Ý thức rời khỏi thân thể.
Vệ Hoàn có cảm giác rằng mình đang chậm rãi chìm vào trong một con nhộng được quấn quanh bởi những sợi tơ đen tuyền.
Trong bóng đêm yên tĩnh không một tiếng động bỗng truyền đến tiếng gọi dịu dàng.
[A Hoàn.]
Là mẹ ư? Vệ Hoàn nhìn theo phương hướng của tiếng gọi thì thấy được bóng dáng mặc quân phục của mẹ mình.
[A Hoàn, con phải chăm sóc cho mình thật tốt.]
[Hãy sống sót nhé.]
Đừng đi mà!
Vệ Hoàn muốn hét lên nhưng khi mở miệng lại không thể phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Cậu muốn chạy về phía mẹ, vươn tay ôm chầm lấy bà vậy mà trong khoảnh khắc ấy, thân ảnh của mẹ chợt tan biến không để lại chút dấu vết nào.
Vòng tay trống rỗng, chẳng bắt được gì cả.
Mẹ ơi...
[A Hoàn, con là con trai cha...!Con phải gánh vác vinh quang của gia tộc Cửu Phượng trên vai...]
Cha?
Là giọng nói của cha.
Cậu có hơi không dám quay đầu lại.
Giọng của cha quá yếu ớt, Vệ Hoàn chưa từng nghe ông nói như vậy.
Có một linh cảm đáng sợ bỗng nảy lên trong đầu.
Nhưng đã nhiều năm không được gặp cha, sao cậu có thể nỡ lòng không quay đầu lại được.
Đôi mắt chua xót, Vệ Hoàn giơ tay lên xoa xoa, quả quyết xoay người.
Rồi cậu nhìn thấy cha mình khụy một bên gối ngã người vào trong vũng máu.
Cửu Chuyển Phượng Văn giữa mày ông nhiễm đầy máu tươi.
Cha nhìn cậu, đáy mắt ẩn chứa sự dịu dàng vô tận.
[Có phải con cho rằng cha sẽ nói thế không...]
Lòng Vệ Hoàn đau đớn.
[Không có mà.]
Người đàn ông mạnh mẽ trước mặt cậu khẽ lắc đầu, khó nhọc nói từng câu từng chữ.
[Con là...!chính con.]
[Cha không thể tiếp tục bảo vệ con được nữa rồi...]
Lồng ngực Vệ Hoàn chợt quặn thắt, bước chân cậu nặng nề và chậm chạp, cố gắng lê chân đến trước mặt cha, quỳ xuống.
Cậu vươn tay ra, trong nháy mặt đầu ngón tay chạm vào gương mặt ông thì ông bỗng tan biến, hệt như màn sương mù bị ngọn gió xé rách hòa lẫn vào trong bóng đêm.
Trong bóng tối vô biên vô tận bỗng bốc lên một vòng lửa rừng, bao quanh Vệ Hoàn ở giữa.
Lửa càng cháy càng vượng, cháy lên thành tường vây, không khí nóng bức chèn ép thần kinh.
Vệ Hoàn đứng dậy nhìn xung quanh vòng kết giới lửa này.
Cách màn chắn nóng rực, cậu khẽ nheo mắt, mơ hồ thấy được thân ảnh cao lớn của một người.
Hắn bước tới gần, đi về phía Vệ Hoàn đang bị hỏa trận vây khốn.
Vệ Hoàn chậm rãi vươn tay ra.
Ngay sau đó, một bàn tay xuyên qua bức tường lửa, siết chặt lấy tay cậu.
Một luồng sức mạnh mạnh mẽ kéo thân thể cậu khiến nó mất cân bằng nhào về phía trước.
Vào khoảnh khắc cơ thể đi xuyên qua tường lửa, ý thức của Vệ Hoàn chạy thoát khỏi cơn mơ.
Cậu mở bừng hai mắt.
