Tru Tiên II

chương 1: giận

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chín châu của Trung thổ lấy Trung Châu có diện tích lớn nhất làm chủ, dãy núi Thanh Vân nổi tiếng thiên hạ, tung hoành đông tây nam bắc, mênh mông bát ngát không dưới trăm vạn dặm chính là hùng cứ nơi này, ở đó động tiên đất thánh nhiều như mây. Ngoài ra, tám châu còn lại cũng đều đẹp đẽ tự nhiên, rộng lớn phì nhiêu. Trong đó có một chỗ gọi là U Châu nằm gần Nam Cương, tiếp giáp với rặng Thập Vạn Đại Sơn trứ danh. Năm xưa trong đại kiếp Thú Thần, vùng này chính là nơi chịu sự công kích trước tiên của bầy yêu thú, cũng là nơi tổn hại nặng nề nhất. Cho tới hiện tại, những sinh linh còn sót lại ở nơi này sau trận đại kiếp, mỗi lần từ xa nhìn lại rặng Thập Vạn Đại Sơn thần bí khó dò ẩn hiện trong mây mù kia vẫn còn cảm thấy rùng mình sợ hãi.

Thập Vạn Đại Sơn là một rặng núi cổ kính, diện tích cực lớn, nguy nga hiểm trở, khắp nơi đều là rừng rậm nhấp nhô kéo dài tựa hồ như không có giới hạn, lại thêm chỗ nào cũng có chướng khí kịch độc cùng một lượng lớn yêu thú hung dữ từ nguyên thủy tới nay khiến nơi đây biến thành một bức tường hiểm yếu khổng lồ cách tuyệt nam bắc. Dựa theo nhân khẩu thì U Châu vốn là vùng ít dân nhất trong cửu châu, sau đại kiếp Thú Thần thì U Châu lại càng thêm hoang vắng, nếu không tới mức mười phần mất chín thì cũng mất tới sáu bảy phần, tổn thất thật quá nặng nề.

Đặc biệt tại phía nam của U Châu, vùng tiếp giáp với Thập Vạn Đại Sơn, hiện tại lượng người sinh sống càng ít hơn nữa. Thú Thần tuy đã chết, loạn lạc yêu thú sớm đã được dẹp yên, nhưng sâu trong Thập Vạn Đại Sơn vẫn còn tàn lưu rất nhiều yêu thú lọt lưới, thi thoảng lại xông ra khỏi núi giết chóc nhân mạng. Những yêu thú này đều mạnh mẽ hung dữ vượt xa sức chống cự của con người, chỉ có những kẻ tu đạo mới có thể hàng phục nổi. Bởi vậy những người từng sống truyền đời tại nơi đây nếu chưa chết trong trường hạo kiếp năm xưa thì đều đã trốn đi cả. Cho dù là có một số ít quyến luyến quê hương không muốn rời đi, cũng chỉ có thể dời tới một vài thành trì mới được kiến tạo lại sau trận hạo kiếp, nhờ vào sự bảo hộ của tường thành kiên cố mới tránh được sự uy hiếp của yêu thú mà thôi.

Phía tây nam của U Châu, từ giữa dãy Thập Vạn Đại Sơn nhô ra một rặng núi cao vút hiểm trở, dân bản xứ gọi là Đại Hoang Sơn. Nguồn gốc của cái tên này sớm đã không còn cách nào kiểm chứng, tuy có chữ Hoang nhưng Đại Hoang Sơn nhưng cũng không phải là chỗ hoang cằn. Trên núi rừng rậm nguyên thủy ken đặc, sinh khí tràn trề, có điều cả năm đều có sương mù bao phủ và hơi nhiều chướng khí, hơn nữa sau đại kiếp Thú Thần, trong núi cũng có không ít chỗ bị yêu thú hung hãn phi thường còn sót lại chiếm cứ, khiến cả núi biến thành một nơi nguy hiểm đến ngay cả dân bản xứ cũng không dám tới gần.

Ở một nơi cách chân Đại Hoang Sơn hơn hai mươi dặm, có một tòa thành sừng sững, tường thành cao vút kiên cố, tên là Long Hồ Thành. Hiện tại ở U Châu, trong mấy đại thế lực tu chân được củng cổ lại sau đại kiếp Thú Thần thì nhà họ Vương ở Long Hồ Thànhchính là một thế lực có thực lực không thể xem thường.

Long Hồ Vương gia chính là một tu chân thế gia, Long Hồ Thành cũng chính là cơ sở của bọn họ, đương nhiên là phải dốc sức quản lý. Như hiện giờ, Long Hồ Thành tuy không dám nói tới hai chữ "hùng thành", nhưng xem ra cũng có chút danh khí. Hào môn đại trạch của Vương gia cũng chẳng khác gì một bảo lũy khổng lồ, thậm chí còn chiếm tới gần một phần ba đất đai trong thành.

Hôm ấy là một ngày trời trong nắng ấm, tại một hoa viên bên trong Vương gia bảo, cây cối xanh tốt, hoa cỏ thắm tươi, ong bướm bay lượn dập dìu, chính là một ngày xuân đẹp trời. Một dòng nước nhỏ từ giữa hòn giả sơn uyển chuyển chảy xuống, làn nước trong xanh thấy đáy, nhìn rõ rả những viên đá nhỏ trơn láng đen trắng đủ màu bên dưới, nước chảy róc rách phản chiếu cây cối cao thấp, đình đài lầu các xa gần trong vườn, khiến cảnh vật càng thêm u tĩnh.

Những tràng tiếng vang khe khẽ vọng ra từ một căn đình lục giác dựng cạnh dòng nước. Dưới mái cong ở góc đình treo một cái chuông gió bằng thủy tinh, tiếng vang uyển chuyển theo làn gió nhè nhẹ thổi, du dương êm ái lan tỏa ra khắp xung quanh.

"Tiểu đệ, đệ lại vẽ sai rồi, đúng ra là phải thế này này…"

Một cậu bé ngồi nơi bàn ghế đá đặt trong đình áng chừng mười một mười hai tuổi, tay phải cầm bút, chau mày nhìn đồ hình như chữ viết trên nền giấy trắng, vẻ mặt rất thiếu kiên nhẫn. Đứng đằng sau cậu bé là một thiếu nữ xinh đẹp, nhìn bất quá cũng chỉ mười sáu, sắc mặt dịu dàng, tủm tỉm cười cúi mình đưa tay bắt tay cậu bé chầm chậm miêu tả từng nét trên giấy.

"Phù văn Âm Hỏa này tổng cộng có bảy nét, mười một chỗ đảo bút, mỗi chỗ đều không thể sai, nếu không phù trận vẽ ra sẽ chẳng có một tí tác dụng nào. Ừm, vẽ xong rồi!" Thiếu nữ nắm tay cậu bé, vẽ ra trên giấy một đám phù văn kỳ dị, hình dạng bên trên nhọn, bên dưới tù, trông giống như một ngọn lửa nho nhỏ đang bốc cháy.

Lọn tóc nhỏ mềm mại từ bên tai thả xuống cọ vào má cậu bé, từ trên người thiếu nữ tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ phảng phất.

Trái tim cậu bé như nhảy lên một cái, buông bút lông trong tay, đưa người xích lại phía sau một chút. Ai dè vừa động đậy thì đầu đã bị thiếu nữ gõ cho một cú đau điếng. Giọng thiếu nữ nghe như giận dỗi: "Heo nhóc, nhóc làm gì thế?"

Cậu bé nổi giận, tức thì trở mặt nói: "Từ đầu tới chân, đệ có chút xíu nào giống heo, tỷ nói cho rõ ra xem nào!"

"Đệ lúc bé trắng trắng mập mập giống y như heo vậy."

"… cái đó tận từ hồi bé tí, sao tỷ lúc nào cũng nhắc mãi không quên thế?"

Thiếu nữ mỉm cười, ngồi xuống cái ghế đá bên cạnh, đưa ánh mắt trong trẻo, nhưng lại nhìn ra bên ngoài. Gió nhẹ thổi tới, làn nước bên ngoài đình gợn lăn tăn, vài chiếc lá rơi bay bay chạm xuống nổi trên mặt nước, dập dềnh theo sóng.

"Bởi vì hiện tại đệ là đệ đệ duy nhất của tỷ." Nàng thở dài rồi kéo cậu bé ôm vào lòng, xoa xoa đầu cậu, trầm mặc hồi lâu rồi nhỏ giọng tiếp: "Cha mẹ mất sớm, sau khi tỷ đi rồi, đệ nên ở nhà cho ngoan, đừng có ương bướng như ngày thường nữa. Còn thuật chế tạo phù này chính là kỳ học lưu truyền của Vương gia ta, Long Hồ Vương gia có được ngày hôm nay cũng là nhờ phù lục, bởi vậy đệ hàng ngày cũng phải tĩnh tâm tu hành, đừng có làm biếng đấy."

Cậu bé thành thực gật đầu, cặp mắt đảo mấy lượt rồi nói: "Tỷ, Thanh Vân Môn cách đây bao xa?"

Thiếu nữ ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: "Rất xa."

Cậu bé hừ một tiếng, tỏ vẻ không tán thành: "Đang yên đang lành đi xa thế làm gì, Vương gia chúng ta không phải là tu đạo thế gia hay sao, mấy vị bá phụ, thúc thúc cũng đều rất lợi hại, chẳng nhẽ lại không bằng Thanh Vân Môn kia à?"

Thiếu nữ ngẩn ra một lúc rồi bật cười, khẽ lắc đầu đáp: "Không phải vậy, không phải vậy đâu. Vương gia chúng ta và Thanh Vân Môn không thể so sánh được, giống như là… giống như là…" Thiếu nữ chau đôi mày thành tú, nghĩ ngợi một chút rồi làm bộ bó tay, chỉ mỉm cười nhìn đệ đệ khẽ nói: "Tóm lại, lần này có thể đi tham gia cuộc thi Thanh Vân tại Thanh Vân Môn chính là vận may của tỷ. Vạn nhất có thể bái nhập Thanh Vân Môn làm đệ tử, nói không chừng sẽ có cơ hội gặp được người đó trong truyền thuyết…"

Giọng nói của nàng nhỏ dần, trong mắt thoáng hiện vẻ say mê. Ánh mắt của cậu bé lại không cho là đúng, trong lòng thầm nghĩ ngay cả người ta còn chưa từng gặp, việc gì phải như thế chứ? Vốn định lay tỉnh tỷ tỷ còn đang mê mải, đột nhiên nghe thấy phía bên kia vườn phát ra tiếng gọi:

"Tông Cảnh, Tông Cảnh, cậu ở đâu thế?"

Cậu bé tức thì cảm thấy phấn chấn, chạy thẳng ra phía đối diện căn đình hét lớn: "Tớ ở đây."

Hét xong ngoảnh đầu nhìn lại, chợt thấy vẻ mặt tươi cười của thiếu nữ phía sau trầm hẳn xuống, đang trợn mắt ngó hắn, đành phá lên cười gãi gãi đầu. Từ bên kia vườn nhanh chóng chạy tới hai thiếu niên nữa, xem ra cũng không lớn hơn cậu bé được gọi là Tông Cảnh này bao nhiêu. Thiếu niên chạy sau cao hơn nửa cái đầu, béo trắng mũm mĩm, khi chạy khiến cơ thịt trên mặt rung rung, khuôn mặt tròn trịa hiền lành. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Cậu bé trong đình chạy tới bậc tam cấp, cười hì hì với mấy kẻ vừa chạy tới. Thiếu niên chạy trước cũng cười nói: "Vương Tông Cảnh, sao lại trốn ở đây hại bọn tớ tìm khắp nơi. Sắp tới giờ rồi, chúng ta mau lén đi xem Lưu quả phụ bên thành bắc rửa…"

Lời chưa dứt, chợt nhìn thấy Vương Tông Cảnh phía trước sắc mặt đại biến, cùng lúc một thiếu nữ từ phía sau cậu ta tiến ra, vẻ mặt như sương lạnh lẽo nhìn về phía bọn họ. Thiếu niên đang nói đại kinh thất sắc, cảm thấy bản thân lâm vào tình thế hiểm nghèo, may thay còn có mấy phần nhanh trí, ho hắng mấy cái rồi dừng lại, lắp ba lắp bắp nói: "Rửa, rửa… quần áo."

Vương Tông Cảnh đứng trong đình cùng với thiếu niên béo mập bên cạnh đều sững cả người, cùng lúc nhìn về phía thiếu niên đang nói bằng ánh mắt quỷ dị. Đồng thời cả đám chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, một trận gió nhẹ thổi qua, thiếu nữ vừa rồi còn đứng trong đình nháy mắt đã xuất hiện ngay cạnh thiếu niên vừa nói, đưa tay nhéo ngay lấy tai hắn cười lạnh: "Rửa quần áo? Vương Tông Vinh, giỏi quá nhỉ, mấy lời nhảm nhí như vậy mà cũng mở miệng nói ra được, làm phiền cậu nói cho ta biết nữ nhân nhà nào giặt quần áo lại cần các cậu đến coi lén?"

Vương Tông Vinh mặt mũi nhăn nhó, trợn mắt há mồm, sợ hãi xin tha: "Tế Vũ tỷ, đệ sai rồi, đệ sai rồi, ai du, nhẹ chút, nhẹ nhẹ chút…"

Vương Tế Vũ hừ một tiếng, lỏng tay ra. Vương Tông Vinh liền như lằn bụi chạy tới nấp sau thân hai thiếu niên kia, xem ra rất sợ hãi, ngay cả Vương Tông Cảnh và thiếu niên béo múp sắc mặt cũng chẳng dễ coi gì. Ai mà không biết trong Vương gia bảo, Vương Tế Vũ chính là cô gái được yêu mến nhất cũng là người mạnh nhất trong đám cùng trang lứa. Nàng ta thiên phú tu đạo cực tốt, thực lực hơn xa đồng bạn, mấy năm nay trừ đệ đệ mà nàng yêu thương nhất là Vương Tông Cảnh ra, tất cả đám trẻ con cùng lứa đã ăn không ít khổ đau từ nàng ta rồi. Vương Tông Vinh vừa nhìn thấy nàng, là tựa như chuột thấy mèo vậy.

"Không được làm càn, cũng không được đi xem quả phụ gì đó giặt quần áo!" Vương Tế Vũ trừng mắt lườm mấy thiếu niên. Ngay cả Vương Tông Cảnh cùng đám thiếu niên đều im thin thít, gật đầu lia lịa.

"Nếu không nghe lời", Vương Tế Vũ cười lạnh, lườm Vương Tông Vinh tới mức hắn cảm thấy sởn da gà: "Coi chừng ta tụt quần ngươi ra lấy Hàn Băng Phù dán vào mông đít."

"Ặc…" Ba tên thiếu niên đồng thời hít vào một hơi lạnh, đặc biệt Vương Tông Vinh đứng một bên người run cầm cập.

Ánh mắt Vương Tế Vũ dừng lại trên người thiếu niên mập ú đứng sau cùng, cau mày nói: "Tiểu Sơn, cậu lớn tuổi nhất, phải chú ý tới hai đứa nó."

Thiếu niên mập ú ngẩng đầu lên, khuôn mặt phúng phính, ánh mắt lấp lánh nhìn Vương Tế Vũ thành thực ừ hữ một tiếng. Vương Tế Vũ lắc đầu thở dài vẻ mất kiên nhẫn, xua xua tay: "Được rồi, cậu không bị bọn chúng bắt nạt là cũng không tệ rồi." Nói đoạn lại nhìn Vương Tông Cảnh: "Cẩn thận đấy, nhớ về trước khi trời tối.

Vương Tông Cảnh gật đầu đáp ứng, Vương Tế Vũ liền xoay người bước đi. Đợi tới lúc thân hình yêu kiều của nàng khuất hẳn khỏi hoa viên, ba gã thiếu niên mời thở phào một hơi. Vương Tông Vinh là kẻ đầu tiên nhảy tới tóm lấy cánh tay của Vương Tông Cảnh gắt giọng: "Ghét thật, tỷ tỷ cậu cũng ở đây mà không chịu nói."

Vương Tông Cảnh đành bó tay đáp: "Tớ nói không kịp, cậu xông tới đầu đình thì đã hét toáng lên rồi còn đâu."

Vương Tông Vinh "hứ" một tiếng, trợn mắt làm mặt giận, sau đó khoát tay: "Đi thôi, đi thôi."

Vương Tông Cảnh cười hỏi: "Có đi xem rửa quần áo không?"

Vương Tông Vinh căm tức đáp: "Xem cái ma toi ấy." Vương Tông Cảnh cùng thiếu niên béo đều bật cười rồi cùng sánh vai bước đi.

Trong ba thiếu niên, Vương Tông Cảnh với Vương Tông Vinh đều là con cháu Vương gia ở Long Hồ. Gia phả Vương gia từ mấy đời trước chia thành bốn chi, Vương Tông Cảnh là ở chi trưởng, Vương Tông Vinh là chi thứ, hai người coi như là anh em họ. Còn thiếu niên béo thì lại không phải con cháu Vương gia, mang họ Nam tên chỉ có một chữ Sơn. Long Hồ Vương gia hiện nay đang trên đà hưng thịnh, đệ tử họ Vương trong nhà đương nhiên là nền tảng cốt lõi, nhưng nếu một thế gia nếu chỉ dựa vào mỗi người trong tộc thì cũng không ổn, huống hồ tộc lớn người đông, vàng thau lẫn lộn chưa chắc toàn bộ con cháu đã hữu dụng. Ngược lại, người cùng tộc trong lòng luôn có ý tranh quyền đoạt lợi, trong nhà đều cùng một họ, ông dựa vào đâu mà hô mưa gọi gió hưởng hương hưởng hoa bắt tôi phải phủ phục xưng thần? Từ mặt này mà luận, cho dù là anh em ruột thịt trong tộc có lúc cũng không yên tâm sử dụng bằng người ngoài tộc mà có tài năng.

Bởi vậy hiện nay thiên hạ, thế gia đại tộc nào cũng đều có dùng người ngoài tộc, dần dà lâu ngày sẽ hình thành xung quanh bổn gia không ít những dòng họ khác lệ thuộc. Xuất thân của thiếu niên béo Nam Sơn chính là như vậy, cha của nó chính là tâm phúc mà Vương gia chủ tin dùng nhất hiện nay, trong Long Hồ Vương gia cũng có thể coi là có mấy phần quyền thế, bởi vậy nó cũng đã chơi đùa cùng đám Vương Tông Cảnh trong Vương gia bảo từ nhỏ tới lớn.

Ngày xuân nắng đẹp, trời vạn dặm không mây, hai hàng liễu xanh ngắt bên đường phất phơ trong gió. Đi ra tới đường lớn, tinh thần ba tên thiếu niên đều cảm thấy thoải mái. Vương Tông Cảnh nhìn quanh mấy lượt rồi hỏi: "Bây giờ rửa quần áo chắc là không xem được rồi, chúng ta đi đâu chơi đây?"

Vương Tông Vinh cũng đang ngẫm nghĩ, tên béo Nam Sơn ở cạnh phùng hai khối thịt bên má ra, cười cười nói: "Hay là, bọn mình vẫn đi xem Lưu quả phụ đi."

Hai huynh đệ họ Vương đồng thời ngó hắn, tên béo húng hắng ho một tiếng, cặp mắt nhỏ hấp háy mấy lượt.

Vương Tông Cảnh liền cắm đầu chạy, vừa chạy vừa gào lên: "Vậy còn đợi gì nữa?"

Nam Sơn quăng tấm thân phì nộn te tái chạy theo sau, nhưng vẫn không quên ngoái lại gọi Vương Tông Vinh. Vương Tông Vinh há hốc mồm, đứng sững tại chỗ thốt không lên lời, giây lát sau hậm hực nói: "Ghét thế, chẳng may xảy ra chuyện gì, tờ Hàn băng phù kia ắt sẽ chào hỏi tấm mông bọn bay cho coi." Đứng yên do dự một lúc, Vương Tông Vinh cuối cùng dậm chân bình bịch, nhưng lại xoay người quay về Vương gia bảo.

Chạy tới một con đường, Vương Tông Cảnh cảm thấy hình như không phải, dừng chân lại thì nghe tiếng "phì phò phì phò" đằng sau. Tên béo Nam Sơn hồng hộc chạy tới, lại nhìn tiếp về phía sau nhưng không thấy bóng dáng Vương Tông Vinh đâu cả.

"Đồ nhát chếti!" Vương Tông Cảnh chửi.

"Không sai!" Nam Sơn thở xong, liền bồi thêm một câu khẳng định, "Nhát chết!"

Vương Tông Cảnh trợn mắt với tên béo hỏi: "Ê béo, cậu dám khai là bản thân vốn không muốn xem sau đó lấy hai đứa bọn tớ ra làm lá chắn không?"

"Làm gì có chuyện đó." Tên béo lập tức phủ nhận.

"Hừ, lần nào cũng giả bộ." Vương Tông Cảnh đập một cú vào sau gáy tên béo: "Câu đó giả vờ lừa người khác trong nhà bọn tớ thôi, chứ trước mặt tớ còn làm bộ cái gì?"

Nam Sơn cũng không giận, cười hiền lành: "Cảnh thiếu gia, tôi chẳng phải chuyện gì cũng nghe theo cậu còn gì." Dừng một chút, hai mắt nó lấp lánh: "Hay là bọn mình đi nhanh lên chút, bây giờ cũng chẳng còn sớm nữa rồi…"

Vương Tông Cảnh trừng mắt nhìn nó, hậm hực nói:

"Cầm thú!"

Tên béo ngạc nhiên, trong lòng đang nghĩ lẽ nào Cảnh thiếu gia hôm nay đổi tính rồi hay sao, kết quả chỉ thấy Vương Tông Cảnh co cẳng chay đi như khói, miệng thì la: "Mau lên, mau lên, mau theo tớ."

Tên béo: "…"

Lưu quả phụ chính là một đóa hoa phía bắc thành, trong Long Hồ thành cũng có đôi chút danh khí, thân hình, dáng vẻ đều đẹp cả. Hai tên thiếu niên ương bướng chưa hiểu sự đời hứng chí chạy tới con đường mà nàng ta ở sau đó thành thục chui vào một ngõ ngỏ, lẻn tới phía sau căn nhà thứ năm, chính là nhà của Lưu quả phụ.

Áng chừng qua nửa tuần hương, Vương Tông Cảnh cùng Nam Sơn hai đứa từ ngõ nhỏ đi ra, vẻ mặt buồn tưng.

Tên béo rũ đầu ảo não, bộ dạng ngơ ngác, miệng còn lầm bầm: "Sao lại thế nhỉ, nàng ta sao lại biết được dùng vải dày bịt tất mấy khe gỗ hở rồi…"

Vương Tông Cảnh lé mắt nhìn nó đáp: "Nhất định là hôm qua nhìn trộm, cậu thở hổn hển ở đó to quá đánh động người ta rồi." Nói đoạn dơ chân đạp nhẹ vào người nó một cú, tiếp: "Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, bọn mình làm chuyện xấu phải bình tĩnh một tí, đừng có thô tục quá được không?"

Tên béo gật đầu lia lịa, trả lời: "Làm gì có chuyện đó, tớ đâu có thở hổn hển gì đâu, cậu vừa rồi có nghe thấy tớ thở vậy không?"

"Vương Tông Cảnh nghĩ ngợi rồi "ý" một tiếng, nói: "Đúng thế thật, không nghe thấy cậu thở, vậy hôm qua sao tớ lại nghe thấy phía sau…"

Nói được nửa chừng thì hắn dừng lại, hai người nhìn nhau một cái rồi hai cái miệng đồng thanh chửi một câu: "Tên phế vật, hại người ta quá mà!"

oo

Chạy một mạch mà không được việc gì, hai tên thiếu niên đều cảm thấy hơi vô công rồi nghề. Tên béo ngoái đầu hỏi Vương Tông Cảnh: "Bọn mình giờ đi đâu đây?"

Vương Tông Cảnh lắc đầu đáp: "Thôi về nhà cho xong, tỷ tỷ ba hôm nữa là đi Thanh Vân Sơn rồi, tớ cũng về nói chuyện thêm với tỷ ấy một lúc, không chừng được thêm ít tiền tiêu vặt."

Tên béo nghĩ ngợi gì đó rồi nói: "Phải rồi, người của Thanh Vân Môn tới lần này cậu đã gặp qua chưa?"

Vương Tông Cảnh lại lắc đầu, nhưng có vẻ hiếu kỳ: "Chẳng lẽ cậu gặp rồi à?"

Tên béo cũng lắc đầu trả lời: "Chưa gặp qua, bất quá lúc gia chủ tiếp đãi, cha tớ cũng ở đó. Cha tớ về nhà nói chuyện phiếm với mẹ tớ, tớ ở bên cạnh cũng có nghe. Vị tiên sư đến từ Thanh Vân Môn là một lão đầu, diện mạo cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng toàn bộ trên dưới Vương gia bao gồm cả gia chủ ai cũng đối đãi rất khách khí."

Vương Tông Cảnh không nịn được hỏi ngay: "Lão đầu đó rất lợi hại sao?"

Tên béo nhún vai đáp: "Không biết, nhưng xem ra rất lợi hại. Nghe cha tớ nói, môn chủ cùng với ông ta thương nghị nhiều lần đều không hiểu vì sao tầm cỡ danh môn đại phái như Thanh Vân Môn lại đột nhiên muốn kết minh với Long Hồ Vương gia. Ngược lại, Long Hồ Vương gia lần này có thể nói là trèo cao rồi, được thế lực mạnh như vậy tương trợ, về sau cho dù là mấy môn phiệt thế gia ở phía bắc U Châu chúng ta cũng chẳng việc gì phải sợ nữa."

Vương Tông Cảnh la lên kinh ngạc: "Lợi hại vậy sao?" Trong lòng đối với Thanh Vân Môn tự nhiên có thêm mấy phần kính ngưỡng. Đang lúc định bụng về hỏi tỷ tỷ thêm về tình huống Thanh Vân Môn thì chợt nghe tên béo bên cạnh hạ giọng:

"Cảnh thiếu gia, tớ còn nghe lén được một chuyện, vị tiên sư Thanh Vân Môn kia kỳ thực không có ở trong thành, mà lại đến ở trên Ô Thạch Sơn."

"Ô Thạch Sơn?" Vương Tông Cảnh ngẩn người kinh ngạc. Tên núi này chẳng lạ gì với hắn, thật ra Ô Thạch Sơn nằm ngay bên ngoài thành bắc, ở đó có một cái hồ lớn tương truyền thời cổ từng có thủy long uống nước nên mang tên là Long Hồ. Thậm chí cái tên Long Hồ Thành này cũng từ đó mà ra. Ô Thạch Sơn là một ngọn núi thấp ngay bên hồ, trên đỉnh núi còn có một tòa miếu hoang lâu ngày không được tu sửa, từ sau đại loạn yêu thú lại càng không có người qua lại, ắt là phải mục nát lắm rồi.

"Bên ngoài thành không phải sẽ có yêu thú xuất hiện hay sao, vị tiên sư kia không sợ à?"

Tên béo cau mày ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Chắc là không sợ đâu, đã đến từ Thanh Vân Môn, nói không chừng vị tiên sư này so đạo hạnh thần thông với mấy vị nhà mình lẽ nào lại không tương đương?"

Vương Tông Cảnh gãi gãi đầu không nói, Long Hồ Vương gia có thể lớn mạnh như này, trong tộc ắt phải có mấy vị lợi hại, chẳng hạn như gia chủ Vương Thụy Vũ là nhân vật nổi tiếng giới tu chân U Châu, ngoài ra còn có vài vị thúc bá và vài người ngoài tộc hỗ trợ, thực lực đâu thể xem thường. Tầm những nhân vật như thế tuy không dám nói ra vào Thập Vạn Đại Sơn như đất bằng nhưng những đi lại chỗ hoang dã ngoài thành chắc chắn không có vấn đề gì. Yêu thú hung dữ hùng hổ đối với phàm nhân mà nói, trước mặt họ cũng chẳng thể tạo được bao nhiêu phiền hà.

Hai người đang nói chuyện, tính quay trở về thì đầu góc đường chợt xuất hiện ba bốn thiếu niên, tuổi tác đều sàn sàn bọn họ. Nhìn thấy hai người liền dừng bước, trong đó có một tên thiếu niên bật cười lạnh rất âm dương quái khí hỏi: "Oa, đây chẳng phải Cảnh thiếu gia của chúng ta ư?"

Vương Tông Cảnh và Nam Sơn cũng đã nhận rõ mấy người này, lông mày liền chau lại. Vương Tông Cảnh hừ một tiếng, sắc mặt sa sầm đáp: "Lục ca, huynh có chuyện gì thế?"

Mấy gã thiếu niên trước mặt cũng xuất thân từ Long Hồ Vương gia, tên dẫn đầu tên gọi là Vương Tông Đức, lớn hơn Vương Tông Cảnh một tuổi. Theo sắp xếp tại gia phả Vương gia thì hắn là một hậu bối đứng hàng thứ sáu, so với Vương Tông Cảnh đứng thứ chín thì lớn hơn một chút, bởi vậy gặp mặt Vương Tông Cảnh phải gọi một tiếng Lục ca. Có điều bối phận tuy lớn, nhưng trong Long Hồ Vương gia, địa vị của Vương Tông Đức lại không bằng Vương Tông Cảnh, bởi vì hắn là thuộc chi thứ tư của Vương gia mà đương quyền hiện tại đang là chi trưởng và chi thứ hai, con cháu chi thứ ba và thứ tư bình thường sẽ hơi yếu thế một chút, đành "thong dong" qua ngày thôi.

Vương Tông Đức vốn xuất thân từ chi thứ tư của Vương gia, nội bộ trong tộc ngấm ngầm tranh đấu, cũng ảnh hưởng tới đám con trẻ. Bởi vậy bình thường quan hệ giữa đám trẻ hai bên cũng không tốt lắm. Đối đầu sống chết thì không phải nhưng nhìn nhau chẳng thuận mắt thì là chuyện thật.

Vương Tông Đức đánh giá từ trên xuống dưới Vương Tông Cảnh và Nam Sơn một lượt, lại quan sát vị trí xung quanh, chợt sắc mặt tỏ vẻ khinh khỉnh cười nói: "Hai tên thỏ đế ngươi lại đi làm chuyện xấu đấy à?"

Vương Tông Cảnh còn chưa kịp nói, tên béo bên cạnh đã nghiêm trang đáp: "Làm gì có chuyện đó!"

"Phì!" Vương Tông Đức nạt y một tiếng nói: "Tiểu tử ngươi trước giờ làm chuyện xấu đều chuyên nói câu này, không nói thì thôi, nói ra chắc cú là có làm rồi!"

Tên béo ngẩn ra một lúc, há miệng le lưỡi mãi không nói được lời nào.

Vương Tông Cảnh tiến lên một bước nói: "Nói lăng nhăng linh tinh gì đấy, muốn làm gì thì trực tiếp nói rõ ra đi, còn nói không xong thì đánh một trận cũng được, lẽ nào ta sợ huynh sao?" Nói xong tỏ vẻ quả quyết trừng mắt nhìn đối phương, không hề vì bọn họ đông người và lớn tuổi hơn mình mấy tuổi mà có ý khiếp sợ, thậm chí còn có vẻ hưng phấn là đằng khác.

Vốn đều là tính trẻ con, phía bên kia bắt đầu có kẻ bất mãn cất tiếng chửi, có vẻ định xông lên đánh lộn luôn, có điều kẻ dẫn đầu Vương Tông Đức lại hừ một tiếng cản đồng bạn xung quanh lại, trừng mắt với Vương Tông Cảnh một cái nói: "Thôi đi, ngươi chẳng phải ỷ vào tỷ tỷ ngươi lợi hại sao, ta nhịn ngươi thêm ba ngày nữa, chỉ cần cô ta đi Thanh Vân Sơn rồi, tới lúc đó sẽ lại tìm ngươi thanh toán."

Vương Tông Cảnh nổi giận: "Nói bậy, ta có lần nào đánh lộn mà mách với tỷ tỷ nào?"

Vương Tông Đức đảo mắt đáp: "Vậy thì tại sao mỗi lần đánh nhau rồi, mấy người bọn ta đều bị Vương Tế Vũ hung dữ tới sửa một trận? Bà nó chứ, lần trước đánh xong, con mẹ sư tử đó trực tiếp tụt cả quần ta ra dán vào mông một tấm Hàn băng phù, làm ta bị đông cứng suýt tàn phế luôn!"

Vương Tông Cảnh cùng tên béo: "…"

Giây lát sau Vương Tông Cảnh bật cười sặc nói: "Chuyện này xác thực không liên quan tới ta."

