“Thầy có muốn uống không?”
Vân Vĩnh Trú bỗng hoàn hồn, nét mặt có hơi kinh ngạc.
Thế mà hắn lại nhớ tới nụ hôn xấu hổ kia ngay trước mặt người này.
Vệ Hoàn nhấc ly rượu lên, phát hiện ánh mắt của hắn có chút kỳ lạ.
Cục lông nhỏ lén lút chui ra khỏi cổ áo cậu muốn nhìn Vân Vĩnh Trú nhưng lại bị Vệ Hoàn nhét ngược vào trong.
Cậu đặt ly rượu trong tay mình xuống, cười nói, “Em đùa tí thôi, thầy đừng xem là thật.”
Đúng thế.
Quả thật không nên tưởng nó là thật, hắn hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được ghi tạc đoạn hồi ức này vào lòng, giấu kín suốt bảy năm trời.
Cái kẻ điên loạn sau khi hôn xong liền ngã vào lòng hắn mà ngủ thiếp kia là vì bị rượu tướt đoạt đi lý trí, chỉ để lại những xúc động không rõ nguyên do.
Tất cả những chuyện đó, hắn đều biết.
Vốn dĩ hắn phải lôi Vệ Hoàn về Sơn Hải, tốt nhất là nên ném thẳng đến trước mặt tổng huấn luyện viên của Phù Dao để ông nhìn cho rõ đứa học trò mà ông dạy dỗ rốt cuộc đã làm chuyện hoang đường gì.
Sau đó lại báo cáo lên Học viện để từ đây về sau không bao giờ bị phân đến cùng một tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu với cậu nữa.
Đó là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng rồi hắn bỗng nghe thấy Vệ Hoàn liên tục gọi tên cha mẹ trong giấc mơ, nhìn thấy dòng lệ trào dâng khỏi khóe mắt cậu, đọng từng giọt lạnh lẽo lên xương quai xanh của mình.
Cũng từ giây phút ấy, trái tim chẳng biết vâng lời kia cứ vang lên từng nhịp đau nhói.
“Đừng đi mà…”
Cánh tay Vệ Hoàn siết chặt lấy hắn như một đứa trẻ đáng thương.
Hóa ra sau khi cha mẹ hy sinh, dáng vẻ kiên cường mà cậu bày ra trước mặt mọi người chỉ là sự giả dối.
Vân Vĩnh Trú tự mình chứng kiến cậu khiêng quan tài cho cha mẹ, cũng nhìn cậu mặc một thân đen tuyền tiễn bước từng vị khách đến chia buồn, bao gồm cả hắn.
Tuy nhiên chẳng qua được bao lâu, cậu đã xuất hiện ở Sơn Hải với vẻ dồi dào sức sống, vẫn buông lời trêu đùa như trước, vẫn luôn miệng gọi Tiểu Kim Ô, vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
Ngay cả khi làm nhiệm vụ cũng không quên lén chạy đến hộp đêm phóng túng của nhân loại để mua say.
Rất nhiều người bàn tán sau lưng cậu, nói rằng cậu trời sinh đã có lòng dạ sắt đá, không biết sợ trời cũng chẳng sợ đất, đến cả cái chết của cha mẹ cũng không thèm bận tâm.
Hóa ra sự vui vẻ và phóng khoáng trước sau như một ấy chỉ là lớp vỏ bọc để tránh bị người khác thương hại mà thôi.
“Xin người… đừng đi…” Từng chữ được thốt ra chẳng hề giống cậu tí nào cả, mà dáng vẻ đau khổ cầu xin lại càng thêm lạ lẫm.
Bản thân hắn bị một nụ hôn cướp mất lòng tự trọng nên đã hạ quyết tâm phải bỏ mặc nhóc điên này.
Nhưng cậu lại như một chú chim non không nơi nương tựa, vùi đầu mình vào hõm cổ hắn, tìm kiếm hơi ấm trên bầu trời của thành phố hỗn loạn và lạnh lẽo, “Ở lại với con đi mà… con không muốn ở một mình…”
Hắn biết rõ tâm địa tên nhóc này dịu dàng như thế nào hơn bất kỳ ai.
Vân Vĩnh Trú vươn tay ra, vụng về ôm lại linh hồn yếu ớt kia.
Đầu ngón tay khẽ khàng lướt qua sợi tóc mềm mại sau gáy cậu rồi trượt dần xuống dưới, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cứ hoài thẳng tắp.
“Tôi đây…”
Câu nói này nghe sao mà chẳng có chút tự tin cũng không có tí lập trường nào hết.
Nhưng vào giây phút nó được nói ra, hắn ngỡ rằng mình có được cả thế giới.
Người trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Vân Vĩnh Trú nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu, đôi cánh trắng như tuyết khép chồng lên nhau khóa hai người họ vào bên trong nó, tạo thành một cái kén ấm áp để cậu có thể tạm thời thoát khỏi thế giới đầy giết chóc, yên tâm ngủ say trong vòng tay hắn.
Một đốm sáng yếu ớt lơ lửng xuất hiện trong thế giới nhỏ do cánh chim tạo thành giúp Vân Vĩnh Trú có thể ngắm nhìn cậu một cách rõ ràng
Được cậu bất cẩn hôn phải, được cậu vô thức dựa vào, dù cho không ai biết đến cũng đã tốt đẹp lắm rồi.
Ít nhất vào thời khắc này lồng ngực hai người đã từng kề sát đến nhường ấy.
Và hắn cũng đã từng đặt một nụ hôn nhẹ bẫng lên đỉnh đầu cậu.
Thật ra, ngay cả Vân Vĩnh Trú cũng không nhớ nổi khi ngồi bên cạnh cậu, mình đã tỉnh giấc giữa chừng bao nhiêu lần cho đến tận hừng đông.
Nhưng hắn vẫn luôn nhớ rõ vẻ mặt ngây thơ hoàn toàn không biết gì cả mà đưa ra lời thắc mắc của Vệ Hoàn sau khi tỉnh lại, “Đây là đâu vậy, sao cậu cũng ở đây thế này?”
Biểu cảm của cậu quá vô tội, quá hoảng hốt, so với nhóc Cửu Phượng mượn rượu gây chuyện kia thì như hai người khác nhau.
Thế nên lời nói vốn đã trôi đến cửa miệng bị hắn mạnh mẽ nuốt xuống.
“Đi thôi.
Tôi đưa cậu về chịu phạt.”
Cho dù Vệ Hoàn có không cam tâm đến mức nào thì bọn họ vẫn phải về nhận phạt.
Chính giữa sân huấn luyện rộng lớn, hai vị hạng nhất của Học viện Viêm Toại và Phù Dao cùng nhau bị phạt đứng khiến cho bất kỳ ai đi ngang qua cũng phải dừng chân hóng hớt.
Mặt trời chiếu thẳng xuống làm cho mắt Vệ Hoàn nổ đầy sao, dư âm của cơn say vẫn chưa kịp biến mất, đầu óc mê man.
“Sao tôi không cách nào nhớ nổi hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhở?” Đứng cách nhau một mét, Vệ Hoàn cố gắng tìm kiếm đáp án từ Vân Vĩnh Trú.
“Hình như hôm qua tôi uống hơi nhiều.
Chắc không phải đã làm gì ai đó rồi chứ?”
Vân Vĩnh Trú ngậm miệng không nói, chỉ im lặng nhìn ra xa.
Tòa Bất Ngữ dịch chuyển từ phía Nam Sơn Hải sang phía Đông.
“Cậu có thấy gì hông dạ?” Vệ Hoàn nỗ lực nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm qua, “Tôi nhớ là tôi bị ai đó kéo vào một cửa tiệm, ở tầng hầm ngầm hay sao ấy.
Có rất rất rất nhiều người, cực kỳ ồn ào, còn có mấy người mời tôi uống rượu nữa.
Là loại rượu trong suốt màu đỏ ý… sau đó…” Cậu bỗng dưng nhớ ra, “À đúng rồi! Hình như còn có người muốn hôn tôi… rồi…”
Làm cách nào cũng không nhớ nổi tình tiết kế tiếp.
Dẫu cho cậu cứ mang máng nhớ rằng mình đã làm gì đó nhưng đoạn ký ức ấy như tấm thủy tinh mờ đục, vỡ nát, thấy không rõ mà dán cũng chẳng lành.
Không biết có phải bởi vì mặt trời quá chói mắt hay không mà trong lúc cậu hoảng hốt chợt xuất hiện ảo giác, cậu thấy được gương mặt của Vân Vĩnh Trú giữa màn đêm.
Cách rất gần, ở ngay trước mặt cậu.
Thậm chí cậu còn nhớ đến nhiệt độ cơ thể hòa lẫn vào nhau và cả…
Vệ Hoàn quay đầu sang, lại đặt câu hỏi thêm lần nữa, “Cậu biết chuyện gì xảy ra sau đó không…”
“Chẳng có gì xảy ra cả.” Vân Vĩnh Trú mở miệng cắt ngang lời cậu nói.
Hắn trả lời chắc như đinh đóng cột như vậy khiến Vệ Hoàn không còn can đảm để nghi ngờ thêm nữa.
“Vậy là tốt rồi…” Bỗng nhiên cậu cười rộ lên để lộ ra chiếc răng nanh nhỏ của mình.
Có lẽ là do mình nằm mơ mà thôi.
“Thật ra lúc vừa tỉnh giấc, người đầu tiên mà tôi nhìn thấy là cậu thì tôi yên tâm ngay.” Giọng nói của cậu thấp đi, ý cười cũng dần giảm bớt.
“Chắc là tôi không làm gì cậu hết đúng không?”
Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng, chỉ yên lặng nhìn sân huấn luyện phía trước, nghiến chặt răng.
Giấu kỹ bí mật vốn nên được giữ kín như bưng này.
“Món này ăn cũng ngon phết.” Vệ Hoàn buông đũa, uống hết một ly rượu.
Quả nhiên trở thành nhân loại chỉ lợi được mỗi vụ này, Vân Vĩnh Trú sẽ không bao giờ cấm cậu uống rượu nữa.
Từ sau khi sống lại đến hiện tại, dường như ký ức của cậu cứ thiếu chỗ này mất chỗ kia, ngẫm nghĩ lại, Vệ Hoàn không khỏi cảm thán, “Lần uống rượu gần nhất đã từ…”
Vế sau đó không thể nói tiếp được mà cũng không nên nói thêm gì nữa, vì thế cậu lại ngửa đầu uống cạn một ly.
Đã tám năm rồi.
Lần trước là vào ngày thất tuần của cha mẹ cậu.
“Thầy thật sự không muốn nếm thử ạ?” Vệ Hoàn lắc lắc ly rượu của mình.
Quả nhiên sau khi biến thành nhân loại, có uống cỡ nào cũng sẽ không bị mất khống chế.
Cho dù có “say” theo cách nói của nhân loại cũng chỉ bằng % so với trước đây, gần như có thể bỏ qua nó.
Cậu nhìn thoáng qua anh chàng áo đen phía sau tấm rèm, hạ giọng nói đùa với Vân Vĩnh Trú, “Nghe bảo khi yêu quái uống loại rượu này sẽ gây ra tác dụng phụ rất mạnh, trường hợp nghiêm trọng còn mất lý trí trong thời gian ngắn.
Em hơi tò mò, với tính cách này của huấn luyện viên Vân sau khi uống rượu sẽ biến thành bộ dạng gì?”
Chắc sẽ không biến thành kẻ hay lảm nhảm đâu nhỉ, nói hết những lời mà ngày thường không chịu nói, giống như đổ đậu() vậy.
()
Ánh mắt Vân Vĩnh Trú lạnh lùng, đôi đồng tử màu hổ phách xinh đẹp khi nhìn về phía cậu bỗng lóe lên ánh thủy quang trong suốt.
“Em đang mong chờ điều gì?”
Vệ Hoàn thoáng sững sờ, chẳng biết vì sao khi bị hắn nhìn chăm chú như lúc này cậu không thể nào nói năng lưu loát được nữa, “Không, không có gì.
Em chỉ tò mò thôi à chứ có mong chờ gì đâu.”
Cậu đã từng mong đợi hơn một lần.
Từ kiếp trước, bất kể là giở trò gian trá hay bày mưu lừa gạt đều không thể lừa Vân Vĩnh Trú uống lấy một ngụm.
Cậu muốn biết khi Vân Vĩnh Trú bị mất khống chế sẽ biến thành người như thế nào.
Liệu hắn có đánh mất dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày của mình, có thể trở nên dễ gần hơn chút nào không?
Cũng không biết vì sao rượu gần như là điều cấm kỵ của hắn, nhất là sau lần bị phạt của tám năm trước, Vân Vĩnh Trú càng thêm né tránh nó.
Có lẽ trò hề mà mình gây ra đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng hắn cho nên có chết hắn cũng không muốn dẫm lên vết xe đổ nhỉ?
“Chíp~” Cục lông nhỏ lại chui ra lần nữa rồi nhân lúc không ai chú ý nhảy phốc lên tay Vân Vĩnh Trú.
“Mày—” Vệ Hoàn liếc mắt nhìn qua nhà bếp, “Mày không sợ bị người khác phát hiện rồi bắt mày ném vào chảo dầu sôi à?”
Cục lông nhỏ tủi thân kêu chíp chíp mấy tiếng, nằm bẹp dí trên ngón tay Vân Vĩnh Trú như một cái bánh gạo nếp.
Vân Vĩnh Trú lấy đũa gắp một sợi mì mỏng lên, đưa đến trước mặt cục lông nhỏ.
Chẳng đợi Vệ Hoàn kịp nhìn rõ ràng, cục lông nhỏ đã hút cả sợi mì vào trong cái rột.
“Chíp~”
“Sao hồi trước tao không phát hiện ra mày tham…”
Vừa dứt câu Vệ Hoàn liền phát hiện mình lại lỡ lời rồi vì thế cười gượng rồi tự nói đỡ cho mình, “Ý tao là… hai ngày trước…”
Cục lông nhỏ chíp một tiếng, ngoan ngoãn nhảy về người Vệ Hoàn, chui vào trong tay áo cậu.
“Ai không biết chắc tưởng tao đang nuôi bọ chét.” Vệ Hoàn nhịn cười, vô thức nhìn sang Vân Vĩnh Trú.
Hắn cúi đầu xuống, dùng đũa khuấy mì còn dư.
Cậu vẫn luôn nghĩ mãi mà không thông, một vị thiếu gia như hắn, sao không theo lẽ thường trở thành chính trị gia ở gia tộc Kim Ô mà lại chạy đến Sơn Hải làm huấn luyện viên.
Bây giờ còn lập khế ước với nhân loại nữa chứ.
Rốt cuộc là vì điều gì?
Vì gương mặt này ư? Thôi kệ.
“Sao thầy tìm được em hay vậy?” Vệ Hoàn không nhịn được hỏi.
Tay Vân Vĩnh Trú dừng lại, nước lèo trong veo vẫn còn nổi lên gợn sóng.
“Sau khi lập huyết khế, tôi có thể cảm nhận được em đang gặp nguy hiểm, cũng có thể định vị được vị trí và trực tiếp dùng thuật mở kết giới dịch chuyển để đến chỗ em.” Hắn giải thích đơn giản, rõ ràng như đang giảng giải về một thuật pháp, không trộn lẫn bất cứ tình cảm nào.
Vệ Hoàn liếm môi, tác dụng của loại rượu chất lượng kém này có ít đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn khiến trái tim cậu đập dồn dập, đầu óc nóng lên.
“Vậy… vậy sao em không thể cảm nhận thầy được?”
Đối phương lại rơi vào im lặng, qua hồi lâu mới trả lời.
“Em thì không cần.”
Vì sao lại không cần chứ?
Vì tôi chỉ là một nhân loại thôi ư?
“Phải ha, dù sao em cũng có giúp được gì cho thầy đâu…” Vệ Hoàn chuẩn bị vùi đầu vào việc ăn mì nhưng lại nghe thấy Vân Vĩnh Trú nói, giọng điệu có hơi mất tự nhiên, “Tôi không có ý đó.”
Cậu ngẩng đầu, nhìn Vân Vĩnh Trú đầy hoài nghi.
“Thầy…”
Em không cần cảm nhận sự tồn tại của tôi, cũng không cần biết tôi đang ở nơi nào, có bị thương hay gặp rắc rối gì không.
“Em chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi.”
Rõ ràng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi nhưng mỗi lần thấy hắn, Vệ Hoàn cứ ngỡ mình đang nhìn thấy chàng thiếu niên kiệm lời bên cánh đồng hoa Xin đừng quên tôi của năm ấy.
Thật ra cậu hy vọng rằng Vân Vĩnh Trú có thể thẳng thắn kể hết cho cậu nghe những gì có liên quan đến huyết khế nhưng mỗi lần lời chạy đến bên miệng thì cậu lại từ bỏ.
Chính bản thân cậu còn không thể tiết lộ thân phận thật sự của mình cho Vân Vĩnh Trú biết thì làm gì có tư cách yêu cầu hắn nói ra tất cả.
Nhưng cậu có hơi tò mò cái nhìn của Vân Vĩnh Trú đối với Cửu Phượng khi đó.
Đối thủ cũ? Bạn cùng trường? Yêu tinh phiền phức?
Hay là hắn cũng giống như bao kẻ khác xem cậu như nỗi sỉ nhục của Sơn Hải.
Cái nhìn đó nói không quan trọng thì đúng là không quan trọng lắm dù sao cả đời này Vệ Hoàn cũng chẳng để tâm đến quá nhiều lời nói thoáng bên tai.
Nhưng Vân Vĩnh Trú là đối thủ duy nhất mà kiếp trước cậu công nhận, dù ít hay nhiều gì cậu vẫn hơi để ý.
“Em muốn hỏi thầy cái này, hồi trước lúc thầy còn đi học ấy…” Vệ Hoàn cố gắng tìm từ, chỉnh sửa lời nói trong đầu, giúp cậu nhìn qua không có vẻ quá bận tâm, “Thì là, hiện tại lúc em đi học á cũng sẽ gặp được một vài… bạn học gây ấn tượng mạnh mẽ với mình.” Cậu nhìn về phía Vân Vĩnh Trú, “Ngày xưa thầy cũng học ở Sơn Hải mà, có bạn học nào tương tự thế không?”
Vân Vĩnh Trú buông đũa, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào Vệ Hoàn.
Dưới ánh nắng, con ngươi của hắn chuyển thành màu hổ phách trong suốt, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Dán mắt vào tôi làm gì?
Câu hỏi này khó trả lời lắm à? Sơn Hải tụ tập đủ loại yêu quái khác nhau, nào là thỏ tám chân, nào là chó ba mắt, chắc phải có một hai con khiến cậu để ý chứ…
Càng nghĩ càng thấy mất tự tin, Vệ Hoàn dứt khoát tạo bậc thang cho mình đi xuống, “Không có thì thôi, lúc huấn luyện viên Vân còn đi học nhất định là dạng hạc trong bầy gà, ai cũng không thể so sánh với thầy nên chắc chẳng mấy để ý đến người khác nhỉ.”
“Đúng là có một yêu quái đấy.” Vân Vĩnh Trú thờ ơ nói.
Hứng thú của Vệ Hoàn dâng lên lần nữa, “Ai vậy?”
“Em…” Ánh mắt hắn dừng trên người cậu, ý tứ sâu xa.
Quát đờ heo?
Vệ Hoàn sợ tới mức bàn tay run rẩy, làm rượu đổ ra.
Đậu má mình bị bại lộ hồi nào dzị?
Nhận ra tôi từ khi nào đấy?
“…Cục lông nhỏ trong tay áo em.”
Cậu có cảm giác rằng trái tim mình ngừng đập mất mấy giây, bị cú ngắt câu dài ngoằng của Vân Vĩnh Trú dọa đến độ cả người toát mồ hôi lạnh.
Cậu hoảng hốt, luống cuống rút khăn giấy lau rượu trên bàn.
May ghê may ghê…
Nhưng nhớ lại đáp án của hắn, Vệ Hoàn không biết mình nên vui vẻ hay là không vui, chỉ đành nở nụ cười vô hồn, “Ra là vật nhỏ này.”
Vết rượu trong suốt, óng ánh chảy đến trước mặt Vân Vĩnh Trú.
Khóe môi hắn khẽ cong lên, cười như không cười, “Là vật nhỏ này đó.”
Hắn duỗi ngón trỏ thon dài ra, khẽ chạm lên mặt bàn, chấm vào vết rượu trong suốt, gõ hai phát.
Sau đó đột ngột vươn tay đến trước mặt Vệ Hoàn.
Vẽ ba đường hoa văn không dài không ngắn trên má cậu.
Con ngươi của Vệ Hoàn bất giác giãn ra, hô hấp rối loạn.
Ba đường mà cậu ấy vừa vẽ trùng khít với yêu văn của mình ngày xưa.
Cậu ấy đang ám chỉ chuyện gì ư?
Vân Vĩnh Trú rút tờ giấy tái chế trong tay Vệ Hoàn vẫn còn đang đờ đẫn, tỉ mỉ lau sạch ngón tay của mình.
Đôi mắt trong veo nhưng lạnh lùng nhìn cậu vài giây rồi liếc sang hướng khác.
Cứ trêu đùa cậu thế này hình như cũng khá thú vị.
Hiếm khi thấy tên nhóc này sợ hãi.
Yết hầu của Vệ Hoàn không ngừng lăn lên lăn xuống.
Cậu bồn chồn khôn nguôi, nhanh chóng dùng khăn giấy còn dư lại lau sạch mặt mình, gọi ông anh kia ra, “Hết bao nhiêu tiền vậy?”