Giấc mơ quá đỗi chân thực và nặng nề khiến cậu không ngừng thở dốc, lồng ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh, qua một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
"A Hằng, ông tỉnh rồi à? May quá, cuối cùng ông cũng tỉnh."
Nghe thấy thanh âm, Vệ Hoàn nhanh chóng quay sang đề phòng.
Sau khi nhìn thấy Cảnh Vân ngồi ở mép giường, trái tim đập dồn dập mấy hồi rồi mới bình phục lại.
"Cuộc thi..." Vệ Hoàn mở miệng, giọng nói khàn đặc, cậu ho khan mấy tiếng.
Cảnh Vân lập tức đưa ly nước qua cho cậu, "Cuộc thi kết thúc rồi.
Ông hôn mê suốt một ngày luôn á, cho dù có gọi thế nào ông cũng không chịu tỉnh.
Lúc tui biết ông bị thương suýt chút thì tui đã bị hù chết, may mà..."
"Cái gì?" Đôi mắt Vệ Hoàn trợn tròn, cắt ngang lời Cảnh Vân, "Tui hôn mê nguyên ngày?"
Cảnh Vân gật đầu lia lịa, mắt kính trượt xuống một đoạn thì bị cậu nhóc đẩy ngược lên.
Bỗng có tiếng gõ cửa khẽ vang, hai người đồng thời nhìn theo tiếng gõ.
Dương Thăng?
Nhìn thấy mặt của bạn nối khố, Vệ Hoàn đột nhiên căng thẳng, cúi đầu uống một ngụm nước.
Cậu ấy đến đây làm gì vậy? Chẳng lẽ cậu ấy đã phát hiện được sơ hở nào rồi ư?
Lúc cậu đối chiến với Dương Linh anh vẫn luôn đứng đó quan sát.
Tuy rằng cậu đã cố gắng tránh dùng lại những chiêu thức chiến đấu quen thuộc nhưng Dương Thăng lớn lên bên cậu từ nhỏ, hoàn toàn có khả năng phát hiện sơ hở.
Nếu thật sự bị cậu ấy phát hiện thì có nên dứt khoát thú nhận luôn hay không?
Lúc này Dương Thăng đã thay áo đồng phục dành cho thầy hướng dẫn thực chiến của Sơn Hải sang một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời thoải mái.
Anh bước vào phòng chưa được hai bước đã quay đầu lại nhìn vào người đi sau, "Đâu rồi?"
Anh gọi vọng ra bên ngoài phòng bệnh, "Mau vào đây.".
Đam Mỹ H Văn
Dương Linh bĩu môi dựa lưng vào vách tường hành lang, gót giày khẽ gõ vào chân tường.
Em nghe được tiếng anh trai gọi nhưng vẫn chưa bỏ được mặt mũi của mình.
Dương Thăng đành tự mình ra ngoài nắm lấy tay em gái kéo vào trong.
Nhìn bộ dạng tsundere kia của Dương Linh mà Vệ Hoàn không nhịn được muốn cười nhưng phải kìm nén.
"Trước khi ra ngoài thì mạnh miệng đáp ứng, giờ muốn đổi ý đúng không?"
Lại còn giả vờ nghiêm khắc cơ à, rõ ràng là một tên cuồng em gái.
Cùng anh lớn lên, Vệ Hoàn vô cùng hiểu Dương Thăng nên không khỏi thầm cà khịa trong lòng.
Thả cổ tay em gái ra, Dương Thăng xoay người nhìn về phía Vệ Hoàn, "Bạn học Ngụy, thật xin lỗi.
Hôm nay tôi đưa em gái đến đây thăm cậu."
Thăm hỏi? Vệ Hoàn nhanh chóng hiểu ra.
Hóa ra là đưa em gái đến đây để chịu đòn nhận tội.
Nhưng mà xưng hô kiểu này buồn cười thật đó.
Vệ Hoàn hắng giọng nhịn cười, ra vẻ vô tội mà lắc đầu, "Không sao cả, tôi khỏe lắm, không thiếu cánh tay hay cụt cánh chân nào hết." Vừa nói cậu vừa quơ quơ cánh tay mình, không may động đến vết thương ở ngực, nhỏ giọng kêu đau.
Cảnh Vân lập tức đi đến, đỡ lấy cánh tay Vệ Hoàn, ấp úng bảo cậu cẩn thận.
Vệ Hoàn thuận tiện ghé mắt nhìn Cảnh Vân.
Tên nhóc này bị sao vậy, mặt mày đỏ bừng giống y hệt mấy con cua vừa được vớt ra khỏi nồi.
Dương Thăng tiếp tục nói, "Cậu không bị thương là việc vô cùng may mắn, cũng là do con nhóc này gặp may.
Quả thật trong cuộc thi thực chiến lần này biểu hiện của Dương Linh không được chín chắn, ra tay không biết nặng nhẹ, việc này con bé cũng tự ý thức được nên trong lòng hổ thẹn không thôi.
Hôm qua con bé còn cố ý nói với tôi muốn đến thăm cậu."
Thế à? Vệ Hoàn bĩu môi.
"Em không có hổ thẹn, em thật sự không hề xấu hổ..." Dương Linh đang lẩm bẩm thì bắt gặp cú lườm của anh trai nhà mình nên đành ngậm miệng không nói nữa.
"Xin lỗi, chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí khám chữa bệnh cho cậu." Dương Thăng cúi người xin lỗi với Vệ Hoàn đang ngồi trên giường, đồng thời duỗi tay đè lên ót em gái, ép em cũng phải khom lưng tạ lỗi.
"Xin lỗi cậu." Tốc độ nói của Dương Linh cực nhanh, mơ hồ nói xong ba chữ này rồi vội thẳng lưng lại như lò xo.
Hai chùm tóc đuôi ngựa khẽ vung vẩy, trông cực kỳ đáng yêu.
Nếu là trước đây Vệ Hoàn nhất định phải trêu đùa em một hồi nhưng hiện tại thân phận khác biệt, không có tư cách làm thế nên cậu đành từ bỏ ý muốn kia.
Sau đó cậu nhìn về phía Dương Thăng, "Không sao cả, thi đấu thì phải có thắng thua, bị thương cũng là chuyện thường tình.
Anh không cần bởi vì tôi là con người mà lo lắng đến vậy.
Tôi mạnh lắm."
Dương Thăng lắc đầu, thay đổi biểu cảm ung dung từ nãy đến giờ, nghiêm túc nói, "Không, đây vốn không phải là vấn đề bị thương hay không."
"Con bé là chim Tất Phương, nó hiểu rất rõ về năng lực của mình, đồng thời cũng hiểu rõ giới hạn chịu đựng của đối thủ là cậu nhưng con bé không hề biết kiềm chế, suýt chút nữa đã gây ra tai nạn chết người.
Tất cả những điều này đều do nó quá thiếu chín chắn và háo thắng.
Hiện tại chỉ mới nhận được hình phạt vi phạm nội quy chứ chưa thật sự phải trả giá đắt.
Nếu không quản thúc khắt khe hơn thì tương lai con bé sẽ gây ra sai lầm lớn."
Không hổ là Dương Thăng.
Cho dù bình thường có hay cười đùa như thế nào thì đến thời điểm quan trọng lại nghiêm khắc hơn bất kỳ ai, còn cực kỳ cố chấp, trước sau như một kiên định với quan điểm của mình.
Dương Linh trề môi, quai hàm căng chặt, vẻ mặt không phục.
Vệ Hoàn thấy mà muốn cười.
Ủa khoan.
"Phạm quy?" Vệ Hoàn phản ứng chậm mấy nhịp, quay mặt qua nhìn Cảnh Vân đang ngồi ở mép giường.
Cảnh Vân gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.
Đề cập đến vấn đề này biểu cảm trên mặt Dương Linh càng khó coi, "Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi á? Đều do cậu hại tôi, rõ ràng tôi mới là người thắng, người bay khỏi kỳ đài trước là cậu nhưng huấn luyện viên Vân cứ phán định là tôi phạm quy."
Vân Vĩnh Trú? Vệ Hoàn càng kinh ngạc.
Phải ha, Vân Vĩnh Trú là trọng tài mà.
Vệ Hoàn ngẩng đầu nhìn Dương Thăng, không nhịn được nỗi lòng chờ mong, "Vậy kết quả trận đấu là..."
"Bởi vì Dương Linh không tuân thủ quy tắc an toàn, công bằng của cuộc thi thực chiến, hơn nữa con bé bị mất khống chế khi thao túng đợt Hỏa Liên cuối cùng nên sau khi trọng tài và các thầy cô khác thảo luận thì quyết định phán con bé phạm quy.
Nhưng vì cậu là người bị loại trước..."
Haiz...!Vẫn không được à.
Vệ Hoàn cúi đầu.
"Thế nên kết quả cuối cùng là Dương Linh được thăng hạng nhưng bởi vì con bé vi phạm quy định nên cậu được bồi thường điểm."
Dương Linh nhích người ra đứng sau lưng anh trai như một bóng ma nhỏ, đôi mắt liếc qua một bên khác, nhỏ giọng lầm bầm, "Em cảm thấy bất công lắm luôn á, chắc chắn là có người đang giúp cậu ta..."
Bồi thường điểm.
Ánh mắt Vệ Hoàn sáng lên, "Sau đó thì sao? Hiện tại cuộc thi thực chiến đã hoàn toàn kết thúc rồi hả?"
Cảnh Vân cười rộ lên như đóa hướng dương, bắt lấy cánh tay Vệ Hoàn, "Ông vượt qua cuộc thi tuyển sinh của Sơn Hải rồi! Sau này hai đứa mình là bạn học đó!"
Vừa dứt câu, cậu nhóc cảm thấy hình như cảm xúc của mình có hơi kích động quá nên ho khan hai tiếng bình phục tâm tình.
Cậu nhóc buông cánh tay Vệ Hoàn ra, cầm lấy ly nước để trên bàn, uống từng ngụm nhỏ, vừa uống vừa lén nhìn về phía bọn họ.
Dương Linh ló đầu ra khỏi lưng anh ruột, hừ một tiếng, "Đội sổ thì có gì hơn người.
Nếu không có điểm kia cậu đã rớt rồi."
Đây quả là là chuyện vui ngoài ý muốn! Vệ Hoàn siết chặt nắm tay, "Mừng ghê!" Tươi cười trên mặt có muốn giấu cũng giấu không nổi.
Bỗng nhiên Dương Thăng quay đầu lại hỏi em gái mình, "Không phải em còn có việc bận à?" Dương Linh nhìn thoáng qua anh trai, tủi thân chép miệng, sau đó quay qua trừng Vệ Hoàn đầy hung dữ, "Hứ, ai thèm ở lại chỗ này?" Nói xong, em chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh như tia chớp.
Thấy em gái đã rời đi, Dương Thăng mới nhớ tới trong phòng vẫn còn một người khác.
Vì thế anh quay lại đối diện với Cảnh Vân nói, "Bạn học nhỏ, cậu có thể giúp tôi nhìn xem em gái tôi đã đi đâu rồi không?"
Anh nở nụ cười ôn hòa, lễ độ khiến mặt Cảnh Vân đỏ lên, gật đầu liên tục.
Cậu nhóc không nói thêm lời nào đã cầm lấy ly nước trên bàn rồi lúng túng tay chân đi khỏi phòng bệnh.
Cậu nhóc này bị ốm hả? Vệ Hoàn thầm lắc đầu trong lòng.
Kỳ cục..