Lưu Tiêu Di đến trước mặt Lưu Trạch Hằng hỏi: “Trạch Hằng, cậu theo dõi tớ?”
“Nói bừa gì chứ, tôi đi mua đồ.” Lưu Trạch Hằng giơ túi mua sắm trong tay lên, túi giấy in chữ màu đỏ dễ thương “N Thứ Phương”, là cửa hàng Lưu Tiêu Di và Trình Trí An mới đi qua.
Trong túi mua sắm có một hộp giấy không lớn không nhỏ. Lưu Tiêu Di tò mò hỏi: “Cậu mua cái gì vậy?”
Lưu Trạch Hằng nhàn nhạt trả lời: “Quà sinh nhật cho người khác.”
“Sinh nhật ai?”
Lưu Trạch Hằng trầm mặc, không nói lời nào.
Không khí có chút xấu hổ, Lưu Tiêu Di đeo giỏ xách lên vai, hai tay cầm dây giỏ xách, không hỏi Lưu Trạch Hằng nữa.
Lưu Trạch Hằng hỏi: “Cậu muốn ăn cái gì không?”
Lưu Tiêu Di trả lời: “Tớ vừa mới ăn xong.”
“Vậy đi dạo phố không?”
Lưu Tiêu Di lắc đầu: “Không đi, không có tiền……”
“Tôi muốn đi dạo, cậu đi với tôi đi.”
“A?” Lưu Tiêu Di luôn cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, sau khi phản ứng lại hỏi: “Cậu muốn mua cái gì?”
“Tùy tiện nhìn xem đi.” Lưu Trạch Hằng nói xong, nắm tay Lưu Tiêu Di đi đến đường đi bộ.
Tuy rằng Lưu Trạch Hằng nắm tay Lưu Tiêu Di, nhưng cô vẫn đi sau anh một bước nhỏ, cô nhìn bóng dáng anh, nhìn anh đang nắm tay mình. Trước năm tuổi và sau khi tuổi bọn họ từng dắt tay nhau, ở giữa có năm là không dắt tay nhau. Khi còn nhỏ, Lưu Trạch Hằng sợ cô đi lạc, sẽ nắm tay cô đi học, tan học; sau tuổi, bọn họ kết giao, Lưu Tiêu Di sợ anh bị cô gái khác câu dẫn, nếu ra ngoài cô nhất định nắm tay anh, tuyên cáo với người khác anh đã có bạn gái. Từ đến tuổi, suốt quá trình dậy thì một chút hành động thân mật đều không có.
“Trạch Hằng, không cần nắm tay tớ, chờ lát nữa đi dạo phố bị lão sư bắt gặp liền xong đời.” Tay Lưu Tiêu Di hơi chút giãy giụa một chút, nhưng mà đối phương cầm thật chặt.
“Người ở đây nhiều, chờ lát nữa tách ra.”
Lưu Tiêu Di: “……”
Cô mười bảy tuổi, lại không phải bảy tuổi, đi lạc còn không biết đường về nhà sao?
Có lẽ đi, những năm này quả thật lưu hành phong cách tổng tài bá đạo, nếu là trước đây Lưu Tiêu Di nhất định sẽ rất vui, nhưng Lưu Tiêu Di tuổi cảm thấy anh không tôn trọng cô chút nào, lại bị anh lôi kéo đi dạo trên phố một vòng lớn.
Cuối cùng đi vào một cửa hàng bán thời trang “Nhất thuần”, bán phục sức trào lưu, trong giới học sinh rất có tên tuổi,
Lưu Trạch Hằng mang theo Lưu Tiêu Di đi vào trong tiệm, ở khu thời trang nam tùy ý đi dạo một vòng, kỳ thật anh muốn đi mua quần áo với Lưu Tiêu Di, nhưng không biết làm sao để mở miệng nói.
