Tru Tiên II

chương 77: bích hỏa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cũng không biết qua bao lâu thời gian, trên Ngọc Thanh Điện, Tiêu Dật Tài nói xong, ánh mắt ôn hòa nhìn bốn người trẻ tuổi đang tỏ ra kích động phía dưới, sau đó phất tay để họ đi ra, đồng thời cũng cho Minh Dương đạo nhân đi nghỉ ngơi. Trên Ngọc Thanh điện rộng lớn nhanh chóng chỉ còn lại thân ảnh của mình hắn. Khung cao, trụ lớn, tượng thần nguy nga, tượng thánh Tam Thanh khổng lồ, ánh nến chập chờn làm cho bóng của hắn lay động như một bóng ma, Tiêu Dật Tài đứng đó, thân ảnh lộ rõ vẻ cô đơn.

Bốn người Quản Cao, Phong Hằng, Đường Âm Hổ và Tô Văn Thanh rời khỏi Thông Thiên Phong và trở lại biệt viện Thanh Vân thì cũng đã là buổi trưa. Ngày thường thì lúc này đa số mọi người đều tĩnh tâm tu luyện trong phòng của mình, nhưng hôm nay lại không giống, lối vào biệt viện tụ tập chừng trăm người, ai nấy đều ngó nghiêng, tụ tập thành từng nhóm nhỏ, ào ào bàn tán, tràng diện xem ra không nhỏ chút nào.

Nhìn một màn này, mấy đệ tử của Thanh Vân Môn làm nhiệm vụ canh gác đều tỏ ra bất đắc dĩ, nhưng cũng từ đó mà nghe được một chút tin tức, biết hôm nay bốn người xuất sắc nhất của biệt viện Thanh Vân được mời lên Ngọc Thanh Điện ở Thông Thiên Phong, hình như chưởng giáo chân nhân còn tự mình tiếp đón họ. Phải biết rằng, dù cho là những đệ tử xuất sắc nhất trong Thanh Vân Môn cũng không được đãi ngộ như thế, có thể thấy được các vị sư trưởng trong môn phái coi trọng những người mới này như thế nào.

Trong đám đệ tử canh giữ ngoài cửa biệt viện, Liễu Vân và Mục Hoài Chính đều ở đây. Mục Hoài Chính, người mang vẻ mặt cực giống sư phụ của hắn là Tống Đại Nhân, lúc này sắc mặt vẫn nghiêm túc, nhưng trong lòng hiểu rõ tâm tình của những đệ tử kia nên hắn cũng không lên tiếng quát lớn. Ngược lại Liễu Vân ngày thường sôi nổi như thế, giờ phút này lại lâm vào trầm mặc khác thường.

Mục Hoài Chính cũng chú ý tới chuyện này. Mặc dù sư phụ của hai người khác nhau, nhưng hắn và Liễu Vân, Vương Tế Vũ, Âu Dương Kiếm Thu đều là đệ tử nhất mạch, ngày thường có giao tình không tệ, tất nhiên cũng biết tại sao Liễu Vân lại có tâm tình như thế. Trong lòng than nhẹ một tiếng, hắn đi tới bên cạnh Liễu Vân, thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”

Liễu Vân ngẩng đầu nhìn hắn, lặng lẽ gật đầu, sau đó thấp giọng nói: “Ta vẫn tốt.”

Mục Hoài Chính trầm ngâm một chút, lại hỏi: “Tế Vũ sư muội thì sao?”

Liễu Vân lắc đầu, nói: “Vẫn như thế, làm người ta nhìn cũng thấy khó chịu.”

Mục Hoài Chính nhíu nhíu mày, trong lòng cũng tỏ ra bất đắc dĩ, không biết phải nói cái gì cho đúng, lại nghe Liễu Vân hạ thấp giọng, hỏi:

“Mục sư huynh, về chuyện tra xét hung thủ sát hại Âu Dương Kiếm Thu sư huynh, các trưởng lão đã có manh mối gì chưa?”

Mục Hoài Chính chần chừ một lúc, sau đó đáp: “Mấy vị trưởng lão cũng đã tới chỗ đó nhìn, cũng điều tra thân phận của các đệ tử trong hội thi Thanh Vân, hoàn toàn không tra ra cái gì. Theo sư phụ ta nói, hung thủ kia có đạo hạnh cực cao, hạ thủ dứt khoát, chỉ trong nháy máy đã giết được Kiếm Thu sư đệ, gọn gàng tới nỗi không để lại đầu mối gì.”

