Trúc Mã Là Nam Thần

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Rosegi

Một trận này, đánh rất lâu.

Bàn tay thon dài sạch sẽ cuốn lên ống tay áo có chút hỗn độn, mu bàn tay trắng trẻo do va chạm mạnh nên hơi đỏ lên, Trần Dục Sâm nghiêng người tránh người đánh lén từ phía sau, khuôn mặt thanh lãnh trầm tĩnh, hơi hơi thở dốc.

Hứa đệ mất đà lao về phía trước, thuận thế rời khỏi cuộc chiến, Hứa Tam không đợi Hứa đệ đưa mắt ra hiệu đã vọt lên.

Không lâu sau, Hứa Tứ cũng lui xuống, Hứa Nhị vào thay.

Nhìn Trần Dục Sâm động tác càng ngày càng chậm lại, Hứa đệ và Hứa Tứ đang nghỉ ngơi lau mồ hôi biết đây là phản ứng tiết kiệm thể lực, không nhịn được toét miệng cười.

Không sai, trước đó anh em bọn họ đã bàn bạc đối sách rồi, Hứa Tứ và Hứa Tam đã thử và biết thân thủ của Trần Dục Sâm khác xa với bọn họ, người thông minh sẽ không bao giờ lấy điểm yếu của mình mà chống trọi với sở trường của người khác, ưu thế của bọn họ là số lượng thì đương nhiên phải phát huy ưu thế này đến tận cùng.

Đánh luân phiên lấy nhiều địch ít là tốt nhất.

Đột nhiên Hứa Tứ và Hứa đệ nghe thấy Hứa Tam "hự" một tiếng lui lại, cả người bao trùm hắc khí.

Hứa Tứ không nói gì liền lập tức bật dậy xông lên, Hứa đệ nhìn... tư thế của Hứa Tam, khóe miệng co rút, vô thức khép chân lại.

Là đàn ông...... Ai mà không hiểu cái nỗi đau đó chứ.

"Khụ, có sao không?" Hứa đệ nhìn Hứa Tam mặt đen sì, gãi gãi đầu hỏi một câu.

Dù sao Trần Dục Sâm cũng có chừng mực, xuống tay không nặng, Hứa Tam dần dần bình tĩnh lại, mắt đào hoa yếu ớt, "Sao anh có cảm giác cậu ta cố ý nhằm vào anh nhỉ?"

Hứa đệ nghĩ lại một màn ở trước cổng:......

"Xoạt" một tiếng, Hứa đệ thấy Trần Dục Sâm liên tục lui lại vài bước thì hai mắt sáng lên, bất chấp hậu quả như Hứa Tam, không biết động lực từ đâu tới mà lại lần nữa xông vào.

kế, quả nhiên là không thể đánh giá thấp sự thông thái của các cụ mà.

.........

Không lâu sau, mấy người đều thở phì phò nằm đầy đất.

"Có phục không?" Hứa đệ hừ một tiếng.

Trần Dục Sâm không trả lời câu đó mà chỉ nhàn nhạt nói, "Em qua rồi chứ?"

Hứa Đại là người đứng đầu mấy anh em Hứa gia, lúc này đương nhiên là anh nói chuyện.

Hứa Đại trầm mặc một lúc, ngồi dậy, sắc mặt nghiêm túc nói, "Đối xử tốt với con bé."

Nói xong, sắc mặt Hứa Đại đột nhiên chuyển thành sắc bén, hàn khí từ phía trên bức xuống. "Nếu có ngày cậu không tốt với con bé, anh em chúng tối sẽ liều mạng với cậu."

"Em sẽ." Trần Dục Sâm lại như không cảm giác được nguy hiểm, khuôn mặt bình tĩnh, giọng nói nhàn nhạt, anh đứng lên, dáng người cao lớn thẳng tắp, "Nhưng không phải là vì anh."

Anh sẽ chăm sóc cô, không phải bởi vì cái gì khác, chỉ bởi vì anh yêu cô.

Anh em Hứa gia đều không ngốc, đương nhiên nghe hiểu ý tứ này.

Mấy anh em nhìn nhau một cái, Hứa đệ uể oải đứng lên, ghét bỏ nhìn quần áo trên người mình, "Em đi tắm một cái đây".

Về phần Trần Dục Sâm, ai thèm quan tâm anh ta đi đâu tắm rửa.

"Bên cạnh là phòng cho khách, anh sẽ bảo người đưa quần áo cho cậu, đi tắm một cái đi." Hứa Đại nhìn anh một cái, ai nấy đều đã bình tĩnh trở lại.

"Vâng." Trần Dục Sâm chậm rãi cuốn tay áo lên, "Cảm ơn anh cả."

.........

Lãm Nguyệt tìm một cái cớ thoát thân, cha Hứa vừa buột miệng nói không đồng ý đã bị mẹ Hứa kéo lại, buồn bực đen mặt.

Lãm Nguyệt đi ra ngoài không bao xa thì nhìn thấy Trần Dục Sâm đang thong thả đi bộ về hướng phòng cho khách. Cô tỉ mỉ xem xét anh từ trên xuống dưới một vòng.

Ánh mắt rõ ràng như vậy Trần Dục Sâm đương nhiên là phát hiện ra, anh quay đầu lại về phía cô.

Lãm Nguyệt không có vì bị bắt gặp mà ngượng ngùng, tự nhiên theo anh đi vào phòng cho khách, đóng cửa, lúc này, cô mới nhìn rõ cái trán của Trần Dục Sâm, Lãm Nguyệt hơi nhíu mày, ấn anh ngồi xuống giơ tay chạm vào chỗ sưng đỏ trên trán anh, "Có đau không?"

"Có chút." Nghe ra Lãm Nguyệt đang đau lòng, ánh mắt anh hơi lay động, giống như trẻ con mà ôm lấy eo Lãm Nguyệt, tựa đầu vào bụng cô, rầu rĩ nói.

Người đàn ông bình thường vô cùng kiêu ngạo này bây giờ bị uất ức lại giống như trẻ con, ngoan ngoãn, nghe lời, dính người.

Phụ nữ ai cũng đều có lòng trắc ẩn thương hại kẻ yếu, suy nghĩ muốn dỗ dành anh trào ra, Lãm Nguyệt vuốt ve đầu anh, "Ngoan, không đau."

Người đàn ông hơi cứng người lại, sau đó ngoan ngoãn để cô vuốt ve đầu mình, cơ thể cũng chậm rãi thả lỏng.

"Buông ra trước, em giúp anh bôi thuốc được không?"

Hai cánh tay siết chặt eo cô, khuôn mặt anh vùi sâu vào lòng cô, nhìn không ra cảm xúc nơi đáy mắt, chỉ là trầm mặc không buông tay. "Anh muốn hôn."

"Bôi thuốc trước!" Lãm Nguyệt ấn ấn trán anh.

"Anh muốn hôn."

Lãm Nguyệt vừa đau lòng lại dở khóc dở cười, bình thường chưa bao giờ thấy Trần Dục Sâm làm nũng như vậy, thỏa hiệp nâng mặt anh lên hôn một cái.

Nụ hôn của cô nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, Trần Dục Sâm rất ngoan ngoãn phối hợp, nhưng khi Lãm Nguyệt muốn rút lui... thì đột nhiên anh chuyển từ bị động thành chủ động điên cuồng quấn quýt, Lãm Nguyệt có chút trầm mê, cánh tay Trần Dục Sâm yên lặng giữ chặt lấy eo cô...

Đến khi Lãm Nguyệt nhận ra thì cô đã nằm ở trên giường, Trần Dục Sâm đang đè ở trên người cô, ngực hơi phập phồng, hương vị mát lạnh bao phủ lấy cô, xung quanh tràn ngập hơi thở của anh.

Lãm Nguyệt không khỏi hơi tránh né.

Trần Dục Sâm lại không để cho cô trốn tránh, ngón tay thon dài dịu dàng nhưng không cho phép cự tuyệt luồn lách vào các kẽ ngón tay của cô, xen vào, mười ngón tay siết chặt.

"Chúng ta đính hôn được không?"

Ánh mắt bình thường vốn lãnh đạm của anh lúc này đã trở nên sâu hút như hai lốc xoáy, có thể hút đi hồn phách của người ta.

"Mẹ đồng ý", những nụ hôn tinh tế dày đặc của anh rơi xuống, "ông đồng ý", từ trán, "anh cả đồng ý", xuống đến khóe môi, "Cha cũng sắp rồi", đến chiếc cổ trắng nõn.

"Anh muốn cùng em, cả đời ở bên nhau."

Giống như con bướm, mềm mại mà rực rỡ khiến người ta say mê, Lãm Nguyệt hơi thở dốc, gật gật đầu. "Ừ."

Đáy mắt Trần Dục Sâm dường như có pháo hoa nở rộ, có gì đó cuồn cuộn trào ra, che lấp đi sự dịu dàng đang hiện hữu.

Đến khi bàn tay trước ngực khiến Lãm Nguyệt đột nhiên lấy lại tinh thần.

Chặn ngang đẩy anh ra, Lãm Nguyệt lôi kéo cổ áo bị kéo xuống một nửa của mình, sờ sờ gương mặt nóng bừng, sau đó buông tay, khụ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh, "Bôi thuốc."

Sao lại đột nhiên phát triển đến bước này chứ.

"Trên người anh có bị thương ở đâu không?"

Trần Dục Sâm mím môi, ánh mắt đen thẫm, nhìn cô chăm chú, không nói gì mà chỉ nhấc tay chậm rãi cởi từng nút áo.

Xương quai xanh gợi cảm dần dần lộ ra, động tác kia bình thường thì có vẻ từ tốn ưu nhã, nhưng vào giờ phút này chỉ khiến cho người ta có cảm giác nôn nóng, hận không thể trực tiếp xông lên giúp anh xé xuống.

Lãm Nguyệt chớp chớp mắt, khuôn mặt nóng bừng còn chưa kịp giảm nhiệt, khụ một tiếng, xua đuổi ý nghĩ không đứng đắn trong đầu.

Lấy rượu thuốc, "Bị thương ở đâu?"

Khuôn mặt lãnh đạm của người đàn ông như có cái gì vọt ra, anh cầm lấy tay cô, đôi mắt sâu thẳm thẳng tắp nhìn vào mắt cô, từ ngực mình trượt xuống, chậm rãi, từ từ, từng chút một từng chút một đi xuống.

Hô hấp Lãm Nguyệt bắt đầu có chút dồn dập. Quá nóng.

"Chỗ này." Giọng anh hơi ám ách. "Sưng lên."

Cảm giác nóng bỏng dưới tay khiến lòng bàn tay Lãm Nguyệt run lên.

"Giúp anh." Đôi mắt đen thẫm của anh thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, không cho phép cô tránh né.

.........

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn như ẩn như hiện ở dưới dòng nước.

Lãm Nguyệt sửa sang lại quần áo của mình một chút, vỗ vỗ gương mặt hồng hồng trong gương.

Môi sưng đỏ... Không biết lát nữa nói là muỗi cắn có ai tin không.

Lúc đi ra, người đàn ông đã khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, tự nhiên dắt tay cô, mười ngón tay xen kẽ với nhau, Lãm Nguyệt nhìn sườn mặt thanh lãnh của anh, trong đầu lại không khỏi nghĩ tới hình ảnh vừa rồi.

Sợi tóc trên trán ướt át rũ xuống, hơi thở dốc, nét mặt lãnh đạm nhiễm sắc thái sắc dục, gợi cảm không thể tưởng tượng nổi.

Lãm Nguyệt khụ một tiếng, có hoa thì cứ hái thôi, hơn nữa còn là một người đàn ông ngon miệng như vậy...

Cô có nên tìm một cơ hội ăn sạch sẽ anh hay không đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio