Đúng lúc đó, Khương Hàn Băng đứng đằng sau đã thấy tất cả, bằng giọng mỉa mai, anh lên tiếng:-Ôi, Kiều Ngọc Linh học sinh ưu tú của trường đây sao? Không ngờ cô cũng có tài cưa trai đấy chứ.
Hôm trước thì là Nhật Minh, hôm nay lại có thằng khác.
Tôi chẳng ngờ được rằng cô lại dùng thân thể của mình để kiếm tiền cơ đấy.
Bravo ….
Bravo.
Không hiểu ba mẹ cô đã giáo dục cô kiểu gì mà họ lại để con gái mình đi làm gái bao, đi sớm về khuya, đúng là không thể chấp nhận được-Anh thôi đi, anh thì biết gì về tôi mà nói.
À đúng rồi, ngoại trừ tên, tuổi, lớp tôi hiện đang học ra thì anh chẳng biết gì cả.
Vì thế thì đừng có phán bừa, đừng có tự cho rằng trong mắt mình thì ai ai cũng giống mình.
Anh có thể nói gì tôi thì nói nhưng mà gia đình tôi anh đã thấy bao giờ chưa mà có thể kết luận như vậy hả? Đến cả tôi còn chẳng biết mặt mũi ba mẹ thế nào thì sao anh có thể biết.
Đúng là đồ thần kinh, chạm mạch -Trời ơi, trí nhớ tôi tệ chưa kìa.
Kiều Ngọc Linh xinh đẹp – học sinh ưu tú bị mồ côi từ nhỏ cơ mà, thảm nào mà tính nết tệ đến thế.
Cái nết đã không đẹp rồi mà trí khôn cũng chẳng ra sao.
Rành rành bản chất con người độc ác, giả nai tơ đi lừa tình thì lại kết luận là người tốt hết sức bênh vực.
Nói cho cô biết, bên cạnh cô, những người cô tin tưởng đều đang lừa cô đấy.
Cô có thể tin hoặc không tin cũng không sao, nhưng đến lúc sáng mắt ra thì đừng đổ lỗi cho ai khác mà hãy đổ lỗi cho chính bản thân mình nhu nhược nghe chưa.-Anh đang quan tâm người anh gọi là “gái bao” đấy à.
Vậy thì tôi xin nhận.
Dứt lời Linh bước đi, chẳng thèm quay lại nhìn bộ mặt ngày càng tức tối của Khương Hàn Băng. ………………………………………………………………………Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, thoáng cái đã gần tháng kể từ ngày Linh bước chân vào ngôi trường này, kẻ thù có, bạn cũng có mà người thương cũng có rất nhiều.
Mới vào chớm đông, trời đã bắt đầu trở rét vậy mà Linh coi thường cái lạnh, ăn mặc mỏng manh, sớm tối làm việc.
Việc học hành của nó vẫn giữ được vị trí đầu bảng, nên chẳng thầy cô nào có thể chỉ trích.
Anh chàng thầy giáo Nhật Minh vẫn quan tâm nó như một người mẹ.
Tình bạn giữa nó và Khương Uyên cũng đã khăng khít đến nỗi có thể chui vào phòng nhau ngủ chung.
Về phía Khương Hàn Băng thì anh với nó vẫn chí chóe nhau những lúc gặp mặt khiến cho nhiều nữ sinh ghét nó hơn.
Vừa mới xong kì thi cuối kỳ , để giúp học sinh giảm căng thẳng trường đã tổ chức cho toàn thể học sinh chuyến đi dã ngoại.
Mỗi câu lạc bộ được chọn địa điểm để đi, tóm lại là trường có bao nhiêu CLB thì từng ấy địa điểm được chọn, chuyến đi được kéo dài ngày đêm.
Và CLB thiên văn mà Linh tham gia đã chọn đi vùng biển ở Đà Nẵng vì nơi đó là nơi có thể xem mưa sao băng đẹp nhất, cơn mưa ấy diễn ra trong đêm bọn nó đi dã ngoại. Linh đã phải sắp xếp toàn bộ các công việc, chuẩn bị đủ thứ đồ cần thiết cho chuyến dã ngoại ấy.
Rồi ngày đó cũng tới, sau hơn phút đi máy bay và đi taxi, cuối cùng CLB thiên văn cùng giáo viên giám sát đã đến được khách sạn mà giáo viên đặt chỗ trước.
CLB có người, nam, nữ, nên giáo viên đã đặt phòng, giáo viên ở cùng phòng với bạn nam trưởng CLB.
Sau khi sắp xếp đủ mọi thứ, thì cả người cùng xuống nhà ăn của khách sạn, chạm mặt ngay CLB bóng rổ đang ăn, ai nấy đều ngạc nhiên, nhất là Ngọc Linh vì trong CLB này có Khương Hàn Băng – người mà nó cho là kẻ thù.
Hai người nhìn nhau tóe điện khiến cả phòng ăn đang ấm áp bởi điều hòa bỗng được thêm “ một chút” không khí lạnh lẽo phát ra từ con người này.
Hình như ánh mắt tóe điện phát ra không khí lạnh lẽo đã báo trước buổi dã ngoại không hề suôn sẻ. Hãy đón chờ chương sau để biết diễn biến ra sao nhà!