Chương :
Lúc kết thúc buổi tiệc thường niên, trên bãi biển đã tổ chức bắn pháo hoa gần mười lăm phút, loại pháo hoa được dùng là loại thân thiện với môi trường, được thành phố chấp thuận cấp phép. Diệp Khai bị Trần Hựu Hàm ôm trên giường mà ngắm nhìn trọn vẹn trận pháo hoa thịnh đại lộng lẫy này. Chiếc giường trắng tinh như tuyết đặt ngay cạnh cửa sổ sát đất, cả hai đều không mặc quần áo, Diệp Khai quỳ, Trần Hựu Hàm ôm chặt hắn từ phía sau lưng. Phát pháo hoa đầu tiên nổ tung, chiếu sáng rực rỡ cả bầu trời, Diệp Khai giật mình run rẩy, cậu nâng lên hàng mi ướt sũng, đôi mắt ướt mềm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Là hỏa thụ ngân hoa, là sao băng quét qua bầu trời, là giấc mộng xinh đẹp nhất, hoa lệ nhất nở rộ rồi rơi xuống bầu trời đêm. (hoa bạc cây lửa)
Bầu trời bị chiếu sáng như ban ngày, cũng đốt sáng lên hai người đang ôm chặt lấy nhau trước cửa sổ kiểu Pháp.
Trần Hựu Hàm khẽ khàng tỉ mỉ hôn lên cổ cậu. Trận làʍ ŧìиɦ kịch liệt đã kết thúc, bọn họ chỉ là đang ôm nhau. Diệp Khai ngồi trong lòng hắn, gió từ điều hòa phả ra có chút lạnh, cậu dính sát vào lồng ngực Trần Hựu Hàm, hấp thu sự ấm áp nơi hắn. Tia pháo hoa vàng rực chớp tắt trên khuôn mặt trẻ tuổi đẹp đẽ của cậu. Âm thanh rung chuyển như thể những ô cửa kính cũng đang rung động.
"Sao tự nhiên lại bắn pháo hoa vậy?"
Đây là tiết mục mới, những năm trước chưa từng có. Sky Garden trên tầng và hành lang hành chính tầng tràn ngập tiếng ồn ã. Váy áo lộng lẫy xa hoa, lễ phục duyên dáng, nam nữ xã hội thượng lưu cũng không phải ngoại lệ, ai nấy đều ưu nhã mà thốt lên, từng ly Champagne khẽ chạm, tiếng thấp giọng cười nói, bọt khí vàng nhạt bay lên, những vòng eo thon thả được những quý ông lịch lãm ôm lấy. Trước cửa kính sát đất, trong đêm tối, là một đôi mắt được pháo hoa chiếu sáng rực rỡ. Pháo hoa đã bị cấm nhiều năm như vậy, khung cảnh thịnh đại hoa lệ như vậy dường như đã trở thành ký ức xa xôi.
Diệp Khai rúc vào người Trần Hựu Hàm, dấu vết trên người nhìn quả là kinh khủng, nhưng vẻ mặt cậu lại rất bình tĩnh: "Có một hôm em nói với ông nội rằng đã rất lâu rồi em không được xem pháo hoa."
"Lúc em còn bé tí ấy, anh từng mang em ra biển để đốt pháo hoa."
"Ừ." Diệp Khai cong môi cười, "Em nhớ mà. Anh cầm tay em đốt dây dẫn, em sợ đến phát khóc luôn."
Những con sóng lặp đi lặp lại, mùi thuốc súng lẫn vào trong gió biển, những đóa hoa màu vàng kim nở rộ trên bầu trời, tiếng khóc lớn với tiếng nín cười bất lực, còn có cả tiếng dỗ dành khẽ khẽ.
"Ông nội nói ông cũng đã lâu không được xem pháo hoa. Ông kể rằng một trận pháo hoa đẹp nhất mà ông từng xem đó là khi ông còn nhỏ, Ninh Thị khi ấy vẫn còn bị chiếm đóng, tết năm đó rất lạnh, cụ nội ôm ông đứng trước nhà chính tổ trạch Trần gia. Đó là niên đại nhà họ Diệp chúng em suy tàn nhất, nhưng ông thì lại rất hoài niệm, cảm thấy pháo hoa lúc đó thật sự rất hoành tráng, rất đẹp."
"Lần trước lúc ở thư phòng ông cũng từng nói đến những chuyện đó."
"Ông sắp tám mươi rồi, không có một ông cụ nào ở tuổi của ông mà còn chưa về hưu."
Trần Hựu Hàm cầm lấy tay cậu hôn một cái: "Ông nội đã tám mươi rồi sao? Ông càng già càng dẻo dai, em mà không nói anh còn tưởng rằng ông chưa tới bảy mươi."
Diệp Khai quay đầu lại hôn Trần Hựu Hàm, hai tay đang nắm chặt trước ngực vẫn cứ không buông lỏng.
Lúa mạch vàng kim từ trên trời rơi xuống như những giọt nước, giống như cái đuôi dài của sao chổi.
Không biết tại sao, rất nhiều sự vật đẹp đẽ trong trí nhớ đều sẽ dần dần mà nhiễm lên màu bi thương. Hay là do người ta luôn dễ dàng nhớ kỹ những điều đẹp đẽ mà bi sầu hơn một chút. Rực rỡ đỉnh điểm nhất, rơi xuống chóng vánh, thứ như pháo hoa rốt cuộc là có ma lực gì mà có thể khiến những người đứng trên đỉnh cao tiền tài cũng không nhịn được mà hồi tưởng trong trí nhớ.
Ánh sáng và bóng tối đột ngột luân phiên thay đổi, khuôn mặt kề sát của hai người được phản chiếu qua cửa sổ kính.
Trong mười ngày đầu tháng Giêng, hai kỳ họp của tỉnh G cũng đang được ráo riết chuẩn bị. Xây dựng đại khu là vấn đề quan trọng nhất của kỳ họp năm nay, bảo vệ quyền tài sản, công tác quản lý của chính phủ, tiêu chuẩn tiếp cận thị trường, xây dựng các trung tâm vận tải và thương mại đường thủy, làm thế nào để tăng cường hợp tác giữa ba nơi, ưu đãi thuế, xây dựng các khu mẫu, tất cả đều lần lượt được đưa ra.
Trước khi cuộc họp bắt đầu, sự chú ý đến Lâu thôn trong giới đã đạt đến đỉnh cao chưa từng thấy. Đánh giá từ những tham vọng quy hoạch đã được lộ ra trước đó thì đây chắc chắn là khu vực trung tâm đô thị của ba nơi. Mảnh đất do GC nắm giữ lại là trung tâm của trung tâm, báo cáo quy hoạch đã được phê duyệt từ lâu. Trung tâm mua sắm và thủy cung bên trong đã bước vào giai đoạn hoàn thiện, các tòa nhà văn phòng, khách sạn và quảng trường hợp tác với tàu điện ngầm của thành phố cũng đang được đẩy mạnh -- Trần Phi Nhất rạng rỡ tiến vào hội trường.
Hội nghị kết thúc, các tin đồn lần lượt truyền ra, phóng đại nhất là tin tức Trần Phi Nhất là người rời đi đầu tiên khi cuộc họp kết thúc, dáng vẻ mặc dù ung dung, nhưng lúc bước xuống thang lại vấp chân một phát. Cũng may có một vị đại biểu nào đó nhanh tay nhanh mắt đỡ ông một tay, mới không khiến ông trở thành trò cười.
Xe của Trần Phi Nhất còn chưa đến công ty, Trần Hựu Hàm đã nhận được tin tức.
"Thay đổi kế hoạch sử dụng đất?" Bàn làm việc bị hung hăng đập mạnh, cốc nước "Choang!" một tiếng rơi xuống đất, phát ra tiếng động vang dội, "Khinh người quá đáng!"
Cố Tụ chống góc bàn, vẻ mặt ngưng trọng: "Chỉ mới là tiếng gió, chưa chắc đã là thật."
"Chỉ tiếng gió thôi cũng đủ rồi." Đáy mắt Trần Hựu Hàm là một mảnh âm u. Một khi tin tức truyền vào thị trường, bất kỳ ngóc nghách nào của Lâu thôn cũng đừng hòng bán đi được.
Dự bán tỷ chưa xong, thế này là muốn ép chết GC.
"Tín dụng mới sắp đến ngay rồi."
Trần Hựu Hàm lắc đầu, lòng bàn tay đặt lên bàn chậm rãi nắm thành nắm đấm, trầm thấp nói: "Cố Tụ, cậu quá ngây thơ rồi."
Trần Phi Nhất lần đầu tiên đi vào văn phòng tập đoàn thương mại, bước chân nhẹ nhàng, vẻ mặt nghiêm nghị. Triệu Tùng Hải căng thẳng mà đi bên cạnh ông, nếu như cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện ra ngay hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đỡ lấy chủ tịch.
Cửa văn phòng chủ tịch bị vặn ra, Trần Hựu Hàm im lặng trong giây lát, sau đó cửa lập tức bị đóng lại. Nhân viên của tập đoàn thương mại GC vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, ai nấy vẫn còn đang chờ đến giờ tan làm.
"Ba." Hầu kết hắn lăn lên lăn xuống, Trần Hựu Hàm không nói gì, chỉ gọi ông một tiếng ngắn gọn.
Trần Phi Nhất ngồi xuống ghế sô pha. Khoảnh khắc cơ thể ông được nâng đỡ bởi miếng đệm bọt biển bằng da, tất cả khí lực trên người trong nháy mắt đều bị trút bỏ.
"Thanh lý hết tài sản ở nước ngoài đi." Trần Phi Nhất chỉ nói câu này.
Cố Tụ và Triệu Tùng Hải đều biến sắc.
Trần Hựu Hàm dường như đã sớm dự liệu đến một chiêu này, hay nói cách khác, cách đối phó trong lòng của hắn cũng giống với Trần Phi Nhất. Sắc mặt hắn bình tĩnh, nhưng thâm trầm, không kiên nhẫn lấy ra một điếu thuốc, vào lúc cúi đầu châm thuốc, trong lòng hắn mơ hồ lướt qua một suy đoán: "Liệu có phải là cố ý không."
Không có ai trả lời, hắn hung hăng hút một hơi, thở dài ra, nheo mắt nói: "Thị trường nhìn tiếng gió, ngân hàng nhìn lòng tin, ngay lúc này mà truyền ra loại tin tức này, dù chưa hẳn đã sửa đổi tính chất quy hoạch, nhưng chỉ cần một ngày còn chưa có công bố chính thức, tòa nhà của GC sẽ bán chậm một ngày, thế nhưng việc phát triển vẫn phải tiếp tục tiến hành theo hợp đồng." Hắn lạnh lùng trào phúng cười một tiếng: "Quả thực không cần tốn quá nhiều sức."
Mỗi ngày mở mắt đều là tiền lãi. Chỉ có chi phí, khoản thu chậm chạp, đây chính là đánh cược xem ai có thể chống đỡ lâu hơn.
Trần Phi Nhất nhắm mắt lại, mí mắt trên chùng xuống che đi con ngươi có chút run rẩy bên dưới. Trần gia từ triều Thanh đã là danh môn vọng tộc miền nam Trung Quốc, thời đại thay đổi, nhiều bạn bè cũ và đối thủ cạnh tranh đều đã bị hủy diệt trong ngọn lửa chiến tranh. Trong gần ba trăm năm đã qua, là mỗi một gia chủ của thế hệ đều dựa vào khứu giác nhạy cảm, ý thức nhạy bén và đạo nghĩa xã hội mới có thể từ đầu đến cuối đi đúng hướng. Mười mấy năm trước, ông nuông chiều cho sự ngạo mạn của Trần Nam Châu, cuối cùng đẩy GC đi đến hoàn cảnh này.
Mà đối phương thậm chí còn không làm gì cả, chỉ là rất đơn giản [không chơi cùng với ngươi] mà thôi.
"Vẫn còn xử lý được." Trần Hựu Hàm dụi tắt điếu thuốc còn chưa hút được mấy hơi, cường thế mà ngắn gọn ra lệnh: "Chú Triệu, chú đưa ba con về nghỉ ngơi đi."
"Anh định làm thế nào?" Trần Phi Nhất mở to mắt, hai mắt ông từ trước đến nay tinh thần quắc thước, vậy mà chỉ trong một buổi chiều đã trở nên đục ngầu già nua.
Trần Hựu Hàm cười một tiếng: "Còn làm sao được nữa, chắc là phải đi cướp ngân hàng thôi." Hắn vỗ vỗ bả vai Trần Phi Nhất, trong giọng nói vẫn có vẻ pha trò: "Ba về nghỉ ngơi sớm một chút đi, còn có hai ngày họp nữa cơ mà."
Trần Phi Nhất vừa đi, văn phòng lớn như vậy trong nháy mắt lại rơi vào im lặng. Trần Hựu Hàm vùi vào trong chiếc ghế da thật rộng lớn, mặt trời lặn xuống, cách một bức tường truyền đến tiếng nhân viên cười nói quẹt thẻ tan làm, hắn không bật đèn, không gian bên trong dần dần tràn ngập một tầng bóng tối màu đen xám. Ngoài cửa sổ, đèn đóm của các tòa nhà dần dần sáng lên, ánh đèn neon màu đỏ vụt qua khuôn mặt tuấn tú của Trần Hựu Hàm. Điện thoại nội tuyến nhấp nháy, Cố Tụ nhận máy, mang theo laptop đẩy cửa ra.
Chưa kịp chuẩn bị thì bóng tối đã ập đến, người đàn ông không gì không làm được trong mắt anh lúc này đang ngồi sau bàn làm việc, hắn duy trì tư thế trầm ngâm, nặng nề mà trầm mặc.
"Bật đèn lên đi." Trần Hựu Hàm nói.
Đèn được bật sáng, Trần Hựu Hàm từ từ đứng dậy: "Tất cả nhân viên phòng tài vụ ở lại, nhanh chóng thanh lý tất cả tài sản ở nước ngoài, chuẩn bị kỹ càng tư liệu các hạng mục cùng với tình hình tài chính, làm ra ít nhất năm phương án trọn gói. Sắp xếp các công ty có khả năng mua lại trên thị trường. Trước giờ tan làm ngày mai tôi muốn nhìn thấy tình hình tài sản công của bọn họ, Hong Kong cũng nằm trong phạm vi cân nhắc. Gửi cho tôi một bản tóm tắt về tài sản của tập đoàn thương mại, cậu đi hẹn gặp phía ngân hàng, trong ba ngày tới phải sắp xếp hoàn thiện hết các cuộc gặp mặt. Riêng về Lâu thôn đưa cho tôi một báo cáo riêng, tôi muốn biết việc phân bổ vốn và lãi của từng bộ phận. "
Cố Tụ vẫn cảm thấy không thể tin được. Trong nháy mắt mọi thứ như thay đổi hoàn toàn, từ đỉnh cao trở thành đống đổ nát, cũng chỉ vì sức mạnh của một cơn gió.
"Thực sự sẽ thay đổi sao?"
Trần Hựu Hàm cười lạnh một tiếng, lạnh như băng mà mắng bằng tiếng Quảng Đông: "Đổi con mẹ nó."
Trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, đặc biệt là thị trường vốn. Tại cuộc họp ngày hôm sau, Trần Phi Nhất đã nhận ra sự thay đổi của hướng gió. Hạng mục Lâu thôn đang được xây dựng, vẫn giữ nguyên không thay đổi, tiến hành theo kế hoạch, việc phát triển sẽ được tạm dừng trong thời gian này, sẽ thảo luận vào kỳ sau.
"Hay cho một cái thảo luận sau." Trần Hựu Hàm trào phúng cười mà châm thuốc. Hai ngày này thuốc lá gần như không rời khỏi tay hắn, một ngày có thể hút hết một bao, "Hắn sẽ không thay đổi, bọn họ chỉ là muốn dây dưa chúng ta cho đến chết mà thôi."
"Hắn có nhiều vốn liếng đến vậy thật sao?"
"Chỉ cần có tranh luận, có quy định mới, là có thể [thảo luận sau]." Trần Hựu Hàm trầm ngâm, "Tôi biết hắn muốn làm cái gì, kéo dài tới sáu tháng cuối năm, kéo dài tới sang năm, kéo dài đến khi nào GC không chống đỡ được nữa, đến khi đó lại khởi động quy hoạch mới, GC không có tiền để mở rộng, chỉ có thể đóng gói mà bán đổ bán tháo. Cậu đoán xem người tiếp nhận sẽ là ai?"
". . . Mỹ Huy?"
Trần Hựu Hàm ấn mi tâm: "Ngân hàng trả lời sao rồi?"
Cố Tụ dừng một chút, lặp lại một cách bình tĩnh nhất có thể: "Dự án ngừng hoạt động, nguy cơ vi ước của công ty trong tương lai tăng cao, bọn họ từ chối cung cấp tín dụng."
Trần Hựu Hàm lặng lẽ bước đến trước cửa sổ sát đất, tàn thuốc rơi xuống từ giữa ngón tay hắn. Một lúc lâu sau, hắn gật gật đầu, "Được rồi, tôi hiểu rồi."
"Tài sản ở nước ngoài..."
"Truyền tin ra bên ngoài đi." Trần Hựu Hàm nói một cách bình tĩnh, "Sang tay càng sớm càng tốt."
Năm nay ăn tết muộn, đến giữa tháng Hai mới là đêm giao thừa. Quảng Ngọc Lan cũng bị ấm áp đến mức nở rộ, Diệp Khai đã hoàn thành kỳ thi cuối học kỳ I lớp trong làn gió xuân ấm áp. Phòng thi của cậu ở tầng , nhìn ra cửa sổ có thể thấy những bông hoa Ngọc Lan xinh đẹp điểm trên cành như những ngọn đèn trắng nho nhỏ. Lần này vẫn là thi chung toàn thành phố, bảng xếp hạng có thể coi là bảng sơ cua cho kỳ thi đại học. Đề thi không khó, có lẽ vẫn là nhân từ muốn cho đám học sinh ăn một cái tết an lành.
Lớp lớp thi xong liền được về, chỉ có lớp là vẫn phải kết thúc tiết tự học buổi tối mới thả người. Diệp Khai ra cổng trường, bất ngờ nhìn thấy xe của Trần Hựu Hàm. Hắn không đợi trong xe mà đứng trong bóng đêm với điếu thuốc. Ngọn đèn đường chiếu rọi vào người hắn, hắn một tay đút túi quần, chỉ là cúi đầu lặng lẽ hút thuốc, không biết hắn đang nhìn cái gì, có thể là bầu trời đêm, là những vì sao, vầng trăng, hay là một cành cây phượng vĩ nào đó.
Diệp Khai dọn dẹp bàn học một lúc rồi mới về, lúc cậu đi ra thì đám học sinh ngoại trú đã giải tán hơn phân nửa. Cậu đeo balo trên vai, trong ngực còn ôm một đống sách giáo khoa rất nặng.
"Hựu Hàm ca ca."
Trần Hựu Hàm vừa nghe thấy liền quay đầu lại, nhìn thấy cậu liền mỉm cười. Mãi đến khi cậu tiến lại gần, Diệp Khai mới phát hiện trên cằm hắn đã lún phún râu xanh, mặt mũi cũng hốc hác. Bởi vì cả hai đều bận rộn, cho nên hiện giờ phải hơn nửa tháng mới gặp nhau được một lần.
"Sao anh lại ở đây?" Trần Hựu Hàm không nhắn trước cho cậu, không biết hắn đã đợi ở đây bao lâu. Nghĩ đến đây, cậu lại hỏi: "Không phải anh đứng đợi ở đây từ chiều đến giờ đấy chứ?"
"Không đâu." Trần Hựu Hàm nhanh chóng phủ nhận, mở cửa xe cho cậu.
Cặp sách và sách vở đều được đặt ở hàng ghế sau. Trần Hựu Hàm lên xe, không nổ máy mà cúi người ôm chầm cậu.
"Sao nào?"
Trần Hựu Hàm im lặng mà cong lên khóe môi: "Nhớ em."
"Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Diệp Khai vuốt ve khuôn mặt hắn, gốc râu có chút cứng, đâm vào tay. Hắn chưa từng để biến thành một bộ dạng như vậy.
"Không sao hết. Chỉ là chút rắc rối trong công việc mà thôi." Trần Hựu Hàm nới lỏng cánh tay, nhẹ nhàng xoa hai má Diệp Khai, thấp giọng hỏi: "Anh có thể yêu cầu một nụ hôn không?"
Diệp Khai theo lời hôn hắn, nhưng chưa triền miên được một phút thì Trần Hựu Hàm đã đẩy cậu ra.
"Xin lỗi em Bảo Bảo, anh quên là hôm nay anh hút thuốc hơi nhiều."
