Edit: Peiria
Triệu Nhiên và Văn Nghiêu bị gạt sang một bên vỗ vai nhau, “Đi thôi, đi trước uống ly rượu.” Bước qua Ái Nhiên và Nguyên Nghiêu, họ hỏi một câu, “Muốn đi cùng hay không?”
“Đi chứ! Tại sao lại không đi!” Ái Nhiên kéo Nguyên Nghiêu, cùng nhau ra khỏi nhà.
Bốn người lớn đáng thương lập tức im lặng.
“Haizz, tôi còn nghĩ sẽ gả con gái thật long trọng đấy.”
“Tôi cũng khó có khi nào được làm chủ hôn, nhưng chuyện như thế này xem ra cái gì cũng không có!”
Tạm dừng vài giây.
“Nhưng mà có được cháu trai cũng coi như không tệ.”
“Phụ nữ có thai là quan trọng nhất, mười tháng này phải chăm sóc Ái Nhiên thật tốt.” Trong lòng mẹ Lý rất thỏa mãn, cả con dâu và cháu trai cũng có rồi.
“Đúng vậy, đúng vậy, đứa nhỏ Ái Nhiên này trưởng thành nhưng vẫn không khác gì trẻ con.”
“Ai da, vậy mà sắp phải làm mẹ rồi...”
Không khí bắt đầu náo nhiệt trở lại.
“Đúng, đứa nhỏ này lớn rồi không hề đáng yêu, nhưng cháu trai nhỏ nhất định sẽ rất dễ thương, lần này tôi có việc làm rồi, cháu trai để tôi chăm tôi là tốt nhất.” Mẹ Hà lên tiếng nhận người trước tiên.
“Thế cũng không tốt, cháu trai nên để tôi chăm sóc, bà rất bận rộn.”
“Điều này sao được? Tôi cũng là bà ngoại của cháu trai tôi đấy!”
So với lúc bàn bạc tổ chức hôn lễ, không khí náo nhiệt chỉ có hơn chứ không có kém.
Hai người ba bị bỏ rơi nhìn nhau, “Chúng ta cũng đi uống một chén.”
Đúng lúc đó, một trong số những người trẻ tuổi quay trở lại gọi lớn, “Ba, mọi người cùng đi uống một chén.”
Trong phòng khách, hai người mẹ bàn chuyện cưới xin, con cháu vẫn đang thảo luận vui vẻ...
Buổi sáng ngày kết hôn.
Ái Nhiên sang nhà họ Lý, lắc tỉnh Nguyên Nghiêu đang ngủ say, hiếm có khi người đàn ông này dậy trễ hơn cô.
“Nguyên Nghiêu! Dậy dậy, rời giường nào!”
Nguyên Nghiêu vẫn còn ngái ngủ, nhìn thấy người phụ nữ của mình ở bên giường, không nói hai lời kéo cô lên giường nằm cạnh mình.
“Ôi...” Anh ấm ức, “Em thật thơm... Vì sao chúng ta không thể ngủ chung một chỗ...” d.đ;l'q/đ
Anh bắt đầu bị cấm từ ngày hôm qua, nguyên nhân chính là vì đứa nhỏ trong bụng cô.
Ái Nhiên liếm đầu ngón tay anh, “Là do anh nói muốn kết hôn nhanh một chút, nếu không em cũng không tính toán nói ra.”
“Đúng, đúng. Bà xã anh minh.” Một tay anh ôm eo nhỏ mảnh khảnh của cô, vẫn không thể tin được trong cơ thể nhỏ bé này đang có một sinh mệnh.
“Dậy mau rồi cùng em đi chợ.”
“Đi chợ? Em bắt đầu thực tập làm bà chủ gia đình sao? Anh trở mình xuống giường.
Toàn thân trần trụi làm cho Ái Nhiên thét chói tai.
“Lý Nguyên Nghiêu! Anh có thể không cần phải trần trụi xuống giường như vậy được không!” Tuy cô đã nhìn qua rất nhiều lần, nhưng mà...
Anh nghe thấy lại càng muốn đùa người phụ nữ đáng yêu này, lăn tới bên cạnh cô, thân thể trần truồng đè lên người cô.
“Cái kia, có thể không...?”
“Anh...”
Còn chưa nói xong, anh đã đồng thời hoạt động tay, chân, miệng chuẩn bị ăn Ái Nhiên. Không thể trách anh được, tinh lực buổi sáng tràn trề lại nhìn thấy sắc đẹp thay cơm gì đó, bảo anh sao có thể nhịn...
Nhưng mà chỉ có sờ soạng, vuốt ve, đụng chạm, thời điểm cuối cùng anh vẫn bị đá văng ra.
“Ôi... Anh nhất định sẽ bị nội thương mà chết!” Anh ghé đầu vào bụng cô khóc lóc kể lể.
“Chúng ta có đứa nhỏ nên không thể làm!” Cô làm nũng với người đàn ông háo sắc này.
“Anh chỉ dạy con việc lớn của đời người sớm hơn thôi.” Đôi tay vẫn chưa từ bỏ ý định, dò xét dọc theo mép váy của Ái Nhiên.
“Nguyên Nghiêu!”
Tiếng cảm thán dần dần biến mất từng chút, từng chút một, cuối cùng, Ái Nhiên vẫn bị sói lớn ăn sạch!
Chợ? Bà chủ gia đình? Chờ cô làm tròn trách nhiệm của người vợ rồi nói sau!
Thay trang phục đơn giản, Ái Nhiên nhìn Nguyên Nghiêu nhàn nhã chắp tay sau lưng đi vào trong phòng mình.
“Thật sự là không nói cho ba mẹ biết sao?” Mặc dù hôm qua lớn mật tuyên bố hôm nay muốn kết hôn nhưng Ái Nhiên vẫn rất lo lắng, ngay cả hôn lễ cũng không cho mấy người lớn biết, vậy có tính là ‘đại nghịch bất đạo’() hay không?
() Đại nghịch bất đạo: tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến.
Anh gật đầu, “Chúng ta kết hôn trước, họ muốn tổ chức, mời khách thế nào cũng được, anh sắp không chờ kịp nữa rồi, cô dâu của anh.” Anh hôn lên gò má mềm mại của cô dâu, đưa tay ra, tặng cô một đôi giày.
“Anh mua từ khi nào?!” Ái Nhiên hét lớn.
“Ừm... Lúc cùng em đi chợ.”
“Mua bao nhiêu tiền?” Ái Nhiên nắm chặt cánh tay Nguyên Nghiêu.
“Vấn đề này quan trọng lắm sao?” Nguyên Nghiêu đối với phản ứng của Ái Nhiên có chút giận dỗi, người phụ nữ này cảm xúc gì cũng chưa bày tỏ, hơn nữa còn không có chút lãng mạn nào đi hỏi giá.
“Không phải, anh chỉ cần nói cho em biết nó bao nhiêu tiền là được!”
“Cũng không phải là em không biết, rất rẻ đó, anh nghèo như vậy, bà chủ chỉ tính anh ba trăm năm mươi đồng thôi...”
“Bà ấy nói muốn bán cho em giá một trăm bảy lăm đồng! Ngu ngốc! Anh bị lừa rồi! Anh biết khu chợ đó sớm hơn em, vậy mà lại không biết mặc cả!”
Anh ngu ngốc?!
“Người phụ nữ này! Em có hiểu khi nhận quà còn mắng người khác ngu ngốc là hành động không thông minh không, với cả em có thể tưởng tượng được sau khi một người đàn ông tặng đôi giày cho người phụ nữ của mình còn bị mắng là ngu ngốc sẽ cảm thấy ra sao?”
“A...” Xem ra mình đã gây ra rắc rối rồi.
“Bà xã ngốc, rốt cuộc em có muốn đi thử không?”
“Đừng tức giận... Em đã nguyện ý gả cho người ngu ngốc, anh còn tức cái gì?”
“Vẫn còn nói anh ngu ngốc!”
Sư tử bắt đầu gầm thét, màng nhĩ của Ái Nhiên chịu khổ như muốn rách ra.
Buổi tối ngày kết hôn.
Thục Miên mặc một bộ lễ phục đỏ tươi đi lại trên mặt cỏ tựa như một bông hoa mới nở, cô nhìn ra được hai người chứng hôn hôm nay xảy ra chút vấn đề nhỏ.
“Xin hỏi tiểu thư Ái Nhiên, người chứng hôn Nguyên Nghiêu của chúng ra làm sao vậy?”
“Anh ấy tức giận!” Ái Nhiên cực kỳ uất ức, ngay cả chuyện hôm nay muốn cùng nhau kết hôn cũng không dám nói cho Thục Miên.
“Tức giận với ai?”
“Mình.” Ái Nhiên cúi đầu nhìn giày, cái miệng nhỏ nhắn cong lên.
“Không phải là cậu giận anh ta? Trước đây đều là cậu tức giận nha!” Thục Nhiên mơ hồ phát hiện hai người thay đổi, nhưng lại không nói ra được.
“Bình thường mình hay giận sao? Mình không biết điều đó.” Ái Nhiện cảm thấy nhận định này rất mới lạ.
“Cậu vẫn hay giận Nguyên Nghieu là sự thật.” Mặc dù Thục Miên và Nguyên Nghiêu không hợp nhau nhưng cô vẫn phải nói lời công đạo.
“Thật sao? Mình xấu như vậy?”
“Trai lại Nguyên Nghiêu không biết tại sao lại đối xử với cậu tốt đến mức chúng mình đều cảm nhận được... A... Mình lắm chuyện quá!”
Ái Nhiên thật ra nghe hiểu, cảm xúc ấm áp trong lòng dâng lên.
Anh thực sự nhường nhịn cô nhiều như vậy? Cô nhìn Nguyên Nghiêu không cười cũng không nói lời nào, tâm tình rất tốt.
Để xem tối nay anh sẽ kết hôn với cô như thế nào?
Nghi thức đơn giản dưới sự chủ trì của Nguyên Nghiêu đã bước vào giai đoạn cuối cùng.
Mặc dù người không nhiều lắm, nhưng đều đã đủ điều kiện lập gia đình, vả lại sáng sớm đã bị mắng ngu ngốc, mọi thứ đầy đủ cũng thể bù lại hết được.
“Lúc này có trời đất chứng giám, còn có đám cỏ xanh làm khách...” Anh từng lướt qua Thục Miên và A Liên, từng bước tới gần Ái Nhiên, nắm lấy tay cô, cười nhẹ nói “Các người muốn kết hôn, mời xếp hàng.”
“Cái gì?” Chú rể A liên và cô dâu Thục Miên không hiểu lời nói của người chứng hôn.
Nguyên Nghiêu cũng không để ý, hiện giờ anh lớn nhất, anh là người chứng hôn. Hơn nữa... anh cũng phải kết hôn!
Dáng người cao lớn của anh chắn trước mặt Ái Nhiên, giơ tay phải lên tuyên thệ, “Tôi, Lý Nguyên Nghiêu thề, cả đời này chỉ yêu một người là Hà Ái Nhiên, hôm nay dưới sự chứng kiến của bạn bè và ánh trăng, tôi Lý Nguyên Nghiêu muốn lấy Ái Nhiên làm vợ.”
Sau đó, anh cúi đầu, hôn thật sâu lên môi người vẫn đang ngẩng đầu nhìn anh.
A Liên, Thục Miên, Hải Sư ở bên cạnh, tất cả đều ngây ra!
Vài giây sau, chú rể và cô dâu mới phát hiện ra mình bị chỉnh, oai oái kêu to.
“Lý Nguyên Nghiêu! Cậu đây là chứng kiến hôn lễ của tôi hay tôi chứng kiến hôn lễ của cậu vậy?” A Liên cười lớn. d.đ,l/q'đ
“Hà Ái Nhiên! Từ lúc nào thì cậu và Lý Ngiêu Nghiêu có quan hệ?” Thục Miên thét chói tai.
Hai người kia đã sớm hôn nhau đến bất chấp mọi thứ, dù sao, hôm nay anh đã cưới vợ rồi!
Mười phút sau, một hàng ô tô, xe máy lần lượt tiến gần bãi cỏ xanh cạnh bờ sông. Tiếng phanh xe, tiếng mở cửa, đóng cửa náo nhiệt không dứt.
“Nguyên Nghiêu! Mệ vội tới chứng hôn cho con đây.” Mẹ Lý hô to.
“Ái Nhiên! Con bé này lại không thông báo cho ba mẹ một tiếng, không có mẹ làm chứng, các con đừng mơ kết hôn!”
Hai người đang hôn nhau nồng nhiệt ngẩng đầu hai giây, “Không sao, chúng con đã kết hôn rồi.”
Mặc kệ toàn bộ.
Lại tiếp tục nụ hôn.
Mấy người lớn đành phải nén nước mắt vì A Liên và Thục Miên làm chứng theo yêu cầu của họ, tất cả đều hoàn mỹ, tốt đẹp.
~Hoàn~