Vương Tông Đức khịt mũi khinh bỉ, quay đầu bỏ đi.

Con mắt Vương Tông Cảnh xoay chuyển một lượt, chợt cất giộng gọi:"Lão lục, huynh đợi đã."

Vương Tông Đức dừng bước xoay người lại hỏi: "Làm sao?"

Vương Tông Cảnh cười hắc hắc đáp: "Nếu như huynh đã không muốn đánh lộn, chi bằng chúng ta chơi trò khác, cũng để huynh khỏi nói ta ỷ vào tỷ tỷ bắt nạt huynh."

Vương Tông Đức vẻ mặt tỏ ra khinh bỉ, nói: "Ngươi thì biết trò gì chứ?"

Vương Tông Cảnh cũng không lý gì tới bộ dạng của hắn, nói tiếp: "Lần này có một vị sư trưởng từ Thanh Vân Môn tới huynh có hay chăng, theo như ta biết hiện tại ông ta không có nghỉ trong thành mà là nghỉ trên Ô Thạch Sơn bên ngoài thành." Tên béo Nam Sơn đứng cạnh Vương Tông Cảnh ngẩn người, rồi ngạc nhiên ngoái đầu nhìn Vương Tông Cảnh.

Vương Tông Đức phía đối diện cũng bất ngờ, hắn vốn cũng là con cháu Vương gia, chuyện lớn vừa xảy ra gần đây cũng có biết, nhưng lúc này lại mù mờ không hiểu Vương Tông Cảnh tại sao đột nhiên lại đề cập tới, bất giác hỏi: "Vậy thì làm sao?"

Vương Tông Cảnh cười lạnh: "Huynh nếu như có gan, hãy cùng ta trèo lên Ô Thạch Sơn một chuyến."

Đám Vương Tông Đức và cả tên béo đừng cạnh Vương Tông Cảnh đều kinh hãi. Nam Sơn len lén kéo Vương Tông Cảnh nhỏ giọng nói: "Cậu điên à, ngoài thành có yêu thú đấy, chẳng may nhảy ra một con, vậy là chết người được đấy."

Vương Tông Cảnh lườm Vương Tông Đức phía bên kia, miệng thì hạ giọng đáp: "Yên tâm, lão lục là giống nhát chết, hắn nhất định không dám đi đâu."

Ở bên kia, đám Vương Tông Đức hiển nhiên cũng bị hoang mang, bốn đứa túm tụm to nhỏ thương nghị, mãi lâu sau cũng không biết bàn tính được những gì, chợt nghe thấy Vương Tông Đức nghiến răng quay sang hét toáng lên: "Bà nó chứ, đi thì đi, ai thua thì phải kiếm một tấm Hàn băng phù tự dán vào mông đít."

"Ồ?"

Vương Tông Cảnh với tên béo bên này đều trợn mắt.

"Sao, sợ rồi sao?" Nhìn vẻ mặt hai người, Vương Tông Đức tức thì bắt đầu đắc ý, cười lên ha hả.

Tên béo lấm lét, kéo Vương Tông Cảnh định ngăn cản, nhưng Vương Tông Cảnh máu nóng xông lên liền há miệng chửi lớn: "Sợ ma toi gì, đứa nào không dám đi thì là rùa đen!"

Tên béo mặt mày nhăn nhó, tay nọ miết vào tay kia, xem ra cũng bấn loạn, nhỏ giọng lầm bầm: "Hỏng rồi, hỏng bét rồi."

Hai bên lời qua tiếng lại, Hàn băng phù còn chịu được, chứ làm rùa đen thì ắt không xong, bởi vậy hai bên thiếu niên hăng tiết như gà chọi, châm chích chửi rủa lẫn nhau kéo thẳng đến cổng thành phía bắc. Có điều bấy lâu nay trưởng bối trong nhà sớm đã dạy đi dạy lại về sự đáng sợ của yêu thú ngoài thành, những lời đó đâu thể chỉ bằng vào mấy câu cay mũi nóng mắt mà tan biến ngay được. Bởi vậy càng tới gần cổng thành thì bước chân cả hai bên càng chậm, nhưng lời nói thì lại càng lúc càng kịch liệt, trào phúng châm chọc tuôn ra ào ào, bất quản cho dù có đi thật hay không nhưng nhất định không thể thua trên miệng kẻ khác được.

Cứ vừa đi vừa khích bác vừa lôi kéo nhau, cái quãng đường vốn không xa lắm mà mấy gã thiếu niên đi tốn mất khối thời gian. Lúc tới được cổng thành thì mặt trời đã ngả về tây, cảnh sắc bắt đầu vào buổi hoàng hôn rồi.

Tên béo Nam Sơn nhìn trời, khẽ rung rinh thân thể phì nộn rồi húng hắng mấy tiếng, đột nhiên ngắt lời mấy tên đang mồm năm miệng mười đấu khẩu phía trước nói: "Úy, tớ xem sắc trời cũng chẳng còn sớm nữa, ya là bọn mình ngày mai mới đi có được không?"

Hai người Vương Tông Cảnh cùng Vương Tông Đức lúc này đều ở thế cưỡi hổ khó xuống, nếu có ra khỏi thành thì cũng tuyệt không phải là bọn chúng cam tâm tình nguyện. Nghe thấy tên béo ở bên cạnh quăng ra một cái bậc để hạ đài, thần sắc cả đều thoáng động. Ai ngờ đúng lúc này, một tên thiếu niên đằng sau Vương Tông Đức không được đồng bọn nháy mắt đưa hiệu, hoặc giả quá tin tưởng vào Vương Tông Đức liền cất tiếng cười lạnh: "Sao rồi, Cảnh thiếu gia sợ rồi hay sao, nếu quả như sợ thì cứ nói thẳng ra là được."

"Đi con mẹ ngươi ấy!" Cả hai thiếu gia nhà họ Vương đồng thời cùng chửi. Vương Tông Cảnh lại ngoạc mồm ra chửi, Vương Tông Đức trong lòng đau xót, cái đám tùy tùng có mắt không tròng này, khi nào về nhất định phải tránh càng xa càng tốt.

Có điều lời đã ra khỏi miệng, có lý nào nuốt lại? Vương Tông Cảnh, Vương Tông Đức cùng làm mặt lạnh, gườm gườm nhìn đối phương rồi cùng đi về phía tường thành.

Cổng Long Hồ Thành cũng có người trông gác, ngày thường vì phòng yêu thú cánh cửa lớn cũng không mở, chỉ mở một cánh cửa nhỏ ở bên cạnh mà thôi. Mấy tay vệ sĩ canh cửa thực ra cũng có thể coi là người của Vương gia, bởi cả Long Hồ Thành này cũng gần như là sản nghiệp của Vương gia rồi. Nhưng mà vô luận là Vương Tông Cảnh hay là Vương Tông Đức đều chẳng có ý đi bằng lối cổng thành, vì dù thế nào thì đám vệ sĩ kia cũng không dám thả hai thiếu gia lá ngọc cành vàng nhà họ Vương ra ngoài.

Bất quá thân là con cháu Vương gia, ngày thường cũng là đám nghịch ngợm tự nhiên sẽ có cách đối phó. Cả đám thiếu niên chạy lên trên mặt thành, nơi này canh gác cũng không nghiêm ngặt bằng cổng thành, có cả một đoạn thành dài mà không thấy có vệ sĩ đi lại. Mấy người tìm một chỗ vắng vắng, lấy dây từng đã chuẩn bị trước ra buộc vào người Vương Tông Cảnh và Vương Tông Đức. Mắt thấy sắp xuống tường đi ra rồi, tên béo chạy qua chạy lại một bên như kiến bò chảo nóng, không ngừng than vãn: "Hỏng bét rồi, mình thấy đúng là hỏng bét rồi, nếu ra ngoài mà gặp phải yêu thú, vậy thì xong đời…"

Sắc mặt Vương Tông Cảnh hơi trắng, trong lòng không phải là không có chút hối hận, nhưng nhìn eo Vương Tông Đức cũng buộc sợi thừng giống mình mà sắc mặt nó cũng trắng bệch, đôi môi run rẩy, tức thì trong lòng xông lên một cỗ ngạo khí, cũng không thèm nói thêm gì, chỉ cười lạnh một tiếng làm bộ tịch anh hùng khí khái, tiêu sái tiếu ngạo thiên hạ, xua tay hô:

"Thả!"

Lệnh vừa phát ra, dây thừng lập tức thả ra, treo hắn từ từ hạ xuống mặt đất ngoài thành. Vương Tông Đức ở bên này nhìn vậy cảm thấy có hơi căng thẳng, nhưng sau cùng cũng sinh ra mấy phần ngang ngạnh, nghiến răng trợn mắt hung hăng quát đám xung quanh: "Thả!"

Dây thừng theo lệnh thả xuống, đằng xa ánh tịch dương xế về phương tây, hoàng hôn cũng thả xuống rồi.

※※※

Ở trên mặt thành cao vợi, tên béo Nam Sơn cùng ba gã thiếu niên còn lại cùng nhoài rạp cả ra, nhòm xuống dưới thành thấy Vương Tông Cảnh và Vương Tông Đức chầm chậm đứng dậy, sau đó một trước một sau tiến về phía trước, vượt qua một bụi cây đi tới con đường mòn hướng thẳng về phía Long Hồ nơi mạn bắc.

Long Hồ cách thành không xa, nhiều nhất cũng không quá hai dặm. Đứng trên tường thành thậm chí có thể nhìn thấy cái hồ xa xa. Thế nhưng thời gian lúc này không biết tại sao tựa như trôi đi rất nhanh, dường như chỉ nháy mắt sắc trời đã tối hẳn đi. Từ trên mặt thành nhìn ra ngoài, cảnh vật dần dần mờ mịt, chẳng bao lâu sau bóng dáng hai thiếu niên đã bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng.

Bốn tên thiếu niên trên mặt thành đưa mắt nhìn nhau. Lúc này, cả đám bắt đầu cảm thấy sợ hãi, theo sắc trời càng lúc càng tối, dưới chân tường thành càng im phăng phắc, không có tí động tĩnh nào cả.

Sự im ắng làm cả đám cảm thấy căng thẳng vô cùng, rốt cục cũng có một tên run giọng cất tiếng: "Hình như, hình như không ổn rồi."

Tên béo nhoài người trên mặt tường thành, cơ thịt trên mặt co rút, mồ hôi trên trán túa ra lạnh ngắt, rồi chợt đứng dậy dậm chân chạy thẳng xuống dưới, miêng liên thanh hét: "Không xong rồi, mau đi gọi người giúp thôi!"

Ba gã thiếu niên phía sau ngẩn ra một chút, rồi cùng ào ào đuổi theo, mặt tên nào tên nấy đều lộ vẻ hoảng sợ. Từ chỗ hoang dã tít xa bên ngoài thành, nơi rặng núi cao vút lẩn mình trong bóng đêm tựa hồ có một tiếng sói tru thê lương, văng vẳng vọng về từ trong màn đêm mờ mịt.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio