Tác giả có lời muốn nói: Đề cử BGM: 《 Đêm hè 》(Piano Ver.) Tui sẽ post trên weibo, mọi người đừng nhắc đến tui ở phần bình luận của Võng Dịch Vân nha.
꧁༺༒༻꧂
Vệ Hoàn vừa dứt lời, một thanh phong nhận ló ra từ sau lưng cậu, linh hoạt vòng đến phía sau Dương Thăng, vô cùng nhanh nhẹn cắt đứt dây thừng trên cổ tay anh.
Tất cả mọi người đều đang reo hò vì hai người họ, chỉ có Vân Vĩnh Trú mặt không chút biểu cảm xem xong màn biểu diễn thì bay thẳng lên trời, định bụng rời khỏi nơi đây.
Cái này cũng chỉ là trò khôn vặt mà thôi.
Tên nhóc kia chỉ biết bày trò khôn vặt.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng khi nhìn đến Vệ Hoàn cười khoái chí giữa đám đông, tự do tự tại chẳng chút kiêng dè nào thì dáng vẻ thiếu niên bồng bột này bỗng khiến đáy lòng Vân Vĩnh Trú dấy lên những cảm xúc khó nói thành lời.
Cảm xúc xa lạ, không thuộc về hắn.
“Mày vẫn còn một viên đạn đấy, không bắn hả?” Dương Thăng gom hết tất cả những lá cờ bị bắn rơi đưa cho Hồ Điệp yêu, quay đầu lại hỏi Vệ Hoàn.
Vệ Hoàn còn đang bận khom lưng cảm ơn với khán giả, cực kỳ khoe khoang, “Ừ nhỉ.” Cậu xoay súng hơi mấy vòng trên đầu ngón trỏ rồi lại cầm chặt.
Vệ Hoàn giương súng nhắm thẳng lên trời mà bắn, “Ui giời, dù sao cờ Phù Dao đều bị bắn rơi hết rồi, viên đạn này có bắn hay không cũng như nhau.”
Tiếng súng vang lên.
Vệ Hoàn vốn chỉ muốn bắn chỉ thiên nhưng lại dùng xác suất cực nhỏ mà bắn trúng hộp giấy Vân Vĩnh Trú đang ôm.
Quả thật là bay thôi cũng dính đạn…
“Ủa?” Vệ Hoàn ngây thơ ngẩng đầu.
Hộp giấy trong lòng bị bắn rơi, Vân Vĩnh Trú phản ứng cực nhanh, ngay khi sự việc xảy ra, hắn lập tức để thân thể rơi xuống, duỗi tay chụp lấy cái hộp kia.
Vệ Hoàn vô tình mắc lỗi muốn giúp đỡ hắn một tay cũng vươn tay bay lên trời.
Vào khoảnh khắc ngón tay hai người đồng thời chạm đến hộp giấy, một tiếng đùng lại vang lên, hộp giấy ở chính giữa tự mình phát nổ.
Chỉ một thoáng trôi qua, vô số hạc giấy màu đỏ bay ra khỏi thùng carton.
Chúng vung vẩy đôi cánh mỏng manh, bay lẫn vào trong màn đêm.
Vệ Hoàn trong phút chốc có hơi hoảng hốt.
Tầm mắt bị hạc giấy đầy trời che khuất, không nhìn thấy được gì cũng chẳng nghe được gì cả, thứ duy nhất mà cậu cảm nhận được là dường như đầu ngón tay đang duỗi ra của mình chạm trúng cái gì đấy.
Lạnh băng, là một bàn tay khác.
Ánh sáng đột nhiên xuất hiện, xé tan bầu trời đêm đen nghịt, hóa thành một lớp lưới ánh sáng, cố gắng bao vây tất cả hạc giấy.
Nhưng những con hạc giấy bé nhỏ có ý thức ấy đã tập hợp lại với nhau từ sớm để chuẩn bị chạy đi rồi, cuối cùng đụng phải Vệ Hoàn vẫn còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Đậu má.” Vệ Hoàn bị bọn chúng đâm đến mức đứng không vững, hạc giấy phủ kín mặt không thấy rõ bất cứ thứ gì.
Vừa ngoảnh đầu lại thì đã bị lưới ánh sáng của Vân Vĩnh Trú trói chặt, “Cậu làm gì vậy?”
Vân Vĩnh Trú nhìn hạc giấy bay đi mất, nghiến răng, lại nhìn thoáng qua Vệ Hoàn bị lớp lưới của mình quấn chặt, tức đến nỗi không nói nổi một câu nào.
Ai mượn mình đứng hóng hớt.
Hắn khẽ quơ tay, lưới ánh sáng biết mất, chỉ còn dư lại Vệ Hoàn vẫn đang vùng vẫy.
“Ủa? Biến mất rồi?” Vệ Hoàn vừa ngước đầu thì thấy Vân Vĩnh Trú chuẩn bị rời đi, “Này! Cậu trói tôi xong rồi bỏ chạy là hành vi gì vậy hả?” Cậu muốn bay lên tìm hắn nói lý lẽ nhưng bị hai chị Hồ Điệp yêu túm lại, “Khoan đã, phần thưởng lớn của em!”
Vân Vĩnh Trú ngừng lại, chẳng thèm trả lời, thoạt nhìn có vẻ như đang tức giận không muốn để ý đến cậu nhưng trên thực tế, hắn cũng chỉ muốn đi từ từ để xem phần thưởng lớn mà bọn họ phí nhiều sức lực như thế để đạt được là cái gì.
“Là cái này nè.” Một trong hai chị Hồ Điệp yêu xòe bàn tay ra, từ trong lòng bàn tay cô bay ra một con đom đóm bé nhỏ.
Con côn trùng nhỏ tỏa ánh huỳnh quang màu xanh lá nhạt này bám dính lên trán Vệ Hoàn, “Dịch vụ đặc biệt của mùa hè, vé du ngoạn công viên đom đóm vào ban đêm dành cho hai người!”
Vệ Hoàn không thể nào tin nổi: “Đây là giải thưởng lớn của mấy chị đó hả!??? Không nhầm đấy chứ?” Cậu muốn trợn trắng mắt, “Đom đóm mà cũng tính là giải thưởng lớn à? Mấy chị cho chút mặt mũi đi có được không? Chẳng lẽ mấy chị muốn làm bẽ mặt Phù Dao tụi em hở?”
Vệ Hoàn tức giận không thôi, đưa tay ngăn lại, “Em từ bỏ giải thưởng này, đêm hôm em đi chơi với ai được chớ!”
“Ấy ấy ấy, không được đâu!” Một chị Hồ Điệp khác cũng xòe tay ra, con đom đóm thứ hay bay khỏi lòng bàn tay chị.
Vật nhỏ kia khép mở đôi cánh, bay loanh quanh giữa đám đông một hồi rồi cuối cùng bám dính vào gáy Vân Vĩnh Trú đang muốn rời đi.
“Leng keng leng keng! Người may mắn thứ hai của chúng ta đã xuất hiện rồi!” Tiểu Hồ Điệp bay đến bên cạnh Vân Vĩnh Trú, chặn đường hắn đi, còn đẩy hắn về phía Vệ Hoàn, lớn tiếng tuyên bố, “Chúc mừng các bạn đã đạt được phần thưởng lớn là chuyến du ngoạn dành cho hai người ở công viên đom đóm!”
Dương Thăng đứng một bên vẻ mặt ngơ ngác, “Ủa không đúng.
Em mới là người chơi trò chơi với thằng nhóc kia mà?? Có phải đi chơi đêm thì cũng phải đi cùng em chứ?”
Lời còn chưa kịp nói xong thì đùi anh đã bị thứ gì đó quấn lấy.
“Anh hai!”
Dương Linh mới được tám tuổi cột hai bím tóc nhỏ, ôm Dương Thăng, ngước đầu, dùng chất giọng ngọt ngào làm nũng, “Anh hai đi chơi với em ~”
Vẻ mặt Dương Thăng càng thêm ngơ ngác, sao con bé này cũng tới rồi?
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy mẹ đang bay cách đó không xa, nở nụ cười bất đắc dĩ, “Tiểu Linh một hai đòi đến, mẹ cũng không còn cách nào khác.”
“Anh hai~ Tiểu Linh muốn đi dạo chợ đêm ~”
Vệ Hoàn tận mắt nhìn thấy bạn thân bị một cô nhóc túm đi, có kêu cỡ nào cũng không quay lại được.
Sau đó cậu ngoảnh đầu lại thì thấy hai Tiểu Hồ Điệp kia đang vỗ tay, bày vẻ thực hiện được âm mưu rồi.
Cứ thấy sai sai ở đâu đó.
Nhưng không người giải đáp.
Chẳng biết từ đâu xuất hiện thêm mấy cô Hồ Điệp yêu, mạnh mẽ đẩy Vệ Hoàn và Vân Vĩnh Trú đến bên nhau, lại ra vẻ ép mua ép bán đẩy đến công viên đom đóm.
“Ủa đom đóm đâu?”
“Không biết nữa, ở chỗ Tiểu Nhã ấy.
Cậu ấy mới đứng đây mà.”
Vệ Hoàn quay đầu qua nhìn mấy nhỏ Hồ Điệp yêu vẫn đang thì thầm, “Mấy cậu đang nói gì đó?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu, “Không có gì, không nói cái gì hết.
Đi nhanh lên, đi nhanh lên.”
Cái gọi là công viên đom đóm thật ra là một vườn cây nhỏ bị bỏ hoang nằm giữa Học viện Gia Hủy và Học viện Phù Dao.
Đợt trước Học viện Gia Hủy cứ luôn muốn phá bỏ vườn cây này để xây dựng tòa nhà nghiên cứu khoa học mới nhưng sinh viên của Học viện lại phản đối, hai phe tranh chấp liên miên, tạm thời gác dự án lại nên nó vẫn luôn không có ai sử dụng.
“Mấy cô nàng Tiểu Hồ Điệp kia lừa tôi đến đây với mục đích gì vậy?” Lâu lắm rồi không có ai dọn dẹp nên cỏ cây nơi này sinh sôi rậm rạp hệt như một khu rừng rậm nguyên thủy, chẳng những khó đi mà còn tối thui tối mù.
Vệ Hoàn vạch đám cây mây chen chúc, khó khăn bước từng bước mở đường.
Vân Vĩnh Trú im lặng chẳng nói gì, đi theo phía sau cách cậu khoảng nửa mét.
Rõ ràng có thể không tới đây.
Chỉ cần hắn nghiêm túc từ chối thì cũng không có ai dám thật sự ép hắn đến nơi này cả.
Vân Vĩnh Trú cũng không hiểu nổi rốt cuộc đầu óc mình bị làm sao.
Cảm giác này quá đỗi kỳ lạ.
Dường như chỉ cần gặp được người trước mặt thì cho dù là chuyện gì đi chăng nữa cũng sẽ bị quấy cho rối tung cả lên, không có bất kỳ quy tắc nào cả, chẳng khác gì cái nơi mọc đầy cây cối lộn xộn này.
“Làm gì có con đom đóm nào trời? Đến cả muỗi cũng không có luôn.” Vệ Hoàn biến ra phong nhận, vốn định chém đứt dây leo nhưng sau khi chần chờ một lát lại xua tay thu hồi nó lại, vén tay áo lên buông lời hung ác, “Dù thế nào thì hôm nay tôi cũng phải ngắm được đom đóm, nếu không tôi không làm Cửu Phượng nữa!”
Haha.
Khóe môi Vân Vĩnh Trú không nhịn được cong lên.
Giây kế tiếp hắn chợt sững sờ.
Vì sao lại muốn cười?
Ý thức bỗng trở nên ngẩn ngơ giống hệt vầng sáng đang lan tỏa khiến Vân Vĩnh Trú cảm thấy đầu óc mình trở nên mê man.
Ngón tay không khỏi nắm chặt như muốn siết lấy mạch đập rối loạn.
“Đom đóm… Đom đóm…”
Vệ Hoàn vừa lẩm bẩm vừa vạch mấy dây leo ở phía trước sang hai bên.
Thật ra lòng cậu cũng đang rất căng thẳng.
Tiếng bước chân của Vân Vĩnh Trú cứ luôn rất nhẹ nhàng, từ lần đầu tiên đánh nhau với hắn Vệ Hoàn đã biết rồi.
Thế nên cậu chẳng có cách nào dựa vào tiếng bước chân để đoán xem phía sau mình có còn ai hay không.
Cậu nhớ lại những gì đã xảy ra ban nãy, cảm thấy vừa tức tối vừa mắc cười và xen lẫn cả sự kỳ quái chẳng thể nói thành lời.
Trong số mấy cô Hô Điệp yêu theo sau dường có một cô nàng nhìn vô cùng quen mắt.
Nhớ ra rồi!
Tưởng tượng đến đây, Vệ Hoàn chợt nhớ ra.
Buổi sáng lúc còn ở quán cafe bọn họ đã từng gặp qua Tiểu Hồ Điệp này.
Gọi mỗi một cốc cafe rồi ngồi nguyên buổi trưa, không làm chuyện gì khác mà chỉ giơ camera hướng vào mình với Vân Vĩnh Trú, chẳng biết chụp được bao nhiêu bức ảnh rồi.
Hơi sai sai, mắc gì cứ phải ghép hai người bọn họ với nhau vậy? Vụ này có gì vui mà chơi?
Mấy cô nàng đó suốt ngày nghĩ gì vậy chứ…
Dù sao đi chăng nữa thì chuyện này chắc chắn là mưu ma chước quỷ của mấy cổ.
Trong lòng Vệ Hoàn rõ ràng hơn không ít, muốn ngoảnh đầu lại xem Vân Vĩnh Trú có còn ở đây không nhưng lại không ném mặt mũi xuống được.
Cậu ấy còn ở đây hay không thì liên quan gì đến mình, chẳng lẽ một mình mình không ngắm đom đóm được chắc?
Hứ.
Còn ở cũng không chịu lên tiếng, chẳng bằng không ở luôn.
Lại dẹp bớt một đống dây leo, Vệ Hoàn vốn đang thầm ném đá Vân Vĩnh Trú trong lòng thì bỗng trượt chân, cả người ngã xuống!
Vân Vĩnh Trú cũng đang thất thần thì chợt thấy người cách mình nửa mét đột ngột rơi xuống.
Nhịp tim hắn đập dồn dập, theo bản năng duỗi tay bắt lấy nhưng chỉ túm được một bên cánh tay cậu, còn bị cậu kéo ngược qua.
Đầu óc Vệ Hoàn cực kỳ rối loạn, trong lúc hoảng hốt chợt cảm nhận được có một cánh tay vòng qua ôm lấy mình, thân thể hai bên kề sát vào nhau, biến thành một thể hoàn chỉnh, đứng chênh vênh bên con dốc rồi nhanh chóng ngã xuống, quay cuồng.
Rõ ràng cả hai đều biết bay, nhưng trong giây phút này đều quên bung cánh.
Tầm nhìn tối tăm bỗng chốc được ánh sáng soi rọi.
Ánh sáng vàng kim biến hóa thành mảnh lụa mềm mại lót dưới thân Vệ Hoàn.
Nó không ngừng cuộn lại trong lúc hai người lăn xuống rồi quấn lấy hai người vào bên trong cơn lốc do mảnh lụa tạo ra.
Một lớp ánh sáng nhẹ nhàng phủ lên gương mặt, mũi, khóe mắt và cả đôi mày đang nhăn lại của Vân Vĩnh Trú.
Mỗi một nơi đều được nhuộm bởi vầng sáng dịu dàng.
Trái tim quay cuồng dừng lại theo thân thể.
Tiếng ve ngày hè khiến mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Quá đỗi xinh đẹp.
Vân Vĩnh Trú nằm ở bên trên, cánh tay trái ôm lấy cậu, tay phải chống xuống mặt cỏ tạo ra một khoảng cách nhỏ bé để bọn họ không quá dựa sát vào nhau.
Vệ Hoàn có cảm giác rằng mình đang ngừng thở theo bản năng.
Ngốc quá đi mất.
Cậu muốn đẩy Vân Vĩnh Trú ra nhưng trước khi cậu làm thế, Vân Vĩnh Trú đã đứng dậy rồi, đồng thời cũng rút dải lụa ánh sáng về.
Mọi thứ lại chìm trong bóng tối thêm lần nữa.
Tiếng côn trùng kêu rả rích không thôi khiến đêm hè càng thêm im lặng.
Vân Vĩnh Trú phủi bụi trên quần áo mình, kéo kéo chỉnh chỉnh vài cái, trái lại chẳng nói lời nào.
Hóa ra nơi này là một thung lũng hoa, khắp nơi mọc đầy những khóm hoa nhỏ màu lam không biết tên.
Hắn ngắm nhìn một hồi lâu cũng không nhìn ra được gì, càng không ngửi được mùi hương rõ ràng.
Vệ Hoàn cũng ngồi dậy.
Thật sự quá xấu hổ, cậu muốn nói lời cảm ơn nhưng không sao mở miệng được.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, đến cả một ngôi sao cũng chẳng thấy.
So với lễ tế Sơn Hải vô cùng náo nhiệt ngoài kia thì “Công viên đom đóm” bị vứt bỏ này quả thật rất yên tĩnh, yên tĩnh đến độ làm tay chân cậu trở nên luống cuống, khiến cậu bối rối không thôi.
“Căn bản không có đom đóm gì hết.” Lúc sự bất an dâng đến đỉnh điểm, Vệ Hoàn mới chịu đứng dậy, phủi bụi đất trên người mình, muốn mở cánh rời khỏi nơi đây.
Nhưng cũng tại khoảnh khắc ấy, Vân Vĩnh Trú đột ngột ngồi xổm xuống, ngón tay chạm vào đóa hoa bé nhỏ nở rộ giữa bụi cỏ.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ hái nó xuống nhưng Vệ Hoàn lại phát hiện ra hắn chỉ muốn nhẹ nhàng chạm vào một tí mà mà thôi.
“Cậu chưa từng thấy nó hả?” Vệ Hoàn bước qua, ngồi xổm xuống, “Cũng đúng nhỉ, cậu chủ nhỏ ở trong gia tộc danh giá như cậu chắc chắn chưa gặp qua đóa hoa dại này.” Cà khịa một câu rồi cậu ho khan, chính thức bắt đầu màn giải thích, “Hoa này ấy hả, gọi là Xin đừng quên tôi.”
Vân Vĩnh Trú nâng mắt nhìn cậu, trong mắt hiện lên vẻ thắc mắc rõ ràng.
“Tên nghe bùi tai đúng không?” Vệ Hoàn gập chân trái lại, ngồi bên cạnh hắn, “Hồi còn nhỏ tôi từng hái đóa hoa này mang về nhà, mẹ tôi mới kể sự tích loài hoa này cho tôi nghe.”
“Ngày xửa ngày xưa, có một kỵ sĩ nhân loại, đại khái giống như binh lính bên mình vậy đó.
Trong lúc tản bộ với người yêu, anh ấy bỗng nhìn thấy loại hoa này.
Người yêu của anh ấy muốn có một đóa hoa thế nên người kỵ sĩ ấy mới đi hái.
Mà cái tên này khá là xui xẻo, không cẩn thận rơi vào đầm lầy.”
“Ngay trước khi hoàn toàn chìm xuống thì anh ấy dùng hết sức lực ném đóa hoa lên bờ tặng cho người mình yêu.” Vệ Hoàn kể chuyện sinh động như thật, “Trước lúc biến mất, anh ta còn hét lớn một câu ‘Mong em đừng quên tôi!’ rồi hoàn toàn chìm nghỉm.”
Sự tích có hơi đau khổ, vì để bầu không khí không quá nặng nề, Vệ Hoàn dùng ngữ điệu nhẹ nhàng hơn, “Nói tóm lại thì bởi vì di ngôn của người này mà mọi người quyết định đặt tên cho đóa hoa là Xin đừng quên tôi.”
Lo tự kể chuyện phần mình xong, Vệ Hoàn đột ngột quay đầu sáng cười rộ lên, “Có phải nghe ngốc nghếch lắm không? Hồi nhỏ lúc mới nghe tôi còn thấy đau buồn cơ, bây giờ ngẫm lại thì thấy có khi do mẹ tôi bịa ra.”
Vốn tưởng rằng Vân Vĩnh Trú sẽ không để ý tới cậu nhưng không ngờ hắn bỗng dưng cất tiếng, thanh âm mát rượi như ngọn gió đêm hè.
“Nếu chuyện đó là thật thì sao.”
Vệ Hoàn thoáng sững sờ.
Nếu là thật…
Cậu quay đầu lại, vươn tay chống cằm nhìn chăm chú vào đóa hoa nhỏ trên mặt đất, thầm nói, “Vậy… vậy thì có lẽ người yêu của anh ta cả đời cũng chẳng thể quên anh ta được.”
Màn đêm tĩnh lặng.
Sự tích đã kể xong, cũng phổ cập kiến thức khoa học của loài hoa rồi, đom đóm thì chắc chắn là giả.
Vệ Hoàn cảm thấy chán vì thế đứng dậy, hoạt động thân thể một chút, cuối cùng xoay người, “Lăn qua lộn lại một hồi cuối cùng một con đom đóm cũng chưa nhìn thấy được, lãng phí thời gian.
Cái đám lừa đảo này, xem lát nữa anh đây về trừng trị mấy đứa thế nào.” Cậu bung cánh ra, nói, “Tôi đi nha.”
Trước giây phút cuối cùng của buổi độc diễn giữa đêm hè tăm tối đi đến hồi kết.
Xung quanh cậu bỗng hiện lên vô số ánh sáng đom đóm nhỏ bé, yếu ớt trong tích tắc.
Không, không phải là ánh huỳnh quang màu xanh lá nhạt nhòa của đom đóm mà là sắc vàng kim.
Chúng nó lơ lửng giữa bầu trời đêm, tỏa ra vầng sáng mong manh, dường như chúng thật sự có sự sống.
Vệ Hoàn ngẩng đầu ngắm nhìn, trước mặt, xung quanh và cả trên đỉnh đầu, không nơi nào không có.
Cậu xoay người lại, Vân Vĩnh Trú vẫn ở nguyên tại vị trí cũ, rút ngón tay thon dài của mình khỏi cánh hoa Xin đừng quên tôi.
Nhưng ánh sáng đom đóm đã lấp đầy thung lũng hoa Xin đừng quên tôi trống trải này rồi.
Từng ánh sao chậm chạp trôi nổi, vầng sáng xinh đẹp tựa như một giấc mơ.
Nhìn cảnh tượng trước mặt này đây, Vệ Hoàn không khỏi ngây người, “Cậu…”
Vì sao cậu lại muốn làm điều này?
Vào cái lúc mà cậu do dự rồi nuốt ngược câu hỏi vào trong, cậu nghe thấy được giọng nói của Vân Vĩnh Trú.
Nó vô cùng trầm lắng, chẳng giống bình thường chút nào cả, thậm chí còn mang theo sự khó xử không nói thành lời.
“Tôi chỉ muốn ngắm đom đóm… mà thôi.”
꧁༺༒༻꧂
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hồ Điệp: Chết rồi, bao đom đóm của tui đâu mất rồi!
/Sau khi nhìn đến công viên đom đóm/
Tiểu Hồ Điệp: Huhuhuhuhuhu may mà đom đóm của tui biến mất.
Vĩnh Hoàn tuyệt mỹ .