Nói đến đây, Mục Hoài Chính theo bản năng nhìn ra xung quanh, sau đó lại nhích tới gần Liễu Vân hơn một chút, thấp giọng nói: “Ta còn nghe sư phụ nói, chỉ sợ hung thủ này có lai lịch không nhỏ, đặc biệt lại hiểu rõ quá sâu đạo pháp của Thanh Vân môn chúng ta.”

Liễu Vân sợ hết hồn, rõ ràng là bị giật mình không nhỏ, ngạc nhiên nói: “Có chuyện đó sao?”

Mục Hoài Chính gật đầu. Liễu Vân vẫn mang vẻ mặt khó có thể tin, bỗng nhiên nghe thấy trong đám người có kẻ la lên như một hòn đá ném vào mặt nước, đám người lại càng xôn xao. Mọi người đảo mắt nhìn tới, chỉ thấy Quản Cao mỉm cười dẫn đầu bốn người về tới, chỉ một thoáng đã bị đám người vây quanh. Đám đệ tử chính thức của Thanh Vân môn vẫn bàng quan đứng tại chỗ nhìn lại, chỉ có đám đệ tử của hội thi Thanh Vân nhanh chóng phân làm mấy vòng tròn, trong đó Quản Cao và Phong Hằng có giao tình rộng rãi nhất nên được vây quanh bởi rất nhiều người, có tới một nửa số người tập trung lên người bọn họ. Còn ngũ ca Tô Văn Khang của Tô Văn Thanh cũng dẫn đầu một đám người, hơn nửa đều có xuất thân từ U Châu, nhân số cũng không ít.

Chỉ có Đường Âm Hổ là người duy nhất khác với bốn người kia, trên mặt hắn như viết hai chữ ‘người lạ’ vậy, không có người nào nhích tới gần hắn, mà hắn cũng chẳng buồn để tâm tới chuyện này, ngửa đầu ưỡn ngực đứng ở một bên.

Trừ những kẻ đang ríu rít vây quanh ba người kia, ở nơi này còn có không ít đệ tử của hội thi Thanh Vân đứng yên bất động như đang xem kịch, đều là người có thân nhân tiền đồ vô lượng, còn có một vài người khác trên mặt lại mang theo vẻ hâm mộ và khát khao. Những vẻ mặt đó lọt vào trong mắt của Mục Hoài Chính làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Tuy nói chuyện hôm nay hoàn toàn là thật, bốn thiếu niên kia được chưởng giáo chân nhân tự mình tiếp đón trên Thông Thiên Phong, tương lai nhất định chính là tuấn kiệt, các đệ tử Thanh Vân ở đây cũng chưa bao giờ có cơ hội đó, hiển nhiên là rất khó tiếp nhận chuyện này.

Chưa vào môn phái mà đã có cơ duyên đó...

Hắn cau mày, bước lên trước một bước, đang định lên tiếng, chỉ thấy một bàn tay mềm mại duỗi ra, kéo hắn lại. Hắn quay đầu nhìn Liễu Vân, trầm mặc một lát, sau đó thản nhiên nói: “Nhiều người tụ tập ở chỗ này như thế, thật không hay cho lắm.”

Liễu Vân khe khẽ thở dài, nói: “Mục sư huynh, lúc này không giống khi xưa, thân phận của mấy người này giờ cũng khác rồi. Những người khác thì không nói, riêng Quản Cao, tám chín phần sẽ trở thành đệ tử thân truyền thứ nhất của chưởng giáo chân nhân, địa vị trong tương lai chỉ sợ sẽ ở trên chúng ta. Còn những người khác, hơn phân nửa cũng sẽ bái lạy làm môn hạ các vị trưởng lão. Huynh đừng để nảy sinh sự cố nào, chút chuyện nhỏ này cứ để kệ đi.”

Mục Hoài Chính im lặng, tính tình hắn ngay thẳng, nhưng cũng không phải người không thức thời, chuyện này sao không hiểu chứ, lập tức gật đầu với Liễu Vân, coi như tạ ơn nàng đã khuyên bảo. Xoay đầu lại, ánh mắt hắn lại vô tình quét qua đám người vẫn đang đứng yên, bỗng nhiên kêu: “Ồ” lên một tiếng, nhìn về một người nào đó trong đám đông.

Liễu Vân cũng nhìn theo ánh mắt của Mục Hoài Chính, chỉ thấy ở một chỗ hẻo lánh có hai người đang đứng, đều là hai người của viện hai mươi ba, Nam Sơn và Cửu Điêu Tứ. Giờ phút này thần sắc họ tương đối khác nhau, dường như đang nghĩ tới thứ gì khác.

Mục Hoài Chính lắc đầu, nói: “Viện hai mươi ba kia đúng là xảy ra nhiều chuyện, cũng không biết là tại sao nữa? Dù có Tô Văn Thanh tài cao, nhưng trước đó đã chết mất một người, một người bị đuổi ra khỏi môn phái, còn Tiểu Đỉnh bị bắt về Đại Trúc Phong, coi như cũng bị loại khỏi hội thi Thanh Vân. Tính đi tính lại, hôm nay cũng chỉ có hai người họ mà thôi.”

Liễu Vân yên lặng gật đầu, trong lòng cũng nghĩ tới đệ tử đã bị trục xuất khỏi Thanh Vân môn, đệ đệ của Vương Tế Vũ, trong lòng cũng than nhẹ một tiếng.

Đúng lúc này, Mục Hoài Chính là “A” lên một tiếng nữa. Liễu Vân lại đưa mắt nhìn, chỉ thấy tên béo Nam Sơn như đang suy nghĩ chuyện gì, sau một hồi cũng đã hạ quyết tâm, cái mặt mập mạp hơi cười lên, sau đó tới gần vòng tròn của Tô Văn Thanh.

Hắn từ từ đi tới gần, mặc dù tâm tư mọi người đều đặt lên Tô Văn Thanh đang tươi cười không ngừng, nhưng vẫn có người nhận ra hắn, liền có người hừ lạnh một tiếng.

Trên địa bàn U Châu, Tô gia ở Lư Dương và Long Hồ Vương gia đã sớm công khai tranh đấu. Nam Sơn cũng ngơ ngác một chút, theo bản năng dừng bước lại, nhưng trên mặt cũng không có quá nhiều kinh ngạc và bối rối, hiển nhiên phản ứng của những kẻ kia đều nằm trong dự liệu của hắn. Chẳng qua, càng lúc càng có nhiều người tỏ ra mặt lạnh với hắn, ánh nhìn lạnh lùng cũng tăng lên nhiều, loại áp lực vô hình này làm trên trán của hắn cũng rỉ ra tầng tầng mồ hôi lạnh.

Một khắc sau, hắn cười khổ một tiếng, dừng bước chân, từ từ đi ngược về sau, dư quang trong mắt lại hơi nhìn về phía vòng tròn của Quản Cao, Phong Hằng, thậm chí còn liếc nhìn cả Đường Âm Hổ. Ai ngờ, đúng lúc đó, một tiếng cười nói ấm áp từ trong đám người truyền tới, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trước người hắn, chính là Tô Văn Thanh, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nói với hắn:

“Nam Sơn sư đệ, ngươi tới tìm ta sao?”

Nam Sơn bị kinh hãi, đang chần chừ, lại nghe Tô Văn Thanh mỉm cười với hắn, nói tiếp:

“Nghe nói lần này đi vào dị cảnh, Nam Sơn sư đệ cũng lấy được một cái Thanh Mộc lệnh, đúng là chân nhân không lộ mặt. Thật ra thì ta và ngươi đều có xuất thân ở U Châu, hôm nay đều rời xa quê nha, ở trong Thanh Vân môn tu luyện. Tranh chấp của trưởng bối trong nhà chỉ là chuyện nhỏ, ta nghĩ ngươi cũng không nên để ở trong lòng làm gì.”

Nam Sơn ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Văn Thanh vẫn tươi cười, đứng ở giữa đám người như hạc giữa bầy gà, diễm áp quần phương, lời nói của nàng lại đầy ý lấy lòng, rõ ràng là không nằm trong dự liệu của hắn. Nam Sơn mừng rỡ, vội vàng tiến tới, thần thái kính cẩn, thậm chí nụ cười cũng mang theo vẻ xu nịnh. Mấy người đang bận lấy lòng Tô Văn Thanh cũng có chút kinh ngạc, nhưng ở đây bọn họ đều chiều theo ý tứ của Tô Văn Thanh nên rất nhanh thần sắc đều hòa hoãn với Nam Sơn hơn. Chỉ sau chút ít thời gian, Nam Sơn dường như hoàn toàn hòa nhập với vòng tròn kia rồi.

Ở xa, chứng kiến một màn này từ đầu tới cuối, Cửu Điêu Tứ khóe mắt giật giật, sắc mặt càng trở nên âm trầm, có thể thấy mấy lần hắn cũng định tiến lên gia nhập vào các vòng tròn khác, nhưng không hiểu tại sao cuối cùng vẫn đứng im tại chỗ. Nam Sơn có một cái Thanh Mộc lệnh còn có mặt mũi mà nói chuyện, còn hắn thì vận khí quá kém, hành trình vào dị cảnh này hai tay hoàn toàn trống trơn.

Rốt cuộc, sau khi đám thiếu niên nói đủ những lời nịnh hót thì các vòng tròn cũng tan rã, người người trở về trong biệt viện Thanh Vân, chỉ còn lại một vài người thân cô thế cô, đều là những người đáng thương không có chút thân phận hay thế lực nào.

Gió mang theo cảm giác thê lương lạnh lùng thổi qua.

Có không ít người than thở, Cửu Điêu Tứ đứng trong đám người đó, sắc mặt cực kỳ kém, sau đó hắn quay đầu, sải bước tiến về phía xa.

Giờ khắc này, sẽ chẳng còn ai chú ý đến hắn, dù sao hắn cũng chỉ là một người nếu vứt vào đám đông cũng chẳng thấy có gì khác với người thường cả.

Hắn chạy càng lúc càng nhanh, rời khỏi biệt viện Thanh Vân, khi trước mắt đã không còn ai, hắn sải bước chạy trốn, dùng hết khí lực mà chạy. Hắn cứ chạy về phía trước mà không có mục tiêu nào, chỉ muốn xả hết cỗ tức khí trong lòng, hắn không tài nào hô hấp nổi, chỉ muốn càng nhanh chóng rời xa tòa núi cao nguy nga kia càng tốt, rời xa cái cảnh như tiên gia ấy.

Dưới ánh mặt trời, hắn hùng hục chạy, chẳng biết đã ra khỏi con đường chính từ lúc nào, đến khi hắn kiệt sức dừng lại thở, mới phát hiện mình đang ở bên ngoài một thôn xa lạ.

Nơi này giống như một thôn trang nhỏ, trong thôn có không ít người đi lại, có người nhìn thấy hắn vịn ở gốc cây lớn ven đường thở dốc thì mỉm cười thân thiện, không nói gì. Nhưng chuyện này rơi vào mắt Cửu Điêu Tứ lại khiến hắn nghĩ rằng ngay cả những thôn dân bình thường này cũng đang xem thường hắn.

Cửu Điêu Tứ mờ mịt nhìn cái thôn trước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng đầy phiền não. Đúng lúc này, từ trong cổng làng đi tới hai người, một người trong đó vừa nói vừa nhìn Cửu Điêu Tứ một cái khi họ đi ngang qua hắn, sau đó cũng không có phản ứng gì mà tiếp tục nói với người đi cạnh mình:

“Lão Quách, ngươi không tin sao, Hắc Đao kia đem tới tiệm rèn ở thành Hà Dương bán thì thật sự là đáng tiền, sáng sớm nay ta đã thử qua rồi, rất sắc bén, cái gì cũng có thể chém đứt.”

Người đi bên cạnh hắn là một lão đầu, nghe vậy cười chê một tiếng, xem ra vô cùng xem thường, nói:

“Đồ vật kia của ngươi dọa được ai sao? Làm như ta chưa từng thấy vậy, chỉ là một thanh đao đen thôi mà, hơn nữa trên thân đao còn nứt, nhìn cũng biết không sớm thì muộn sẽ gãy làm hai, vật như thế mà đáng tiền sao? Người thật cho là vật từ trên trời rơi xuống ruộng mà là đồ đáng giá sao?”