Hiện tại cuối tháng tám, trong tiệm đang giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ. Lưu Tiêu Di nhìn quần áo nam xung quanh, cầm lên một cái áo thun màu đỏ thẫm, là phong cách dành cho thiếu niên. Cô đưa áo lên so so trên người mình, cô tương đối thích loại phong cách thời trang này. Cô nói với Lưu Trạch Hằng: “Trạch Hằng, cái này không tồi, cậu mua cái này đi!”
Mặt Lưu Trạch Hằng lập tức đen thui, cái áo thun phong cách ấu trĩ này làm sao phối hợp với phong cách cao lãnh của anh!
Một nhân viên nam của cửa hàng cho rằng hai người họ là tình nhân, đi lên giới thiệu sản phẩm cho họ: “Loại áo thun này có nguyên bộ đồ đôi, hiện tại tiệm tôi đang có giảm giá đặc biệt, mua một tặng một, rất có lời.”
“Chúng tôi không phải……”
…… Tình nhân.
“Vậy mua cái áo này đi, áo nam lấy số lớn, áo nữ lấy số nhỏ”. Lưu Trạch Hằng không chờ Lưu Tiêu Di nói xong, chen vào nói.
“Được, đợi tôi lấy áo mới trong kho cho cậu.” Người phục vụ nói xong liền đi kho hàng.
“Trạch Hằng, tớ không có tiền!” Lưu Tiêu Di nhìn giá áo thun trên kệ, đồng, mua một tặng một thì cô cũng phải bỏ ra đồng. Trong túi tiền còn tờ đồng với đồng, thật quẫn……
Lưu Trạch Hằng hỏi lại: “Đồ nữ không phải tặng kèm sao? Vì sao lại không cần?”
Nói rất có đạo lý, không biết trả lời như thế nào.
Lưu Tiêu Di hỏi: “Không cần phải chia tiền sao?”
Lưu Trạch Hằng cúi đầu liếc nhìn Lưu Tiêu Di, nói: “Là đồ tặng kèm, chia tiền cái gì?”
Lưu Tiêu Di: “……”
Tiền tiêu vặt của cậu nhiều hơn tôi, cậu tùy ý!
Nhân viên cửa hàng lấy ra một bộ áo thun đôi nam nữ mới đưa tới, Lưu Tiêu Di tương đối cẩn thận, kiểm tra kỹ chất lượng quần áo mới xác nhận trả tiền. Áo nữ cũng màu đỏ thẩm, là kiểu dành cho nữ, cùng với áo thun nam tương đối giống nhau. Thật đúng là quần áo cặp dành cho tình nhân.
Lúc trước khi cô vừa mới quay lại, trước mặt các trưởng bối cô có hành động thân mật với Lưu Trạch Hằng, Lưu Trạch Hằng lại không phản kháng hay ghét bỏ, giống như đã tạo thành thói quen. Mọi người đều cho rằng hai người họ đang lén yêu đương, tuy rằng trước giờ cha mẹ đều tán thành hai người sau này sẽ ở bên nhau, nhưng không phải là hiện tại, vì lớp là một năm rất quan trọng, sợ yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập.
Sau khi Lưu Trạch Hằng thanh toán xong, nhân viên cửa hàng dùng túi mua sắm đựng hai cái áo thun mới. Lưu trạch Hằng xách theo hai túi mua hàng đi ta khỏi tiệm, Lưu Tiêu Di có chút lo lắng hỏi: “Trạch Hằng, chúng ta mua đồ đôi, cậu nói xem ba mẹ chúng ta có thể hiểu lầm là chúng ta yêu sớm không?”
Yêu sớm hay không đối với Lưu Trạch Hằng mà nói không có ảnh hưởng gì lớn, anh học giỏi nên không có việc gì có thể ảnh hưởng đến thành tích học tập của anh.
Đời trước, anh không biết khi nào thì mình có cảm tình với cô, tính cách của anh không nhiệt tình như cô, có ý tưởng gì cô sẽ nói với anh không chút che giấu. Tính anh lạnh nhạt, có chuyện gì đều giấu trong lòng. Thời gian anh thích Lưu Tiêu Di so với thời gian cô thích anh còn sớm hơn. Sau khi anh xác nhận mình thích cô thật lâu rồi cô mới nói với anh là cô thích anh.
Bọn họ là đôi bên tình nguyện, chính là cái gì anh cũng không nói ra.
Nhớ rõ lần đầu tiên Lưu Tiêu Di tỏ tình với anh là nghỉ hè năm lớp chuẩn bị lên lớp , ngày đó cũng nóng bức như bây giờ. Chiều hôm đó Lưu Trạch Hằng đang ở hồ bơi dạy Lưu Tiêu Di bơi lội, hai người ở bể bơi, hai tay anh vịn bụng cô, tay chân cô đang quẫy đạp trong nước, Lưu Trạch Hằng chậm rãi buông tay ra, sau đó lưu Tiêu Di cảm thấy không an toàn, hoảng hốt quơ loạn chân tay rồi chìm dần xuống hồ. Lưu Trạch Hằng vội vàng vớt cô lên, Lưu Tiêu Di bị sặc nước nên ho khan, trong lòng còn sợ hãi, hai tay ôm chặt cổ Lưu Trạch Hằng, từ từ nổi trên mặt nước, tay chân quấn lên người anh.
Lưu Tiêu Di khóc lóc nức nở, cả người run rẩy, nói: “Ô ô…… Trạch Hằng, tớ sợ quá……”
Lưu Trạch Hằng rất ít biểu lộ thái độ ôn nhu, chỉ có lúc Lưu Tiêu Di bị bệnh mới dỗ dành cô, ngày thường luôn trưng ra bộ mặt than lạnh lùng như băng sơn. Lưu Trạch Hằng vỗ nhẹ lưng cô an ủi: “không sợ, không sợ, ca ca ở đây.”
Lưu Tiêu Di hoa lê đái vũ mà nhìn Lưu Trạch Hằng, Lưu Trạch Hằng một tay ôm sau lưng cô, một tay lau sạch nước mắt nước mũi cho cô. biểu tình anh nhàn nhạt, không có gợn sóng, nhưng ngữ khí lại ôn nhu: “Đừng sợ, tôi sẽ nhìn cậu.”
“Trạch Hằng……”
“Hả?”
“Tớ thích cậu.”
Tiếp theo, môi thiếu nữ ngọt ngào bao trùm lên môi thiếu niên.
Hồ bơi rất nhiều người, ồn ào, đặc biệt loạn. Một khắc kia Lưu Trạch Hằng không nghe thấy âm thanh nào khác.
Đầu lưỡi thiếu nữ thơm ngọt xâm nhập vào miệng anh, cả người run rẩy……
Cô so với anh lớn mật, dám yêu dám hận, không chút nào che lấp.
Lần đó, anh xách Lưu Tiêu Di ra, vẻ mặt đứng đắn, nói: “Học bơi cho đàng hoàng, đừng bày trò.”
Lưu Tiêu Di lần đầu tiên tỏ tình……
Bị cự tuyệt……
Lưu Trạch Hằng là một nam sinh có tư tưởng tương đối cũ kỹ, anh cảm thấy bắt đầu một đoạn tình cảm, hẳn là nên do nam sinh chủ động. Mặt mũi nam nhân, không tiếp thu được việc nhà gái chủ động, không chút do dự cự tuyệt Lưu Tiêu Di. Tinh thần tiểu cường của Lưu Tiêu Di bộc phát, thường xuyên tỏ tình với anh mà không thấy thẹn thùng chút nào.
Chính là, anh không muốn còn nhỏ tuổi mà đã yêu đương, gia cảnh hai nhà họ đều thật bình thường, cha mẹ họ cũng bình thường như cha mẹ các nhà khác, trong cuộc sống cũng sẽ vì vài đồng tiền mà cãi nhau túi bụi. Ba mẹ anh cũng bởi vì tiền bạc mà một tháng sẽ cãi nhau một hai lần, nhà Lưu Tiêu Di còn nghiêm trọng hơn, một tuần hai lần.
Khi còn nhỏ, Lưu Tiêu Di liền từng nói qua với anh, cô không dám kết hôn, cô sợ vì vấn đề tiền bạc mà có thể thường xuyên cãi nhau với người yêu, cảm thấy quá mất mặt.
Vì thế, anh âm thầm tính toán sẽ tạo dựng sự nghiệp trước, sau đó mới ở cùng cô.
Lưu Tiêu Di không biết tính toán của anh, hiển nhiên cô chờ không kịp, đầu tiên là hai người phát sinh quan hệ, không lâu đó lại phải làm ba ba. Hết thảy phát sinh quá nhanh, làm cho tất cả an bài của anh bị xáo trộn, phải mất một khoảng thời gian giảm xóc mới tiếp nhận được.
Đúng là anh trì độn, khi đó Lưu Tiêu Di cho rằng anh không tình nguyện, là cô buộc anh thực hiện nghĩa vụ người chồng người cha, cho rằng trong lòng anh hận cô…..
Bảo bảo ngoài ý muốn sinh non, Lưu Tiêu Di về thành phố Giang Hộ tĩnh dưỡng, Lưu Trạch Hằng bắt đầu cùng bằng hữu kết phường làm nghiên cứu phát minh hạng mục, muốn đem đến cho cô tương lai tốt hơn.
Đại khái, anh thật sự lý giải sai ý tứ của cô. Anh cho rằng, anh có tiền, cô liền rất vui sướng.
Kỳ thật, lúc vừa mới kết hôn, hai người sinh hoạt tương đối khó khăn, nhưng cô mỗi ngày đều tươi cười sáng lạn. Có đôi khi anh hỏi cô vì sao mỗi ngày đều vui vẻ như vậy. Cô nói: “Bởi vì gả cho người mình thích cho nên rất vui vẻ.”
Khi đó, Lưu Trạch Hằng cho rằng cô chỉ là tự an ủi mình chứ không phải vui vẻ thật sự. Càng thêm muốn đẩu nhanh tiến độ thực nghiệm hạng mục, mau chóng kiếm nhiều tiền, làm cho cô sinh hoạt ngày càng tốt hơn.
Đại khái chính là anh vẫn luôn tự cho là đúng, cho đến khi cô qua đời, nhìn nhật ký của cô, anh mới biết rằng mình nỗ lực nhiều năm như vậy đều phải phải là thứ cô muốn.
Nguyện vọng của cô rất đơn giản, chỉ cần ở cùng anh thì đó chính là hạnh phúc. Cô chỉ muốn cùng anh sống như tình lữ bình thường, ân ân ái ái, ồn ào nhốn nháo, chỉ là anh quá trầm mê công tác, không quan tâm gì tới cô.
“Tiêu Di.”
Lưu Trạch Hằng đi sau lưng Lưu Tiêu Di gọi cô một tiếng.
“Hả?” Lưu Tiêu Di xoay người, đáp lại
“Cuối học kỳ , việc cậu nói với tôi còn tính không?” Lưu Trạch Hằng nhắc lại chuyện xưa.
Đời trước, sau khi thi cuối kỳ lớp , Lưu Tiêu Di lại cùng Lưu Trạch Hằng tỏ tình.
Bị cự tuyệt, thương tâm thật lâu.
Lưu Tiêu Di hỏi: “Không phải cậu đã từ chối tớ sao?”
Lưu Trạch Hằng trả lời: “Tôi hối hận.”
“Chính là tớ không thích cậu……”
“Tôi thích cậu, cậu có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa không?”
Gió đêm từ từ, thổi quét thiếu niên thiếu nữ đang đứng lặng ……