức nào.
Điền Thụy nở nụ cười.
Mike tiên sinh nhìn thấy biểu tình này của Điền Thụy, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm xấu.
Đừng nhìn bộ dáng Điền Thụy rất thanh tú, nhưng hắn luôn cảm thấy ẩn sau đó là một bụng tràn đầy ý xấu,
Đúng như dự đoán, Điền Thụy nói tiếp với hắn: “Không bằng buổi trưa chúng ta ăn bún ốc đi!”
Người phiên dịch lại giải thích loại bún ốc này cho hắn.
Mike nghe nói là làm từ bún, trong lòng cũng thả lỏng hơn nửa.
Bún ốc chỉ bán gói ăn liền, không nhận nấu tại chỗ, ngày hôm nay đặc biệt vì Mike mà bọn họ ăn luôn ở cửa hàng ăn sáng.
Bên này buổi trưa không có người nào, chỉ có một ít khách hàng mua vịt vừa ngồi ăn vừa uống chút bia.
Điền Thụy liền để cho đầu bếp luộc bún rồi bưng ra, lúc ra ngoài Mike tiên sinh liền ngây người tại chỗ, “Không phải cậu định để cho tôi ăn cái này chứ?”
Hắn đã ngửi thấy một mùi thối lan tỏa trong không khí.
Mà mùi thối càng ngày càng đậm.
Mike nói với Điền Thụy: “Cậu ở bên trong đã làm cái gì? Mùi vị của nó thật sự quá đáng sợ!”
Điền Thụy nói: “Đây là một mùi vị của một loại lên men, bên trong có măng chua ăn thật ngon, ngài nhất định phải nếm thử, nếu không thì thật đáng tiếc.”
Bên trong bún ốc có đậu khô, nấm mèo, măng chua là linh hồn trong đó, ngoài ra còn có thêm củ cải khô, đồ ăn kèm phô cùng phong phú, hơn nữa khi ăn lại chua chua cay cay không thối chút nào, chỉ có điều ngửi sẽ thấy có chút gay mũi.
Mike tiên sinh đầy mặt hoảng sợ nói: “Dù hôm nay cậu có giết tôi thì tôi cũng sẽ không ăn cái này.”Hắn căng thẳng lén lút nuốt một chút ngụm nước bọt.
Cái này thật đáng sợ, lần đầu tiên nhìn thấy một món ăn có mùi vị nồng nặc như vậy.
Điền Thụy nói: “Ngài nếm thử một chút đi, ăn rất ngon!” Những khách hàng bên cạnh thấy Điền Thụy đang trêu đùa người nước ngoài cũng cùng ồn ào, dồn dập khoa trương biểu thị ăn cực kỳ ngon.
Mike khóc không ra nước mắt, vóc dáng to lớn của hắn co thành một đoàn, cũng không biết trong đầu nghĩ cái gì, đột nhiên thông suốt, biểu tình anh dũng hi sinh, “Được, tôi… Tôi ăn.”
Trước khi ăn còn nói với người phiên dịch nhất định phải chụp cho hắn một bức ảnh, khi về nhà hắn muốn kể cho người trong nhà biết.
Chụp xong ảnh, Mike liền hối hận, quay đầu nói với Điền Thụy, “Bên này cách bệnh viện gần không? Tôi sợ dạ dày tôi không ổn!”
Điền Thụy không nhịn được cười nói: “Rất gần.”
Mike run rẩy nâng bát bún lên, đặt bên miệng rồi lại nhanh chóng đẩy ra, cuối cùng nhắm mắt nhắm mũi gắp một miếng cho vào miệng.
Sau khi nuốt xuống miếng đầu tiên, biểu tình của hắn lập tức kinh ngạc, ồ, bún ốc có mùi vị như thế này sao?