Quả thực có mùi thuốc lá nặng hơn bình thường, thế nhưng cũng không khiến cậu khó chịu. Diệp Khai lần mò trong chiếc áo khoác đồng phục của mình, lấy ra một viên kẹo bạc hà, là loại thường được dùng ở quầy lễ tân của các khách sạn và nhà hàng, cậu tiện tay lấy ở cửa sổ nhà ăn. Cậu bóc kẹo ra, Trần Hựu Hàm tưởng cậu lấy cho mình hắn, kết quả cậu lại tự cho vào miệng mình. Hai tay tiếp tục vòng lên quấn lấy cổ hắn, môi lưỡi cũng quấn lên, đầu lưỡi đẩy đưa viên kẹo sang miệng hắn. Vị ngọt và lành lạnh, có chút đắng. Hai người hôn nhau, kẹo dần dần tan ra.
Trần Hựu Hàm đưa cậu về nhà, chỉ là quảng đường chừng phút lái xe, nhưng hắn lại lái chậm hơn ngày thường. Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa, Trần Hựu Hàm dỗ dành cậu: "Ở trường có chuyện gì vui không?"
"Nothing special."
"Em cứ nói đi, được không?"
Diệp Khai liền chọn lấy hai chuyện: "Hôm nay em đã đọc bài về kinh tế học mà mình đã từng đọc trong tiết Tiếng Anh."
"Giỏi quá."
Giọng điệu hệt như giáo viên trường mẫu giáo, Diệp Khai không khỏi bật cười, "Hoa mộc lan nở rồi, hoa lê cũng nở."
Trần Hựu Hàm nói: "Thật à, anh ngày nào cũng ở trong văn phòng nên không để ý."
"Em lại nhận được thêm offer từ hai trường đại học."
Trần Hựu Hàm nắm chặt tay lái, sau đó lại cười. Nụ cười của hắn anh tuấn quyến rũ, chỉ là đã mất đi vẻ bất cần ngày thường: "Thật sao, vậy nhất định là những trường rất tốt."
"Là Ivy, cũng được, nhưng em sẽ không đi đâu."
Cậu chống khuỷu tay lên thành cửa sổ, một tay đỡ đầu, Diệp Khai nhìn cảnh đêm dài dằng dặc và liên miên bất tận mà buồn ngủ, cậu che miệng ngáp một cái.
Trần Hựu Hàm hỏi: "Em đi học vui chứ?"
"Hựu Hàm ca ca, anh kỳ lạ quá đi thôi," Diệp Khai cười cười, "Em còn chẳng có nổi thời gian để vui vẻ, suốt ngày đi học rồi lại làm đề thi."
"Vẫn là có chút vui vẻ."
"Ừ, vẫn có chút vui vẻ." Diệp Khai nói lại theo hắn.
"Vậy là tốt rồi."
Diệp Khai chậm chạp phản ứng kịp. Trần Hựu Hàm cố chấp muốn xác nhận cậu vui, bởi vì hắn muốn nghe được rằng cậu đang hạnh phúc, muốn xác nhận rằng cậu đang sống một cách hạnh phúc mỗi ngày hơn bao giờ hết.
"Hựu Hàm ca ca, công ty đã có chuyện gì vậy?" Cậu từ từ ngồi thẳng người, vẻ mệt mỏi cũng biến mất.
Xe chạy ngang qua con đường ven biển, đây là nơi họ ôm nhau xem pháo hoa cách đây tháng.
"Không có, chỉ là có nhiều việc quá." Trần Hựu Hàm trả lời, liếc cậu một cái, cười nói: "Ánh mắt em kiểu gì vậy? Không tin anh sao?"
"Không có, em chỉ là cảm thấy anh có chút.. . sa sút tinh thần."
Trần Hựu Hàm cố hết sức mới khống chế được sự nhếch nhác của mình, hời hợt nói: "Anh chỉ là nhớ em quá mà thôi, dạo này công việc bận quá, không có thời gian ở bên em, anh sợ em không vui."
"Em cũng đâu phải người không hiểu chuyện."
"Nếu trước mặt anh mà em còn cần phải hiểu chuyện, vậy thì người làm bạn trai như anh cũng quá tồi tệ rồi." Trần Hựu Hàm cười nói, trong giọng hắn vương chút mệt mỏi dịu dàng: "Buông thả một chút cũng không sao hết."
Diệp Khai nghĩ thầm, em quả thực đang đang lên kế hoạch cho một việc cực kỳ buông thả, chờ khi nhận được thư thông báo, đến lúc công khai rồi anh sẽ biết em buông thả đến cỡ nào.
Xe dừng ở cánh cổng sắt chạm khắc, cửa đã đóng, sau khi quẹt thẻ mới có thể tự động mở ra. Diệp Khai không xuống xe mà trái lại còn trèo qua bảng điều khiển trung tâm rồi ngồi lên đùi Trần Hựu Hàm.
"Buông thả chút nào." Cậu nói.
Trần Hựu Hàm đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bật cười: "Có hơi buông thả quá rồi."
Diệp Khai cúi đầu xuống hôn hắn, sạch sẽ đến mức không thể tìm thấy một chút dấu vết nào của du͙ƈ vọиɠ, dù cho cánh môi cọ sát, đầu lưỡi quấn quýt, thì cũng chỉ là yêu mà thôi. Ánh cam rực rỡ của ngọn đèn đường rải rác trên nóc xe, hôn rồi lại hôn, chẳng hiểu sao trong lòng lại chậm rãi nhói đau.
"Hựu Hàm ca ca, thành tích của em rất tốt." Chóp mũi cả hai dán lên nhau, Diệp Khai nhẹ nhàng nói.
"Ừ, anh phát hồng bao cho em nhé."
"Ai muốn cái đó chứ." Khóe môi Diệp Khai nhếch lên, "Quên đi, dù sao sớm muộn gì anh cũng biết thôi."
"Bạn nhỏ này ơi," Trần Hựu Hàm khàn giọng nói, dưới đáy mắt có một tia mệt mỏi nhàn nhạt, "Sao em lại có nhiều bí mật vậy?"
"Em đang cực kỳ cố gắng." Lúc Diệp Khai nói câu này, đôi mắt cậu rất sáng, dưới ánh đèn đường, gương mặt trẻ trung của cậu gần như là đang lóe lên ánh sáng can đảm, "Chắc chắn sẽ thi đại học rất tốt."
Trần Hựu Hàm không hiểu được tiếng lòng ngây thơ của cậu, hắn hôn lên môi cậu một cái, muốn nói gì đó nhưng lại không nói gì, thay vào đó là ôm cậu vào lòng. Chầm chậm, càng lúc càng dùng sức, siết chặt Diệp Khai.
"Anh thật sự không muốn để em đi." Hắn khàn khàn nói.
Từ góc độ phức tạp và quy mô của tài sản mà nói, thì việc bán tháo một số dự án ở nước ngoài gần như có thể hình dung bằng hình ảnh sét đánh ngang trời. Tình thế lúc này không cho phép Trần Hựu Hàm chọn chậm chọn kỹ, cẩn thận điều đình, thủ đoạn của hắn dùng ở hạng mục Palau đẹp đẽ gọn gàng bao nhiêu thì bây giờ lại vội vàng thảm hại bất nhiêu. tỷ, được đặt trong phiên giao dịch nhanh, gần như tương đương với mức giải phóng mặt bằng cuối mùa. Nhưng mà đối với khoản nợ gần tỷ thì đó chỉ như muối bỏ biển.
Tin tức biến đổi mỗi ngày, gần như đùa nghịch thị trường như chơi đùa với một con khỉ. Mọi chuyện cuối cùng cũng rõ ràng, tất cả mọi người đều đã nhận ra GC đã đắc tội người khác, đứng sai hàng ngũ, không một ai dám tùy tiện cứu viện. May mà Trần gia nhiều năm cắm gốc, có danh tiếng tốt trong ngành, cho dù không đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thì cũng không đến mức bị giậu đổ bìm leo. Chỉ là GC nắm trong tay rất nhiều tài sản chất lượng cao, tất cả mọi người đều đang chờ, nhìn xem hắn còn có thể cất giấu bao lâu nữa, hoặc là -- trong bóng tối, cũng có không ít người lạnh lùng thèm nhỏ dãi: Có thể nào đợi đến ngày GC cũng bị thu mua, cải tổ không?
Nhà họ Diệp.
Giờ đã là lúc dùng bữa xong, người giúp việc dọn dẹp phòng khách nhỏ, trà đã pha xong, Diệp Thông bày ra một ván cờ trên bàn trà, người đang đánh cờ cùng ông chính là Diệp Chinh.
Đang chơi cờ, nhưng tâm tư lại không đặt trên thế cờ.
"GC quả thực là rất khó," Diệp Thông hạ xuống một quân, "Con thấy sao?"
"Không phải con thấy sao, mà là con cảm thấy rất kỳ quái." Diệp Chinh cân nhắc trả lời, "Tại sao đến giờ rồi mà Hựu Hàm vẫn chưa tìm tới chúng ta?"
Diệp Thông khẽ mỉm cười: "Nhà họ Trần đối với nhà họ Diệp có đại ân, thằng bé chưa muốn dùng ngay lúc này."
"Còn chờ đến khi nào?" Diệp Chinh không hiểu nổi, "Còn có chuyện gì khó khăn hơn so với GC hiện giờ? Cậu ấy dù sao cũng còn trẻ, một mình gánh vác tiền lương của hơn hai ngàn người cùng vận hành dự án. Mỗi ngày mở mắt ra là bao nhiêu tiền lãi? "Ông nghĩ đến mấy tin đồn gần đây, hắn thở dài nói:" Nghe nói một cái gara xe cao cấp đã bán hết một nửa. "
Máy bay tư nhân bán, biệt thự bán, xe sang cũng bán, đã đến mức này rồi, vì sao Trần Hựu Hàm còn chưa tìm đến bọn họ?
"Mọi người đều biết chuyện này phức tạp như thế nào. Nhìn từ phía sau lưng, một khi nhà họ Diệp ra tay, mối quan hệ đằng sau chuyện này cũng sẽ trở thành ẩn ý của GC. Về mặt tình cảm mà nói, ba nghĩ Phi Nhất cũng là không muốn liên lụy đến chúng ta."
"Có lẽ đây cũng là cơ hội tốt để mua bán và sáp nhập tài sản, Hựu Hàm rất có tầm nhìn chiến lược. Có biết bao nhiêu người đang đỏ mắt với đống tài sản mà cậu ấy lấy được lúc trước cơ chứ?" Diệp Chinh hạ xuống một quân, nhưng vừa đặt xuống đã biết mình đi sai. Ông muốn đi lại, đưa mắt nhìn cha mình, nhất thời không dám lên tiếng.
Diệp Thông trầm ngâm không nói, hồi lâu sau, ông mới ném quân cờ lại vào hũ: "Đời thứ ba còn chưa qua, đây chính là cách thức báo đáp ân tình của anh ư?"
Diệp Chinh không nói thêm gì nữa.
Trong sự im lặng khó xử, Diệp Cẩn bước vào với một khay đầy cam ngọt trên tay.
Cô mỉm cười: "Ông nội, chúng ta có thể chủ động giúp đỡ nhà họ Trần mà."
Diệp Thông liếc nhìn cô một cái, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên ý cười: "Con nghĩ như vậy sao?"
"GC là một công ty rất tốt, nhà họ Trần cũng là một gia tộc có trách nhiệm với xã hội, chúng ta có năng lực, có lý do, có tình cảm để cứu giúp, vậy tại sao lại không cứu?" Diệp Cẩn lấy một miếng cam lên, cắn một miếng, chà, quả nhiên rất ngọt, giống như giọng nói của cô, ngọt ngào mà mang theo một cảm giác kim loại lạnh lẽo nào đó, khiến cho người ta vô thức muốn nghe cô nói tiếp: "Nhà họ Diệp cần gì phải đi mua GC? Nếu tham lam đến mức độ ấy, vậy thì đối với ngân hàng cũng không phải danh tiếng tốt đâu ạ, ba nói phải không, ba?"
Diệp Chinh trừng mắt nhìn cô, nhưng ông cũng không thực sự tức giận hay cảm thấy mình không xuống nước được. Bản thân ông cũng chỉ là lỡ lời, cho dù thật sự động lòng tham, cũng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, cũng sẽ không nghĩ sâu đến nó.
Diệp Thông bị dỗ đến thoải mái, sắc mặt hoàn toàn dịu xuống, rất tán thưởng mà nhìn Diệp Cẩn: "Vậy con nói xem, ta giúp họ thế nào?"
Diệp Cẩn cười cười: "Dĩ nhiên là phải giúp có điều kiện ạ."