Chương :
Beta : drmesx_
Juliet bị xối tơi tả trong cơn mưa lớn.
Diệp Cẩn đứng trên hành lang ngắm mưa. Những cơn mưa xối xả vào mùa hè khiến đất trời trở nên trắng xóa. Nước mưa xối liên tục vào bãi cỏ, tạo thành một lớp sương mù trên bề mặt. Cô khoanh tay dựa vào cột, nhìn đến nhìn đến xuất thần. Đây là khúc nhạc dạo đầu của cơn bão, bão năm nay đến sớm một cách đặc biệt.
Cánh cổng sắt từ từ lùi sang hai bên.
Một chiếc taxi màu xanh lá cây đi vào.
Diệp Cẩn mở to mắt, đứng thẳng dậy.
Một bóng dáng gầy gò bước ra khỏi xe. Cả người cậu ướt sũng, ôm chiếc cặp sách trong ngực rất chặt, gần như là không còn tỉnh táo bình thường.
"Dì Giả!" Diệp Cẩn biến sắc, dì Giả nghe cô gọi liền chạy ra, vừa nhìn thấy liền hoảng hốt, vội vàng ra lệnh người làm đi chuẩn bị khăn mặt và canh gừng.
"Sao vậy? Sao lại thành thế này?" Diệp Cẩn kéo cậu vào phòng, nhận lấy khăn mặt người giúp việc đưa tới, quấn lên cho cậu.
Diệp Khai như mất đi tri giác.
Diệp Cẩn lau tóc, mặt, cánh tay cho cậu: "Nghe mommy nói em bị sốt ở Mỹ mà? Sao còn chạy ra ngoài hứng mưa? Chú Lục cũng thật là, làm gì mà không đi đón em vậy chứ?"
Cô từ từ nhận ra Diệp Khai đang run rẩy. Rất nhẹ, rất khẽ, như là run rẩy từ xương tủy chui ra ngoài.
Động tác trên tay chậm lại, Diệp Cẩn ra hiệu bằng mắt, người giúp việc tự giác lui ra ngoài. Cô dùng khăn ôm lấy Diệp Khai, điềm nhiên dẫn cậu vào thang máy: "Đi lên tắm nước nóng nhé?"
Diệp Khai không trả lời, trong mắt cậu cũng không hề có tiêu điểm tập trung hay sắc thái gì. Diệp Cẩn cầm lấy bàn tay thon gầy lạnh lẽo của cậu: "Bảo Bảo?"
Có lẽ là hai chữ "Bảo Bảo" này đã kích động đến cậu, hoặc cũng có thể là do Diệp Cẩn vừa chạm vào chiếc đồng hồ Breguet trên cổ tay mình, ánh mắt Diệp Khai thoáng động, như thể vừa bị một lưỡi dao sắc bén đánh thức khỏi khung cảnh trắng xóa trong mơ. Đôi môi nhợt nhạt của cậu mấp máy, nói một cách yếu ớt: "Trần Hựu Hàm nói chia tay với em."
Thang máy dừng lại ở tầng ba.
"Chúng em chia tay rồi."
"Chúng em chia tay rồi."
Ngơ ngác mà lặp lại hai lần, tay Diệp Cẩn bị cậu siết đến đau. Ánh mắt Diệp Khai vô ý lướt qua mặt cô, trước mắt xuất hiện hành lang cửa trước quen thuộc, nó trống rỗng, như là đang lắc lư, xuất hiện bóng chồng trước mắt cậu, tinh thần cậu rung lên, thả Diệp Cẩn ra, lảo đảo chậm rãi bước về phía phòng ngủ.
"Là đang mơ. Đúng vậy, đây là một giấc mơ. Mình đang bị lệch múi giờ mà thôi. . . chỉ là lệch múi giờ thôi. . ."
Cửa kính bị đẩy ra, cậu loạng choạng nghiêng ngả rồi tự vấp ngã. Bịch! một tiếng, cả người quỳ rạp xuống đất.
"Tiểu Khai!" Trong lòng Diệp Cẩn run lên, bước chân lộn xộn chạy về phía cậu.
Diệp Khai quỳ bên cửa, đầu gối bị xước da, nhưng cậu vẫn như không có cảm giác gì. Vẫn chỉ quỳ ở đó. Lách tách. Một giọt nước rơi xuống sàn gỗ thật. Sau đó liền không thể kìm chế nữa. Nước mắt cứ thế mà liên tiếp rơi xuống, toàn bộ tầng ba yên tĩnh không có một âm thanh nào vang lên, ngay cả tiếng nức nở Diệp Khai cũng không phát ra, chỉ cứ thế mà rơi nước mắt không ngừng.
