Trúc Mã Là Ông Xã Tương Lai

chương 57: ngoại truyện

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mẩu truyện :

Có một câu chuyện khiến Tiếu Sam rất tự hào về sự tự giác của Hàn Mặc Thần.

Lúc đó là đại học năm hai, hai người còn chưa đính hôn, không ai biết cả hai đều đã có chủ.

Có một lần cả hai người đều được nghỉ phép về nhà, Hàn Mặc Thần mò qua phòng Tiếu Sam, lục tủ bàn trang điểm của cô. Lúc cô chạy đến hỏi hắn đang làm gì, hắn chỉ thản nhiên nói không có gì. Dù gì hai người bọn họ ở gần nhau bằng đó năm, đồ đạc chạm vào cũng chẳng phải chuyện lạ, thế nên cô cũng không để tâm đến chuyện ấy nữa.

Chỉ có một chuyện lạ là sáng ngày hôm sau, lúc cô cột tóc, phát hiện ra toàn bộ đồ cột đều mất hết. Cô cũng có nghĩ đến Hàn Mặc Thần, nhưng sau đó liền phì cười, không thể nào nha, hắn lấy đồ cột của cô làm gì chứ, cho nên cô liền coi như xui xẻo đi.

Ba tháng sau, ở trường Tiếu Sam được nghỉ một ngày nên cô ngồi tàu đến trường đại học của Hàn Mặc Thần.

Lúc cô tới dưới kí túc xá của hắn, vừa vặn gặp hắn cũng đi xuống. Hắn chưa kịp nhìn thấy cô thì có một cô gái khác chạy tới trước mặt hắn, xem chừng cũng là thiên kim công chúa nhà nào đó, thẹn thùng đưa thư tình cho hắn.

Tiếu Sam nhìn thấy bức thư màu hồng đó thì sớm đã đứng ngồi không yên, thầm nghĩ trong lòng có nên chạy tới đánh dấu chủ quyền hay không thì Hàn Mặc Thần đã nhàn nhạt nhìn lướt qua bức thư, đến nhìn cô gái đó một cái cũng không nhìn, chậm rãi đưa cánh tay trái ra, vén ống tay áo phẳng phiu lên...

Thật không ngờ, trên cổ tay của hắn chính là ba sợi thun cột tóc của cô!!

Cô gái kia nhìn thấy ba sợi thun cột tóc đó, buồn bã ôm mặt chạy đi. Còn Hàn Mặc Thần lúc này mới để ý thấy cô, một hơi chạy đến ôm cô luôn.

Tiếu Sam: "..."

Lần đó, Tiếu Sam mới biết, hóa ra đồ cột tóc của cô là Hàn Mặc Thần lấy để tự tay vặt hoa đào của mình

Thật tốt khi bạn có một ông xã có tính tự giác cao

Mẩu truyện :

Hai người kết hôn được hơn một năm, Hàn Mặc Thần mới chịu hoàn toàn thay cha hắn tiếp nhận tập đoàn. Tháng mười, hắn sang Anh, đem chi nhánh phát triển mạnh mẽ hơn, thuận tiện mang Tiếu Sam đi chơi du lịch, xem chừng mất khoảng ba tháng.

Tiếu Sam tất nhiên chủ động đòi đi, lúc cô sang đó, gặp được bạn thân Tô Tô của mình, hai cô nàng ôm nhau khóc sướt mướt.

Nói gì thì nói, dù gì bọn họ cũng không được gặp mặt nhau rất lâu rồi, từ lúc học cấp ba đến giờ, Tô Tô cũng chỉ có hai lần về nước. Một lần cô đính hôn, một lần cô kết hôn, nàng bạn thân này đều có mặt trong những ngày quan trọng.

Từ Thiên Tước ngày tốt nghiệp trước đã bay đến đất nước này thực hiện lời hứa của anh với Tô Tô, bọn họ không có làm đám cưới, chỉ có đến cục dân chính đăng kí kết hôn, trải qua một cuộc hôn nhân êm ấm.

Từ Thiên Tước đối với Tô Tô thực sự là thê nô. Tô Tô đại nhân nói một là một, không thể là hai. Hai người xem thế nhưng đã có một bé trai cực kì hiền lành, ngoan ngoãn đặt tên là Từ Nghiêu. Lúc Tiếu Sam qua đây Tiểu Nghiêu đã được hai tuổi, cô thích thằng bé đến mức Hàn Mặc Thần đen mặt không muốn để bà xã mình sang nhà Tô Tô chơi nữa.

Tiếu Sam hạ quyết tâm chọn làm con rể. Cho nên hình như ông trời nghe được ước nguyện của cô, vào một buổi sáng nào đó ở nước Anh, Tiếu Sam cảm thấy buồn phiền về dấu hiệu thèm ngủ, nôn khan của mình, đem que thử thai ra thử nghiệm.

Kết quả chính là ngoài dự liệu, hai vạch!!

Lúc Hàn Mặc Thần nhận được ảnh chụp que thử thai mà bà xã yêu dấu của mình gửi, hắn đăm đăm nhìn ra xa xa, thầm lặng gửi lại một tin nhắn

>

Tiếu Sam nhìn tin nhắn mà dở khóc dở cười, gửi lại một tin

>

>

Tiếu Sam: "..."

Từ hôm đó, khắp phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, vệ sinh, lan can, ban công bla bla đều được bọc thảm dày. Hàn Mặc Thần mang luôn công việc về nhà làm, nhìn hắn suốt ngày chạy tới chạy lui, nhẫn nhịn tính khí ngang bướng của cô, còn mang Tô Tô thường xuyên tới chơi cùng cô, Tiếu Sam quả thực rất đau lòng, nhưng tính khí của cô lúc mang thai luôn không kiểm soát được.

Về sau này cả hai gia đình Tiếu Sam và Tô Tô đều chuyển về nước, mua hai căn biệt thự gần nhau để thuận tiện chăm sóc hai đứa trẻ.

Chín tháng mười ngày vùn vụt trôi qua, nhà họ Hàn xuất hiện một cô công chúa vô cùng đáng yêu. Hàn Mặc Thần nhất quyết để công chúa nhà mình mới được một tuổi, mang cô bé để ở chỗ Tô Tô, ở cùng Tiểu Nghiêu, oanh oanh liệt liệt làm nên một mối tình thanh mai trúc mã đẹp đẽ.

- --

Mẩu truyện :

Tiểu công chúa nhà họ Hàn được tuổi, Tiếu Sam lại mang thai, lần này là một bé trai. Không giống như chị lúc nào cũng ở bên nhà Tô Tô, cậu bé này cực kì dính mẹ.

Tất nhiên điều này làm ông bố như Hàn Mặc Thần cực kì bất mãn, lấy cớ đi du lịch xách Tiếu Sam qua Hà Lan.

Thật không ngờ lại gặp người quen mấy năm trước ở đất nước Hà Lan này, Giang Cửu.

Bằng đó năm bọn họ vẫn không gặp lại, chỉ là thỉnh thoảng Hàn Mặc Thần và Giang Cửu vẫn liên lạc, không hẳn là cắt đứt.

Tuy trưởng thành nhưng Giang Cửu vẫn mang dáng vẻ một chàng trai ấm áp, tắm nắng trong nụ cười gió xuân rực rỡ hơn nữa. Gặp mặt ở đây khiến ba người rất bất ngờ, Giang Cửu nở một nụ cười chân thành

" Hai người sao lại ở đây? "

Hàn Mặc Thần vui vẻ nhìn Tiếu Sam một cái

" Chẳng phải hôm trước nói với cậu tớ sẽ đưa bà xã đi du lịch sao? Chính là ở đây! Còn cậu? "

" À, tớ..."

" A Cửu! Cho anh nước! ". Câu nói của Giang Cửu bị cắt ngang bởi một thanh âm trong trẻo.

Một cô gái mang bộ dáng đáng yêu xuất hiện trong tầm mắt của họ, ánh mắt hướng về Giang Cửu, hoàn toàn không để ý đến người khác.

Giang Cửu cầm chai nước, dịu dàng cười với cô nàng, rút khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô

" Chẳng phải anh đã bảo em đừng quá ham chơi sao, xem này! À đúng rồi... giới thiệu với hai người, vị hôn thê của tôi, cuối năm nay sẽ làm lễ cưới, hai người nhất định phải tới nha! ". Nói lời này, trong mắt cậu ấy đều là hạnh phúc mong chờ.

Cô gái nhìn hai người trước mắt, nhiệt tình nở một nụ cười đáng yêu

" Hi, chào hai người! Đây là chị Sam Sam và anh Mặc Thần sao? A Cửu kể khá nhiều về hai người nha, em rất ngưỡng mộ hai người đó! "

Tiếu Sam có chút bất ngờ, tất nhiên là vui vẻ nhiều hơn. Cô gái này khá thanh thuần, trông dáng vẻ khá lạ, cô không nhịn được mở miệng hỏi

" Chào, cô là con lai sao? "

Cô gái cười cười, tự hào nói

" Vâng ạ, bố em là người Hà Lan, mẹ là người Trung Quốc. "

Thì ra thế, đối với Tiếu Sam mà nói, những người mang hai dòng máu hai đất nước thì có diện mạo rất cuốn hút, quả thật là thế nha. Mà cô gái này chắc còn là sinh viên, bộ dáng năng nổ thanh thuần, ánh mắt của cô ấy cũng chỉ hướng về một mình Giang Cửu. Dù sao chuyện cũ cũng qua đi, cậu ấy như bây giờ là tốt nhất, ít nhất cũng có người yêu thương mình và mình cũng yêu thương người ấy,

Rồi sẽ có một ngày, có một người thay bạn chữa lành vết thương xuất hiện...

Làm quen một chút, cô gái người lai này nhất định kéo Tiếu Sam dẫn đi tham quan, để lại Hàn Mặc Thần và Giang Cửu ở một góc cafe.

" Hôm trước cậu có bảo tôi chuyển ít tài liệu mật cho cậu, đã chuyển rồi, nhận được hay chưa? ". Giang Cửu chợt nhớ ra một việc, hỏi.

" Ừm, nhận được rồi! ". Hàn Mặc Thần thản nhiên trả lời.

Giang Cửu ngập ngừng một chút, lại hỏi

" Cậu... không phải là định ra tay thật chứ? "

Hàn Mặc Thần nhìn chằm chằm tách cafe, muốn nhìn cho ra một khung cảnh trước đây, sao hắn có thể quên lời thề đó chứ

" Ừm, nhanh thôi! "

" A Thần, dù sao lúc trước cũng là chỗ quen biết, cậu nhẹ tay thôi! ". Giang Cửu không nhịn được khuyên bảo. Với anh, dù sao hòa bình vẫn tốt hơn là chiến tranh.

Trong đầu Hàn Mặc Thần không ngừng tua lại ngày tháng năm đó, Lâm Tống Thành ép hắn, uy hiếp ba hắn. Lời thề năm đó với Lâm Tần Y, hắn vẫn từng ngày từng tháng mong muốn đòi lại, hắn im lặng, chốc sau chợt lên tiếng, âm thanh nhẹ bẫng

" Bọn họ đã làm tổn thương Tiểu Sam Sam! "

Giang Cửu nghe đến đây, im lặng không nói nữa. Bởi vì anh hiểu...

Giống như lời Hàn Mặc Thần nói, một tuần sau đó, lúc hai người du lịch đến một nơi, đất nước đặt tập đoàn chính của Hàn Gia.

Nơi này đối với Hàn Mặc Thần, quen thuộc đến thế, nhưng chẳng hề vui vẻ. Bởi vì chín năm ở đây, là quãng thời gian không có cô, chín năm hắn không thể tham dự vào cuộc sống của cô...

Cũng ở nơi này, tập đoàn của ba hắn bị uy hiếp, mất đi niềm tin mà họ đặt vào người anh em...

" Lâm Tần Y, tốt nhất hãy cầu xin ông trời đừng để tôi có cơ hội, nếu không một ngày nào đó, tôi sẽ dẫm nát cái tập đoàn Lâm Gia!! "

Hắn đã từng nói như thế, hiện giờ hắn, Hàn Mặc Thần, sẽ thực hiện!

Chưa đầy ba ngày sau đó, hàng loạt các tin tức giật gân về Lâm Gia một thời có tiếng vang trong giới kinh doanh lên các trang đầu, chi chít tiêu đề

Chân tướng việc Hàn Gia và Lâm Gia đối đầu

Chủ tịch tập đoàn Lâm Gia từng bạc nghĩa với anh em kết nghĩa.

Lộ chứng cứ Lâm Gia tham nhũng lên đến hàng ngàn tỷ.

Lâm Gia chống đỡ gần chục năm, cuối cùng cũng sụp đổ.

Lâm Gia phá sản, lộ ảnh thiên kim Lâm Tần Y ở hộp đêm sử dụng chất gây nghiện.

...

Giống như sóng triều, từng đợt từng đợt ập tới với Lâm Gia. Buổi tối hôm đó, gió nhẹ nhàng lay lắt, giữa căn nhà chính xuất hiện một người đàn ông ngồi vững vàng trước mặt Lâm Tống Thành.

Hàn Mặc Thần nhìn ông ta, cười lạnh. Chỉ ba ngày, một người cao ngạo như ông ta, già nua hẳn đi, ngay cả râu cũng không cạo, tia máu hiện trong mắt, căm hận nhìn hắn.

" Mày... chính mày.... "

" Phải! Là tôi. Thì sao nào? Ông muốn làm gì? Phải chăng lại muốn... dùng sự tin tưởng của cha tôi, uy hiếp tôi lần nữa? Ha, thật buồn cười "

Lâm Tống Thành nghe Hàn Mặc Thần nói xong, ông ta tức điên người, dường như muốn tăng sông, đập bàn đứng dậy

" Mày... tại sao mày lại làm như vậy hả? Đồ ác độc! "

Hàn Mặc Thần cau mày, thanh âm cuốn theo gió truyền vào tai Lâm Tống Thành

" Bác Lâm, cháu chẳng qua chỉ giúp cảnh sát thêm một ít chứng cứ mà thôi. Nếu bác sợ như vậy, vậy lúc trước đừng làm những chuyện đó, sẽ không có ngày hôm nay! ". Lời hắn nói là sự thật, ông ta cáo già như thế, không chỉ tham nhũng hối lộ, mà còn thường xuyên hại con gái nhà lành, chỉ là chuyện này hắn không phanh khui ra.

" A Thần, tại sao cậu lại đối xử với nhà tôi như vậy hả? Mấy năm trước không phải Hàn Gia đã đạp đổ Lâm Gia một lần rồi sao, vì sao còn một lần nữa?! ". Lâm Tần Y ở trong chạy ra, đôi mắt đẫm nước nhìn hắn.

Hàn Mặc Thần nhìn thấy cô ta, không kiên nhẫn đứng dậy, phủi bụi trên đôi tay thon dài, lạnh lùng nói

" Trước đây tôi đã nói với cô rồi! Hôm nay chỉ thực hiện lời hứa đó. Được rồi, tôi không có thời gian giải thích những chuyện nhàm chán này. Tôi chỉ muốn nói, bác Lâm, nếu năm đó ông không phụ sự tin tưởng của cha tôi, thì hôm nay tôi sẽ không tuyệt tình như vậy. Lâm Tần Y, nếu cô không ba lần bảy lượt tổn thương Sam Sam, tôi cũng sẽ không động đến nhà cô! "

Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi. Năm đó lúc tập đoàn được mẹ Tiếu Sam cứu một lần, đã cắt đứt quan hệ với Lâm Gia, cha Hàn Mặc Thần vẫn niệm giao tình, không cố ý đụng đến, nhưng nếu có hợp đồng làm ăn cũng coi như là đối thủ không nương tay, bọn họ vẫn ở trong thế giằng co.

Cha hắn niệm tình, không có nghĩa là hắn niệm tình, bọn họ chẳng nợ Lâm Gia cái gì cả, không cần nương tay. Cho nên hắn hôm nay, dẫm nát Lâm Gia, bắt những người đã tổn thương những người thân bên cạnh hắn trả một cái giá đắt cho việc bọn họ làm.

Hàn Mặc Thần hắn không phép bất cứ ai tổn thương người bên cạnh hắn, nhất định!

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio