Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

chương 79

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Lần này Trần Hựu Hàm không lùi lại, và Diệp Khai cũng không đẩy hắn ra.

Họ hôn nhau giữa trời xanh mây trắng, giữa không gian rộng lớn trải dài mấy cây số, giữa trời đất vô tận, chỉ có một người chăn nuôi gia súc đang nhìn họ một cách kỳ lạ.

Tiếng gió dưới khoảng trời trong vắt quang đãng này không phải tiếng nức nở nghẹn ngào, mà như là một bài hát của nơi viễn phương nào đó.

Ánh mặt trời chiếu lên người nóng rẫy, Diệp Khai bị hôn đến mức toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hai chân thì mềm nhũn run rẩy không đứng vững, chỉ có thể dùng sức mà níu lấy vai Trần Hựu Hàm. Trần Hựu Hàm đỡ lấy eo cậu, giữ chặt sau gáy cậu, càng ôm càng chặt, gần như một siết đau Diệp Khai. Lòng tham chiếm hữu bá đạo khó mà giải tỏa được tràn ra trong hơi thở của hai người, hơi thở của Diệp Khai càng lúc càng gấp gáp, đầu lưỡi đã bị liếʍ ʍúŧ đến run lên. Cậu cảm giác được vị ngọt thấm sâu vào tận trong linh hồn từ nụ hôn.

"Em chủ động như thế làm gì? Hả?" Trần Hựu Hàm dùng ngón tay cái vén ra tóc mái của cậu, ngón tay hắn mơn trớn gương mặt, hai bên tóc mai Diệp Khai, vừa thở dốc vừa hôn lên má cậu, hỏi: "Không phải em muốn ở bên hắn ta cả đời sao?"

Diệp Khai bị hắn ép phải ngẩng đầu lên, cậu mấp máy môi, vừa định nói chuyện thì Trần Hựu Hàm đã không nói lời nào mà chặn miệng cậu lại.

Lần này hắn không cho cậu có cơ hội đáp lại, hắn xâm lăng môi lưỡi Diệp Khai không chút lưu tình.

Diệp Khai "Ưm" một tiếng, Trần Hựu Hàm buông cậu ra, siết chặt vòng eo mềm mại của cậu, bàn tay hắn đỡ phía sau lưng cậu, ánh mắt mang theo sự xâm lược mạnh mẽ mà nhìn thẳng vào đôi mắt bị hôn đến ướŧ áŧ của Diệp Khai: "Không phải em hận anh à? Sao còn tới đây tìm anh làm gì? Em nhất quyết không buông tha cho anh, muốn nhìn thấy anh cả đời này đều vì em mà hồn bay phách lạc, lo được lo mất có phải không?"

"Anh -- "

Trần Hựu Hàm không cho cậu cơ hội để lên tiếng, hắn lại một lần nữa mút lấy đôi môi cậu.

Diệp Khai dùng đầu lưỡi đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn quấn quýt triền miên lại.

"Bảo Bảo, em thay đổi thật rồi." Giọng nói trầm thấp vang bên tai, kèm theo tiếng thở dốc nóng rực: "Ngay cả anh cũng không hiểu được em nữa rồi."

Cánh môi ướŧ áŧ khẽ khàng cọ lên dái tai, Diệp Khai không nhịn được mà rùng mình một cái.

Cậu vẫn nhạy cảm như vậy. Nhạy cảm đến nỗi làm cho Trần Hựu Hàm vừa thở dốc vừa bật cười.

Diệp Khai ôm lấy hắn, trò lừa bịp sứt sẹo của cậu còn chưa nghĩ ra cách nào để làm cho trọn vẹn, ngón tay Trần Hựu Hàm đã đặt lên môi cậu: "Suỵt, tha mạng cho anh lần này đi, để cho trái tim anh đập chậm lại một chút."

Hắn sợ Diệp Khai nói năng chua ngoa. Trái tim này của mình là mềm hay là cứng, Trần Hựu Hàm cũng không biết là thế nào, chỉ biết rằng nếu Diệp Khai nếu như lại nói "nhận nhầm người" thêm một lần nữa, trái tim đã bị đâm trăm ngàn lỗ hổng của hắn có lẽ sẽ không thể đập tiếp nữa mất.

"Ít nhất," Trần Hựu Hàm trầm mặc chừng một giây, "Ít nhất là hiện giờ anh không khiến em cảm thấy đau khổ, có phải không."

Diệp Khai nhìn hắn chằm chằm, thật lâu sau mới khẽ gật đầu một cái.

Trong nháy mắt đó, cơ bắp căng cứng trên cơ thể Trần Hựu Hàm được thả lỏng, hắn đột nhiên kéo Diệp Khai vào lòng mình, đôi môi hắn áp lên tai Diệp Khai, gần như nỉ non mà nói: "Bảo Bảo, bảo bối, Tiểu Khai . . . Sao em lại có thể tha thứ cho anh như thế? Sao em lại tốt đẹp đến vậy?"

Diệp Khai ôm lại hắn, nhẹ nhàng mà ôm hắn. Chỉ là bên tai cậu nóng như thiêu như đốt.

Trần Hựu Hàm chỉ ôm cậu chừng hai giây liền buông tay, hắn xoay người lấy ra hộp thuốc lá với bật lửa trong túi. Hắn cúi đầu, tư thế đốt thuốc đã không còn nhẹ nhàng trôi chảy như bình thường, dáng vẻ khi cầm thuốc nhìn có vẻ gắng sức mà vội vàng, hai tay chụm lại đốt lửa cố gắng trấn tĩnh, nhưng vẫn đang phát run.

Khói thuốc bốc lên, hắn nhấp một hơi thật sâu, quay người đi về phía xa xa.

Hai năm, hắn như người bị mắc kẹt trong một đường hầm tối tăm, dù cho có mò mẫm thế nào, chống chọi với bóng tối, vách tường, chướng ngại vật trong hầm như thế nào đi nữa cũng không thể tìm được đường ra. Trên người hắn có vô vàn vết thương, hắn rã rời kiệt sức, hắn không thể tự cứu rỗi mình, càng không nói đến việc được cứu rỗi. Vào buổi tối biết rằng Diệp Khai coi mình là hiện thân đau khổ, một bức màn sắt kiên cố, vững chắc đã được hạ xuống vĩnh viễn, che khuất đi tất cả ánh sáng có thể có trong cuộc đời của hắn.

Bước chân vội vàng loạng choạng dần chậm lại, Trần Hựu Hàm nghẹn ngào dừng lại bên vệ đường. Diệp Khai thấy hắn ngẩng đầu, bàn tay đang kẹp thuốc áp lên trán, giống như đang hít thật sâu, thật chậm một hơi dưỡng khí quý giá cuối cùng.

Vốn từ vựng của hắn trong phút chốc trở nên thiếu thốn, chỉ còn lại bốn chữ "Cám ơn trời đất".

Diệp Khai không nhìn hắn nữa, cậu ngồi xuống ven đường, tiện tay hái một bông hoa nhỏ màu vàng có thân dài đang đung đưa trong gió.

Khi Trần Hựu Hàm quay trở lại, biểu cảm của hắn rất tự nhiên, như thế vừa rồi hắn chỉ là tùy tiện đi hít thở một chút cho thoáng. Diệp Khai vờ như không nhận thấy sự thất thố của hắn, nhẹ nhàng nói: "Hựu Hàm ca ca, em dạy anh đi xe máy nhé."

Trần Hựu Hàm bật cười: "Em tưởng anh không biết đi thật à?"

Diệp Khai bóp thân cây hoa, hỏi lại một cách nghi ngờ: "Anh biết?"

Trần Hựu Hàm cũng chững lại một giây, biết nghe lời phải mà nói: "Dĩ nhiên là không biết."

"Để em dạy anh! Anh qua đây đi!" Diệp Khai cong khóe môi, dùng hết sức để nâng chiếc xe máy dậy, để cho Trần Hựu Hàm ngồi phía trước.

Cặp chân dài của hắn bước qua thân xe một cách dễ dàng. Rồi cũng bởi vì chân quá dài mà hắn chỉ có thể khụy gối đứng nghiêng, một chân giẫm lên bàn đạp, một tay nắm chặt tay lái.

Diệp Khai liếc hắn một cái, kiên nhẫn nói: "Đây là chân ga, đây là phanh, vặn chỗ này để kiểm soát tốc độ..."

Trần Hựu Hàm cười mà như không nhìn cậu, với ánh mắt thâm trầm.

Mặt Diệp Khai đột nhiên đỏ bừng. Nói một cách công bằng thì hiện tại cậu có rất ít cơ hội để đỏ mặt.

"Sau đó thì sao?"

Cậu giấu đầu hở đuôi mà ho khan một tiếng: "Bên dưới là bộ chuyển số, đây là đồng hồ đo tốc độ, đây là đồng hồ đo lượng xăng. . ."

Cao nguyên giữa trưa rất nóng bức, Trần Hựu Hàm chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay bó sát, cơ cánh tay phồng lên, lộ ra cánh tay căng đầy, ngập tràn sức mạnh. Hắn lười biếng chống khủy tay đỡ cằm, nhìn Diệp Khai với vẻ động viên, trái tim Diệp Khai không hiểu sao càng lúc càng đập nhanh. Cậu ném chiếc mũ bảo hiểm cho Trần Hựu Hàm như chạy trốn: ". . . Đó, có vậy thôi."

Trần Hựu Hàm bật cười, giơ tay nắm chặt chiếc mũ bảo hiểm, liếc Diệp Khai một cái: "Em không lên sao?"

Trái tim của Diệp Khai sắp nhảy lên tận cổ họng đến nơi, tuyến phòng thủ làm bằng giấy đã sụp đổ từ lâu, cậu bị hắn quyến rũ đến mức đầu óc choáng váng, trong lòng thầm mắng Trần Hựu Hàm cả trăm lần, rồi mới lạnh lùng cao quý nói: "Không lên, em với anh còn chưa phải quan hệ có thể giao mạng sống cho nhau."

Trần Hựu Hàm vặn ga: "Không lên thật hả? Thầy giáo Tiểu Hoa dạy học qua loa thật đấy."

Diệp Khai bị hắn vặn vẹo không nói lên lời, đành phải miễn cưỡng vịn vai hắn trèo lên xe, dùng tư thế đội mũ bảo hiểm cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn nữa để biểu thị mong muốn được sống của mình. Trước khi Trần Hựu Hàm xuất phát, cậu nghi ngờ hỏi: ". . . Nếu lỡ mà có chuyện gì, anh chắc chắn sẽ cứu em trước, đúng không?"

Trần Hựu Hàm phớt lờ cậu, vặn ga, động cơ của chiếc xe máy rú lên một tiếng, như thể sắp lao đi như một cơn gió, nhưng nó lại đột nhiên dừng lại.

Diệp Khai hét lên "A' một tiếng, theo quán tính bị đẩy ra rồi lại đập mạnh vào lưng Trần Hựu Hàm.

". . ." Lồng ngực của cậu áp sát sau lưng hắn, cậu có đủ lý do để nghi ngờ đây hoàn toàn là do Trần Hựu Hàm cố ý!

Trần Hựu Hàm ho khan một tiếng: "Thầy giáo Tiểu Hoa?"

"Gì, gì hả?"

"Có đụng phải mũi không?"

Diệp Khai véo cơ bụng cường tráng của hắn một cái: "Anh quê mùa quá đấy!"

Trần Hựu Hàm bật cười suồng sã, chiếc xe Honda lại lao đi nhanh như chớp. Diệp Khai hét lên một lên nữa, ôm chặt eo Trần Hựu Hàm theo phản xạ.

"Nhanh quá rồi!" Cậu sợ hãi nhắm mắt lại.

Tiếng gió rít gào vụt qua tai, Trần Hựu Hàm lớn tiếng hỏi: "Gì cơ?"

"Em nói là -- QUÁ! NHANH! RỒI!!"

Tốc độ dần dần giảm xuống, cuối cùng Diệp Khai cũng mở mắt ra được. Những cánh đồng hai bên và những ngọn núi phía xa lướt nhanh về phía sau, để lại một mảnh xanh tươi bên khóe mắt.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một khúc cua gấp, cực kỳ không ổn với người mới học lái xe.

Trần Hựu Hàm nghiêng nghiêng đầu: "Làm sao để cua đây?"

"Chỉ. . . chỉ cần từ từ chuyển đầu xe. . . nhớ giảm tốc độ!"

Trần Hựu Hàm: "Anh chẳng nghe thấy gì cả."

Diệp Khai ghé lại gần hắn rồi lặp lại một lần. Trần Hựu Hàm: "Vẫn chẳng nghe thấy gì."

Diệp Khai không thể không siết chặt eo hắn, ngực cũng dán sát lên lưng hắn, cằm cậu đặt trên bờ vai rộng lớn của Trần Hựu Hàm, lớn tiếng nói từng chữ: "GIẢM -- TỐC -- ĐỘ!"

Lần này cuối cùng Trần Hựu Hàm cũng cười, nói: "Được thôi." Nhưng nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Hắn không những không giảm tốc độ mà còn nhỏ giọng nhắc nhở "Ôm chặt nhé" rồi đột ngột tăng tốc, sau đó liền lướt qua đoạn cua với tư thế và độ cung rất đẹp mắt. Diệp Khai chỉ cảm thấy choáng váng một hồi, adrenaline tăng vọt lên đến đỉnh điểm, cậu trợn mắt há hốc: "CMN, thế này mà anh bảo là không biết lái xe à?!"

Ngốc chết đi được.

Nửa giờ sau họ đến hồ nước trong vùng thung lũng kia.

Diệp Khai kinh hồn bạt vía, lúc xuống xe cảm thấy cực kỳ không chân thực, ngay cả chân cũng hơi mềm. Không phải do bị dọa sợ, mà là phản ứng sinh lý bình thường sau khi adrenaline tăng vọt, lần đầu tiên khi cậu trượt tuyết trên núi tuyến cũng có cảm giác này.

Nhưng mà dù sao cũng vẫn thấy mất mặt, thế nên liền trút hết tất cả sự tức giận của mình lên đầu Trần Hựu Hàm --

"Đồ lừa đảo!"

Trần Hựu Hàm luống cuống tay chân mà bắt lấy chiếc mũ bảo hiểm bị cậu ném qua, vừa cười nắc nẻ vừa nói xin lỗi.

Diệp Khai không thèm để ý đến hắn nữa, cậu tự mình đi về phía hồ nước với khuôn mặt lạnh lùng. Mới đi được mấy bước thì đã bị Trần Hựu Hàm níu tay, kéo vào lòng hắn, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai: "Thầy giáo Tiểu Hoa đừng giận mà, đều là nhờ em dạy giỏi đấy."

Diệp Khai muốn tránh ra, nhưng Trần Hựu Hàm lại giữ cậu lại, hắn chơi xấu giữa thanh thiên bạch nhất: "Đừng trốn, không là anh hôn em đấy."

Có lẽ đã trải qua muôn ngàn thử thách, Trần Hựu Hàm đã bước qua cái tuổi biết thẹn thùng chột dạ, tên đàn ông tuổi trưởng thành này rất dễ được đằng chân lân đằng đầu.

Diệp Khai cố gắng duy trì vở kịch sứt sẹo của mình: "Em vẫn chưa chia tay đâu. . ."

"Anh không tin." Trần Hựu Hàm nắm tay cậu đi về phía bên hồ.

Giữa khung cảnh non nước tươi đẹp, hết thảy mọi chuyện đều có thể trở nên nhẹ nhàng. Hắn hờ hững nói: "Tiểu Khai, em không cần phải gạt anh nữa, em không phải người như thế."

Diệp Khai chỉ có thể mạnh miệng: "Em chính là người như thế. Anh hoàn toàn chẳng hiểu gì về em, hiện giờ em chính là loại người như vậy đấy."

Trần Hựu Hàm dùng ánh mắt sắc bén, bình tĩnh hỏi ngược lại cậu: "Loại người nào?"

Diệp Khai khẽ vấp một cái: "Là loại sẽ bắt cá hai tay, vượt qua giới hạn, phản bội người yêu, tùy tiện hẹn cɦịƈɦ chơi đùa với người khác."

Khí chất của Diệp Khai vẫn sạch sẽ trong sáng như xưa, dáng dấp lại xinh đẹp ung dung như thế, khi cậu đứng trong không gian tự nhiên này, cậu giống như là sự tồn tại thuần khiết nhất. Khi cậu nói những lời này, chẳng khác nào để mặc cho một đóa Juliet bỗng dưng bị bùn bẩn bắn lên vậy. Trần Hựu Hàm nhíu mày, gay gắt nói: "Em im đi."

"Em chỉ nói thật thôi mà, anh không thấy vậy sao." Diệp Khai hất tay của hắn ra, trái tim đập loạn xạ, cố nghĩ ra một lý do nào đó để giải thích.

"Vậy là em đang chơi đùa với anh sao?" Trần Hựu Hàm không dám tin, hắn khó khăn lên tiếng sau một lúc trầm mặc.

"Đúng vậy, em chỉ đang chơi đùa với anh mà thôi." Diệp Khai gật gật đầu, tiện tay rút ra một lõi cỏ màu vàng nhạt: "Anh đã nói rồi mà, dù sao anh cũng không thể ở bên một người mãi. Em cũng vậy thôi mà, không được sao?"

Trần Hựu Hàm dừng bước, hắn lặng người nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Khai.

Áo thun màu trắng của Diệp Khai bị cơn gió bên hồ thổi bay lên, càng khiến cậu nhìn có vẻ gầy gò lẻ loi hơn bao giờ hết. Mái tóc đen tung bay, Diệp Khai xoay người, khuôn mặt cậu rất đẹp, vẻ mặt rất điềm tĩnh. Trong bối cảnh là hồ nước màu xanh lam trong vắt, cậu thực sự khiến người khác không thể rời mắt. Rồi Diệp Khai chợt mỉm cười, nụ cười ấy cứ như là gió xuân làm tan đi băng giá, vạn vật trong mắt Trần Hựu Hàm đều vì nó mà trở nên sinh động.

Diệp Khai cười nói: "Không chơi nổi sao? Hựu Hàm ca ca."

Giống như Mephistopheles thì thầm vào tai Faust.

Dùng trái táo tinh khiết nhất, ngọt lành nhất, cám dỗ người ta sa đọa.

Hơi thở Trần Hựu Hàm trở nên lạnh lẽo thâm trầm, hắn thực sự đã nổi giận -- mà không phải là đau lòng.

"Tiểu Khai, nếu em muốn làm tổn thương anh thì có hàng trăm cách trực tiếp hơn, đừng làm như vậy nữa."

Diệp Khai càng cười lơ đễnh hơn, cậu đi dọc theo con đường nhỏ bên hồ, nói: "Hựu Hàm ca ca, em vẫn còn tình cảm với anh, và anh cũng vẫn còn yêu em mà, chỉ là chơi một chút thôi, không có gì to tát hết."

Cậu tận mắt nhìn thấy sắc mặt Trần Hựu Hàm thay đổi, trong lòng như là bị ong đốt, đau đớn một cách vi diệu.

Tiếng gió thổi qua thung lũng rất êm tai, dường như mang theo tiếng vang vọng nhàn nhã.

Trần Hựu Hàm đi về phía cậu, lạnh lùng nói: "Em chia tay với Lucas đi, sau đó anh sẽ chơi với em đến cùng."

"Không được." Diệp Khai từ chối thẳng thừng, "Mối quan hệ của em và anh ấy rất nghiêm túc."

Trần Hựu Hàm nhìn cậu chăm chú: "Anh cũng sẽ nghiêm túc với em."

"Muộn rồi," Diệp Khai cười một tiếng ngọt ngào: "Em sợ anh, nhưng lại không thể quên anh được -- Hựu Hàm ca ca, cách duy nhất để xóa bỏ đau khổ chính là suиɠ sướиɠ. Em không cần anh phải nghiêm túc, dù sao anh cũng không thể nghiêm túc được. Em chỉ cần anh chơi đùa với em một chút mà thôi, bảy ngày, sau bảy ngày chúng ta liền đường ai nấy đi."

Cậu lấy giả làm thật, từng câu từng từ đều tương ứng với những gì Trần Hựu Hàm từng nói lúc trước.

Trần Hựu Hàm như bị một lưỡi đao vô hình nào đó đâm xuyên. Hắn chết lặng, đau đớn cũng bắt đầu không còn cảm thấy nữa, hắn đi đến bên người Diệp Khai, đưa tay cài lại cổ áo bị thổi đến lạnh lẽo của cậu: "Cài áo vào đi, đừng hứng gió nữa."

"Anh không đồng ý sao?"

"Anh không đồng ý."

Diệp Khai trấn định một chút. Cậu hoàn toàn không ngờ Trần Hựu Hàm lại có nguyên tắc khi đối mặt với mình như vậy, cậu khẽ nuốt nước bọt, ra vẻ bình tĩnh mà nói: "Lỡ đâu mình chơi giả thành thật, em cũng có thể chia tay với Lucas -- chẳng lẽ anh không muốn vậy sao?"

Trần Hựu Hàm liếc nhìn cậu: "Em coi tình cảm là thứ gì vậy?"

Con mẹ nó chứ.

Diệp Khai mặc áo khoác lên, gió quá lớn, cậu rũ mắt không dám nhìn Trần Hựu Hàm, cứ loay hoay mãi để kéo khóa áo.

Trần Hựu Hàm thở dài, cúi người xuống giúp cậu kéo khóa lên: "Em đừng học những thứ tệ hại đó của anh."

"Anh cũng chẳng phải là không nỡ buông tay em như lời anh nói." Diệp Khai đã dùng hết chiêu trò, ngay cả phép khích tướng cũng lôi ra dùng.

Trần Hựu Hàm nhìn Diệp Khai bằng vẻ mặt không chút thay đổi, đôi mắt sắc bén của hắn tối sầm lại, lúc này hắn thật sự đã nổi giận. Nếu có thể moi tim ra để chứng minh thì hắn đã làm từ lâu rồi. Nhưng khi nghĩ lại, trái tim lại cảm thấy đau đớn. Là chính hắn tạo nghiệt, cho dù hiện giờ có moi tim ra thật, có khi Diệp Khai cũng nghĩ rằng trái tim kia là giả.

"Bảo Bảo," Hắn không thể làm gì khác, bình tĩnh mà nhìn thẳng Diệp Khai: "Anh chơi đùa cùng em, nhưng chúng ta không thể lên giường."

Vành tai Diệp Khai thoáng cái đã đỏ bừng, cậu đẩy Trần Hựu Hàm ra --

"Ai muốn chơi trò gia đình mẫu giáo với anh chứ!"

Trần Hựu Hàm nén lửa giận, dùng sức siết mạnh cánh tay cậu: "Vậy nên đây là cách mà em đối xử với bản thân mình trong hai năm qua sao? Em tùy tiện tìm bạn cɦịƈɦ, tùy tiện lên giường với người khác?"

"Liên quan quái gì đến anh!" Diệp Khai tránh khỏi hắn, nhưng lại không phủ nhận lời hắn nói.

Trái tim Trần Hựu Hàm cứ chìm xuống rồi lại chìm xuống mãi, giờ phút này hắn hoàn toàn bị ném vào Địa Ngục Vô Gian. Hắn đột nhiên kéo Diệp Khai vào lòng, gần như là bóp lấy cánh tay cậu, dùng sức mà thốt ra từng chữ một: "Em thật sự đã trở thành thế này rồi ư."

"Đúng thì sao." Diệp Khai bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt hắn, ngay vào lúc cậu lên tiếng thừa nhận, Trần Hựu Hàm như bị một vật nặng cán qua, tất cả khí thế đều sụp đổ trong nháy mắt, ánh sáng trong mắt hắn như sao băng rơi xuống, rơi vào hố đen tối tăm không có mặt trời sâu trong vũ trụ.

Những cơn gió bỗng lặng thinh, cỏ cây um tùm, tiếng côn trùng kêu vang như hợp tấu, xa xa nơi chân trời có tiếng thác đổ ầm ầm trong khe núi.

Cánh tay Trần Hựu Hàm đang siết lấy tay Diệp Khai chợt buông lỏng, giống như sức lực trên người hắn đã tan biến hết. Diệp Khai sững sờ nhìn Trần Hựu Hàm, nhìn từ khi trên mặt hắn không có biểu cảm gì, sau đó, khóe môi hắn chậm chạp mấp máy, như là phải cố hết sức mới có thể nở một nụ cười cuối cùng với cậu. Nhưng nụ cười này quá thất bại, bởi vì trong lúc hắn đang cười, nước mắt đã trượt ra khỏi hốc mắt.

Trong lòng Diệp Khai đột nhiên nổi lên bi thương, còn chưa kịp phản ứng thì Trần Hựu Hàm đã ôm siết lấy cậu, khuôn mặt hắn yếu ớt vùi sâu vào bên cổ Diệp Khai.

"Bảo Bảo," Hắn khàn khàn mà tuyệt vọng nói, "Rốt cuộc anh đã làm gì với em thế này."

Diệp Khai mở to hai mắt nhìn, giờ phút này cậu đã mất đi hết tất cả thông minh và lý trí. Trong khung cảnh đẹp đẽ như vậy, một buổi chiều tốt lành thế này, dưới ánh nắng rực rỡ này, Trần Hựu Hàm ôm lấy cậu, nghẹn ngào khóc lên.

Một người cao lớn như hắn, ấy vậy mà lại ôm Diệp Khai như là người chết đuối ôm lấy khúc gỗ nổi duy nhất trong cuộc đời. Tiếng hắn nghẹn ngào trong lồng ngực, nghẹn ngào bên cổ Diệp Khai, nhưng bờ vai đang run rẩy lại nhanh chóng phản bội hắn. Diệp Khai nghe được tiếng nghẹn ngào của hắn, nghe được tiếng khóc của hắn, và cũng nghe được cả đau đớn của hắn.

Không, Diệp Khai hối hận rồi.

Một sự sợ hãi dâng lên, Diệp Khai đẩy Trần Hựu Hàm ra, vội vàng đến độ suýt nữa thì khóc lên.

"Không phải vậy, Hựu Hàm ca ca, không phải. . ."

Không phải vậy, em không bị anh tổn thương đến mức đó. Em đã học hành rất chăm chỉ, mỗi ngày đều trôi qua một cách nghiêm túc, em có rất nhiều người theo đuổi, muốn hẹn hò, muốn lên giường, tin nhắn làm quen cũng rất nhiều, nhưng em chưa từng đáp lại họ, cũng chưa từng lưỡng lự hay cân nhắc muốn thân thiết với họ, em vẫn tiếp tục nghiêm túc với tình cảm của mình, không hề qua loa cũng không tùy tiện chấp nhận người khác, em không hề tự sa ngã -- trừ việc uống rượu, trừ uống rất nhiều rượu ra thì em không hề làm bất cứ chuyện gì vô trách nhiệm với bản thân -- "Hựu Hàm ca ca, Hựu Hàm ca ca, anh đừng khóc, em không như vậy đâu, anh nghe em nói này, anh nghe em nói đã. . ."

Diệp Khai nghẹn ngào.

Chơi quá lố rồi.

Cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, phần bả vai chiếc áo phông đã bị ướt đẫm bởi nước mắt.

Cậu biết chứ, Trần Hựu Hàm hi vọng cậu có thể sống một cuộc đời nghiêm túc và tốt đẹp hơn bất cứ ai khác.

Hắn vì cuộc đời tốt đẹp đó của cậu mà có thể buông tay để cậu đi du học, sẵn sàng đặt tình yêu của họ vào một tương lai khó khăn, không thể dự đoán trước bên kia bờ đại dường, hắn chưa từng nghĩ sẽ cầm cố cậu lại, nếu như Diệp Khai muốn bay, thậm chí Trần Hựu Hàm còn nguyện ý làm bệ đỡ cuối cùng nâng đỡ cậu vỗ cánh.

. . . Cậu không nên chơi đùa với Trần Hựu Hàm như thế này.

Trần Hựu Hàm đẩy cậu ra, sải bước đi về phía trước.

"Trần Hựu Hàm!" Diệp Khai đuổi theo.

Trần Hựu Hàm giơ tay, hắn thở hổn hển, khàn giọng nói: "Em đừng tới đây."

"Em chỉ gạt anh thôi!" Diệp Khai mạnh mẽ hét lên, "Hựu Hàm ca ca, em chỉ nói vớ vẩn mà thôi! Thật đấy! Anh tin em đi!"

Trần Hựu Hàm không quay lại, bóng lưng hắn đờ đẫn lùi về phía sau, đi về phía sâu trong vạt cỏ ven hồ.

Diệp Khai nhìn hắn chằm chằm, hai mắt cậu dần đỏ lên, cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó hung hăng mà tát chính mình một cái.

Trần Hựu Hàm đứng bên hồ, châm một điếu thuốc cho mình trước khi tỉnh táo trở lại.

Hắn lặng lẽ hút hết điếu này đến điếu khác. Sự bình tĩnh của một người trưởng thành có thể trở lại rất nhanh chóng, nhưng thế giới sụp đổ của hắn vẫn là bừa bộn tàn lụi, đầu thừa đuôi thẹo như cũ.

Những cảnh tượng trong mười tám năm qua hiện lên trong đầu như một chiếc đèn kéo quân. Hắn nhớ tới dáng vẻ của Diệp Khai khi lần đầu tiên nhận được giấy khen, nhớ đến ánh mắt lấp lánh khi cậu nói về ước mơ của mình, dáng vẻ vô tư không buồn không lo khi trượt tuyết, nhớ lại những lần phát biểu vào tiệc sinh nhật của cậu, nhân cách, cuộc sống, tương lai . . . Diệp Khai đoan chính là thế, đơn thuần mà lớn lên suốt năm qua, tất cả mọi người đều dùng tình yêu để bao bọc lấy cậu, cậu có thể sống cả đời này một cách hoàn hảo như thế -- cậu vốn nên như vậy.

"ĐM." Hắn ném đầu mẩu thuốc lá đi, đôi mắt cứ tưởng đã bình tĩnh lại đỏ lên lần nữa, "ĐM!"

Điện thoại rung lên.

Hắn có thể lấy điện thoại ra hoàn toàn là nhờ vào ký ức cơ bắp đã hình thành nhiều năm.

Trên màn hình hiện lên tên của dì Từ, quản gia nhà họ Trần.

Hắn cúp máy.

Một phút sau, chiếc điện thoại lại rung lên lần nữa.

Trần Hựu Hàm hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc rồi trả lời điện thoại: "Alo."

"Thiếu gia, căn hộ bên Phồn Ninh. . ." Dì Từ là một người có thâm niên, đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, bà hiếm khi tỏ ra hoảng sợ trước mặt Trần Hựu Hàm, "Hình như đã bị trộm đột nhập."

"Dì báo cảnh sát đi."

"Hay cậu thử nhìn xem có thiếu thứ gì không trước đi đã?"

Trần Hựu Hàm cau mày: "Dì nói vậy là sao?"

"Mọi thứ trong phòng đều còn nguyên, chỉ mỗi giường trong phòng ngủ chính lại lộn xộn." Dì Từ khó khăn nói.

Trần Hựu Hàm biết ý bà là gì. Nếu thật sự mất thứ quý giá gì đó thì đều có giá trị hàng trăm nghìn. Nhân viên quét dọn không có năng lực phân biệt, mà dì Từ cũng không có quyền hạn này. Trần Hựu Hàm nói ngắn gọn: "Được, để con xem qua một chút."

Hắn lại châm thêm một điếu thuốc, ấn mở chế độ giám sát thông minh.

Các lối vào và lối ra, phòng làm việc, phòng sưu tầm đều có camera hoạt động /, nhân viên dọn vệ sinh cứ cách năm ngày sẽ đến quét dọn lần, lần trước không có vấn đề gì, cho nên hắn chỉ cần kiểm tra mấy ngày nay là được.

Ngày đầu tiên không có gì bất thường.

Ngày thứ hai không có gì bất thường.

Trần Hựu Hàm nhanh chóng kéo thanh tiến độ. Vào lúc này thì việc làm những chuyện máy móc thế này gần như là một sự cứu cánh. Hắn không hề để tâm suy nghĩ mà chỉ làm một cách vô thức.

Ngày thứ ba không có gì bất thường.

Hắn sắp tua nhanh đến cuối, sau đó cả người hắn chợt cứng đờ.

Mười phút sau.

Trần Hựu Hàm khóa màn hình điện thoại rồi cất vào túi áo, hắn nheo mắt, kẹp điếu thuốc trên tay mà đi về phía Diệp Khai với khí thế âm trầm.

Diệp Khai vì muốn xin lỗi mà đã bện cho hắn một vòng hoa, cỏ dại với hoa dại quấn thành một đống, Trần Hựu Hàm lạnh lùng liếc mắt, tay cậu vốn đã tàn, làm vòng hoa cũng thê thảm chẳng kém gì làm bánh gato.

"Hựu Hàm ca ca, em. . ." Cậu quyết định phải nhận lỗi một cách chân thành, nói ra mọi chuyện và không tiếp tục chơi nữa.

Bịch!

Cả người cậu bị Trần Hựu Hàm đẩy lên cây cổ thụ. Lá cây rơi rào rào trên đầu vai hai người, dọa cho mấy con chim sẻ bay tán loạn.

Diệp Khai bị đau mà kêu lên một tiếng, cố rặn ra vài giọt nước mắt cá sấu rồi nhìn chằm chằm Trần Hựu Hàm với đôi mắt ướt đẫm: "Anh hung dữ quá đi!"

Trần Hựu Hàm nắm lấy cằm cậu, trong mắt hắn trào lên những cảm xúc thâm trầm khó tả, rồi hắn lập tức bình tĩnh lại, nghiền ngẫm mà hung tợn nói: "Em muốn chơi có đúng không? Được, anh sẽ chơi với em, em tốt nhất nên tỉnh táo một lần để mà so xem kỹ thuật giường chiếu giữa anh với tên Lucas kia, xem xem ai có kỹ thuật tốt hơn."

Diệp Khai: ". . . Hả?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio