Không phải ai sinh ra cũng đã có gia đình hạnh phúc, cũng đã có được tình yêu thương.
Đôi khi ta phải mất rất lâu để tìm ra được gia đình êm ấm, tình yêu thương tha thiết.
Hãy đọc câu truyện này để thấy được điều đó! --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----- Anh Trấn Vũ yêu quý của em! Khi anh đọc được bức thư này thì có lẽ em đã hoàn thành được mục đích của mình là rời xa anh rồi.
Anh biết không, không phải tự nhiên em quyết định rời xa anh đâu mà có lý do cả đấy.
Hồi nhỏ, khi ba mẹ mất, hai anh em chúng ta đã cùng nhau sống ở nhà bà nội, cùng nhau trải qua những ngày tháng khó khăn nhưng đầy hạnh phúc.
Lúc đó, tuy không còn ba mẹ nhưng vẫn cảm nhận được sự ân cần của ba, sự dịu dàng của mẹ từ anh.
Nhưng rồi một ngày anh bỗng thay đổi, anh trở nên lạnh lùng hơn, thơ ơ hơn với tất cả mội người ngay cả với em.
Những lúc anh buồn, em lại chạy đến an ủi anh nhưng anh đã gạt em ra và nói anh không cần.
Rồi đến lúc anh bị thương, em đã đi tìm thuốc để giúp anh bớt đau nhưng rồi sao? Lại một lần nữa anh gạt em ra kèm thêm một câu nói nữa khiến tim em như thắt lại: “ Tao đã nói là tao không cần, sao mày cứ làm phiền tao thế.
Mày có biết là tại mày được sinh ra trên đời này mà ba mẹ mới chết không hả.
Thời gian qua tao dành tình thương cho mày cũng chỉ vì tao thương hại mày mà thôi,một phần cũng vì lúc đó tao không hề biết vì mày được sinh ra mà khiến cho ba mẹ phải như vậy, mày đã hiểu chưa? Vậy nên mày đừng xen vào cuộc đời tao nữa!” Lúc ấy, em đã khóc, khóc rất to trong vòng tay của bà nội, anh ạ.
Bây giờ, em đang ở trong nhà của anh, ăn cơm do anh vất vả kiếm tiền mua, em cảm thấy dường như mình đang là gánh nặng cho anh vậy.
Chính vì thế em đã quyết định tự lập, quyết định giải thoát cho cuộc sống hạnh phúc của anh khỏi em.
Em sẽ không xen vào cuộc đời anh nữa đâu vì từ giờ, em sẽ cắt đứt quan hệ với anh, sẽ không là em gái anh nữa.
Cùng lắm thì em sẽ là đứa mồ côi không có người thân chứ em không muốn khi nhìn thấy em anh lại nhớ về cái chết của ba mẹ.
Và anh hãy yên tâm, những gì em nợ anh, em sẽ trả không thiếu xu.
Tạm biệt và không hẹn ngày gặp lại người anh trai duy nhất của em!!! p/s: Em sẽ mãi yêu thương anh dù cho chúng ta không còn quan hệ gì cả.
Hà Nội ngày //, Linh.Kiều Ngọc Linh” Viết xong thư, Linh đặt bức thư đó trên bàn nơi để cốc rồi nhẹ nhàng kéo đồ đi.
Linh đi nhẹ nhàng, từ từ như đang vương vấn gì đó ở nơi này.
Bỗng trời đổ mưa, cô nhanh chóng bật ô để che rồi lại tiếp tục đi.
Những giọt mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi xối xả vào hàng cây bên đường.
Từng cành hoa ngọn cỏ như đang hả hê tắm mưa rất vui vẻ.
Nhưng trái ngược với sự vui vẻ của hoa cỏ lại là tâm trạng u buồn của cô gái đáng thương.
Đi qua hàng ghế đá sạch sẽ, có chàng trai khôi ngô, điển trai đang dầm mưa với tâm trạng rối bời, lo sợ.
Thấy Linh lặng lẽ bước qua, chàng trai liền đứng dậy lên tiếng:-Em định đi đâu vậy Ngọc Linh?Linh nghe thấy người nhắc tên mình liền quay đầu lại.
