Chương : Hồ ly (): Viết đầy tên em
Chuyển ngữ: Puny
"Anh Sâm, đừng nháo nữa, em không bệnh." Hạ Bạch miệng nói như vậy, nhưng vẫn cười với đám người Cố Ninh, hiền lành dễ gần.
Anh Sâm thở dài, cất giọng gọi về bãi biển phía trước, "Quất Tử, tới đây."
Lúc này Cố Ninh mới chú ý tới, trước mặt Hạ Bạch trên bãi biển còn có một người. Một cô gái chừng hai mươi tuổi đang cúi người nhặt vỏ sò, nghe thấy tiếng gọi, thì vội vàng chạy tới.
Cô gái đi chân trần, ống quần xắn lên, ăn mặc giản dị, ngoại hình bình thường, thuộc loại khó có thể tìm thấy khi bị ném vào đám đông.
Anh Sâm giới thiệu đám người Cố Ninh cho cô gái đó, còn nói, "Đây là Quất Tử, trợ lý của Hạ Bạch."
Giới thiệu xong thì không nói gì, Cố Ninh không hiểu: Cho nên?
Sau đó thì thấy, Hạ Bạch cười rạng rỡ với Quất Tử, đưa một tay ra, kéo Quất Tử vào lòng, dịu dàng hỏi: "Có mệt không? Ngồi một lát đi." Sau đó cúi người phủi phủi cát mịn dưới chân, rồi lại cởϊ áσ sơ mi của mình trải trên cát, kéo Quất Tử ngồi xuống.
"Nhặt được vỏ sò chưa? Có thích không?" Trong mắt của Hạ Bạch lúc này hoàn toàn không nhìn thấy ai nữa, đưa tay cầm vỏ sò trong tay Quất Tử, lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại, "Lần sau đừng nhặt vỏ sò nữa, cẩn thận đứt tay."
Sau đó ân cần thả ống quấn của Quất Tử xuống, phủi cát, rồi tự mình giúp cô ấy mang giày, "Muộn rồi, coi chừng bị trúng gió, cảm lạnh."
Được cưng chiều thành một đứa ngốc, có lẽ chính là ý này.
Được Hạ Bạch cưng chiều thành một đứa ngốc, có lẽ là ước mơ của hàng ngàn hàng vạn cô gái.
Tiểu Sơn lẩm bẩm, "Hôm nay là ngày tốt gì sao? Khắp nơi đều muốn ném cẩu lương? Một bữa còn chưa đủ giờ lại tới một bữa khác, đảm bảo ăn no tuyệt đối sao?"
Mặt anh Sâm đầy vẻ "mấy người hiểu chưa", rồi nói với Hạ Bạch, "Hôm nay anh đã gọi cho phía công ty bên kia, Chúc tổng nói, bây giờ em với Quất Tử tuyệt đối không được kết hôn, nếu như em cứ khăng khăng kết hôn, thì vai nam chính của hai bộ phim kia sẽ đổi người."
Hạ Bạch cau mày, "Kết hôn bí mật cũng không được sao?" Cúi đầu nói với Quất Tử, "Kết hôn bí mật thì thiệt thòi cho em một chút, nhưng anh phải kiếm tiền nuôi em. Chờ anh diễn thêm vài bộ phim nữa, kiếm đủ tiền, thì chúng ta sẽ làm hôn lễ bù, đi Bali thì sao?"
Từ khi Quất Tử tới, thì ánh mắt của Hạ Bạch rất kỳ lạ, so với người vừa nãy thì tưởng chừng như hai người.
Cố Ninh chú ý đến vẻ ngoài của Quất Tử, lúc Quất Tử được mọi người vây quanh thì mặt viết đầy "Tôi không làm gì cả, mặc dù có hơi xấu hổ nhưng mà bây giờ tôi rất hạnh phúc ha ha ha!"
Anh Sâm cúi người kéo Hạ Bạch, nói bằng giọng dỗ trẻ con, "Chuyện kết hôn chúng ta từ từ thương lượng, bây giờ em chú ý cử chỉ một chút, người ở đây lẫn lộn, đừng lộn xộn rồi tạo ra scandal. Em không phải còn muốn kiếm tiền nuôi Quất Tử sao?"
Những lời này rất có sức thuyết phục, Hạ Bạch nghe xong, thì miễn cưỡng buông Quất Tử đứng lên.
Hoàn toàn không phải kiểu minh tinh và trợ lý lâu ngày sinh tình, nhìn giống như trúng tà vậy.
"Cái dáng vẻ này của cậu ấy, bắt đầu từ khi nào?" Cố Ninh hỏi anh Sâm.
"Ban đầu Hạ Bạch cũng đối xử với Quất Tử rất tốt, nhưng tuyệt đối không phải kiểu như bây giờ, lần này chúng tôi đến để quay chương trình thực tế, vừa xuống máy bay thì thành như thế này."
"Đã hiểu." Cố Ninh nói, "Tôi muốn nói chuyện với Quất Tử một chút."
Cố Ninh kéo Quất Tử ra mép nước, vặn hỏi cặn kẽ Quất Tử, Quất Tử liên tục nhấn mạnh, "Thực sự không liên quan đến em, em cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, em cũng hy vọng anh Hạ mau trở lại bình thường."
Dựa vào trực giác của con gái, Cố Ninh cảm thấy cô ấy không nói dối.
Hai người đứng bên mé nước, chợt nghe phía sau có người gọi: "Người đẹp! Hai người đẹp!"
Cố Ninh quay đầu lại, nhìn thấy có hai người đang chạy bộ dọc theo bãi biển, một trước một sau, người phía trước cao gần bằng Hạ Bạch, dáng dấp cũng không tệ lắm.
Người này Cố Ninh có biết, là Kiều Hoàn một tiểu sinh trực thuộc một công ty giải trí khác.
Bộ phim đầu tiên của Hạ Bạch vừa chiếu đã hot, nhưng Kiều Hoàn thì khác.
Kiều Hoàn từng làm đào kép áo vằn, từng diễn vai nam phụ, chịu không ít gian khổ, từ tầng dưới cùng leo lên từng chút từng chút một. So với Hạ Bạch thì tuổi tác có lớn hơn một chút, kỹ năng diễn xuất cũng hơn nhiều, chỉ đáng tiếc là không có khí chất siêu phàm cùng nhan sắc trời phú như Hạ Bạch, nên cho dù có chăm chỉ hơn nữa, thì mấy bộ phim lớn tranh nam chính gần đây, đều không tranh qua Hạ Bạch.
Lần này chương trình thực tế mời cả hai người, bản thân đã là một điểm đặc sắc của mùa này —— xem hai tiểu sinh nổi tiếng cạnh tranh. Điều kỳ lạ là, hai người chung đụng cũng không tệ lắm.
"Người đẹp," Giọng điệu của Kiều Hoàn rất quen thuộc, gần gũi nói, "Công ty của bọn họ mời cô đến? Xảy ra chuyện gì sao?"
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo []. Cố Ninh lập tức giúp Hạ Bạch cảnh giác.
[] Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (无事献殷勤,非奸即盗): nghĩa là không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm.
Cố Ninh chỉ vào Sở Hiên đang đứng cùng Hạ Bạch cách đó không xa, mở miệng nói láo, "Đó là anh họ của cậu ấy, tôi là chị dâu họ của cậu ấy, chúng tôi nghe nói Hạ Bạch đến Úc, nên đến gặp cậu ấy một chút."
Sở Hiên và Hạ Bạch có chiều cao tương đương, dáng dấp lại có mấy phần giống nhau, đứng cạnh nhau thì tựa như anh em, lời nói dối này vô cùng có sức thuyết phục.
"Ồ." Kiều Hoán nhìn bọn họ, trên mặt lộ ra vẻ có chút thất vọng. Người này cực kỳ thông minh, mấy ngày nay có lẽ đã nhìn ra Hạ Bạch có gì đó không đúng.
Kiều Hoàn không thu hoạch được gì, đành phải tiếp tục chạy về phía trước, nhịp bước mạnh mẽ có lực, theo sau anh ta là một cậu bé lớn, có vẻ là trợ lý của anh ta, đang thở hổn hển kiệt sức theo sau, vẫy vẫy tay với Cố Ninh, rồi lại cố gắng đuổi theo anh ta.
Cố Ninh trầm ngâm nhìn bóng lưng bọn họ một lúc, đến khi Kiều Hoàn chạy đi xa, mới quay về nói với anh Sâm, "Tôi muốn đi xem chỗ ở của Hạ Bạch, kiểm tra xem có thứ gì bất thường trong đồ đạc của cậu ấy hay không.."
Dẫn một đám người đến chỗ của Hạ Bạch, thì thật quá bắt mắt, Cố Ninh nhìn quanh một vòng.
Sở Hiên lập tức hiểu ra, bước lên bước, "Anh đi với em."
"Anh không cần ngủ một lát sao?" Cố Ninh lo lắng.
"Không cần." Sở Hiên đi theo Cố Ninh, đi được vài bước, thì mới nói nhỏ bên tai Cố Ninh, "Nhưng mà người chị dâu họ là em đây kết hôn lúc nào vậy? Anh là người trong cuộc, mà lại không biết?"
Anh vậy mà lại nghe được.
Lúc nãy Cố Ninh chỉ thuận miệng nói dối, không cảm thấy có gì, nhưng bây giờ thì mặt lại có nóng.
Một mình Hạ Bạch ở trong căn nhà gỗ nhỏ. Lần này mang theo ba vali lớn, đa số đều là quần áo, đồ lặt vặt không có nhiều. Cậu ấy rất hợp tác, mỉm cười nhìn đám Cố Ninh xem qua đồ đạc.
"Hạ Bạch, cậu bắt đầu thích Quất Tử từ khi nào?" Cố Ninh vừa xem vừa hỏi.
Hạ Bạch nghi hoặc, "Không phải tôi vẫn luôn thích cô ấy sao?"
Xem ra không hỏi ra gì.
Cố Ninh nhìn túi lên máy bay của cậu ấy, bên trong chỉ toàn mấy thứ linh tinh như kính râm bịt mắt, vừa định đặt sang một bên, thì Sở Hiên đưa tay tới, "Chờ một chút."
Sở Hiên lật túi lên máy bay lại, phía sau còn có một cái khóa kéo, kéo ra thì thấy một xấp giấy bên trong. Đều là tờ rơi của sân bay, không biết là của sân bay nào. Sở Hiên đưa cho Cố Ninh.
Trên mỗi tờ rơi, cả hai mặt đều viết đầy một cái tên —— "Quất Tử".
Hàng tên này đến hàng tên khác được viết rất ngay ngắn, giống như dùng máy in vậy, viết đi viết lại, viết đến khi không xuống dòng được nữa mới ngưng. Mỗi một nét chữ đều vô cùng nghiêm túc, tràn đầy tình cảm, tựa như viết cẩu thả một chút thì sẽ khinh nhờn cái tên này.
Cố Ninh cầm mấy tờ rơi xem đi xem lại, cảm khái từ trong thâm tâm, "Tôi còn tưởng rằng chỉ có mấy cô gái nhỏ mới biết yêu mới làm loại chuyện này, viết đi viết lại tên người mình thích trên giấy, không nghĩ tới một chàng trai hai mươi mấy tuổi cũng sẽ làm như vậy."
Khuôn mặt của Sở Hiên, đột nhiên ửng đỏ khó hiểu.
Cố Ninh nghi ngờ nhìn Sở Hiên đang đỏ mặt.
Sở Hiên lập tức đổi chủ đề, hỏi Hạ Bạch, "Đây là tờ rơi sân bay nội địa, mấy cái này đều là cậu viết ở sân bay à?"
Thái độ của Hạ Bạch rất tự nhiên, "Đúng vậy, trên đó đều là tên của Quất Tử, không thể vứt lung tung, tôi đều cất trong túi xách."
Sở Hiên và Cố Ninh nhìn nhau, nói cách khác, từ trước khi lên máy bay cậu ấy đã bắt đầu kỳ lạ như vậy rồi.
Sau khi đi ra khỏi chỗ của Hạ Bạch, Cố Ninh lại hỏi về lịch trình ăn uống của Hạ Bạch trước khi lên máy bay, nhưng không có chút manh mối nào. Đã quá muộn rồi, chỉ có thể ngày mai nói thôi.
Anh Sâm tìm người thu xếp một căn nhà gỗ nhỏ cho bọn họ, là một căn dành cho gia đình. Cố Ninh và Nguyên Nguyên ngủ giường lớn, Tiểu Sơn và Sở Hiên thì chen chúc trên giường tầng của phòng trẻ em.
Nguyên Nguyên vừa nằm xuống liền ngủ rất nhanh, ngủ rất không đàng hoàng, lúc thì khóc lúc thì cười, lúc thì giống như đang đánh hội đồng với người ta, Cố Ninh không ngủ được, lặng lẽ đứng dậy.
Giữa nước Úc và Trung Quốc có sự chênh lệch múi giờ, mọi người vừa qua bên này thì lập tức bắt đầu làm việc, hai ngày nay làm đến mệt mỏi, nên đã sớm tắt đèn đi ngủ. Bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển truyền tới từ dưới vách đá.
Bầu trời u ám, không trăng không sao, cả khu nghỉ dưỡng rất tối, chỉ có vài ngọn đèn đường chiếu sáng một góc xa xa, lan can màu trắng trước vách đá phản chiếu ánh đèn đường.
Cố Ninh theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, đi về phía lan can.
Lan can dùng để tránh có người vô tình lao xuống, bên ngoài là một mảng cỏ lớn, bên phải cách đó không xa là rừng cây bên sườn dốc, một mảng đen thui phía trước, chính là vách đá.
Một bóng đen đang bò trong bụi cỏ phía trước vách đá, không biết đang làm gì.
Cố Ninh lặng lẽ bước tới, nhẹ nhàng trở mình qua lan can.
Đôi lời tâm tình của editor: Không biết ngày xưa mọi người có hay viết tên crush vào giấy hông, chứ mình thì hồi cấp chuyên gia viết tên crush trong nhật ký, bây giờ lật lại xem mà cười bò. =)))