Chương
Diệp Khai lúc ở trên xe không nhịn được mà ói ra một lần. Trên xe không có chuẩn bị đồ, tất cả mọi người đều sững lại, Diệp Khai dùng áo vest hơn vạn của mình làm túi nôn cho cậu. Nằm nghỉ được vài phút thì lại nôn tiếp, Trần Hựu Hàm lo lắng chăng thẳng đến mức chửi bởi loạn xạ, bắt đầu hỏi tài xế lái xe kiểu gì. Cuối cùng vẫn là Cố Tụ hoà giải: "Có thể là chấn động não."
Trước mắt Diệp Khai đen kịt, nhìn gì cũng thấy bóng chồng, nửa bên mặt trái bê bết máu, ở trên khuôn mặt tái nhợt của cậu nhìn mà khiến người ta giật mình. Khăn cài túi dùng để bịt lại vết thương, trước khi đến bệnh viện đã bị thấm ướt, nhưng may sao máu đã ngừng chảy.
Đây là bệnh viện tư nhân thuộc top ba vị trí đầu do GC và Hong Kong hợp tác xây dựng, khi xe thương vụ dừng lại trước cửa phòng khám bệnh, viện trưởng dẫn một đoàn đội bao gồm các bác sĩ phẫu thuật và y tá có kinh nghiệm nhất chờ ngoài cửa. Lúc gọi điện Cố Tụ không nói về mức độ nghiêm trọng, chỉ nói bệnh nhân bị vật nặng làm bị thương, bởi vì người đó là người rất quan trọng, bệnh viện liền lập tức dọn sạch lối vào khám bệnh.
Tất cả các giường cáng đã sẵn sàng, đội ngũ y tế hàng đầu đang đợi sẵn, cửa tự động bị mở ra một cách mạnh mẽ, Trần Hựu Hàm xuống xe.
Viện trưởng và Trần Hựu Hàm từng gặp nhau tại lễ khai trương và một vài buổi tiệc chiêu đãi. Mỗi lần gặp đối phương đều là dáng vẻ thong dong lỗi lạc, khí thế lúc nào cũng như là minh tinh, người bề trên bẩm sinh, vậy mà hôm nay lại vô cùng chật vật, quần áo lộn xộn, mồ hồi túa ra, đáy mắt cũng lạnh xuống. Chỉ chớp mắt, hắn quay người ôm người bị thương ra. Khi viện trưởng nhìn lại một lần nữa, sắc mặt của vị đại thiếu gia lại trở nên dịu dàng, khí thế bạo ngược cũng biến mất.
Ông tiến lên nghênh đón thì thấy sắc mặt của bệnh nhân tuy tái nhợt nhưng vẫn rất bình tĩnh, liền hỏi: "Ý thức vẫn còn tỉnh táo chứ?"
Chủ nhiệm ngoại khoa đuổi theo sau, nghe thấy vị kim chủ trẻ tuổi này nhanh chóng mà điềm tĩnh nói: "Ba mươi lăm phút trước bị gạt tàn thuốc đập vào cách đó hai mét, chảy máu ngay tại chỗ. Trên xe đã nôn ra hai lần, nhiệt độ cơ thể thấp, nhìn đồ vật sẽ ra bóng chồng, trước mắt tối đen, nhóm máu O."
Diệp Khai níu lấy vạt áo sơmi trước của hắn, nhịn không được mà nhếch lên khóe môi. Lúc bị đưa lên cáng bị Trần Hựu Hàm bắt gặp, hắn siết chặt ngón tay cậu mà nhéo: "Vẫn còn cười được à."
Chủ nhiệm khoa ngoại lập tức nhận ra đám người này chỉ là chuyện bé xé ra to, ông vội vàng trấn an: "Có thể là chấn động não nhẹ thôi, không phải vấn đề gì lớn, đừng quá lo lắng."
Viện trưởng nháy mắt cảnh cáo ông, khéo léo nói bù lại: "Triệu chứng này có thể nặng mà cũng có thể nhẹ, phải kiểm tra xong mới có thể kết luận, lo lắng một chút cũng bình thường."
Trong phòng họp đã pha trà và chuẩn bị trái cây, tạo điều kiện cho đoàn người GC nghỉ ngơi, nhưng Trần Hựu Hàm vốn không hề có ý định đó, chuyện bên công ty không thể chậm trễ chút nào, hắn đuổi đám người Cố Tụ về trước, còn mình thì ở lại.
Y tá đã rửa sạch và khử trùng cho Diệp Khai, vết thương không sâu, chỉ dài khoảng nửa đốt ngón tay người lớn, ở đằng sau mép tóc. Để tiện cho việc băng bó thì đã cạo bớt đi một phần tóc bên đó. Lúc Cù Gia chạy đến thì Diệp Khai đã khâu xong, y tá đang quấn băng gạc lại cho cậu.
Trần Hựu Hàm ngồi trước mặt Diệp Khai, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau, đặt tay Diệp Khai vào tay mình. Hắn ngẩng mặt nhìn cậu, vẻ mặt lo lắng mà ngoan đạo, người mà luôn chú ý tới phong thái như hắn vậy mà giờ trên cằm đã lún phún râu xanh chưa cạo. Cù Gia đứng trước cửa nhìn mấy giây, cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng dường như cũng không có gì để bắt bẻ.
Y tá làm đau cậu, Diệp Khai nhẹ kêu lên một tiếng, Trần Hựu Hàm biến sắc, Cù Gia lập tức xông vào.
Bên ngoài phòng khám bệnh có rất nhiều người, người nhà của bệnh nhân cũng đang xếp hàng đợi, vậy nên bóng dáng bà vọt vào cũng ko có gì là đột ngột.
"Bảo bảo? Có phải đau lắm không?"
Bước chân Cù Gia dừng lại, nghe thấy Trần Hựu Hàm hỏi.
Diệp Khai không trả lời, cậu đã thoáng trông thấy Cù Gia đi vào, cậu giữ yên tư thế, ngoan ngoãn nói: "Mommy."
Trần Hựu Hàm lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Cù Gia, hắn rất tự nhiên mà buông tay Diệp Khai ra, sau đó đứng dậy chào hỏi: "Dì đến rồi ạ."
Cù Gia không để ý tới hắn , trực tiếp hỏi Diệp Khai: "Sao rồi? Đã làm kiểm tra chưa con? Y tá, thằng bé bị thương có nghiêm trọng lắm không? Có để lại sẹo không?"
"Có để lại sẹo hay không còn tùy thuộc vào cơ địa của mỗi người, có một số người sẽ để lại" Động tác của y tá trở nên nhẹ nhàng hơn nữa, nhìn Diệp Khai một cái, cười nói: "Với lại có để lại sẹo cũng không sao đâu, có tóc che lại rồi." Dán lên băng dán để cố định, cô dọn dẹp nhíp và băng vải: "Được rồi, giờ thì đi làm kiểm tra thôi. Em còn thấy buồn nôn không?"
Cù Gia nghe xong liền biến sắc: "Buồn nôn?"
"Chắc là có chút chấn động não nhẹ." Y tá thận trọng nói, vừa nói vừa liếc qua Trần Hựu Hàm, cảm thấy có lẽ mình vừa nói sai gì đó.
Diệp Khai đứng dậy, cậu có hơi choáng một chút, từ từ nhắm hai mắt lại rồi đưa tay đỡ trán. Trần Hựu Hàm không nói lời nào mà nắm lấy vai cậu, bình tĩnh nói: "Dựa vào anh đi."
Bác sĩ sắp xếp chụp MRI cho Diệp Khai. Kiểm tra chỉ mất vài phút, Cù Gia và Trần Hựu Hàm cùng nhau ngồi trên băng ghế và chờ đợi. Bà vắt chéo chân, từ mu bàn chân được giày cao gót bao lại lẫn bắp chân đều bị kéo căng thắng tắp, sắc bén hệt như khí chất của bà lúc này.
"Tôi sẽ đón Tiểu Khai về nhà ngay sau đó."
Trần Hựu Hàm trầm mặc chốc lát, khàn giọng nói: "Được ạ."
"Nếu cậu có thời gian thì dọn dẹp đồ của thằng bé rồi gửi qua cho nó."
Trần Hựu Hàm lại dứt khoát mà không lưu loát trả lời: ". . . Vâng."
"Thời gian thực tập còn lại hủy bỏ đi, Tiểu Khai cần phải nghỉ ngơi."
Trần Hựu Hàm không chút giãy dụa, hít sâu: ". . . Vâng."
Hắn chưa từng ngoan ngoãn nói chuyện trước mặt Cù Gia như vậy, từ thái độ đến cảm xúc giọng điệu, toàn bộ đều thấm đầy vẻ suy sụp tinh thần mà ngoan ngoãn vâng theo. Cù Gia rốt cục cũng không nhịn được mà chất vấn: "Tôi giao Tiểu Khai cho cậu, không phải để cậu đưa thằng bé đến hiện trường duy quyền nguy hiểm như thế. Thằng bé còn nhỏ, cậu cũng chưa trưởng thành như nó sao? Tiểu Khai liều lĩnh ẩu tả, cậu cũng liều lĩnh ẩu tả theo nó à?"
Trần Hựu Hàm lau mặt, tơ máu trong mắt đã biến mất: "Cháu xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, đều là lỗi của cháu."
Nhìn hắn như thế này, Cù Gia lại chẳng thể nổi giận được, cả bụng lửa giận đều chết chìm trong lòng. Sau một hồi, bà hỏi bằng giọng điệu cứng nhắc mà quan tâm: "Tình huống hiện tại của GC đã thế rồi, cậu vẫn còn thời gian ở đây sao?"
"Đã giao việc cho trợ lý rồi."
Cố Tụ sớm đã bị hắn đuổi về công ty, Trần Hựu Hàm cũng chỉ tranh thủ được cho mình hai tiếng đồng hồ ở đây mà thôi.
Cù Gia cứng rắn nói: "Cậu có ở đây cũng vô dụng, không bằng quay về giải quyết đống lộn xộn kia đi."
Trần Hựu Hàm nghe vậy, hắn tự giễu mà nhếch môi. Khi nãy hắn phát điên trước mặt giới truyền thông, dư luận trong vòng bảy mươi hai giờ tới có thể hại chết hắn. Chuyện này quả thực mà một đống lộn xộn, còn là mớ lộn xộn tồi tệ nhất kể từ khi hắn tiếp quản tập đoàn.
"Chờ sau khi xác định được Tiểu Khai không sao thì cháu sẽ về ngay."
Sau năm phút, Diệp Khai vịn tường mà bước ra rất chậm. Cậu có hơi buồn ngủ, tinh thần cũng không tốt cho lắm, Trần Hựu Hàm thấy vậy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi ý kiến: "Anh ôm em đi nằm nghỉ một lát, có được không?"
Diệp Khai nhìn Cù Gia. Không biết có phải đầu đã bị đập hỏng hay không, cậu vậy mà lại gật đầu, vòng lấy cổ Trần Hựu Hàm ngay trước mặt Cù Gia. Trần Hựu Hàm ôm ngang cậu lên. Kế bên này phòng VIP, đã được dọn sạch. Chỉ là mấy bước đi đường mà thôi, hắn ôm rất dễ dàng, bước chân cũng rất ổn định. Diệp Khai dựa vào ngực hắn nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: "Em đói."
Trần Hựu Hàm lập tức nói: "Anh đi mua đồ ăn cho em ngay đây. Em ăn chút cháo trước nhé? Xem kết quả kiểm tra xong rồi về nhà ăn cái khác."
Diệp Khai "Ừ" một tiếng, bằng một âm mũi rất trong sạch. Trong bóng tối mờ mịt, cậu cảm thấy mình được Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng đặt lên giường. Cửa phòng bệnh được đóng lại, Diệp Khai mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Cù Gia. Cậu kê gối đầu ngồi dậy, mấp máy môi nói: "Con xin lỗi, mommy, để mẹ lo lắng rồi."
Cù Gia ngồi xuống mép giường: "Tại sao Trần Hựu Hàm lại gọi con là Bảo bảo?"
Diệp Khai đã chuẩn bị xong câu trả lời từ sớm, cố ý ngây ngẩn, sau đó ngượng ngùng mà nghiêm túc trả lời: "Anh ấy cố ý đấy mommy, toàn trêu con thôi."
"Con với cậu ta có phải quá thân thiết rồi không?" Cù Gia cố gắng ra vẻ hời hợt mà hỏi.
"Con với anh ấy vẫn luôn thế mà, chỉ là mọi người không biết thôi." Diệp Khai thản nhiên trả lời.
Cù Gia rốt cục cũng không nhịn được nữa: "Dù sao cậu ta cũng thích đàn ông đấy."
Diệp Khai kinh ngạc ngước mắt, nhíu mày, sau đó thoải mái cười: "Thế thì sao ạ? Không phải mọi người đã biết từ lâu rồi sao?"
Cù Gia gẩy gẩy mái tóc mềm mềm của cậu: "Sao con không có bạn gái nào trong trường."
"Mommy, mẹ muốn hỏi gì vậy?" Diệp Khai cong khóe môi: "Con không có thích bạn nữ nào cả."
Cù Gia lớn tuổi mà sinh ra Diệp Khai, vừa nghiêm khắc vừa chiều chuộng yêu thương cậu năm qua, trong mặt bà, Diệp Khai thuần khiết như nước sôi để nguội vậy, chưa từng biết nói dối là gì. Bà đối mặt với Diệp Khai, cố gắng muốn nhìn xem có chút dấu vết của tránh né chột dạ nào không, nhưng không có, Diệp Khai thản nhiên vô tư, không hề có chút sợ hãi nào, khiến cho sự hoài nghi kỳ lạ của bà thậm chí còn có vẻ bẩn thỉu.
"Mẹ đã nói với cậu ta rồi, sau này con sẽ không đến đó thực tập nữa, từ giờ con cứ yên tâm mà ở nhà chuẩn bị cho kỳ thi TOEFL. Khai giảng tới là con đã lên lớp rồi, cố gắng thi được kết quả tốt ngay lần này đi. Đợi đến sau khi khai giảng con có thể yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi đại học."
"Thi đỗ Thanh Bắc thì có thưởng không ạ?"
Cù Gia bật cười: "Tham vọng của con không nhỏ nhỉ."
"Nếu con thi đỗ thật thì sao?" Diệp Khai bướng bỉnh hỏi, đôi mắt đen láy mà sáng ngời, có tia ánh sáng mà Cù Gia không thể hiểu được.
"Được thôi, nếu thi đỗ Thanh Bắc thật thì con muốn gì nào?"
"Vậy thì mommy phải thực hiện một nguyện vọng của con," Diệp Khai nhìn chằm chằm Cù Gia, "Kiểu thỏa mãn một cách vô điều kiện ấy ạ."
Cù Gia chỉ xem như cậu đang làm nũng, thuận miệng đồng ý. Diệp Khai mở phần ghi âm trong điện thoại, nói: "Con phải ghi âm lại." Cù Gia dở khóc dở cười mà lặp lại một lần, Diệp Khai nhấn lưu lại, nghiêm túc mà nói: "Con đã lưu một bản vào hộp thư, một bản trong ổ cứng, một bản lưu trên mạng."
Cù Gia lấy điện thoại của cậu --
"Đừng xóa mà!" Diệp Khai muốn giành lại.
"Ai thèm xóa của con?" Cù Gia buồn cười nhìn cậu một cái: "Hợp đồng phải để cả hai bên nhận được mới có hiệu lực, mommy giữ một phần cho con."
Nói xong liền chuyển ngón tay mình đến biểu tượng WeChat. Diệp Khai vừa thấy liền biến sắc, vung tay giật lại điện thoại, động tác lẫn sức lực đều mất khống chế, hoảng sợ không lựa lời liền nói: "Để, để con gửi qua cho mẹ!"
Cù Gia không nhìn thấy rõ bí mật trong điện thoại của cậu, không thấy được hộp thoại được cài đặt đứng vị trí đầu tiên, cũng không nhìn thấy hộp thoại có tên của Trần Hựu Hàm, tin nhắn mới nhất chính là lúc giờ đêm qua, hắn dành thời gian gửi cho cậu một tin, "Nhớ em."
"Không phải con nói con không yêu ai sao?" Cù Gia khoanh tay, bắt chéo chân, ung dung nhìn Diệp Khai.
Cả nhà họ Diệp không ai là không đau đầu với dáng vẻ này của bà, Diệp Khai giữ chặt điện thoại: "Không có mà, chỉ là. . . chỉ là có người đang theo đuổi con."
Cù Gia không tỏ rõ ý kiến: "Nói chuyện chút cũng được, đừng để ảnh hưởng đến thành tích là được." Nói xong lại dặn thêm: "Dù có yêu thật thì cũng không được làm loạn nghe chưa, phải biết tôn trọng các bạn nữ."
Mặt Diệp Khai đỏ rần, cậu dứt khoát nhắm mắt lại nói là mình bị choáng đầu, tránh khỏi ánh nhìn tử vong của Cù Gia.
Bác sĩ cầm tấm phim gõ cửa, theo sau là Trần Hựu Hàm cầm trong tay một cái túi giấy.
"Không có vấn đề gì lớn, là chấn động não nhẹ, cần nằm yên nghỉ ngơi trong vòng hai tuần, không nên tập thể dục, cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, ăn uống cũng nên ăn thức ăn nhẹ, ăn nhiều đồ bổ dưỡng thanh đạm. Về phần vết thương trên trán. . ."
Chút chuyện nhỏ này căn bản không cần chủ nhiệm khoa ngoại đến dặn dò, thế nhưng đại thiếu gia nhà kim chủ đứng ngay đằng sau, ông kiên trì nói rõ từng chi tiết: "Đợi lát nữa tôi sẽ kê hai tuýt kem trừ sẹo, chờ đến khi vết thương kết vảy, mỗi ngày bôi một chút sẽ không có vấn đề gì lớn. Không nên ăn đồ cay, đồ ăn có chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, những thứ có sắc tố đậm cũng cần phải thận trọng."
Trần Hựu Hàm đến đây mới yên lòng, hắn đợi Diệp Khai ăn hết nửa phần cháo nhỏ mới đi, lúc trở về công ty thì vừa đúng hết tiếng đồng hồ.
Đã qua giờ tan tầm, thế nhưng không một ai trong số các giám đốc điều hành dám rời đi, ai nấy đều ở lại văn phòng của mình để chờ lệnh. Trịnh Quyết Phàm đã sẵn sàng thức trắng qua đêm nay cùng với bộ phận quan hệ công chúng. Giám sát đã được điều ra, hắn đã trực tiếp liên hệ với mấy nhà truyền thông cấp cao để lấy hình ảnh hiện trường, hình ảnh liên tục được mang tới, góc độ quay chụp cùng tính hoàn chỉnh đều bất đồng, nhưng cảnh Trần Hựu Hàm mắng mỏ thì lại rất rõ ràng. Chỉ có hai nhà truyền thông là chụp được đám người duy quyền sử dụng bạo lực trước.
Ngay khi Trần Hựu Hàm vừa bước vào văn phòng, Trịnh Quyết Phàm liền báo cáo: "Đã chào hỏi một vòng giới truyền thông rồi, nhưng những cảnh quay bằng điện thoại đã bị phát tán trên mạng, trước mắt thì ý kiến và thái độ của công chúng vẫn còn trong tầm kiểm soát."
Trần Hựu Hàm gật đầu, tháo dây đồng hồ, không chút thương tiếc mà ném nó lên bàn làm việc, hắn kéo cà vạt ra rồi nói: "Xử lý lạnh đi, để ý đến từng nền tảng, đêm nay nhất định truyền thông sẽ vào cuộc." Lại nói với Cố Tụ: "Chuyện để cậu đi điều tra có manh mối gì chưa?"
"Là Mỹ Huy." Cố Tụ gật đầu một cái với Trịnh Quyết Phàm, ra hiệu cho người kia ra ngoài và đóng cửa lại.
Văn phòng chỉ còn lại hai người. Cố Tụ mới nói tiếp: "Bên Mỹ Huy đã sớm nhận được tin tức về chính sách mới, GC thì bị người ta cố tình giữ bí mật."
Chuyện này có rất nhiều tầng ý nghĩa. Mỹ Huy luôn là kình địch số một của GC trong tỉnh, địa vị và chiến lược của hai bên rất giống nhau, sau khi Trần Hựu Hàm tiếp quản tập đoàn, hắn luôn dẫn đầu về phương diện quan hệ công chúng, về sau liền bắt đầu chèn ép bọn họ khắp nơi trên trên thị trường. Kể từ khi Trần Nam Châu cầm đầu bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn rồi chia tách nó, lại cộng thêm việc thay máu lãnh đạo Ninh Thị, GC bất tri bất giác đã vô tình bị gạt ra ngoài lề, hiện giờ là cảnh vua nào triều thần nấy, người đi trà lạnh, GC một thời huy hoàng bây giờ lại đổi thành cục xương cá nghẹn giữa cổ họng.
"Tìm người đi điều tra động tĩnh của các giám đốc điều hành gần đây, có ai từng ra ngoài thử việc trực tiếp, ai từng liên hệ với headhunter." Trần Hựu Hàm lạnh lùng đổ phần nước còn lại trong cốc vào chậu hoa, lại nắm lấy bình phun hờ hững phun nước, giọng điệu bình thản nói: "Nhất là người phụ trách marketing các cấp từ trên xuống dưới, cứ bắt đầu điều tra từ giám đốc đi."
Cố Tụ không nghĩ tới mức độ này, lập tức liền hiểu ra. Tình huống hôm nay rõ ràng là nhằm vào Diệp Khai, rõ ràng là đã nắm được tin tức từ trước, không những thế còn biết rõ về cậu. Phân phó xong công việc, Trần Hựu Hàm cầm bật lửa châm một điếu thuốc, nhấp một hơi: "Kêu bộ phận an ninh tìm người đập cái gạt tàn kia, thăm dò lai lịch."
"Anh --" Cố Tụ sửng sốt, khó mà tin nổi nhìn hắn chằm chằm: "Anh muốn làm gì?"
Trần Hựu Hà không trả lời rõ ràng, hắn mặt mày vô cảm hỏi: "Nếu như Diệp Khai mà xảy ra chuyện gì thật, cậu nghĩ tôi sẽ làm gì?"
Cố Tụ không dám nói lời nào, cũng không dám đối mặt với Trần Hựu Hàm, anh cúi đầu nghiền ngẫm một hồi, không lưu loát nói: "Tôi hiểu rồi."
Trần Hựu Hàm cười cười không có chút nhiệt độ: "Hiện trường còn có đồng bọn, cậu tiện thể moi ra luôn cả đám đi."
"Đều là chủ hộ thôi mà," Cố Tụ ngây ngốc nói: "Đồng bọn cái gì?"
"Cố Tụ, Thanh Hoa vẫn còn có vài thứ không dạy cho cậu được." Trần Hựu Hàm dụi tắt thuốc rồi đứng dậy: "Băng nhóm phạm tội lấy tiền gây rối. Tìm chứng cứ rồi chuyển cho cơ quan pháp luật. Đừng để lọt bất cứ kẻ nào trong số đó."
Tấm lưng căng ra vì đổ mồ hôi lạnh của Cố Tụ giờ mới có thể thả lỏng: "Mẹ kiếp, tôi còn tưởng -- "
"Tưởng tôi nhúng chàm sao?" Trần Hựu Hàm cười mà như không, "Cũng không phải không thể, nhưng tôi sẽ không sử dụng nó với Diệp Khai."
Cố Tụ không phản bác được, trong lòng thầm mắng một câu "ĐM".
"Chính Mỹ Huy còn không lau sạch mông ở mấy khu nhà ở kia đâu, cậu đi tìm Kỳ Minh Tổng bên ban chiến lược lấy tư liệu đi, kêu Trịnh Quyết Phàm tìm phương tiện truyền thông vạch trần hết ra, vấn đề xây cất chủ sở hữu duy quyền bao nhiêu năm nay, cũng đã đến lúc để tiễn bọn chúng thêm một đoạn rồi."
Cố Tụ muốn nói lại thôi.
"Cậu muốn nói gì?" Trần Hựu Hàm rót một cốc nước, dưới mắt hắn có quầng thâm mờ nhạt, nhưng tư thế vẫn rất ung dung.
Cố Tụ thành thật nói: "Anh thật đáng sợ."
Kết quả là sau khi Cố Tụ đọc tư liệu do Kỳ Minh Tổng của ban Chiến lược đưa cho mình, anh càng cảm thấy Trần Hựu Hàm đâu chỉ là đáng sợ, hắn còn kinh khủng hơn nhiều. Toàn bộ ổ cứng chứa đầy những mặt tiêu cực của Mỹ Huy, ảnh chụp, bản ghi âm, những cuộc phỏng vấn với chủ sở hữu, có một số còn từng đưa ra tòa, hồ sơ văn bản rất rõ ràng, còn có cả một vài chuyện đã giải quyết riêng, thủ đoạn giải quyết riêng của bên đó nhìn mà giật mình. Từng chuyện từng chuyện một đều được phân loại tỉ mỉ, đêm nay chỉ cần ném cho giới truyền thông liền có thể làm thành một chuyên đề. Đây là nhắm vào người tiêu dùng, đào sâu hơn còn có. . . công trình, phòng cháy chữ cháy cùng với vấn đề xét duyệt -- Cố Tụ kinh sợ ngẩng đầu lên, nói với tổng giám đốc bộ phận chiến lược: "Tôi phắc?"
Mấy người chẳng khác nào mấy kẻ biếи ŧɦái hết!
Kỳ Minh Tổng vỗ vỗ vai anh, nói ra chân lý mà Trần Hựu Hàm từng truyền đạt cho mình: "Bộ chiến lược không chỉ dùng để đi chiếm đất."
". . . Tôi sẽ không bị diệt khẩu chứ?"
Mã hóa đĩa cứng, mã hóa máy tính, mã hóa mạng, tất cả dữ liệu chỉ có thể xem được trên chiếc máy tính này, muốn copy cũng phải biết chìa khóa bí mật. Kỳ Minh Tổng cười mà không nói: "Chọn những thứ mà cậu cần dùng đi."
Cố Tụ sao chép xong thông tin liền tìm đến Trịnh Quyết Phàm, đụng phải người đang chạy như bay đến, đột nhiên đẩy ra cửa kính, thấy Trần Hựu Hàm đứng trước cửa sổ trầm tư.
Hắn quay lại nửa vòng, đôi mắt u ám tối tăm. Hầu kết Trịnh Quyết Phàm nhấp nhô, thở dốc một hơi xong mới điềm tĩnh nói: "Lên hot search trên tất cả các nền tảng."
Hot search đều rất thống nhất với nhau, lộ ra vẻ ngạo mạn của nhà đầu tư --
GC các người dựa vào đâu mà dám
Trần Hựu Hàm gật gật đầu, biểu thị rằng mình đã biết, cũng không hỏi Trịnh Quyết Phàm xử lý thế nào. Bộ phận PR đã bắt đầu hành động, hắn chỉ phụ trách ổn định tình hình, nếu như chuyện gì hắn cũng nhúng tay vào thì Trịnh Quyết Phàm cũng chẳng cần làm việc nữa. Cố Tụ giao tư liệu cho Trịnh Quyết Phàm: "Có thể quấy nhiễu dư luận hay không? Cuộc chiến dư luận không thể ở thế bị động chịu đánh được." Anh lại không nhịn được mà nổi giận: "Đối phương ra tay trước, giờ tung bản hoàn chỉnh lên không chừng có thể đảo ngược tình hình."
Trần Hựu Hàm cười cười, phủi sạch tàn thuốc rơi trên ngón tay. Kéo Mỹ Huy xuống nước cũng không cứu được GC, bất kể có trả thù thế nào thì GC cũng đã trở nên bị động trước thị trường và dư luận. Tất cả mọi người sẽ dùng ngòi bút làm vũ khí để chỉ trích sự ngạo mạn của nhà tư bản, ngay cả khi người yêu hắn là người bị thương trước thì dư luận cũng không khen ngợi hắn giận dữ vì hồng nhan. Tiền bạc và giai cấp khiến cuộc đời hắn thuận buồm xuôi gió hưởng hết vinh hoa phú quý, cũng vì vậy mà hắn mất đi tư cách để đòi hỏi một sự công bằng và chính đáng trong hoàn cảnh này.
Yêu hận tình thù cá nhân dưới đề tài thảo luận xã hội rộng lớn này, chẳng qua chỉ là một khẩu súng.
Hắn đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, bên ngoài cửa sổ là Ninh Thị luôn hào nhoáng phồn hoa, đèn đuốc hai bên bờ sông sáng như sao, những con tàu du lịch rực rỡ ánh đèn tấp nập qua lại, tất cả tòa nhà ở khu vực CBD đều đang rực sáng, đây là nguyên một trận chiêm bao, say mê giữa mênh mông tiền tài, nó làm nổi bật hắn, kéo hắn lên ——
Trần Hựu Hàm, đàn ông đứng giữa trung tâm phồn hoa trong mắt Cố Tụ, hắn cầm điếu thuốc, thoáng nhếch nửa đôi môi: "Các vị, thật xin lỗi, hãy chuẩn bị sẵn sàng cùng hạ chức giảm lương với tôi đi."
__________________________
Đây có lẽ là một bộ truyện mà mình không tìm ra ai là người xấu, ở chương này có đoạn Diệp Khai nói với mẹ mình là có người theo đuổi cậu, nhưng Cù Gia chỉ dặn dò đại khái là yêu cũng được thôi, nhưng ko đc làm loạn, phải tôn trọng con gái nhà người ta. Dù rằng với bà DK cũng là viên ngọc quý, ko những thế còn là thiếu gia nhà giàu. Thật sự rất là đáng quý luôn ấy.