Cô sững lại, Người trước mắt cô đây không phải là người anh trai cô vừa mới đau đớn cắt đứt quan hệ trong bức thư kia sao.-Sao anh… lại ở đây? Không phải giờ anh đang tất bật lo việc ổn định công ty mới khánh thành sao?-Đúng là thế.
Nhưng anh đã quên đồ ở nhà và đã về nhà lấy, vô tình đọc được bức thư kia và anh đã chạy ra đây để ngăn em lại.
Giờ em hãy trả lời anh, em đang định đi đâu và tại sao em có thể đơn phương cắt đứt quan hệ anh em ruột thịt chúng ta chỉ bằng lá thư chứ?-Em đi đâu thì đâu cần anh quan tâm.
Còn việc kia em đã nói rõ trong thư rồi nên giờ em chằng còn gì phải nói với anh hết.
Xin lỗi nhưng em phải đi, em muộn rồi.
Trấn Vũ chạy đến giữ tay Linh, anh đặt đôi bàn tay rắn chắc của mình lên bờ vai mỏng manh của cô rồi xoay mặt cô đối diện với mình: -Sao lại không cần anh quan tâm.
Anh là anh trai của em, là gia đình duy nhất của em cơ mà.
Em đừng đi đâu cả, anh cần em, Ngọc Linh.
-Anh cần em? Anh cần em mà không quan tâm hỏi han em những lúc ôm đau, anh cần em mà không hỏi được câu quan tâm “ em định thi vào trường nào?”, anh cần em mà anh nỡ nói do em sinh ra mà ba mẹ mất sao? Anh nói đi, anh cần em thế nào hay nói chính xác hơn là anh nghĩ em cần anh nhiều hơn là anh cần em.
Anh nói đi, nói đi chứ, hay em nói trúng suy nghĩ của anh rồi.
Trấn Vũ im lặng, lặng người đi vì những gì cô em gái nói.
Quả thật lúc đó anh đã quá nóng tính nên mới không kịp nghĩ những gì mình độc địa nói ra, đúng là lúc đó anh đã không quân tâm hỏi han Linh lúc ôm đau, ngay cả bây giờ cũng thế, do quá bận lo chuyện công ty mới khánh thành nên anh đã không hỏi được cô em gái mình dự định thi trường nào.
Anh đã nghĩ rằng một ngày nào đó cô em gái bé nhỏ, thơ ngây của mình sẽ không cần mình nữa nhưng một ngày nào đó mà anh nghĩ lại là lúc cô đã tốt nghiệp đại học, tự biết xây dựng cho mình gia đình gồm người chồng luôn yêu thương cô và những đứa con xinh xắn đáng yêu.
Sao điều đó lại khác thế, giờ đây cô em gái của anh bỏ đi vì quá cô đơn, vì muốn giải thoát anh, vì đã tin lời nói “ do mày sinh ra nên ba mẹ mới mất” của anh mà bỏ đi, chung quy lại lý do cô phải bỏ đi là do anh sao??????Bằng giọng nói nghẹn ngào nước mắt, Linh cất lời: -Từ giờ em sẽ không cần anh nữa đâu.
Em phải rời xa anh thôi vì em không muốn vì em mà anh phải khổ khi phải kiếm tiền nuôi em nữa, em chỉ là gánh nặng cho anh thôi.
Nếu em ở bên anh thêm chút nữa, em sợ anh cũng sẽ bỏ em mà đi như ba mẹ mất.
Tạm biệt anh!! Gỡ bỏ đôi bàn tay to lớn của anh đặt trên vai mình, Linh quay người chạy đi thật nhanh đến trạm xe bus, chiếc ô Linh cầm trong tay không biết đã buông xuống bao giờ, tự hỏi không biết thứ nước đang chảy dưới đôi mắt sưng mọng kia là mưa hay thứ nước mắt mặn vị muối.
Bước vào xe bus, Linh đưa mắt ra ngoài cửa sổ, thầm nói nhỏ: “Tạm biệt nhé, sẽ có ngày tôi nghé qua đây”