Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Lá rụng về cội
Edit: Miy
Beta: Tĩnh Nhạc
Trong điện thoại lưu rất nhiều ảnh, mỗi tấm đều có hai người. Tấm ảnh làm hình nền di động cũng không hề đẹp, nhưng đó là lần đầu tiên Đỗ Hạ chụp được Lý Tu Nhan, lúc ấy cậu chụp rất nhiều nhưng không thành công tấm nào cả, đến khi toàn thân rệu rã, mệt không chịu được, làm một cái mặt quỷ thì lại chụp thành công.
Đó cũng là lần đầu tiên Lý Tu Nhan xuất hiện trong điện thoại của Đỗ Hạ, dáng vẻ rất ưa nhìn, pha thêm chút ôn nhu, Đỗ Hạ vẫn luôn lưu giữ riêng, di động thay nhiều cái nhưng hình nền vẫn chỉ là tấm hình đó.
Sau này, khi hai người bên nhau thật lâu, chụp thật nhiều ảnh hơn, tỷ lệ thành công cũng dần tăng cao, đến giờ trong tay Đỗ Hạ đã có rất nhiều ảnh. Có ảnh hai người cùng thổi nến sinh nhật, khi cả hai cùng ra ngoài chơi, tất cả đều là hai người...
"Em nhớ tấm này." Ngón tay Đỗ Hạ nhẹ lướt trên màn hình, thấy Lý Tu Nhan về liền cười nói với hắn, "Đây là một năm trước, trên đầu em có tóc bạc, nhưng kiểu gì cũng không nhổ ra được, anh còn không chịu giúp em, em liền tức giận."
"Giờ trên đầu em cũng có thêm chút tóc bạc, không cần nhổ nữa."
"Chỉ thế thôi, không nói nữa, hôm nay mua gì ăn đây? Để em làm bữa sáng đi, đã lâu không động tay, em sắp quên mùi vị bữa sáng mình làm luôn rồi." Đỗ Hạ vừa rời giường vừa nói, sau đó thay quần áo ở nhà.
Lý Tu Nhan không nói gì, chỉ đứng bên cạnh ôn nhu nhìn cậu, thi thoảng sẽ giúp Đỗ Hạ lấy quần áo, giúp cậu ủi quần áo.
Rửa mặt xong, hai người cùng vào bếp. Đỗ Hạ mở tủ lạnh nhìn vào, cười nói: "Có thịt bò cùng cà rốt, còn cà chua nữa, Hâm sữa tươi chưa?"
Nói là muốn tự làm cơm, nhưng thật ra là cả hai người cùng làm. Cuối cùng chỉ có một mình Đỗ Hạ ăn, mùi vị rất ngon.
Cuộc sống mỗi ngày đều như thế này thì sẽ không bao giờ chán, dù là trăm ngày, ngàn ngày, hay một vạn ngày, nếu như được vậy, Đỗ Hạ đều sẽ vui vẻ, đại khái là bởi vì người mình yêu mãi mãi luôn bên cạnh, năm tháng tĩnh lặng là được.
Từng ngày từng ngày bản thân già đi, dần trở nên suy yếu, nhưng dù thế người kia vẫn mãi bên người.
Một ngày tỉnh dậy, Đỗ Hạ thấy trời đã muốn trưa, cậu vẫn tỉnh như không cười nói: "Ngày hôm nay không ăn sáng kịp rồi, ăn trưa luôn thôi. Ở ngoài lâu rồi, chúng ta về nước ở một thời gian đi."
Lá rụng về cội.
Công ty truyền thông năm đó vẫn còn, nhưng Hạ tổng đã từ lâu không còn nắm quyền, đôi lúc sẽ liên lạc với Đỗ Hạ. Từng ấy năm cho đến nay, trước tuổi Hạ tổng là tên đại lưu manh nhất công ty, thay người như thay áo, kết quả quay đầu lại, vẫn chỉ có một mình.
Khi đó phim điện ảnh thần quái cùng phim truyền hình thần quái liên tiếp thi nhau ra mắt, trở thành bước ngoặt cho thể loại phim thần quái, năm đó đâu đâu cũng toàn là fans của Đỗ Hạ và Lý Tu Nhan. Mặc dù qua nhiều năm như vậy, nhưng vì đó đã trở thành tác phẩm kinh điển rồi, nên cũng có vài người khi tình cờ tìm kiếm trên mạng vẫn tìm ra Đỗ Hạ, tìm thấy Lý Tu Nhan thần bí xuất hiện thoáng qua trong phim.
Nhìn thấy thông tin về họ, dân mạng đều thở dài, cả hai còn trẻ, lại như hoa ưu đàm, xuất hiện rồi lại biến mất như bọt nước giữa biển, không tìm thấy được dấu vết từng hiện hữu của cả hai trong showbiz.
"A Nhan, nếu như lúc ấy em kiên trì đóng phim tiếp, anh có thể nào cũng theo em xuất đạo luôn không, nhưng mà fans không nhìn thấy anh bên ngoài, nhất định sẽ đoán lung tung, đến lúc đó tuyệt đối sẽ phong ba huyết vũ."
Không biết có phải Đỗ Hạ đang nghĩ đến tình huống ấy không, cậu cười híp mắt nói: "Nếu như vậy sẽ có rất nhiều người muốn tìm ra anh, em có lẽ không cao hứng."
"A Nhan, anh chỉ có thể là của em. Em ích kỷ như vậy đấy." - Đỗ Hạ cười nói.
Hơn một năm bảy tháng, Đỗ Hạ dùng hết tất cả tài sản sắp xếp cho tang lễ của bản thân.
Lại qua ba năm, tang lễ rốt cuộc cũng cử hành, nhưng không phải chỉ một mình cậu, mà là cho cả hai.
Chính văn hoàn