Sau khi Ngọc Linh lên xe bus rời khỏi khu phố ấy, Trấn Vũ đã chạy theo chiếc xe cả một đoạn đường dài.
Anh vừa đi vừa tự kiểm điểm bản thân: “Nếu như mình quan tâm tới Linh nhiều hơn thì nó sẽ chẳng ra đi và nếu như lúc ấy mình không nói những lời nói đó thì nó cũng chẳng tổn thương như thế.
Ông trời ơi, xin hãy đừng để em gái con ra đi, xin đừng để em gái rời bỏ con.
Con nguyện đánh đổi tất cả những gì con có, kể cả mạng sống này để Ngọc Linh – em gái con không xa con.
Xin Người hãy để nó ở lại, con cầu xin Người!”Mặc cho Trấn Vũ khẩn khoản cầu xin, trời chẳng chịu nghe những lời ấy.
Chiếc xe bus đang mang em gái anh đi vẫn không đi chậm lại mà càng đi nhanh hơn.
Anh đứng khựng lại vì thất vọng, gào thét thảm thương trong màn mưa dày đặc.
Có phải chăng, những gì mình có mà không trân trọng sẽ bị trời mang đi? Quả nhiên đúng là thế.Mấy ngày tiếp đó, Trấn Vũ chìm ngập trong rượu và nỗi buồn.
Anh giờ đây mới cảm thấy được sự cô đơn mà em gái mình phải trải qua.
Cái cảm giác này thật sợ hãi và khó chịu biết nhường nào.
Vũ thiếp đi trong cơn say bởi rượu, anh mơ thấy Linh đang đau khổ tự vượt qua cuộc sống không hề khá giả mà mình tạo ra.
Cô đang phải làm những công việc nặng nhọc để sống qua ngày.
Vũ thấy thương em vô cùng, chỉ tại anh ngu ngốc không nhận ra gia đình của mình đang không hạnh phúc nên mới làm mọi chuyện rối tung thế này.
Đột nhiên anh choàng dậy sau giấc mơ đó, anh chạy đi tắm, thay bộ quần áo nhăn nhúm trên người ra và vận bộ vét vào, lấy lại phong độ của chủ tịch xây dựng nên công ty thời trang K&L, anh bắt đầu đến công ty để giải quyết tất cả những gì bị đình trệ trong những ngày qua.
“Kiều Ngọc Linh, anh sẽ cố gắng để có cuộc sống sung túc, giàu sang, anh sẽ đem lại cho em gia đình hạnh phúc và quan trọng hơn, anh bù đắp cho em tất cả, đem em trở về với người thân duy nhất của em – chính là anh trai em, Kiều Trấn Vũ.”
Đúng như những gì Trấn Vũ mơ, Ngọc Linh đang phải sống vô cùng khổ sở bởi những việc làm thêm để kiếm tiền.
Sáng thì phải dậy lúc h để đi khuân bột mì, hoa quả, rửa đồ dùng làm bánh và đi sắp xếp bánh ở Dream Bakery.
Từ h đến h sáng thì học ở trường.
Đến h chiều thì làm lao công quét dọn trong siêu thị, kết thúc công việc lao công thì phải đi làm gia sư Toán, Lý, Anh cho cậu nhóc lớp đến h.
Cả ngày hầu như kín hết, không có nổi thời gian đi chơi, mua sắm như bao nữ sinh cấp khác.
Tuy vậy, Linh không hề bỏ buổi học nào, vẫn dẫn đầu trường về kết quả học tập.
Cứ vậy, cứ vậy, ngày mai đã là ngày khai giảng của trường THPT nội trú MD, Linh mong rằng ngày mai mình sẽ kịp để không muộn lễ khai giảng.