Một trận gió từ đâu sau khi cuốn vào cửa nhà, xông thẳng sang một bên, mạnh mẽ đi vào nhà vệ sinh. Mấy phút sau... trận gió kia phát ra tiếng nói. “Ái Nhiên! Em giúp anh đi sang nhà bên cạnh lấy thuốc y tế của Nguyên Nghiêu sang đây.” Hà Triệu Nhiên gào với đứa em gái bên ngoài nhà vệ sinh.
Ái Nhiên ngồi ở phòng khách trừng mắt nhìn về phía nhà vệ sinh, sự tức giận tăng lên trong nháy mắt. Người này từ nhỏ đã biến thái! Yêu cái bồn cầu mãnh liệt, anh ấy cứ xông về nhà như vậy. Bị người trong nhà vệ sinh ra lệnh, giọng nói của cô hiển nhiên cũng không được tốt.
“Đó là bạn học của anh. Sao anh không tự mình đi lấy?”
“Cậu ấy cũng là bạn học của em... A.” Sau đó là một trận buồn bực vì đi cầu khó khăn.
Âm thanh “ưm ưm...” khiến cho Ái Nhiên muốn cầm cái cuốc đi vào giết chết anh trai, bởi vì cô mở tivi xem côn trùng sinh sản, vừa vặn là, hiện tại ống kính quay cảnh côn trùng đang di chuyển một cục phân nhỏ trên đất, phối hợp cùng tiếng khóc kia của anh trai không biết là thấy thế nào?
“Anh im miệng cho em! Anh có đi vệ sinh hay không, ở trong đó khóc thần khóc quỷ cái rắm!” Cô cảm thấy quả thực là đã ngửi thấy một chút mùi, ngay cả lời mắng người trong miệng cũng mang theo rắm... Đủ rồi! Cô không xem nổi cũng không không đợi nổi nữa, cầm điều khiển tắt tivi đi, muốn ra ngoài sân đổi gió, có thể là Hà Triệu Nhiên trong nhà vệ sinh nghe thấy phòng khách bỗng nhiên yên ắng lại, sợ em gái đi mất nên tiếng gào thét lại truyền tới.
“Ái Nhiên! Anh vẫn còn có chuyện phải làm, em giúp anh đi lấy đồ, thế nào? Chẳng qua chỉ là cách một cái vách, anh... Ưm...” Giọng nói lại mắc nghẹn! Nhất định là anh bị táo bón!
Nếu mà cô đi lấy, cô sẽ phải gặp cậu ta! Đứng trước rèm cửa trong lòng cô buồn bực, cô nhắm mắt lại cô gắng hít một hơi thật sâu, coi tiếng gào khóc trong nhà vệ sinh như gió thoảng bên tai. Bảo cô sang cách vách tìm Lý Nguyên Nghiêu lấy cái đồ y tế khỉ gió gì chứ? Không có cửa đâu! Cô ước gì mãi mãi mình không phải gặp Lý Nguyên Nghiêu! Nếu không phải là hàng xóm, quả thực cô muốn tránh xa thoát ra khỏi người con trai kia vĩnh viễn, để tránh cho cô khỏi đau đớn tới tận bây giờ. Cô cắn đôi môi mềm mại, trong đầu lại suy nghĩ trái ngược: “Đáng ghét! Cô có muốn đi hay không?”
Tiếng gào khóc từ nhà vệ sinh truyền ra lần nữa: “Hai nhà chúng ta là hàng xóm, trước kia em phải nhảy qua tường thấp nhưng bây giờ khỏi cần nhấc chân phiền phức, đây chính là điểm tốt của hàng xóm.” Rầm, tiếng cửa va chạm báo cho người trong nhà vệ sinh, cô chính là không chịu được nghe bất kì một tiếng nào từ nhà vệ sinh truyền ra nữa.
Đặc biệt là từ “hàng xóm” này. Ra tới sân, Ái Nhiên hơi phiền muộn nhìn qua tường thấp bên kia, nơi có ngôi nhà giống hệt nhà mình. Nhìn xem, mặc dù là hàng xóm nhưng cô vô cùng căm ghét hai từ này. Đáng giận chính là, ngay cả ban công phòng cô và ban công phòng cậu ta cũng thông nhau! Thật là buồn cười, khi xã hội hiện tại cuộc sống thay đổi rất nhanh chóng, nhanh đến mức người ta còn không biết cửa nhà hàng xóm đối diện ở đâu, nhanh đến mức không chú ý tới cửa nhà họ như thế nào, nhà họ Hà của cô lại nhất định muốn làm “hàng xóm tốt”.
Tra một chút trong từ điển, “hàng xóm” được gải thích là: nhà ở bên cạnh nhà người ta. Đây là cách giải thích cổ hủ từ đời nào rồi! Cô chỉ lo lắng sau này cách giải thích hai từ này phải dựa vào nhà họ Hà cách vách với nhà họ Lý, đến nỗi ý nghĩa mới gọi là: quan hệ xã hội từ nhiều năm trước, hiện nay đang dần dần biến mất. Thế nhưng... Vì sao nhà cô muốn có quan hệ tốt đẹp với nhà họ Lý lại nhất định muốn phá hủy toàn bộ bức tường ngăn cách ở giữa, sao không dứt khoát biến thành một nhà cho xong việc?! Cô phiền não nhìn hai ngôi nhà.
Thật ra thì nguyên nhân có rất nhiều, cô cũng hiểu rõ đáp án. Chung quy lại mà nói, ngoại trừ việc ba mẹ hai bên vốn là bạn thân, đúng lúc bức tường giữa sân hai nhà thấp cũng là một nguyên nhân quan trọng. Đừng dùng ánh mắt hưng phấn cho rằng nhà ở của họ Hà và họ Lý là chỗ tấc đất tấc vàng, lại còn thêm cả cái sân nữa.
Chỉ có điều kiến trúc hai nhà là kiểu hộ gia đình hai tầng, trùng hợp nữa là kết cấu hai nhà đều có sân thượng. Nếu nói đến sân thượng, đơn giản mà nói đó chính là sân nhà ở tầng trên. Và lại người thông minh muốn tìm mọi biện pháp, người không thông minh cũng vắt hết óc muốn nó trở thành khu vực bên trong nhà.
Khéo hơn nữa, nhà họ Hà và họ Lý đều không có mong muốn mở rộng phòng ốc ra bên ngoài, họ tình nguyện để sân thượng làm vườn hoa trên không, cho nên từ trước khi hai đứa trẻ ra đời đến giờ, sân thượng cũng chỉ có tường thấp ngăn cách với nhau. Như vậy, chủ hai gia đình có thể gặp gỡ bạn thân, cộng thêm nữ chủ nhân hai nhà đồng thời mang thai cùng lúc, mười mấy hai mươi năm qua, hiển nhiên là quan hệ tốt như vậy cũng khiến cho người Đài Bắc lạnh nhạt phải hâm mộ, khiến cho người phương Nam so sánh cũng phải lép vế. Bởi thế, Văn Nghiêu và Triệu Nhiên cùng tuổi, Nguyên Nghiêu và Ái Nhiên cùng tuổi, hai người mẹ dường như cảm thấy mỗi người họ đều có bốn đứa con. Mà mấy đứa trẻ hai nhà cũng sâu sắc cảm nhận được, mỗi người họ có hai mẹ, hai ba.
Ái Nhiên nhỏ tuổi nhất thường hay cảm thấy hoàn cảnh gia đình mình phức tạp đến mức cô muốn rời nhà trốn đi. Đáng sợ là, Ái Nhiên vẫn không có cách nào thoát khỏi việc học chung với Nguyên Nghiêu từ nhà trẻ lên đến đại học. Lúc không hiểu chuyện mắc bẫy của mẹ còn chưa tính, cô thật sự không nghĩ đến sau khi trải qua rất nhiều cuộc thi có quy định ngặt nghèo, cô có chết cũng không thi vào Viện nghiên cứu mới thoát khỏi cơn ác mộng này. Cứ tưởng rằng ông trời cuối cùng cũng có lương tâm, cho cô một con đường sống, không nghĩ tới anh trai kém cỏi của cô lại kéo dài thời gian hai năm đợi Nguyên Nghiêu cùng thi vào một Viện nghiên cứu. Mọi người nói xem đề tài nói chuyện của hai nhà bao giờ mới ngừng lại được. Do đó, từ khi còn nhỏ, mỗi lần tình cờ gặp mặt lúc ra vào cửa nhà, mấy đứa trẻ có số tuổi gần nhau không thể không dựa tường thấp nói một chút này, một chút kia, trước kia trò chuyện học hành hay chuyện trời đất, bây giờ trò chuyện công việc, nói chuyện tình yêu, nói chuyện cuộc sống, nói chuyện quan điểm, nói chuyện về tin tức trên mạng.
Cho dù sau khi Văn Nghiêu xuất ngoại thiếu đi một thành viên nhưng bức tường thấp vẫn không mất đi sự náo nhiệt. Đối với con gái duy nhất của hai nhà là Ái Nhiên, mẹ Lý quả thực là thương yêu đến tận trời, ngay cả hai người con trai bà sinh ra, bà chỉ thiếu nước vứt Nguyên Nghiêu sang nhà họ Hà để đổi lấy con gái. Đó là lý do mà Nguyên Nghiêu thường nhỏ cỏ tưới hoa trên sân thượng dựa đầu vào vai mẹ mình, nói giỡn sang bên nhà mẹ Hà.
“Mẹ Hà à, mẹ con nói gần đây con được nuôi không tệ, quyết định tính toán trọng lượng rồi bán cho người, đổi lấy Ái Nhiên về làm con gái, mẹ suy nghĩ một ít biện pháp an ủi người bị tổn thương trái tim là con đi.” Cậu còn phụ họa bằng vẻ mặt đau xót buồn bã tranh thủ sự đau lòng của mẹ Hà.
Kết quả không nhận được nụ cười cưng chiều của mẹ Hà mà là phải chịu một cái đánh của mẹ mình. “Mẹ thấy con còn bé đã coi mẹ Hà làm mẹ, căn bản con muốn nhận mẹ Hà lắm rồi.” “Mẹ thật sáng suốt! Con rất hâm mộ Ái Nhiên và Triệu Nhiên, mẹ Hà nuôi con rất mát tay, mẹ nhìn vóc dáng của Triệu Nhiên một chút đi, không giống con và Văn Nghiêu...” Lời còn chưa nói hết, mẹ Lý lại tặng cậu thêm một nắm đấm, còn trong lòng mẹ Hà thì dâng lên sự ngọt ngào.
“Con và Văn Nghiêu thế nào? Chiều cao mét rưỡi và cân nặng bốn mươi cân thì sao? Tốt xấu gì mẹ cũng nuôi hai đứa lớn như vậy, con còn chê à? Cẩn thận mẹ cho con ra ngoài đường lưu lạc giống cún đấy.”
“Mẹ, mẹ, thật sự không phải, con muốn nói... Con muốn nói rằng mẹ muốn Ái Nhiên làm con gái gia đình mình quá rồi, không có liên quan tới con, thật sự.” Nguyên Nghiêu giơ hai tay đầu hàng, cậu hiểu có ăn là tốt rồi, không dám chê, cũng không dám ngại.
Cậu luôn có biện pháp được lòng phái nữ, lúc cắp sách tới nhà trẻ, từ cô bé có mái tóc đuôi sam đến cô gái xinh đẹp đang kết giao, cậu đều khiến họ phải ngoan ngoãn nghe lời, dĩ nhiên, cậu càng không dám xem nhẹ hai người đã thương mình từ nhỏ. Tình cảm của lũ trẻ hai nhà ngày càng hòa hợp, hơn nữa, mẹ Lý, mẹ Hà thường cùng nhau đi mua đồ cho lũ trẻ cả hai bên, muốn tình cảm của họ không tốt cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Từ lúc nhóm Văn Nghiêu hiểu chuyện tới nay, mỗi khi đến thời điểm mùa quần áo giảm giá, tính toán của hai bà mẹ làm sáu người còn lại của hai nhà không dám coi thường. Có chuyện lớn, ngay cả đến Văn Nghiêu, Nguyên Nghiêu, Triệu Nhiên cũng phải gánh vác trọng trách lớn, hai người ba còn chưa thoát khỏi được mấy việc quân trọng, luôn chân luôn tay, bận rộn cả tuần lễ mới được nghỉ ngơi. Tại sao phải làm việc cẩn thận như vậy? Không làm không được sao? Ha ha, không đi? Dĩ nhiên có thể. Chẳng qua là... sẽ phải mặc một thân quần áo không phù hợp chờ đến mùa giảm giá trang phục tiếp theo.
Ngoại trừ việc hai người mẹ kiên trì ăn mặc theo mùa giảm giá ra, còn lại trong cuộc sống, ai cũng không được phép chọn mua quần áo lung tung. Thật là đáng sợ! Ái Nhiên đã trải qua loại đáng sợ này. Nghĩ lại quần áo một năm kia của Ái Nhiên, Văn Nghiêu, Nguyên Nghiêu, Triệu Nhiên và hai người ba không khỏi sợ kinh hồn bạt vía. Đáy lòng năm người đàn ông đều cảm thấy phụ nữ thật đáng sợ, từ đó không ai dám chọc phải hai người vợ đi mua sắm tùy tiện nữa.