Hôm nay là ngày mùa đông lạnh buốt, sương đêm vẫn còn đang ngủ yên trên những phiến lá mạnh mẽ, vẫn trụ được sau bao ngày chớm đông.
Cô gái nhỏ Kiều Ngọc Linh đã hoàn thành xong công việc tại Dream Bakery, đang nhanh chóng sửa soạn sách vở để lên lớp.
Lên lớp nghe mọi người nói mới biết hôm nay con trai của chủ tịch trường đến thăm nên sẽ được nghỉ học.
Linh đi tìm Khương Uyên để rủ cô bạn đi chơi nhưng tìm mãi mà chẳng thấy.
Nó liền đổi ý vào thư viện tìm tài liệu để chuẩn bị cho kì thi sắp tới.…….Từ thư viện bước ra, trên tay Linh cầm cả mớ bài tập của các năm trước, nào là môn hóa, môn toán, môn văn, môn lý, môn ngoại ngữ….
nói chung là rất nhiều.
Vừa đi vừa nhâm nhi cốc café buổi sáng, tâm trạng của nó trở nên sáng khoái hơn.
Đang chú tâm lướt qua đống bài tập, nó không để ý rằng trước mặt nó đang có người đi tới, người con trai đang đi tới cũng đang mải ngắm ngôi trường nên chẳng biết sắp có tai nạn nho nhỏ xảy ra.
Thế là việc gì đến thì cũng phải đến, người đâm sầm vào nhau, mớ bài tập trên tay Linh rơi tung tóe, cốc café buổi sáng cũng đi tong, đổ hết lên chiếc áo trắng tinh khôi của người con trai.
Hai người bực mình, cùng ngước lên nhìn nhau rồi hét:Này, đi đứng kiểu thế à? Mắt cô/anh để sau lưng hay sao mà lại đâm vào người tôi như thế? Đúng là cái đồ xui xẻo.
Người con trai hơi ngỡ ngàng trước dáng vẻ quen thuộc.
Quen thuộc vậy mà anh lại chẳng nhớ nổi người con gái này mình đã gặp ở chỗ nào.Anh kia nói năng cho nó cẩn thận, tôi đang đi và cầm một đống giấy nhiều như thế mà anh không thấy để mà tránh sao.
Còn cô nữa, tôi cao như thế này, đi trước cô mà cô cũng không thấy à.
Đây, cô nhìn tác phẩm tựa Picasso của cô đi, áo của tôi dính đầy café của cô đây này, cô còn không xin lỗi.
Linh chẳng vừa, vẫn gân cổ cãi lý:-Sao tôi phải xin lỗi anh, là anh đâm vào tôi cơ mà.
Anh phải xin lỗi tôi thì có.
Cô có biết cái áo của tôi bị cô làm đồ café bao nhiêu tiền không hả, cô có bán tất cả đồ đạc của cô đi cũng không đủ đâu.
Thế à.
Vậy mà lúc nãy tôi thấy ai nói tác phẩm của tôi tựa Picasso, vậy sao anh không lấy cái tác phẩm đấy đi bán lấy tiền mua lại cái áo mới đi.
Đừng có ở đây kiếm chuyện với tôi nữa.
Tôi rất bận.
À mà, anh có tiền mua cái áo đắt như vậy chắc cũng thuộc hạng giàu có chẳng nghèo nàn gì, anh hãy tự mua cái khác đi, đừng có đi đòi tiền từ người nghèo như tôi, nhục lắm.
Xếp gọn lại đống giấy tờ rơi xuống đất, Linh bỏ đi luôn.
Chàng trai kia thì chôn chân tại chỗ, tức xì khói tai, không làm được gì.
Cậu ta chợt thấy thứ gì đó lóe sáng ở nơi Linh vừa ngã xuống, cậu ta liền nhặt lên rồi nở nụ cười nham hiểm “ Hóa ra cô là Kiều Ngọc Linh sao, ôi số cô thật không may khi đắc tội với Hứa Gia Vĩ này rồi, tôi mong cô có thể bình yên trong vài ngày tới.” ……..Trong phòng chủ tịch trường……Bố à, con muốn học ở MD.
Sao lại đột ngột vậy Gia Vĩ, giờ đã cũng sắp hết kì rồi, sao lại chuyển trường? trường con đang học con không thích hay sao?Không phải đâu ạ, chỉ là con muốn học cùng Hàn Băng thôi, bố cho phép con được không? Con hứa sẽ đạt điểm số tốt trong các kì thi mà.Ừ, được rồi, mai hãy đến trường học luôn nhé, bố sẽ sắp xếp phòng kí túc của con cạnh phòng Hàn Băng.Cảm ơn bố.Kết thúc câu chuyện, Gia Vĩ ra ngoài, hắn nhếch môi cười khẩy: “ Kiều Ngọc Linh, hãy đợi xem tôi làm gì cô” Linh chẳng thể nào tìm được Khương Uyên đơn giản vì giờ đây Uyên đang tất bật cùng clb thiên văn và clb bóng rổ chuẩn bị tiệc sinh nhật bất ngờ cho nó.
Họ trang trí phòng thể chất – nơi tập luyện của clb bóng rổ vô cùng đáng yêu.
Uyên và thầy Nhật Minh đã rất kì công làm ra chiếc bánh kem vani socola đen, được trang trí bằng những con thú bằng kẹo dẻo và những quả cherry xanh ngọc bích.
Những món quà đều được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, mọi thứ đã gần như đâu vào đấy, chỉ còn đợi mỗi Linh đến nữa là xong.
Uyên lấy điện thoại gọi nó:Linh à, đến ngay phòng thể chất đi, nhanh lên, tớ … tớ….
Rụp Uyên đột ngột cúp máy khiến cho nó cảm thấy bất an trong lòng.
Lấy cái áo khoác mỏng, nó chạy thục mạng đến phòng thể chất. Ở phòng thể chất, Uyên ra hiệu cho mọi người, người đứng ở cửa, thấy nó đến cái là cho nổ pháo luôn, thầy Minh thì cầm bánh kem thắp nến, còn mọi người thì cùng hát bài chúc mừng sinh nhật. Hốt hoảng bước vào phòng thể chất, trong này tối om, không có đến chút ánh sáng nhe nhóm.
Và … Đoàng….
Đoàng….
Đoàng.Linh giật mình quay lại nơi phát ra tiếng động thì thấy anh chị trong clb thiên văn của mình đang cầm trên tay mỗi người cây pháo, mặt cười tươi rói.Nhật Minh cầm bánh kem cón nến cùng những người còn lại tiến gần nó “ Happy birthday to Linh, happy birthday to Linh, mừng ngày Linh Linh sinh ra đời, happy birthday to Linh”.
Dứt câu hát, tràng vỗ tay ròn rã vang lên, Linh cảm động, rơi nước mắt.
Nhật Minh lên tiếng: Linh, em thổi nến đi.Đúng rồi Linh thổi nến đi còn mở tiệc nào.Theo ý mọi người, Linh thổi nến “ phù”, cây nến tượng trưng cho tuổi của Linh vụt tắt, ánh điện được bật lên, hiện ra khung cảnh được trang hoàng rất đáng yêu.
Mọi người đi lấy quà của mình, lần lượt tặng cho nó.
Nhật Minh tặng quà xong rồi biến mất, chẳng ai biết nổi là đi đâu.Mọi người cùng ngồi xuống sàn nhà thể chất đã trải thảm đợi chờ Linh mở quà.
Tất cả mọi người đều tặng nó những thứ để giữ ấm cho mùa đông: người thì tặng găng tay, người thì tặng áo len, rồi khăn len, bông đeo tai, áo khoác… tất cả thật sự rất hữu ích.
Có món quà không tên được gửi đến sau đó ít phút, món quà đó rất to, được bọc bằng giấy xanh dương thắt nơ đỏ.
Nó mở ra, bên trong là chiếc áo bông lớp vô cùng ấm và cũng rất hợp thời trang, bên cạnh chiếc áo là đôi giầy thể thao màu trắng, nhìn rất là đắt tiền.
Nó đã gặng hỏi người chuyển phát nhanh xem ai gửi nhưng lại nhận được câu trả lời “ tôi không biết”.Thế là cả buổi sáng, nó cùng bạn bè, liên hoan với nhau vô cùng vui vẻ. Trong lúc đó, ở căn biệt thự rộng lớn, Khương Hàn Băng và Vương Thiên Kim đang rất không vui vẻ.Thiên Kim, chúng ta……..chia tay đi em.Thiên Kim đang ngồi trên đùi Hàn Băng bỗng đứng hẳn dậy, tức giận: -Anh nói cái gì? Chia tay á? Chúng ta vẫn yêu nhau mà, sao lại phải chia tay? Em không muốn như thế.
Em không nhưng anh thì muốn.
Hàn Băng, hãy cho em lý do đi.
Đơn giản là anh không thể nào chịu nổi em nữa.
Trước đây, em là cô gái ngoan, ngây thơ, đáng yêu nhưng giờ em nhìn lại em xem, xem có giống gái bao không, anh cần người bạn gái biết quan tâm anh, hiểu anh, làm anh hạnh phúc và quan trọng hơn là cô gái ấy phải là cô gái tốt.
Cô gái ấy không xinh đẹp cũng được, không quyến rũ cũng được, không thông minh cũng không sao, miễn là cô ấy yêu anh, cần anh, chung thủy với anh là đủ.
Anh biết, em yêu anh, em cũng cần anh nhưng em không thủy chung với anh, khi yêu anh, em đồng thời còn qua lại với nhiều thằng đàn ông khác, anh không chấp nhận được.-Đó là lý do anh chia tay em sao? Hay anh đã yêu đứa con gái khác nên không cần em nữa, muốn vứt bỏ em?_ Thiên Kim nắm lấy đôi vai của Hàn Băng lắc mạnh.
– Anh nói đi, có phải tại cái con Ngọc Linh gì gì đó không mà anh bỏ em không hả?_ Thiên Kim gào lên trong nước mắc ràn rụa.
Phải thì đã sao? Không phải thì đã sao? Tóm lại là giờ anh không muốn gặp em nữa, chũng ta chấm dứt ở đây đi.
Anh về Hàn Băng lấy áo khoác, đi ra ngoài xe ô tô của mình rồi chạy mất hút.