inh đang đi dạo xung quanh trường thì đột nhiên bị thứ gì đó đập vào đầu làm cho bất tỉnh.
Nó bị người lạ vác đi. Tỉnh dậy, nhìn mọi thứ trước mắt mình chỉ toàn là màu đen u ám, nó dẫy dụa cố thoát nhưng tay và chân nó đã bị trói chặt vào ghế, nó sợ hãi lên tiếng: Có ai không? Có ai ở đó không? Cứu… cứu… tôi với.
Một giọng nói trầm khàn phát ra từ góc phòng: Chị cả, nó tỉnh rồi, chúng ta xử luôn chứ? Xử nhanh nhanh để còn đi lấy phần thưởng chứ, nhưng trước tiên ta phải chơi lúc đã._ Giọng cô gái.Nói xong, người con gái đeo mặt nạ lại gần phía Linh, đưa bàn tay vuốt ve khuôn mặt sợ hãi của nó: Kiều Ngọc Linh, mày cũng xinh xắn trắng trẻo đấy, không biết nếu như khuôn mặt đẹp này có vài vết bầm thì sẽ ra sao nhỉ? Tao thật sự rất hiếu kì muốn biết.
Dứt lời, cô gái vung tay tát cái trời giáng vào má phải của nó: “ Mày thấy thế nào? có đau không? Xin lỗi mày, dù mày có đau như muốn chết đi nữa tao cũng chẳng làm được gì giúp mày đâu, hãy cố gắng mà tận hưởng cơn đau nhá.
Ha ha ha ha ha”Chát….
Chát….
Chát….
Chát…..
Chát…..
Chát.
Sáu cái tát liên tiếp đáp thẳng vào má nó, nó đau đớn, kêu la nhưng không lấy tiếng an ủi, đáp lại nó chỉ là những tiếng từ cái tát tiếp theo mà thôi.
Linh ngất đi.
“ Ôi trời, mày đã ngất rồi sao, Kiều Ngọc Linh? Tao còn chưa chơi xong mà.
Quạ, mày lấy nước muối lại đây, tạt cho nó tỉnh lại cho tao.” Thằng Quạ làm theo, mang xô nước muối lại gần nó, đổ cả xô nước vào người nó.
Nước muối đi qua vết thương khiến Ngọc Linh đau nhức, buộc nó phải mở mắt, nó thều thào: Các người… các người là ai? Sao… sao….
lại bắt…bắt tôi?Bọn tao là ai, mày không cần biết.
Không phải đương nhiên mà bọn này bắt mày đâu, chỉ là bọn này đang thiếu tiền nên đi làm thuê cho người ta thôi.
Tôi… tôi… xin các người, hãy… hãy… thả… tôi ra đi.
Làm ơn.“ Xoạch” Tiếng cửa phòng mở ra, Thiên Kim bước vào với bộ mặt ngạo mạn: “ Chị và mọi người ra ngoài đi, em muốn tự tay xử nó” Đám người răm rắp làm theo, đi ra ngoài khóa chặt cửa lại.
Ôi, chẳng phải đây là Kiều Ngọc Linh, công chúa trong lòng bao người con trai sao? Cô nổi tiếng xinh đẹp, lạnh lùng cơ mà, sao giờ đây lại tàn tạ như thế này.
Phải chăng là cô muốn trở nên xấu xí hơn sao, vậy được, tôi sẽ giúp cô miễn phí ha.
Thiên Kim lấy thanh gỗ gần đấy, đánh Ngọc Linh túi bụi.
Làn da nó bị cây gỗ sượt qua, làm chảy máu khá nhiều.
Nó cố gắng chịu đựng cơn đau, mùi máu tanh từ cơ thể nó xộc thẳng vào mũi Thiên Kim khiến cô ta hưng phấn hơn, ra đòn cũng mạnh hơn nữa.
Ngọc Linh kìm nén nước mắt, cắn răng chịu đựng đến khi Thiên Kim ngừng tay.
Tôi mong nhiêu đây đủ cho cô không đi quyến rũ bồ người khác nữa.
Tôi cảnh cáo cô, nếu cô giám lại gần Khương Hàn Băng – bạn trai tôi nữa thì sẽ khiến khuôn mặt của cô bị biến dạng bằng axit đấy, rõ chưa? Nói rồi, Thiên Kim ra ngoài nói với đám thằng Quạ ( tên đại ca trong băng đảng xã hội đen).
Còn nhỏ đó, tôi giao cho các anh.
Các anh muốn làm gì nó thì tùy.Ok, cô em không phải lo.
Vậy còn thù lao? -Tôi đã đưa cho Mai Chi rồi, các anh đến đó mà lấy.
Chào.Thiên Kim bỏ đi với nụ cười thỏa mãn trên môi. ___Trong căn phòng đen____ Bọn mày ơi, con nhỏ này nhìn cũng được đấy, để tao ăn trước, còn bọn mày thì ra ngoài đi.
Quạ tiến đến chỗ Linh, thì thầm vào tai nó: “ Cô em, ngoan ngoãn nghe lời anh thì anh sẽ nhẹ tay”.
Quạ cởi trói cho nó, đè nó nằm xuống sàn, hắn kéo khóa chiếc áo khoác mỏng của Linh xuống và từ từ dí sát khuôn mặt vào cổ nó.
Nhận thức được chuyện gì xảy ra với mình, nó cố dùng chút sức lực còn lại để đẩy tên Quạ ra, nhưng vô ích, thừa lúc hắn lơ là, Linh lên gối trúng chỗ hiểm của hắn, rồi nó nhanh chóng trốn ra ngoài.
Lê tấm thân nặng nề, đau đớn lên từng bậc cầu thang, cuối cùng nó cũng đến được phòng ký túc của mình.
Linh mở cửa phòng, lúc này nó đã cạn kiệt sức lực, nó ngã xuống, nằm xõng xoài trước cửa phòng.
Con chuột lang tên Bibi của Linh cậy cửa lồng, chạy vọt qua khe cửa khép hờ phòng đối diện. Khương Hàn Băng đang loay hoay với mẫu thiết kế của mình chợt thấy vật thể màu nâu trắng đang gặm nhấm cái bút chì của mình, anh tức giận, ôm Bibi sang phòng Linh.
Vừa mở cửa đập vào mắt anh là hình ảnh một cô gái mong manh, trên người chảy đầy máu đang bất tỉnh nhân sự, Hàn băng, vội vàng, đặt con chuột lang vào lồng kính phòng mình rồi ra ngoài đỡ nó.
Này, Ngọc Linh, Kiều Ngọc Linh, cô tỉnh dậy đi.
Này, này, này.
Cô bị sao thế, mở mắt ra đi xem nào? Cô đừng nằm im như thế.
Cô làm tôi sợ đấy, Kiều Ngọc Linh.
Này, này, này._ Cứ mỗi chữ “này” là Hàn Băng lại lay nó.
Nhưng Linh không tỉnh, đôi mắt ánh tràm kia vẫn đang nhắm nghiền lại khiến cho Hàn Băng vô cùng lo lắng.
Anh vội vàng bế nó vào phòng nó, đặt nó nằm lên giường rồi chạy thục mạng đi kiếm cô y tế.