Lê Sâm ngủ rất an tĩnh, mái tóc trên đỉnh đầu Tiểu Dữu Tử theo tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh cùng rơi xuống.
Tiểu Dữu Tử nằm trong lòng Lê Sâm, được ôm rất chặt.
Giờ phút này cậu nhìn Lê Sâm, tâm tình thật phức tạp.
Chỉ một giờ trước, Lê Sâm lần đầu tiên kể cho cậu nghe về người cha Alpha của anh.
Anh ôm bưởi nhỏ vào lòng, từ từ nói: "Trước khi bảy tuổi, anh cũng là một đứa trẻ hạnh phúc, hạnh phúc gần giống như em."
Anh nhớ cha Alpha của anh vô cùng yêu ba Omega rất nhiều, mỗi ngày đi làm về sẽ gửi cho ông một bó hoa hồng, cùng một nụ hôn ngọt ngào.
Lúc ba mang thai anh mới tuổi, nghe nói lúc đó cha anh không muốn ở lại, sợ làm chậm trễ việc học của ông, nhưng ba anh vẫn nghỉ học kiên quyết sinh ra anh, chờ sau khi sinh anh ra, cha đặc biệt thương ba, đối với ông ấy càng tốt hơn, luôn cưng chiều như một tiểu thiếu gia, mười ngón tay không dính dương xuân thủy.
Dù có bảo mẫu nhưng ông ấy vẫn chỉ ăn đồ ăn do cha anh nấu, dù bận đi làm đến đâu cha anh vẫn luôn có thể về nhà đúng giờ để nấu cho ba anh, mà anh sẽ được cõng trên lưng để chăm sóc.
Lúc ấy anh còn là một thằng nhóc, mỗi ngày nhìn hai người họ cả ngày ân ân ái ái, thậm chí còn có một loại cha và ba là tình yêu đích thực, mà anh cảm thấy thật ngoài ý muốn.
Nhưng tất cả hạnh phúc và ngọt ngào đã bị đình chỉ trong năm anh bảy tuổi.
Lúc đó anh còn nhỏ không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là khi đó cha anh đột nhiên uống say tối mới về nhà, ba anh ngồi trên sofa chờ ông một đêm, chờ đến khi có một người say rượu về."
Lê Sâm nghẹn ngào.
"Kể từ ngày đó, anh chưa bao giờ nhìn thấy những bông hồng tươi đẹp...!và những bữa cơm từ cha anh nữa.
”
"Sau đó bọn họ cãi nhau một trận, rồi ba anh liền đi cắt bỏ tuyến thể, rửa sạch dấu hiệu dẫn anh rời khỏi ngôi nhà đã từng sống nhiều năm."
Đôi mắt của Tiểu Dữu Tử đo đỏ hỏi anh, "Tại sao cha Alpha của anh lại làm thế? Chú sẽ rất thương tâm biết bao nhiêu."
Lê Sâm lắc lắc đầu.
Anh làm sao cũng không biết rốt cuộc vì nguyên nhân gì có thể làm cho tính tình một người đột nhiên thay đổi, buộc thê tử mình từng yêu sâu đậm cắt bỏ tuyến thể, rửa sạch dấu hiệu, trốn sang nước ngoài với một đứa con bảy tuổi.
Khi đó ba anh mới tuổi, người đàn ông đó không thể không biết những khiếm khuyết trên cơ thể và thân phận của một người ngoại quốc để tồn tại trên đất nước này khó khăn thế nào.
Nhìn ba mình lê tấm thân mệt mỏi đi tìm việc làm, hạt mầm hận thù đã âm thầm chôn ở trong lòng, anh mang theo hận thú đối với nam nhân kia vượt qua mười năm.
Nhưng chỉ khi mở lá thư đêm qua, anh mới biết là ba anh, vẫn luôn nghĩ về người đàn ông kia suốt mười năm, thậm chí muốn người đàn ông kia sau khi ông chết có thể tới trước mộ của ông nhìn một cái.
Bức thư viết: Chỉ cần liếc nhìn cũng được, ngay cả khi...! Cho dù ông ấy đã sớm quên ta, hoặc là đã có người nhà của mình, không nhận ta, nhưng ông ấy hẳn là còn có thể nhận con, cho nên Sâm Sâm, giúp ba một việc cuối cùng có được không, ba thật sự...Ba rất muốn gặp ông ấy..."
Lê Sâm không hiểu tại sao ba anh lại nghĩ đến tên cặn bã kia, nhưng nhìn dòng chữ như thể mắc kẹt trong trái tim anh vậy, đau vô cùng.
Nhưng nhìn về phía tiểu Omega ngọt ngào mềm mại tỏa ra mùi thơm ngát của bưởi trong lòng mình, anh như đã hiểu ra.
“An An.”
“Hả?”
“Chúng ta phải thật tốt.”
- ------------------------------------
Sâm Sâm, hứa với ba, nếu đã thích An An, phải đối xử tốt với thằng bé, nhất định không để cho nó đau khổ, đây là một trách nhiệm cả đời của Alpha đối với Omega.
—— Từ di thư của Ôn Thần..