Anh chàng áo đen lạnh lùng nhìn cậu, “Khỏi trả.”
“Không được.” Vệ Hoàn lập tức phản bác.
Cậu không thể xác định được có phải Vân Vĩnh Trú đang thử mình không, Vệ Hoàn chỉ muốn dời lực chú ý sang chỗ khác để hắn đừng hoài nghi thêm nữa.
“Chúng tôi có tiền, anh không cần coi chúng tôi thành ăn mày đâu.
Nếu anh không nói hết bao nhiêu thì chúng tôi tự ý đưa ra mức giá để trả vậy.”
“Không cần trả.” Chàng trai áo đen thu dọn hết bát đũa ly, “Hai người đi nhanh đi, cha nuôi của tôi sắp về rồi.”
Hai người họ gần như là bị đuổi ra khỏi cửa.
Vệ Hoàn quay đầu nhìn lại, chàng trai áo đen đã dọn bàn ghế, chỉnh bảng tên ngay ngắn.
Gió thổi qua khiến ống quần gã phập phồng, đến lúc này Vệ Hoàn mới phát hiện ra chân phải của gã là chân giả được tạo bằng máy móc.
Thấy Vệ Hoàn còn chưa chịu đi, anh chàng áo đen lại đi ra thúc giục, “Đi mau lên, sau này cũng đừng đến đây nữa.”
Vì sao anh ta lại hành động như vậy?
“Kỳ lạ ghê…” Vệ Hoàn rời khỏi khoảng sân nhỏ này với biểu cảm khó hiểu.
“Bảo sao buôn bán ế ẩm.
Lần đầu tiên em được diện kiến thái độ phục vụ quái lạ như này đó.”
Trong lúc nhất thời, cậu cảm giác phía sau mình xuất hiện ai đó nhưng khi quay đầu lại nhìn thì chẳng có ai.
“Chắc không phải anh ta phát hiện ra rằng thầy không phải người nên sợ rồi đấy chứ.” Vệ Hoàn xóa bỏ nghi ngờ, nói tiếp, “Không thể nào.
Thầy giấu yêu khí siêu kỹ mà, có cảm giác được tí nào đâu.
Với cả anh ta nhìn chẳng giống con người gì hết.”
Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng nhưng cũng ôm lòng hoài nghi.
Khi hắn đang chìm trong dòng suy nghĩ, bên sườn cổ bỗng cảm giác được sự mát lạnh.
Hắn nghiêng đầu nhìn qua, không hiểu vì sao Vệ Hoàn lại lấy con chip khởi động mặt nạ điện tử lúc nãy ra rồi dán lên cổ mình.
“Không được rồi, đi bên cạnh thầy áp lực lớn quá đi à.” Vệ Hoàn nhấn nút, một màn hình D chợt xuất hiện, cậu cứ tự lảm nhảm một mình, “Phải chọn một người trông bình thường xíu, không thể thầy tiếp tục làm hotboy con phố này được.”
“Tôi không cần thứ này.”
“Thầy nhịn tí đi mà, em chọn một khuôn mặt đẹp cho thầy nha.” Vệ Hoàn cười, nhấn nhẹ, “Cái này đi! Hợp lắm luôn.”
Hai người vừa nói chuyện ầm ĩ vừa đi đến ngã rẽ, từ phía đối diện một người đàn ông say bí tỉ tiến tới, bước chân phù phiếm, lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã nhào lên người Vệ Hoàn.
Lòng cảnh giác của Vân Vĩnh Trú khiến hắn gần như túm lấy cánh tay Vệ Hoàn theo bản năng rồi kéo cậu sang bên trái mình.
Người đàn ông kia ngã ra đất, bình rượu cũng vỡ tan.
Nhưng ông ta lại nhanh chóng chán nản bò dậy, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Đến lúc này Vệ Hoàn mới phát hiện ra trên mặt người đàn ông này có một vết sẹo rất sâu màu tím đậm, thay vì nói nó là màu tím đậm chi bằng nói là do hai màu sắc pha trộn lại thành sắc tím.
Vệ Hoàn ngoảnh đầu lại, dõi theo bóng dáng cao lớn thất tha thất thểu của ông.
Rồi tầm mắt của cậu dịch xuống mặt đất, nhìn vào nút chai bên chân mình và cả mảnh vỡ thủy tinh văng đầy đất.
Cậu sững sờ mấy giây.
Bỗng dưng trước mắt cậu bắt đầu xuất hiện hình ảnh của trận chiến trước khi chết.
Đứa trẻ loài người đứng trong hẻm núi nơi biên cảnh bị chính đồng loại của mình đẩy ra, so với con tin hay mồi nhử cũng chẳng bằng.
Dưới bầu trời ngập tràn bom đạn, thân thể gầy yếu của đứa bé không ngừng run rẩy.
Lúc Vệ Hoàn bay đến bên cạnh nó, cậu chạm phải đôi mắt non nớt đong đầy sự sợ hãi kia.
Con ngươi của nó màu xanh lục.
Cậu như thể bị điện giật toàn thân, đột ngột xoay người lại, thầm lẩm bẩm, “…Là đứa trẻ kia.” Cả người cậu không nhịn được mà run lên.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc sống lại đến giờ cậu gặp được người cách cái chết của mình gần nhất.
Vân Vĩnh Trú không biết rốt cuộc Vệ Hoàn bị sao mà hắn cũng không rảnh để bận tâm.
Vào khoảnh khắc tên sâu rượu kia xuất hiện, ngực hắn chợt nhói lên từng cơn như thể có trăm ngàn cây kim mạnh mẽ đâm vào nó.
Đây chắc chắn không phải tác dụng mà câu vẫn có thể gây ra.
Cho dù nó chỉ xảy ra trong tích tắc giống với việc tim đột ngột đập nhanh mà thôi.
Hắn cũng quay đầu lại, tên sâu rượu đi ngang qua khi nãy đã biến mất.
“Đừng đi.” Vân Vĩnh Trú thở hổn hển, nghiến răng gỡ chip khởi động trên cổ mình xuống.
“Em…” Vệ Hoàn nhìn qua Vân Vĩnh Trú, cậu muốn nói cho hắn biết rằng đứa trẻ mà cậu cứu trên chiến trường năm ấy vẫn còn sống, có lẽ thằng bé sẽ biết khi xưa cậu chết như thế nào.
Không.
Vệ Hoàn từ từ gục đầu xuống.
Làm sao thằng bé biết được cơ chứ.
Nó chỉ là một con tốt bé nhỏ bị đồng loại lợi dụng mà thôi.
Nếu mà thằng bé biết gì đó thì không có khả năng đến hiện tại vẫn có thể sinh hoạt ở Khu Tối đã sớm bị Phàm Châu bỏ rơi này.
Đỉnh đầu được người khác nhẹ nhàng vuốt ve.
Vệ Hoàn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vân Vĩnh Trú.
“Quay về trước đã.”
Hắn vận linh, triệu hồi kết giới dịch chuyển, chuẩn bị đưa Vệ Hoàn rời khỏi Khu Tối.
Nhưng khi vầng sáng vàng tản đi, chỉ có mình hắn trở về Côn Luân Hư.
Không thấy Vệ Hoàn đâu hết.
Khi hắn phát hiện ra cậu chạy trốn khỏi mình, đôi mắt Vân Vĩnh Trú lại thấm đẫm sự tàn bạo đã lâu không thấy.
Bốn mươi chín cây nứt hồn châm trong ngực vẫn đang gây ra cơn đau nhức mơ hồ.
Chắc chắn hắn không hề nhầm lẫn.
Thứ bị mùi rượu che giấu trên người của kẻ nọ chính là linh khí thuộc về gia tộc trừ yêu sư.
Sau khi xác nhận Vân Vĩnh Trú đã rời đi, Vệ Hoàn xoay người đi về hướng quán rượu ban nãy.
Vân Vĩnh Trú chẳng thể hiểu được sự thật quan trọng với cậu đến nhường nào mà cậu cũng không thể liên lụy hắn.
Chuyện này cậu chỉ có thể tự mình đi tìm đáp án mà thôi.
Cậu không thể thản nhiên làm một nhân loại, cậu cần phải trả lại sự trong sạch cho Cửu Phượng.
Nhưng không đợi cậu đến quán rượu, trên trời bỗng xuất hiện mấy chục con Phệ Điểu.
Mấy con yêu điểu này trời sinh có lỗ tai và ba con mắt cho nên cực kỳ nhanh nhẹn.
Cánh của bọn chúng khi bung ra dài cỡ hai mét, tốc độ chạy trốn siêu nhanh.
Chúng xuất hiện với quy mô lớn đến mức này gần như đánh cho Vệ Hoàn trở tay không kịp.
Những con Phệ Điểu kia đều không thể hóa thành hình người.
Tuy cấp bậc của bọn chúng rất thấp nhưng sức tấn công thì không thể khinh thường được.
Chúng lao đến từ bốn phương tám hướng khiến cục lông nhỏ sợ hãi trốn vào cổ tay áo của Vệ Hoàn.
“Quang nhận—”
Sau khi trải qua vài lần tập luyện, vòng tay này càng ngày càng dễ điều khiển.
Ngay khi ý niệm của Vệ Hoàn vừa xuất hiện, nó đã biến hóa thành mấy chục thanh quang nhận bay thẳng lên trời, bao vây lấy những con chim hung ác kia.
Sau khi bị đâm trúng, chúng phát ra tiếng gào thét cực lớn như tiếng hổ gầm, rồi lại lao về phía trước một cách dữ dội và hỗn loạn hơn.
Móng vuốt của Phệ Điểu vô cùng bén nhọn, có thể sánh ngang với lưỡi dao mà tốc độ còn rất nhanh.
Bị vây khốn vào giữa, Vệ Hoàn điều khiến quang nhận không mấy thuần thục để đối phó với đám động vật nhanh nhẹn kia.
Mới vừa diệt xong con bên trái thì con bên phải đã gào thét nhào tới đánh mình.
Sao bỗng dưng chỗ này xuất hiện nhiều thế? Rõ ràng ban nãy vẫn còn bình thường mà.
Chẳng kịp nghĩ ngợi sâu thêm, cậu đã phải dùng trí não phân tách ra nhiều quang nhận hơn nữa.
Tốc độ của quang nhận cực kỳ nhanh, nó đâm xuyên qua ngực của từng con Phệ Điểu làm máu tươi văng ra đầy đất, còn bắn lên cả mặt Vệ Hoàn trong tiếng gào thét xé ruột xé gan.
Chúng tăng tốc tấn công, bay vụt qua, lao xuống, cắn xé, không bỏ qua bất kỳ thủ đoạn nào.
Nhưng lạ thay…
Trong khoảng nghỉ nhỏ giữa trận giằng co, Vệ Hoàn thở dốc từng hơi.
Cậu phát hiện ra rằng mặc dù mấy con Phệ Điểu này đều vô cùng hung ác và mạnh mẽ nhưng lại không có con nào thật sự gây tổn thương cho cậu, cùng lắm thì lúc vật lộn cào rách vai cậu mà thôi.
Quang nhận chạy về bên cạnh cậu, xẻ đôi Phệ Điểu muốn đâm vào lồng ngực cậu rồi lại xẹt ngang qua bên trái như một tia chớp đâm thủng một con Phệ Điểu bay đến từ hướng khác dưới sự điều khiển của Vệ Hoàn.
Nhanh quá.
Rốt cuộc chúng nó từ đâu ra mà nhiều đến vậy.
Bên phải – phía trên – bên trái – đằng sau!
Chiến đấu mệt mỏi, ngay khi Vệ Hoàn không còn cách nào phân thân được thì cậu chợt nghe thấy một giọng nói.
“, , .”
Quán tính và ý thức chạy trước đại não.
Vào khoảnh khắc nhận được chỉ thị, ký ức thân thể khiến cho Vệ Hoàn xoay người lại với tốc độ cao, điều khiển quang nhận nhắm thẳng vào nơi mà ám hiệu chiến đấu chỉ thị.
Ám hiệu bảo rằng, số đội chuẩn bị chiến đấu, ở hướng giờ, có một quân địch.
Và người mà quang nhận của cậu nhắm vào, là Dương Thăng.
Cậu thấy đối phương nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng vẫy một cái, tất cả Phệ Điểu còn dư lại sau lưng Vệ Hoàn đều tản đi, bay về phía chân trời, chỉ còn thanh âm vỗ cánh tịch mịch vang vọng liên hồi.
“Vệ Hoàn.”
Gió nổi lên cuồn cuộn, Đoàn Phong yêu văn màu tím bên cổ Dương Thăng thoáng chốc lan tràn ra, che kín toàn bộ phần mặt bên trái của anh, kể cả đôi mắt anh cũng biến thành màu tím.
“Mày còn muốn gạt tao bao lâu?”
꧁༺༒༻꧂
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích: Phệ Điểu có xuất xứ từ 《 Sơn Hải kinh; Trung Thứ Tam Kinh 》.
Truyền rằng nó hình dạng giống cú, có tai, có ba mắt, tiếng kêu như tiếng hổ gầm..