"Tiểu Khai, nhìn chị này, nghe chị nói đây, Trần Hựu Hàm không đáng đâu --" Diệp Cẩn nắm lấy đôi vai run rẩy của cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện nước mắt đã đọng đầy trên chiếc cằm đã gầy nhọn đi của cậu. Cô nghẹn ngào một hồi rồi mới tiếp tục nói: "Chia tay thì chia tay, không sao hết, hắn ta không xứng để em phải thế này --"
"Không, không phải đâu chị ơi, tất cả đều là lỗi của em, đều là lỗi của em thật đấy. . . Chị có biết GC đã có chuyện rồi không?" Diệp Khai đột nhiên nắm chặt cô: "Chị biết GC đã có chuyện đúng không? Em chưa từng quan tâm đến, ngay cả một câu cũng không thèm đếm xỉa, ngày nào em cũng chỉ biết nói với anh ấy mấy chuyện của mình, em than phiền oán trách anh ấy không ở cùng với em, không để ý tới em, em cứ mãi tùy hứng liền đi đấy quấy rầy anh ấy -- Em có phải đã quá trẻ con không? Em có thể sửa mà, hiện giờ em biết rồi, em có thể thay đổi. . . " Cậu bỗng phấn chấn lại, lung tung gạt đi nước mắt: "Hựu Hàm ca ca chắc chỉ đang dọa em chút thôi, chỉ cần em sửa sai anh ấy sẽ không chia tay với em đâu, hiện giờ em đã hiểu rồi, em sẽ thay đổi ngay lập tức -- "
"Tiểu Khai!"
Diệp Khai bị cô quát đến mức thoáng run lên, cậu mờ mịt nhìn Diệp Cẩn với đôi mắt ngấn lệ.
"Không phải lỗi của em, em không làm sai gì cả," Mắt Diệp Cẩn đỏ hoe nhìn chằm chằm cậu: "Em lúc đó đang chuẩn bị thi mà, sao có thời gian mà xem tin tức? Dù cho em có biết thì sao? Em có thể giúp được gì cho hắn ta? Trần Hựu Hàm chia tay em không phải lỗi của em, là vấn đề của hắn, là hắn không xứng, hắn tự mình từ bỏ -- "
"Chị đang nói gì vậy? Sao anh ấy có thể từ bỏ em được?" Diệp Khai vừa khóc vừa cười "Em nói cho chị nghe một bí mật nhé, chúng em đã quyết định sẽ kết hôn từ lâu rồi. Chị có biết sinh nhật em năm ngoái anh ấy tặng cho em thứ gì không? Để em lấy cho chị xem --" cậu đột nhiên hăng hái trở lại, cố gắng đứng dậy. Vì đứng dậy quá nhanh, đầu gối bị cọ xước nhói lên, cậu nhíu mày lảo đảo một trận rồi không do dự mà chạy đến phòng chứa đồ. Ở sâu trong tủ chứa đồ của cậu, viên sapphire lấp lánh chói sáng.
Cậu mở chiếc hộp ra trước mặt Diệp Cẩn như là hiến vật quý: "Chúng em đã nói rất nhiều lần rồi, cả hai sẽ luôn ở bên nhau, chúng em sẽ đi sang nước ngoài kết hôn, anh ấy sẽ đặt em vào trong viễn cảnh tương lai của anh ấy. . ." Con mắt như bị kim châm mà co lại, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, cậu rất nặng mà thở ra, chậm rãi nói: "Là do em không ngoan, em gây trở ngại cho anh ấy, chị, giờ em đi ngủ đây, khi nào thức dậy em sẽ đi tìm anh ấy ngay. . ."
"Tiểu Khai!" Diệp Cẩn sụp đổ mà ôm lấy cậu, "Em yêu hắn đến vậy sao. . . Em thử nghĩ về ông nội. . . nghĩ đến ba mẹ đi em. . . Em vẫn còn rất nhỏ, hai người không thể, không thể đâu. . ."
Diệp Khai cứng đờ, ánh mắt trống rỗng, bình tĩnh nhìn cô, dùng giọng điệu mơ màng hỏi: "Chị ơi, không phải chị cũng ủng hộ em sao?"
Diệp Cẩn lau nước mắt, "Chị --" âm cuối kết thúc vội vàng, mắt cô đột nhiên trợn to, kinh hãi nhìn Cù Gia đứng ở cửa.
Cù Gia vịn khung cửa, trong tay nắm chặt mấy tấm ảnh.
"Diệp Cẩn, " Bà dùng hết sức để giữ bình tĩnh mà hỏi, "Ai với ai không thể."
"Mommy." Diệp Cẩn dùng sức mà nuốt khan, "Chúng con, chúng con..."
Cơ thể Diệp Khai cứng đờ. Cậu nhắm hai mắt lại. Thật kỳ lạ, sao bỗng nhiên lại nhiều chuyện như vậy? Từng chuyện, từng chuyện một vội vàng đuổi đến cậu, muốn xé nát tất cả những ngây thơ và may mắn của cậu trong vòng một tuần sau khi cậu thi đại học xong.
Hầu kết lăn lăn, trong lòng có một loại cảm giác chết chóc yên bình.
"Mẹ ơi, là con và Trần Hựu Hàm." Diệp Khai xoay người. Đối mặt với vẻ mặt lạnh lẽo của Cù Gia, cậu mấp máy môi, giọng điệu rất bình tĩnh nói: "Là con và Hựu Hàm ca ca, chúng con đã ở bên nhau được một năm rưỡi."
Cù Gia lảo đảo một trận, ảnh chụp trong tay rơi trên mặt đất. Diệp Khai nhìn lướt qua, là cảnh cậu và Trần Hựu Hàm đang hôn nhau. Những ngón tay buông thõng bên hông cậu căng thẳng co quắp, cậu quay sang nhìn Diệp Cẩn: "Chị lừa em."
Sắc mặt Diệp Cẩn tái mét lại, nhìn thấy sự bình tĩnh tuyệt vọng trong mắt Diệp Khai: "Diệp Cẩn, thì ra chị lừa em."
Cù Gia không nghe nổi nữa, bà khó khăn quay người, đỡ tường nhắm mắt để ổn định lại chính mình một hồi: "Tiểu Khai, con đi ngủ một chút đi, tối nay mommy sẽ đến tìm con sau. Diệp Cẩn, con qua đây."
Cánh cửa bị đẩy mạnh, tất cả mọi người đã đi hết, mưa lớn vẫn còn tiếp tục, nhìn qua cửa sổ cũng chẳng thể nhìn rõ bất cứ cái gì. Diệp Khai dựa vào tường, từ từ ngồi xuống, nhặt lên những bức ảnh bị Diệp Cẩn thuê người chụp lén. Ngón tay chậm rãi vuốt ve gương mặt Trần Hựu Hàm đang hôn má mình, cậu ấn mở khung chat, đưa điện thoại lên bên miệng: "Em comeout rồi, mình đừng chia tay có được không anh?"
Tin nhắn không gửi được.
Trần Hựu Hàm đã xóa kết bạn rồi.
Diệp Khai đi tắm, ngơ ngác đứng dưới vòi nước. Nước nóng chảy qua vết thương, lúc đầu vốn đau không chịu được, dần dần lại có vẻ có thể chịu đựng được, cuối cùng, thậm chí cậu còn cảm thấy nghiện. Khi cậu khuỵu gối và duỗi thẳng chân, vết thương sẽ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ ở mức độ khác nhau, cậu ngồi dưới mặt đất, xé rách da mình dưới dòng nước đang xối xuống, trên mặt không có biểu cảm gì.
Viên sapphire bị ném đường hoàng trên ngăn tủ. Cậu để trần, cầm nó đi cất trước.
Đầu tiên phải lau thật kỹ bề mặt bằng vải nhung lông chồn, sau đó cẩn thận nhét vào hộp trang sức được lót lông nhung thiên nga. Bên ngoài vỏ hộp có dính một ít bụi bặm, phải dùng một chiếc chổi nhỏ mềm để quét nhẹ, loại bỏ những bụi bặm đáng ghét đó. Cuối cùng là trân trọng đặt nó vào nơi sâu nhất trong tủ. Nơi đó nhiệt độ và độ ẩm ổn định, có rất nhiều những chiếc đồng hồ quý giá, không còn sản xuất nữa, thuộc phiên bản giới hạn. Nhưng tất cả đều kém hơn nó. Dưới ánh đèn pha lê, thân ảnh gầy gò nhưng khỏe mạnh của thiếu niên, bất động thanh sắc che đậy sự sụp đổ đến nơi bên trong.
Diệp Khai thay quần áo, đi gặp mặt Cù Gia.
Cù Gia không ở trong phòng khách, cũng không ở trên tầng hai. Có lẽ bà đang tầng , ở chỗ của Diệp Cẩn. Cậu như một bóng ma, lang thang chao đảo từng tầng lại từng tầng trong biệt thự. Cậu đi qua lối vào trên tầng bốn, khứu giác tràn ngập hương hoa. Diệp Cẩn thích hoa, tất cả bình cổ đều lấy ra để cắm vào những đóa hồng Austin mới cắt. Cậu đi qua phòng khách, nghe thấy trong phòng hoa truyền đến tiếng trò chuyện mơ hồ.
". . . Mọi chuyện là như vậy, đều đã giải quyết xong rồi, mẹ đừng đi kích động đến thằng bé nữa."
"Chuyện tỷ sao mẹ không biết?"
"Mẹ đang bận chuyện trong trường mà, ông nội vốn đã đồng ý rồi, con cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi . . . Mommy, mẹ cứ coi như là không biết gì đi, bên ông nội con đã xua đi chuyện này rồi."
Trong phòng yên tĩnh một hồi, rồi giọng nói của Cù Gia lại vang lên: "Đáng lẽ con nên nói cho mẹ biết chuyện này."
Diệp Cẩn dùng hết bản lĩnh để xoa dịu làm nhạt đi tính nghiêm trọng của sự việc: "Mommy, Tiểu Khai còn nhỏ như vậy, thằng bé đâu có hiểu chuyện gì, mẹ đừng quá nghiêm khắc với em nó. Thằng bé chưa từng yêu ai, Trần Hựu Hàm lại phong lưu như vậy, có thể chỉ là nhất thời hiểu nhầm tình cảm của mình mà thôi, sau này yêu thêm mấy người nữa là được rồi. Dù sao Trần Hựu Hàm cũng sẽ không gặp lại Tiểu Khai, mẹ hãy bình tĩnh, bớt giận lại đi mà."
"Trần Hựu Hàm không đáng tin." Cù Gia cười lạnh một tiếng, "Nếu hắn có chút đạo đức nhân phẩm thì cũng sẽ không làm ra loại chuyện này!"
Diệp Cẩn dỗ dành phụ họa nói: "Vâng, hắn ta không đáng tin, nhưng mẹ phải tin con, thật sự hắn sẽ không đến gặp Tiểu Khai nữa đâu, tỷ và Tiểu Khai, con đã để cho hắn tự lựa chọn. Mommy, nhân phẩm Trần Hựu Hàm dù có thấp kém đến đâu, thì hắn cũng là một tên đàn ông rất cao ngạo, sẽ không da mặt dày đến thế -- "
"Mọi người đang nói gì vậy?" Diệp Khai dựa khung cửa, vô thức dùng ngón tay cào tường, ánh mắt phảng phất như vừa chạm vào liền tan ra lần lượt lướt qua khuôn mặt của Diệp Cẩn và Cù Gia: " tỷ gì cơ? Để anh ấy chọn cái gì?. . ." Mấy ngày nay cậu đều tìm kiếm trong vô vọng những tin tức có liên quan đến GC, "Ai cho Hựu Hàm ca ca tỷ?"
Diệp Cẩn im lặng, hai mắt chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Khai.
"Không có gì, " Cù Gia lên tiếng, có ý đuổi người: "Con ngủ một giấc đi."
"Con có chuyện muốn nói." Diệp Khai giống như không nghe thấy, tự mình bước vào trong phòng hoa, ngồi xuống ghế sô pha.
Diệp Cẩn dường như đã đoán được cậu định nói gì, cô biến sắc, sốt ruột ngắt lời cậu: "Tiểu Khai! Em nghe lời chút đi."
Diệp Khai dừng một chút, rũ mắt trấn tĩnh một lúc rồi mới lại nhìn Cù Gia, khi nước đã đến chân thế này, ấy vậy mà lại không sợ hãi đến thế: "Mẹ ơi, con thích Hựu Hàm ca ca, chính là tình yêu ạ, không hề có hiểu lầm, cũng không có lừa dối. Không chỉ có mình con yêu anh ấy, con cũng chắc chắn rằng anh ấy có yêu con, đợi đến khi đủ tuổi lết hôn hợp pháp chúng con sẽ ra nước ngoài đăng ký kết hôn ngay."
Cù Gia siết chặt tay vịn ghế sô pha, khóe miệng căng cứng mím chặt, nhìn cậu thật sâu: "Diệp Khai, mẹ cho con một cơ hội, tốt hơn hết là con nên rút lại ngay những lời nói không biết xấu hổ này vĩnh viễn đi."
Diệp Khai dừng một chút, giống như không nghe thấy lời đe dọa của bà, cố chấp nói: "Con nhất định sẽ thi dỗ Thanh Hoa, mẹ đã đồng ý với con rồi mà mẹ, đoạn ghi âm vẫn còn đó. Con muốn ở bên Trần Hựu Hàm, chẳng có ai có thể ngăn cản được đâu."
Căn phòng còn yên tĩnh hơn cả lúc trước.
Yên tĩnh giống như đã chết lặng.
Bốp!
Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, bàn tay đang giơ lên của Cù Gia không khỏi phát run, bị Diệp Cẩn gắt gao giữ chặt lại.
Năm dấu tay đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt trắng nõn, Diệp Khai bị đánh đến mức lệch mặt sang một bên, tóc mái cậu rũ xuống, che đi đôi mắt lạnh nhạt thiếu sức sống của cậu.
Cù Gia hít sâu một hơi: "Bảo Bảo, mẹ nuôi con mười chín năm, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến có một ngày con sẽ nói với mẹ những lời này. Con năm nay . Trần Hựu Hàm , hai người yêu nhau thế nào? Hắn ta có gì để xứng với con? Ngày hôm nay, phàm là con đổi một người bạn trai khác đến đây đường đường chính chính nói với mẹ rằng con thích đàn ông, mẹ cũng sẽ không đánh con!"
"Con không biết mình có thích đàn ông hay không, con chỉ biết là mình thích Trần Hựu Hàm."
Đầu Cù Gia như ong lên, ba chữ "Trần Hựu Hàm" này cứ như là một lời nguyền rủa, huyết khí bà dâng lên, dùng sức nhắm mắt lại, túm lấy cánh tay của Diệp Cẩn, "Bảo Bảo, là tuổi đấy, hai người cách nhau những tuổi! Hắn ta đã ngủ với bao nhiêu người? Lại yêu bao nhiêu lần? Tại sao con lại để ý đến người như hắn?!"
"Anh ấy chỉ yêu mình con." Mặt Diệp Khai sưng tấy lên. Không biết là vì sao, khi chuyện đến bước này rồi, cậu lại có một loại cảm giác hủy diệt nhẹ nhàng vui vẻ. Lúc trước cậu sợ Cù Gia như thế, tất cả mọi hành vi đều dựa theo tiêu chuẩn kỳ vọng cao nhất của bà mà làm, mà bây giờ cậu lại hoàn toàn xé rách ra một mặt phản nghịch nhất của mình trước mặt bà.
Khóe môi nhếch lên, Diệp Khai lạnh nhạt mỉm cười, lấy một loại lễ phép gần như tàn nhẫn hỏi: "Anh ấy ngủ với cả trăm người thì sao chứ, chẳng lẽ con cũng phải ngủ với cả trăm người mới có thể xứng đôi với anh ấy sao?"
"Diệp Khai!" Diệp Cẩn kinh hoàng nhìn cậu, "Em im đi!"
Cù Gia hoàn toàn không đứng vững được nữa, ánh mắt bà vừa sợ hãi vừa tức giận: "Ý của con là gì?"
"Chúng, con, lên, giường, rồi." Lưng Diệp Khai thẳng tắp, nhìn thẳng vào mắt bà nói từng chữ một: "Chính là loại ngủ kia đấy."
Cù Gia nhìn cậu chằm chằm, móng tay sắc nhọn của bà gần như cào xước cánh tay mịn màng của Diệp Cẩn. Một lúc lâu sau, bà phát ra một tiếng cười lạnh kỳ quái từ trong cổ họng: "Được lắm, ngủ rồi, ngủ rồi cơ đấy, được lắm, Diệp Cẩn, nói đi, nói cho em trai bảo bối của con, nói cho nó biết Trần Hựu Hàm rốt cuộc đã làm gì!"
Ánh mắt Diệp Khai bình tĩnh chuyển qua nhìn Diệp Cẩn. Đó là một cái nhìn đã bị tổn thương, hoàn toàn mất đi sự tin tưởng.
"Chị nói đi."
Cô há to miệng, ánh mắt né tránh một chút khỏi cái nhìn trực tiếp của cậu.
Cù Gia lớn tiếng quát: "Nói đi!"
Hai vai bị dọa đến mức run lên một chút, dáng vẻ kiêu ngạo của đại tiểu thư đã hoàn toàn biến mất, Diệp Cẩn kiên trì giảng hòa: "Đừng nói nữa, cũng không cần làm ầm lên như vậy, mọi chuyện đều đã qua rồi, mọi người tỉnh táo lại đi, có được không? Tiểu Khai em đừng nói gì nữa, đừng chọc giận mommy -- "
"Trần Hựu Hàm, vì tỷ đã đồng ý sẽ mãi mãi không gặp lại con nữa." Cù Gia lạnh như băng mà nói, mắt bà trừng lớn đến mức như sắp rách đến nơi, cố gắng không để mình rơi lệ, "Bảo Bảo, đây chính là tình yêu của con, đây chính là Trần Hựu Hàm mà con cho rằng hắn yêu mình đấy."
Diệp Khai lau mặt, hốc mắt đỏ lên: "Diệp Cẩn, chị, có phải chị cầm hình chụp lén mang đến uy hiếp anh ấy, rồi lại bắt anh ấy chọn giữa em và tỷ, có phải vậy không?"
Diệp Cẩn không trả lời.
Diệp Khai cười lạnh một tiếng: "Dùng tỷ để làm khó anh ấy, sao vậy, nhà họ Diệp không chơi nổi có đúng hay không?" Cậu vừa nói vừa đưa tay lên quệt má, nước mắt lưng tròng.
"Con không trách anh ấy, đổi lại là con thì con cũng sẽ chọn như vậy." Cậu nắm chặt tay, cơ thể căng cứng: "Đúng vậy, nếu có một ngày nhà họ Diệp gặp nạn, con cũng sẽ chọn như thế. Người tồi tệ không phải là anh ấy, mà chính là các người. Người đáng thương không phải là con, đáng thương cũng chính là các người. Các người căn bản không hiểu được. . ."
Cậu thậm chí còn mỉm cười.
"Con thấy rất vui, thì ra không phải anh ấy muốn chia tay với con, thì ra anh ấy bị các người ép. Anh ấy không trách con, cũng không phải không yêu con, con quả thật rất vui, Diệp Cẩn, không, con phải cám ơn mommy, cảm ơn mẹ đã nói cho con biết." Cậu nhếch khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt đến tột cùng: "Nếu như mẹ không nói cho con biết, con còn tưởng rằng Hựu Hàm ca ca ghét con rồi."
Không một ai dám lên tiếng, tất cả đều nhận thấy cậu đang không bình thường.
Diệp Khai không nhận ra ánh mắt thương hại, sợ hãi, lo lắng của hai người kia, cậu thì thầm nói nhỏ: " tỷ, con thật có giá trị."
Nhưng sự bình tĩnh của cậu rốt cuộc vẫn rất non nớt. Đôi môi đang run rẩy mím chặt đã phản bội cậu, nước mắt mãnh liệt khống chế không nổi cũng phản bội lại cậu, sắc mặt cậu tái nhớt, mãnh mẽ lặp lại: "Con không trách anh ấy."
"Con không trách anh ấy."
Móng tay bấu vào lòng bàn tay.
"Con không trách anh ấy."
Xương ngón tay căng ra đến mức trắng bệch.
"Con không trách anh ấy."
Trái tim co rút đến gần như ngạt thở
"Con không. . ." Câu nói bởi vì bờ môi run rẩy mà gần như tan vỡ, hốc mắt bị nước mắt dâng đầy, thế giới, người nhà, cơn mưa ngoài cửa sổ, hết thảy đều rất mơ hồ. Cậu không có phương hướng mà nhìn Diệp Cẩn, nhìn Cù Gia, nhìn chiếc ghế sofa xinh đẹp kiểu Mỹ trong phòng hoa, những lọ hoa rực rỡ sắc màu, rốt cuộc cũng sụp đổ khóc thành tiếng.
__________________________
Đọc đến thể hiểu được vì sao THH lại nói chia tay, dù DK cũng rất lý trí, em ấy hiểu được cho hắn, nhưng có lẽ như Diệp Cẩn đã nói đấy, THH dù có vô đạo đức thế nào thì hắn cũng vốn rất cao ngạo, người vừa có tiền, có quyền, lại còn phong lưu, có nhan sắc như hắn. Sao có thể vì hạ mình đổi DK lấy tỷ rồi lại bội ước mà quay lại với em ấy. Bản thân hắn cũng cảm thấy mình không còn xứng với DK nữa rồi thì sao có thể ở bên em ấy nữa.