“Được rồi, rốt cục làm xong.” Nam sinh diện mạo tinh xảo xinh xắn, thanh âm mang theo nét trong trẻo nhưng lạnh lùng duỗi cái thắt lưng. Một giọng nam dễ nghe lại đáng thương hề hề khác cũng nói: “Ai... rốt cục cũng xong, em có biết trong khoảng thời gian này anh không dám gặp mặt A Nam hay không.” Một tuần trước y cùng Trình Tư Nam ăn cơm, gặp mặt câu đầu tiên chính là “Vệ Thiên Minh, cậu có chuyện gạt tôi phải không.” Thật sự là sợ tới mức y tổn thọ mười năm.”Vậy là anh có tật giật mình.” Nam sinh lành lạnh trả lời y.
“Cám ơn hai người.” Trong phòng một giọng thiếu niên sạch sẽ thanh thúy vang lên, một nam sinh mặt búp bê ngồi trước máy tính dường như bảo bối xem đi xem lại âm thô đã lưu.”Cậu cùng trúc mã nhà cậu sau khi gạo nấu thành cơm mời chúng tôi ăn cơm là được rồi.” Diệp Tịch đẩy đẩy trêu chọc cậu. Da mặt nam sinh mặt búp bê ngược lại rất dày, còn nghiêm túc gật gật đầu: “Cậu nói đúng, giúp tôi lập cái danh sách xem coi phải chuẩn bị cái gì đi.” Nam nhân diện mạo tuấn mỹ bị sặc nước miếng của chính mình.”Tiểu Kiều Kiều, loại chuyện này......” “Tôi nhớ rõ chúng ta còn có một món nợ còn chưa tính rõ đâu?” Vệ Thiên Minh kêu rên: “Đó là cậu không thấy toàn bộ, không trách tôi được! Hơn nữa lần đó tôi cùng hắn ôm nhau là do cùng nhau ngã! Ngã đó!” Tươi cười trên khuôn mặt búp bê càng thêm sáng lạn: “Ra còn có chuyện này nha, tôi kí thêm.” Diệp Tịch lành lạnh nói: “Tôi rốt cuộc biết cái gì gọi là không làm sẽ không chết.” “Ngao!!” Vệ Thiên Minh kêu rên thuận tiện ôm vợ y chiếm tiện nghi. Diệp Tịch ngược lại không có trốn, miễn cưỡng tựa vào trong ngực y: “Còn có nửa tháng, anh giấu kĩ cho tôi.” “Vệ đại ca, giấu được, chúng ta liền xóa bỏ.” Kiều Sâm cười tủm tỉm uy hiếp: “Giấu không được mà nói, tôi liền nói cho Nam ca là anh dạy tôi nha.” Vệ Thiên Minh giơ tay đầu hàng, chỉ hy vọng Trình Tư Nam có thể nhìn tại kết quả là tốt cộng thêm tình cảm huynh đệ mười năm xuống tay nhẹ một chút.
Nam Hữu Kiều Mộc: nhận file.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: gào khóc ngao, âm thô phải không? Ôm Kiều thụ hôn một cái.
Nam Hữu Kiều Mộc: cô xem xem có cần phản âm hay không. Cần mà nói thì gọi tôi.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: tôi cho đại thần nghe một chút, anh ấy nói được là ổn. Tôi nói với cậu, kịch bản lần này hoàn toàn là anh ấy một mình lên kế hoạch a a a a a a! Tôi chưa thấy lúc nào anh ấy để bụng như vậy!!! Nguyệt Hạ nói với tôi, poster đều là ý tưởng của anh ấy ngao!!! Tôi vậy mới biết đại thần vậy mà còn có thể vẽ vẽ a a a a!!! Thật toàn năng!!!! Đại thần của tôi đó!!
Nam Hữu Kiều Mộc: ^ ^ cô không cơ hội đâu.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: đại thần, ở không ở không?
Huyền Ngư:?
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: âm thô của Kiều thụ xong rồi.
Huyền Ngư: được, tôi nghe một chút.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: [ hai ngón trỏ đối nhau ], Kiều thụ lần đầu tiên phối âm, không có kinh nghiệm gì, nhưng mà tôi nghe cũng không tệ, nếu không được, tôi bảo cậu ấy làm lại.
Huyền Ngư: không cần, phối tốt lắm.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: vậy có thể trực tiếp hậu kỳ??
Huyền Ngư: ừ, rất tuyệt, nghe được cậu ấy cố gắng rất nhiều, tôi lần đầu phối cũng không nhất định có thể phối được như vậy.
Có một số chỗ quả thật còn chút trúc trắc, nhưng chỗ làm Trình Tư Nam vừa lòng là, khiến anh giống như thấy được Kiều Sâm lúc trung học.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: o(////▽////)q có loại cảm giác con trai của tôi trưởng thành rồi. Đại thần tôi có cái yêu cầu quá đáng ~~
Huyền Ngư:?
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: [ hai ngón trỏ đối nhau ], việc này anh có thể tự mình nói cho Kiều Thụ không?
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: Kiều thụ vẫn không nói, nhưng bởi vì tôi biết cậu ấy rất sớm, cậu ấy lúc đó vào giới hình như là bởi vì nghe kịch của anh, mỗi ca hội của đại thần anh cậu ấy đều sẽ đi nghe, đi không được cũng sẽ bảo tôi thu dùm. Mỗi cái weibo của anh cậu ấy đều sẽ bình luận, mỗi lần hắc cậu ấy sẽ khoác ID nhỏ mắng lại, tuy rằng tôi không biết tại sao cậu ấy vẫn không chịu nói, nhưng tôi thấy được cậu ấy thực để ý cái nhìn của anh.
Chu Sa vốn không nghĩ nói cho Huyền Ngư, chỉ là cô ở một bên nhìn lo lắng suông, tuy rằng Kiều Sâm nói có tiến triển, nhưng cô lại hoàn toàn không cảm thấy được tiến triển gì, ngược lại số lần Huyền Ngư xuất hiện trong nhóm càng ngày càng ít. Bao quát cả nhóm, rất nhiều người trêu chọc anh, anh đều không có đáp lại, kết quả ngược lại bởi vì cùng Lê Hoa Bạch phối mấy bộ kịch hơn nữa hắn ác ý bán hủ, lầu CP Huyền Bạch càng xây càng cao, tuy rằng Huyền Ngư chưa từng đáp lại, nhưng cô cảm thấy tốt xấu dù sao cũng phải có câu trả lời thuyết phục mới được.
Huyền Ngư:...... Hậu kỳ của Tiểu Kiều làm rất tuyệt, phối âm cũng tốt lắm, cậu ấy không cần tôi khẳng định cũng có thể thực xuất sắc.
Huyền Ngư: Tiểu Kiều rất tốt, cậu ấy xứng đáng người tốt hơn.
Huyền Ngư: nhưng tôi quả thật có một người thích từ nhỏ.
Huyền Ngư: bộ kịch này là lễ vật tôi đưa cho bản thân, bởi vì tôi định lấy bộ kịch này thổ lộ với người tôi thích.
Huyền Ngư: tuy rằng thật có lỗi, nhưng mà hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: QAQ
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: ngược khóc T ^ T hai cái đều quá ngược.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: đại thần, nếu người anh thích kia không thích anh, anh có thể suy nghĩ Tiểu Kiều một chút a......
Huyền Ngư: sờ sờ đầu, điều này không công bằng đối với cậu ấy. Tôi không tiện ra mặt, cô giúp tôi khuyên nhủ cậu ấy. Cậu ấy tốt lắm, cho nên cũng sẽ có người tốt hơn thương cậu ấy.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: QAQ đại thần, hy vọng anh cùng người anh thích sẽ thành thân thuộc. Việc tôi nói Kiều thụ không biết, anh cũng đừng nói với cậu ấy. Hu hu hu hu hu hu ~
Huyền Ngư: được, nhận lời chúc của cô.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: đại thần nói có thể làm hậu kỳ, toàn bộ âm thô của đại thần tôi cũng gửi cho cậu.
Nam Hữu Kiều Mộc: ừ.
Chu Sa ở trong khung đối thoại hết xóa lại sửa sửa lại xóa một đoạn đối thoại dài, cuối cùng vẫn xóa hết toàn bộ, chỉ có thể phát ra tiếng thở dài im lặng.
Kiều Sâm ngâm nga, nhìn thời gian, hôm nay buổi tối tám giờ 《Trúc mã》 liền phát kịch, đã hẹn toàn bộ tổ kịch cùng nhau cướp sô pha, đây là lần đầu tiên Kiều Sâm phối âm, cũng là lần đầu tiên cậu cùng Trình tư Nam CP, nghĩ đến người mình thích rốt cục không cần cùng người khác CP, cảm giác thật quá không sai. Kiều Sâm vui vui vẻ vẻ nghĩ, nhìn thời gian còn kém mười lăm phút, Kiều Sâm quả thực cực kì muốn kim đồng hồ chạy mau chút. Hô, còn kém năm phút, Kiều Sâm đánh lại tốt nội dung, mở ra trang mạng, lúc tùy tay chuẩn bị refresh.”Kiều Kiều, đi ra ăn trái cây.” Kiều Sâm một hơi té xuống thiếu chút nữa nằm sấp trên bàn. Trình Tư Nam đẩy cửa ra, không đồng ý nhìn cậu, “Đi ra ăn hoa quả, ngồi lâu không tốt.” Kiều Sâm phồng má nghiêm mặt nhìn anh, oán thầm, chẳng lẽ anh không muốn giành sô pha sao? Đành phải lao ra phòng khách, ăn một khối lại cầm một khối dưa hấu vọt trở về phòng, “Đừng nghẹn.” Nam nhân sủng nịch mà bất đắc dĩ nhìn bóng dáng cậu lắc đầu.
Kiều Sâm nhìn thấy thời gian còn kém nửa phút, luống cuống tay chân mở trang web đã đóng do Trình Tư Nam đột nhiên tiến vào ra, trực tiếp copy past lại nhấp gửi dưới link mới vừa phát ra. Kết quả lướt web, liền phát hiện đã bị spam đầy. Phát hiện sô pha vậy mà do Trình Tư Nam ngồi ——
Kịch cá nhân 《 Trúc mã 》tuyên bố phát toàn bộ một kì, STAFF:
Nguyên tác: Hồng Tụ Thiêm Hương
Kế hoạch: Chu Sa & Huyền Ngư
Biên kịch: Tử Đường & Huyền Ngư
Đạo diễn: Đại sư
Hậu kỳ: Nam Hữu Kiều Mộc
Trang trí: Nguyệt Hạ
Tuyên truyền: Hoa Thanh
CAST:
Trần Nam: Huyền Ngư
Lâm Kiều: Nam Hữu Kiều Mộc
Tổ qua đường: Diệp Tử & Minh Nguyệt Dạ & Lan Lăng & Thang Viên
L: Huyền Ngư: ôm toàn bộ tổ kịch ngồi sô pha.
Thật sự là người so với người tức chết người a, bản thân canh trước máy tính sắp hai mươi phút còn so không lại một người năm phút đồng hồ trước còn đang cắt dưa hấu.
L: Công Cẩn: ôm công quân ngồi sô pha.
L: Chu Sa: sô pha nhất định là công quân, mang theo toàn bộ tổ kịch ngồi băng ghế.
L: Thang Viên: mang theo tổ qua đường vạn năm không thay đổi ngồi sàn nhà.
L: Lan Lăng: mang theo vợ ngồi tầng hầm.
L: Minh Nguyệt Dạ: mang theo Tiểu Diệp Tử ngồi sô pha. L cuồng vợ tự trọng còn có L thật quá bưu hãn, cũng dám ôm A Huyền.
......
L: chúc mừng phát kịch. Ôi, CV phối thụ quân chưa thấy qua nha. Còn có Huyền đại thế nhưng kiêm luôn kế hoạch cùng biên kịch?
L: giọng Huyền đại nghe xong thật quá ngược tâm a.
L: kỳ thật giọng thụ âm rất tốt, rất sạch sẽ.
L: mấy LS chẳng lẽ không có phát hiện thụ âm chính là hậu kỳ đại đại sao?
L: a a a a a a!! Kiều sỏa mụ vậy mà phối âm?! Còn dễ nghe như vậy ~ thổ lộ sỏa mụ!!
L: LS trợn mắt nói nói dối sao? Rất nhiều chỗ rất cứng nhắc a.
L: Kiều sỏa mụ lần đầu tiên phối kịch phối như vậy đã rất tốt rồi, hơn nữa mấy người không biết là thanh âm rất có cảm giác CP sao?
L: cảm giác CP +!!!
L: ha hả, có chút người mặt thật quá lớn, gượng ép muốn ôm đùi.
......
Kiều Sâm lướt qua một ít lời nói khó nghe, nhún vai không lưu tâm, vào giới này hơn ba năm, cái dạng xfxy gì không có gặp qua, nói lại cậu quả thật không có kinh nghiệm gì cũng là sự thật, mục đích của cậu cũng không phải hướng về phía muốn thành hồng phấn hồng đậm (nổi tiếng) gì. Kiều Sâm nhấp mở link âm tần, thanh âm Trình Tư Nam chậm rãi chảy xuôi —— Kiều Kiều, đời này để anh che chở cho em, có thể chứ.
Âm cuối mang theo cẩn thận dè dặt khẩn cầu. Đã thâm tình lại khiến người ta tan nát cõi lòng. Kiều Sâm nghe kịch xong ánh mắt đã sớm trở nên đỏ bừng, tuy rằng sau khi làm xong cậu đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần cậu đều có thể cảm nhận được tiếng lòng cầu mà không được của Trình Tư Nam. Cậu thậm chí có chút hối hận nghĩ muốn lập tức lao ra nói cho anh, chỉ là lời đến miệng lại cảm thấy nói ra như vậy rất có lệ, so với Trình Tư Nam nguyện ý vì cậu dụng tâm làm kịch truyền thanh, cậu cũng muốn dùng phương thức đồng dạng đem tiếng lòng của bản thân nói ra.
Ngừng một chút cậu mới nhớ tới, Chu Sa nói weibo cũng phải chuyển phát, Kiều Sâm liền trực tiếp chuyển phát weibo của Huyền Ngư. Lại quay về vui vui vẻ vẻ nhìn nhìn poster của Nguyệt Hạ sỏa mụ, nghe nói là ý tưởng của Huyền Ngư, hai đứa trẻ ngồi dưới đất chơi trò chơi, một nhóc thoạt nhìn nhỏ một chút lộ ra mặt bánh bao cười thực vui vẻ, nhóc còn lại lộ ra khuôn mặt không có biểu tình gì, nhưng lại đâu ra đấy đưa dụng cụ cho nhóc đang chơi xếp hình bên cạnh. Đứng phía sau hai nhóc nhỏ chính là hai nam sinh bán trong suốt, nam sinh thấp bé hơn cười tủm tỉm có vẻ rất vui, mà nam sinh cao hơn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cưng chiều. Nhìn ra được chính là bộ dáng lúc lớn lên của hai nhóc con phía trước. Cả bức tranh dùng chính là phong cách thủy mặc mà Nguyệt Hạ am hiểu nhất, thiếu một chút ngọt ngào, ngược lại phối hợp chặt chẽ với kết thúc mở của kịch truyền thanh, mang theo một tia thương cảm.
Kiều Sâm thầm mắng chính mình là ngu ngốc, hiện tại ngẫm lại ánh mắt Trình Tư Nam kỳ thực đã rất rõ ràng, cậu lại hoàn toàn không có suy nghĩ đến phương diện kia. Cũng là, nhà ai sủng em trai lại sủng đến mức cẩn thận như anh vậy, huống chi Trình Tư Nam đối với em trai ruột của mình cũng không tốt như đối với cậu vậy, ngược lại thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh tượng Trình Tư Nam khi dễ em trai anh.