Đột ngột có người tiến sát lại mình, Linh bất động, mặt anh càng gần mặt nó, gần, gần, gần đến nỗi họ có thể nghe cả tiếng thở của nhau, Hàn Băng hơi nghiêng đầu sang bên và tự lấy đấy đầu mình đập vào đầu nó cái.
Nó la oai oái lên vì đau, anh cười:.Rồi, còn hét được là tốt, may vẫn chưa ảnh hưởng gì đến thần kinh.
Ha ha ha ha ha ha ha.Còn cười nữa.
Đầu anh làm bằng gì mà cứng thế, đựng toàn sỏi bên trong à? Cái con nhỏ xấc xược này, anh đây thấy lo lắng nên quan tâm vậy mà còn chửi xéo thế à.
Biết thế đã chẳng đi xin lỗi luôn cho rồi.
Wow, anh tốt vậy sao? Vậy thì tôi cảm ơn.
Mà lúc chiều hình như tôi thắng anh - thì phải.
Theo giao kèo từ trước thì tôi sẽ ra yêu cầu cho anh.
Được, yêu cầu gì thì nói luôn đi.
Hãy làm người ngồi nghe tâm sự của tôi có được không? Có nhiều thứ tôi chẳng thể nào kể được với người bạn thân nhất là Khương Uyên, và cũng nhiều thứ tôi không thể kể với anh Nhật Minh được.
Không phải là tôi không tin tưởng họ chỉ là họ giống như người thân của tôi vậy, tôi buồn họ cũng buồn mà tôi vui họ cũng vui, nếu tôi kể cho họ tâm sự từ sâu trong tim mình ấp ủ tôi sợ rằng họ sẽ để trong lòng rồi dần dần nhìn thấy tôi họ trở nên buồn bã và thương hại tôi hơn.
Tôi kể với anh vì tôi với anh không thân thiết với nhau cho lắm nên những gì anh nghe được từ tôi, anh có thể dễ dàng quên hết vì đó đâu phải là thứ anh thực sự muốn nghe đâu đúng không? Đã chơi thì tôi sẽ chịu, nếu đó là yêu cầu của cô tôi sẽ cố gắng làm thật tốt.
Vậy giờ cô có gì muốn trút bỏ cho nhẹ lòng thì hãy nói ra hết đi Hàn Băng kéo Linh ngồi xuống bãi cát mịn đó.
Linh bắt đầu kể: Ừm.Từ khi mới được sinh ra, tôi nghe bà tôi kể là do mất quá nhiều máu nên mẹ tôi đã qua đời khi sinh ra tôi, ba tôi cũng vì quá đau khổ nên đã uống rượu say rồi bị tai nạn giao thông và cũng qua đời không lâu sau đó.
Thế là từ lúc tôi sinh ra, người thân của tôi liên tiếp rời bỏ tôi mà đi.
May mắn là tôi có người anh trai lúc đó hết sức yêu thương tôi và người bà nội đã chăm sóc chúng tôi rất tận tình.
Anh biết không? Anh trai tôi chính là Kiều Trấn Vũ, rất điển trai và vô cùng tài giỏi, có thứ gì anh cũng nhường tôi, lúc cả cùng bị bỏng, dù bị nặng hơn tôi nhưng anh vẫn lo cho tôi trước.
Nhưng rồi ngày tôi thấy anh ngồi khóc mình trong phòng, thấy trên người anh rất nhiều vết thương, tôi mới đi lấy thuốc để giúp anh bôi lên những vết thương ấy.
Với tuýp thuốc trong tay tôi lại gần anh, hỏi han anh nhưng lại bị anh gạt ra và mắng mỏ, đó là lần đầu tiên tôi bị anh mắng, anh nói vì tôi sinh ra nên anh mới mất ba mẹ, từ trước tới giờ anh thương tôi chỉ vì thương hại tôi mà thôi.
Lúc đó nghe xong tim tôi đau lắm, khi ấy tôi mới tuổi, tôi cảm thấy như mình sắp bị người thân bỏ rơi nên đã khóc rất nhiều đấy, Hàn Băng à.
Thế là, sau hôm ấy, anh chẳng nói với tôi lời nào cả, anh trở nên lạnh lùng với tất cả mọi người thờ ơ và khó chịu khi có tôi ở bên.
Tôi cũng chẳng trách anh được,rõ ràng là do tôi được sinh ra nên anh mới mất mẹ rồi mất ba mà._ Kể đến đây, nước mắt của Linh không chịu trôi ngược vào trong mà cứ thể tràn ra ngoài rơi xuống làn cát mịn.
Nó nghẹn ngào kể tiếp.Rồi lại lần nữa, khi tôi vừa thi nhận được kết quả thi vào , người thương yêu tôi nhất lại ra đi vì bị đột quỵ, đó là bà nội tôi.
Trong đám tang đã có rất nhiều người đến viếng thăm bà nhưng chẳng ai chịu nhận nuôi tôi và anh Trấn Vũ cả.
Tôi thì vừa mới thi xong,chưa học cấp nên không đi làm thêm được, anh tôi thì vừa mới góp vốn cùng ông chủ tịch nào đó mở công ty riêng.
Anh đã miễn cưỡng nói rằng sẽ nuôi tôi nên hãy sống cùng anh tại nhà trọ mà anh mới thuê.
Tôi đã đồng ý.
Ở trong ngôi nhà đó được hơn tuần tôi thấy anh luôn tránh mặt tôi và cũng chẳng nói chuyện với tôi.
Tôi biết anh bận ổn định công ty mới nhưng làm sao lại không thể có thời gian hỏi tôi xem định học cấp trường nào hay vừa rồi em thi được bao nhiêu điểm.
Cảm giác anh trai ghét bỏ mình, không muốn sống cùng mình và cảm giác mình là gánh nặng cho người khác cứ vây quanh lấy tôi nên tôi đã không nói cho anh biết là sẽ học ở trường nội trú MD, khi tôi đăng kí trường này tôi chẳng nghĩ là muốn thỏa mãn cảm giác không có người em gái nào của anh đâu mà chỉ nghĩ rằng sẽ không tốn tiền học nếu như tôi đạt điểm đầu vào cao nhất ở ngôi trường này mà thôi.
ngày tôi nhận được giấy báo tập trung của trường, tôi đã để lại bức thư trong đó tôi đã tự ý cắt đứt mối quan hệ anh em và nói sẽ trả mọi thứ cho anh mà tôi nợ, tôi không hề đả động đến việc sẽ đi đâu.
Anh ấy đã đọc được và đã chạy để ngăn tôi đừng đi nhưng một khi tôi đã quyết thì sẽ làm đến cùng nên tôi đã không nghe những gì anh nói lúc đó mà đến nơi tôi chọn.
Trong khoảng thời gian qua, tôi đã cố gắng làm thật nhiều công việc trong ngày như phát tờ rơi, nhận dậy gia sư thậm trí cả việc lao công trong siêu thị tôi cũng làm, miễn sao đủ tiền sinh hoạt và trả số tiền đang nợ anh Vũ.
Nói thật với anh hội trưởng hội học sinh rằng là, từ khi vào MD tôi không ít kẻ thù chỉ là giờ tôi không biết ngày nào họ sẽ trả thù tôi mà thôi.
Tôi quen được Khuyên Uyên là do tai nạn giao thông, tôi quen được anh Nhật Minh cũng do tôi bị mù đường, tôi quen được Vương Khang cũng do tai nạn và tôi cũng quen được và thân được với Mai Chi ( cô gái bạch cốt tinh ý) là do tai nạn không mong đợi.
Người gây ra tai nạn để tôi thân với Mai Chi là anh đấy, Khương Hàn Băng.
Nói thật với anh là khi nhìn thấy anh hôm khai giảng, tim tôi nó có hơi xao động chút, khi anh nói tôi là gái bao tim tôi nó cũng hơi đau chút.
Nhưng đừng có hiểu lầm là tôi thích anh, không phải đâu, chỉ do tôi thấy khâm phục anh – anh chàng đẹp trai, tài giỏi, được làm hội trưởng hội học sinh chắc phải là thiên tài vô cùng hoàn hảo, được đứng trước toàn trường phát biểu kia trông thật oai phong nên khi từ miệng anh thốt ra những lời thô thiển như thế, hình tượng về anh trong tôi đã tan vỡ.
Ngay lúc ấy tôi đã thấy rằng, những gì tôi đã nghĩ đều đi ngược lại với sự thật, tôi nghĩ bà nội sẽ sống và yêu thương tôi suốt cuộc đời xong cũng ra đi, tôi nghĩ thương yêu, bao bọc che trở tôi nhưng cũng chẳng có.
Anh trai tôi đã từng nói rằng vào ngày / sinh nhật tôi hàng năm sẽ luôn bên cạnh tôi cùng thổi nến sinh nhật và ước những điều ước rồi sao, chưa năm nào anh làm được điều ấy cả.
Thực sự,những hôm làm thêm mệt mỏi về, thấy gia đình người ta êm ấm quây quần bên nhau, cùng nhau mừng sinh nhật cho con cháu mình tôi chẳng ao ước có được đại gia đình to lớn như vậy, tôi chỉ mong vào ngày sinh nhật tôi có ba,có mẹ,có bà nội, có anh trai và có tôi cùng ngồi trước chiếc bánh kem có nến, cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật là đã quá thỏa mãn ước ao của tôi bấy lâu rồi. Kể được đến đây, Linh không tài nào kìm được cảm xúc nữa, nó đã òa khóc như một đứa trẻ lạc mẹ trước cơn mưa sao băng, trước gió biển, trước sóng biển và trước mặt người luôn nghĩ nó là đứa ngốc nghếch, chỉ lạnh lùng với mọi thứ ai ngờ đâu nó lạnh lùng như thế là đang cố gắng chịu đựng.
Nước mắt của Hàn Băng cũng rơi xuống tự bao giờ, anh chẳng thể nghĩ là anh đang may mắn hơn người khác, anh có đại gia đình vô cùng lớn, ai ai cũng yêu thương anh, mặc dù ba mẹ anh đã ly hôn nhau để tự tìm cho mình hạnh phúc đích thực nhưng họ vẫn yêu anh, anh được sinh ra do kết quả của cuộc hôn nhân thương mại nhưng anh đâu có bị ai ghét bỏ đâu.
Anh rất may mắn, rất may mắn.
Hàn Băng quay sang ôm Linh vào lòng, để khuôn mặt đẹp đến tinh xảo đang nhạt nhòa nước mắt tựa vào vai mình, bàn tay to, ấm của anh vỗ nhè nhẹ vào lưng nó an ủi: Cô đã mệt mỏi rồi, hãy khóc và trút hết những tủi thân đi.
Rồi ngày mai đừng buồn nữa, hãy vui vẻ lên rồi còn đối mặt với mọi chuyện khác.
Cái gì nên cho qua thì hãy cho qua luôn đi ha.
Hàn Băng ôm siết nó chặt hơn, nó càng khóc to hơn, khóc như chưa bao giờ được khóc