Có tiếng cười khẽ truyền đến từ ghế phó gái hiện tại đang ngồi ở ghế phụ lái tên là Kiều Tri Trân, cô ấy và Triệu Chi Liên là bạn ngày trước, Triệu Chi Liên và Kiều Tri Trân đã ký một hợp đồng lao động, sau khi hợp đồng có hiệu lực, Kiều Tri Trân sẽ chính thức trở thành giáo viên dạy tiếng Trung của Triệu Chi Liên, một khóa học bốn tuần lễ, chia ra học sáng thứ bảy và chủ nhật, Kiều Tri Trân có thể lấy đô la cho phí dạy kèm và mười đô la phí đi lại từ người quản nay là buổi học mở đầu tiên mà quản gia sắp xếp cho Kiều Tri Trân và Kiều Tri Trân đã hoàn thành nó rất suôn sẻ.
Sau hai tiết học, Triệu Chi Liên mời Kiều Tri Trân đi ăn trưa.
Xét thấy vẫn còn một chút thời gian nữa mới đến giờ hẹn, nên Triệu Chi Liên nghĩ để đưa Kiều Tri Trân về nhà vẫn dư dả thời gian ngờ đi được nửa đường thì cúp mấy tên đàn ông đang nháy mắt với họ ở làn bên trái, cô liếc mắt khinh thường rồi giơ ngón tay giữa lên hướng về phía họ, trước mặt Kiều Tri Trân, Triệu Chi Liên không cần phải giả đạo đức giả, thô lỗ, giả bộ dịu dàng đáng yêu của cô, thậm chí còn có phần u ám đen tối, Kiều Tri Trân rõ như ban đến năm ngoái Triệu Chi Liên mới phát hiện ra trong lớp có một nhân vật tên là Kiều Tri Trân, không phải Kiều Tri Trân không đặc biệt, ngược lại Kiều Tri Trân rất cao ráo, ưa nhìn, học lực lại xuất sắc.
Triệu Chi Liên không biết đến Kiều Tri Trân vì lý do tương tự như việc, cô không biết ai là chàng trai nổi tiếng nhất ở các ngày trong tuần, ngoài giờ học, Triệu Chi Liên hầu như không tham gia bất kỳ hoạt động nào của trường, cô không có thời gian và cả thiếu sự hứng thú với nhiều thứ xung quanh, vì vậy thậm chí ngay cả trong lớp có bao nhiêu người Triệu Chi Liên cũng không biết.
Mặc dù vậy, điều đó cũng không làm cản trở danh tiếng tốt và độ yêu thích của Triệu Chi Liên ở trong trường.
Các học sinh lớp dưới thậm chí còn luôn miệng nhắc tới "Liên học tỉ" , nói rằng Liên học tỉ là một tiểu thư khuê các không ra vẻ nhất mà họ từng gặp.
Cái gọi là không ra vẻ ấy nói chung được thể hiện ở những nơi công cộng, cô ấy luôn tươi cười chào hỏi với tất cả mọi nụ cười tươi cùng một vẻ ngoài vô hại, cộng với một người cha đang ngồi vững chắc ở vị trí hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học ở Peru, và một người cô được mệnh danh là " Quý bà Curie " trong lĩnh vực giáo dục ở Peru, cứ tự nhiên như vậy, bản thân đã thêm một vầng hào quang ; hơn nữa, cô còn được sinh ra ở Los Angeles, là thiên chi kiêu nữ, là người thừa kế duy nhất của trùm bán lẻ nổi tiếng hàng đầu.
Tuy nhiên, một cô gái con cưng của trời như vậy lẽ ra có thể lớn lên giữa ánh Mặt Trời chói lọi, giữa biển lớn bao la nhưng vì sự nghiệp của cha mình mà đi đến nơi mà trong mắt người phương Tây coi là “xứ sở hoang dại”, và đã ở đây suốt mười hai tất cả lại với nhau, Liên học tỉ thực sự là hóa thân của một thiên nhiên, điều mà những người đó không biết là, cái gọi là khuôn mặt tươi cười đó chỉ là một chiếc mặt nạ do chính cô tự tạo ra để thể hiện cho cha mình thấy là " Con là một cô bé ngoan " .Trở lại với Kiều Tri Chi Liên biết trong lớp có một nhân vật loại một như Kiều Tri Trân ấy là từ lớp trải nghiệm văn hóa của trường năm trăm người đã tham gia vào lớp học văn hóa nhàm chán đó, học được nửa chừng, những phần tử không an phận trong cơ thể Triệu Chi Liên lại bắt đầu kêu ra ngoài cùng một số món đồ từ trung tâm mua sắm, rạch vài lỗ trên túi xách của ai đó bằng lưỡi dao lam, bôi keo lên tóc giả của giáo sư, nhổ nước miếng vào chiếc cốc nơi quản gia đặt răng giả, gần nửa tháng kể từ lần cuối cô ném đá vào ô cửa kính đang phản chiếu hình ảnh một gia đình đang ăn cơm vui vẻ hạnh phúc, đúng lúc Triệu Chí Liên đang hoài niệm dáng vẻ tức giận quát tháo ầm ĩ của người đàn ông khi hướng về phía ngã tư đường đã trống không vào thời điểm đó .Mặt không đỏ, tim không run, Triệu Chi Liên thản nhiên đưa tay ra, tiếng chuông của hệ thống cảnh báo trong lớp vang lên inh phút chốc, hàng trăm người hoảng loạn xô xô đẩy đẩy, trong lúc xô đẩy hỗn loạn có nhiều người đã người ngã xuống, có kẻ vì muốn chạy thoát mà giẫm cả lên lưng người học văn hóa nhàm chán đã kết thúc, Triệu Chi Liên nhếch miệng cười..