“A...” Người kia như nghe ra, lẩm bẩm nói: “Ngươi nói cũng có lý đấy.”

Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong bọc vải ra một thanh hắc đao, giơ lên, nhìn mấy lần, thở dài, muốn vất đi nhưng rồi không nỡ, cuối cùng lại thu về.

Cơ hồ đồng thời, Cửu Điêu Tứ đứng yên lặng ở một bên thân thể cũng chấn động, giống như cảm thấy cái gì, đưa tay sờ vào trong ngực, móc ra một cục đá lóe lên u quang, chính là một góc của Minh Hà thúy tinh còn sót lại. Giờ phút này, chẳng hiểu tại sao Minh Hà thúy tinh lại đột nhiên sáng lên, tựa hồ như đang hô ứng cùng một vật khác.

Cửu Điêu Tứ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng như đao, chăm chú nhìn vào bóng lưng hai thôn dân ngu ngốc vẫn vừa đi vừa nói ở đằng xa.

Tiêu Dật Tài yên lặng trên điện Ngọc Thanh một lát, sau đó xoay người đi vào hậu đường, đi xuyên thẳng qua một dãy đình đài lầu các, cho đến khi hắn về tới thư phòng mà ngày trước đã từng nói chuyện cùng Vương Tông Cảnh.

Căn phòng đầy sách hơi sáng lên, sau đó Tiêu Dật Tài khép chặt cửa, ở trong căn phòng chỉ có mình hắn mới có thể tiến vào, thần tình hắn lúc này mới buông lỏng, sau một cái hít thở thật sâu, thần sắc hắn trở nên vô cùng mệt mỏi.

Cửa sổ nhỏ quay ra vách núi, gió núi thổi vào, cuốn qua bàn, thổi tung vài trang sách cổ lên, phát ra âm thanh loạt xoạt. Tiêu Dật Tài đứng yên một chỗ rất lâu, giống như đang ngưng thần suy tư cái gì, sau đó hồi lâu hắn mới chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng cầm lấy một cuốn sách, lấy tay vỗ nhẹ một cái, nhẹ nhàng thổi một hơi như muốn thổi đi tro bụi bên trên mặt giấy, sau đó lấy ra cái chặn giấy, đè trang sách lại.

Cuối cùng, hắn đi tới sau bàn sách, ngồi lên một cái ghế dựa bằng gỗ điêu khắc hoa văn, sắc mặt lạnh nhạt, tay đặt lên một chỗ nào đó trên bàn. Trong phòng có tiếng kêu nhỏ vang lên, chỉ chốc lát sau, chiếc ghế dựa mang theo thân ảnh hắn chậm rãi chìm xuống đất.

Tiếng cọt kẹt kéo dài một lát, sau đó lại vang lên lần thứ hai, chỉ thấy cái ghế mà Tiêu Dật Tài vừa ngồi đã quay về vị trí của nó, nhưng thân ảnh Tiêu Dật Tài lại không thấy đâu cả.

Dưới lòng đất sâu, trong một lòng núi bí ẩn không ai biết, Tiêu Dật Tài đứng đó, giờ phút này đang ở trong một mật thất rộng rãi. Gian phòng này chính là mật thất dưới thư phòng, diện tích còn lớn hơn cả thư phòng của hắn. Mà bông hoa màu đen quỷ dị được hắn giấu ở một nơi khác, không hiểu đã được đưa tới nơi này từ bao giờ, đồng thời ngay cả ao nước chứa đầy nước ao màu đen quái dị cũng như được mang cả tới đây.

So với gian mật thất nhỏ hẹp kia, gian mật thất này rộng hơn chừng năm lần, mà kỳ hoa lâu ngày không thấy cũng đã trưởng thành hơn nhiều. Chẳng hiểu tại sao trong mật thất lại tràn ngập một cỗ khí âm lãnh, lạnh thấu xương, mặt nước màu đen thỉnh thoảng lại nổi lên bọt nước, sau đó nổ tung, phát ra âm thanh tí tách. Bông hoa sinh trưởng trong hắc thủy lúc này đã có thêm nhiều cành lá, một vài cá lá đen còn vươn lên cắm vào vách đá. Cành lá nhìn như mềm mại, ấy vậy mà có thể cắm sâu vào trong đá được.

Bắt mắt nhất vẫn là sáu ngọn lửa màu xanh biếc ở trên đóa hoa màu đen, theo thứ tự phân bổ trên các cánh hoa, lặng lẽ thiêu đốt, trừ một lục hỏa ở bên phải từ lần trước đã đong đưa không ngừng, giờ phút này càng thêm uể oải như sắp tắt.

Ánh mắt Tiêu Dật Tài nhìn qua những ngọn lửa xanh này, dừng lại trên Bích Hỏa suy yếu kia lâu nhất mới rời ánh mắt đi. Trên mặt hắn không có gì khác thường, nhưng trong mắt vẫn lộ ra một chút ít ngưng trọng.

Đứng trước đóa kỳ hoa màu đen này, Tiêu Dật Tài bất động hồi lâu, sau đó đưa tay vào trong ngực lấy ra một bình ngọc màu đen, ánh mắt hắn nhìn lên chiếc bình, trong mắt có một tia phức tạp khó nói.

Mật thất yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một âm thanh trầm thấp. Đóa kỳ hoa màu đen kia như cảm thấy gì, lay động mình, cành lá chậm rãi mở rộng, như cánh tay người đang cử động vậy. Qua một hồi lâu, một cành non chậm rãi di động tới trước mặt Tiêu Dật Tài rồi dừng lại bất động.

Một màn này nhìn rất quỷ dị, nhưng sắc mặt Tiêu Dật Tài vẫn như thường, hắn yên lặng nhìn cành cây non kia, giống như nhìn một bàn tay duỗi ra xin ăn. Sau một lúc lâu, tay hắn cử động, chỉ nghe một tiếng “phốc”, nắp bình màu đen mở ra, một tia khí huyết tinh nhẹ nhàng phiêu tán.

Tiêu Dật Tài vươn tay trái ra, nhẹ nhàng kéo lấy phiến lá duy nhất trên cành non màu đen, sau đó chậm rãi nghiêng cái bình, một dòng máu tươi đỏ sẫm từ trong bình ngọc chảy ra, sau đó từng giọt một rơi trên phiến lá.

Phiến lá màu đen như bị kinh sợ, bắt đầu vặn vẹo muốn lui trở về sau, nhưng Tiêu Dật Tài vẫn vững vàng kéo nó lại. Phiến là màu đen không có cách nào nhúc nhích, chỉ thấy máu tươi rơi trên lá đen như bị sôi lên, chỉ trong chốc lát lại run rẩy hạ xuống, máu đỏ nháy mắt hóa thành bích hỏa, nhìn lại không khác gì sáu ngọn lửa xanh khác.

Khóe mắt Tiêu Dật Tài co quắp lại, sau đó mới chậm rãi buông lỏng tay ra.

Nhánh cây con run rẩy thu trở về, trên lá còn mang theo một ngọn lửa màu xanh biếc đang lặng lẽ cháy. Giờ khắc này, tất cả những ngọn lửa màu xanh biếc trên đóa kỳ hoa màu đen đều đột nhiên sáng ngời, giống như cảm thấy cái gì, quang mang quanh các ngọn lửa càng rực rỡ, thậm chí cả ngọn lửa như sắp tắt cũng sáng hơn rất nhiều. Qua một hồi lâu sau, nhưng ngọn lửa màu bích lục mới chậm rãi yên ổn trở lại, lại khôi phục bộ dạng lặng lẽ thiêu đốt.

Cùng lúc đó, ở một địa phương xa xôi, trên một con đường hoang vu rộng lớn, thiếu niên đột nhiên lảo đảo, hai tay túm lấy ngực, sắc mặt tái nhợt, lộ ra vẻ thống khổ, sau một hồi lâu mới an tĩnh trở lại. Mà ở trong Thần Châu rộng lớn, hoặc những địa phương âm u trong sâu thẳm Hắc Ám, những kẻ đang giấu mình trong bóng tối cũng cảm thấy gì đó, chậm rãi ngẩng đầu, hướng về cùng một phương hướng mà nhìn.

Lửa xanh trên lá đen, lặng lẽ cháy, giống như không để ý tới thời gian, ở mật thất không người biết này, trong con ngươi của Tiêu Dật Tài, hóa thành hai ảnh lửa xanh biếc, hừng hực thiêu đốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio