Chương : Nhẫn kim cương (): Vậy thì không cần. Lấy thân báo đáp đi.
Chuyển ngữ: Puny
Sở Hiên im lặng, quay đầu nhìn Cố Ninh.
"Sư huynh? Anh ấy không phải ở chỗ cậu sao?" Tiểu Sơn giật mình, "Hai người cãi nhau rồi? Nói cho cậu biết, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, cậu cho anh ấy ngủ phòng khách cũng không khác mấy, đuổi anh ấy ra ngoài thì có gì xảy ra ..."
Tiểu Sơn còn chưa nói xong, thì Sở Hiên đã sải bước tới trước mặt Cố Ninh, nắm lấy cổ tay cô kéo ra khỏi Ninh Hợp Đường.
Ngoài cửa Ninh Hợp Đường là một cái cầu thang tối thui, Sở Hiên kéo Cố Ninh ra, đè lên bức tường chỗ rẽ, vừa vặn chặn bảng hiểu của Ninh Hợp Đường. Đôi mắt sâu thẳm của Sở Hiên nhìn chằm chằm Cố Ninh. Chỗ này quá tối, không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh.
"Tại sao lại bảo anh đi?"
Cố Ninh kinh hồn bạt vía dưới ánh mắt cực kỳ áp bức của anh, "Lúc anh vừa xuống máy bay không có chỗ đi, cho nên tôi tạm thời thu nhận anh mấy ngày, bây giờ đều đã ổn định rồi, anh cũng nên tìm một chỗ ở đi, cứ tạm như thế này cũng không phải là một giải pháp, có đúng không?"
"Tạm?" Sở Hiên lặp lại lời nói cô nói, giọng không lành.
Cố Ninh cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, "Cho dù hai chúng ta cùng nhau lớn lên, thì việc một mình ở cùng nhau như vậy cũng quá không thích hợp. Chỗ Tiểu Sơn có phòng trống, anh vừa vặn chuyển đến, mặc dù xa một chút, nhưng dù sao anh cũng có xe."
Sở Hiên giữ chặt cô, một bộ cô tiếp tục.
Cố Ninh tiếp tục tìm lý do, "Vả lại tôi đã nhìn mệnh bàn của anh rồi —— tôi biết anh không tin, nhưng mà tôi tin —— gần đây anh sẽ có bạn gái, ở chỗ tôi, thì sau này đưa người về nhà cũng không tiện, hơn nữa người ta nhìn thấy tôi, trong nhà có một người phụ nữ khác đang sống với anh, thì xem là chuyện gì? "
Trên khuôn mặt tuấn tú của Sở Hiên lại có thêm một nụ cười, "Nghĩ thật là chu đáo."
Cố Ninh biết đây không phải là một lời khen, nhưng trong giọng điệu của anh nghe được một chút ý hòa dịu, không biết sống chết tiếp tục, "Nói không chừng một ngày nào đó tôi cũng cao hứng dẫn bạn trai về, không thể nào giống như lần trước thấy anh cởi truồng chạy khắp phòng đúng không?"
Ánh mắt của Sở Hiên phức tạp, giọng điệu đột nhiên trở nên dịu dàng khác thường, nghe rất không có ý tốt, "Ninh Ninh, em quên rồi? Anh đã trả trước tiền thuê nhà."
Anh có ý nhượng bộ sao? Cố Ninh thở phào nhẹ nhõm, muốn giơ tay đảm bảo, nhưng cánh tay vẫn bị Sở Hiên đè lại không nhúc nhích được, "Tôi tuyệt đối không tham ô, lát nữa sẽ chuyển số tiền mà anh đã chuyển cho tôi tới Tiểu Sơn."
Sở Hiên gật đầu, "Vậy mấy ngày anh làm nhiều đồ ăn cho em như thế, còn phải ngủ cùng em, tính như thế nào?"
Nghe thấy hai từ ngủ cùng, mặt Cố Ninh liền đỏ lên. Cũng biết là không thể ăn đồ chùa. Nhưng mà nói "ngủ cùng" gì đó, rõ ràng là tự anh dâng hiến, cái này mà cũng phải tính, thì có phải quá giở trò vô lại hay không?
"Tôi... tôi giảm giá cho anh?"
"Vậy thì không cần." Sở Hiên đến gần Cố Ninh, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi của Cố Ninh, nhả ra vài chữ, "Hay là lấy thân báo đáp đi."
Nói xong thì bất ngờ không kịp đề phòng tiến tới. Khoảng cách giữa môi với môi biến mất.
Cố Ninh bị anh làm cho ngốc, cố gắng giãy giụa, nhưng không nhúc nhích được, cả người đều bị anh đè chặt vào tường.
Sở Hiên không hề khách khí, tiến quân thần tốc đi thẳng vào, không để lại chút đường sống.
Hơi thở của anh vẫn thơm tho, sạch sẽ mát lạnh như vậy, nhưng hành động lại thô lỗ điên tiết, toàn bộ đều là du͙ƈ vọиɠ và chiếm hữu trần trụi, thẳng thắn. Giống như Cố Ninh là lãnh địa anh không cho người khác xâm phạm, đồ anh sở hữu thì anh có thể lấy tùy tiện.
Nụ hôn của anh rất ngang ngược bá đạo, không giống như vẻ ngoài trong trẻo lạnh lùng cấm dục của anh.
Cố Ninh đang ngẩn người, thì nghe thấy cửa của Ninh Hợp Đường bên cạnh hình như mở ra, sau đó lại nhanh chóng đóng lại.
Cố Ninh bị anh hôn đến chóng mặt, không thể đứng vững, cũng may phía trước là anh, sau lưng là bức tường.
Dù sao cũng không có đường lui, không có chỗ nào trốn, Cố Ninh vùng vẫy một hồi mới chịu thua, trong tiềm thức bắt đầu có chút đáp lại.
Sở Hiên cảm nhận được, dường như rất hài lòng, động tác rốt cuộc cũng không tàn bạo nữa, làm chậm lại, bắt đầu gian ác dụ dỗ du͙ƈ vọиɠ của Cố Ninh, nhẫn nại nghiền một chút một.
Không biết qua bao lâu, bàn tay nắm cánh tay cô buông lỏng ra, Cố Ninh lập tức theo thói quen duỗi tay ra ôm cổ của anh.
Người phía trước đột nhiên biến mất.
Cố Ninh mở mắt ra, thấy Sở Hiên đã lùi về phía sau hai bước, đứng ở đầu cầu thang, nhìn Cố Ninh với vẻ mặt nghiên cứu, thần thái ung dung thoải mái, tựa như người vừa mới đè người ta lên tường không phải là anh. Nhìn một hồi, mới lên tiếng.
"Em yên tâm, tối nay anh sẽ chuyển."
Sở Hiên cười với Cố Ninh, bước chân nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Cố Ninh sững sờ nhìn bóng lưng của anh. Tối nay? Nhanh như vậy?
Cố Ninh xoay người mở cửa bước vào Ninh Hợp Đường, Tiểu Sơn và Nguyên Nguyên đều nhìn vào màn hình giả bộ bận rộn, không ai dám nói chuyện. Chỉ cách một cánh cửa không cách âm, có lẽ bọn họ đã nghe thấy hết.
Cả người Cố Ninh vẫn chưa bình tĩnh lại, bọn họ vui vẻ đến mức không hỏi gì cả. Rõ ràng người đạt được mục đích là cô, nhưng tại sao trong lòng lại trống rỗng?
Anh bây giờ và anh trước đây không giống nhau.
Trước khi Sở Hiên đi Đại học Hoa, trong kỳ nghỉ hè, anh có ý định thu dọn đồ đạc trong phòng mình, mẹ Cố cử Cố Ninh đến giúp. Thật ra thì tất cả đồ của Sở Hiên đều được phân loại rồi, đều nằm dưới sự kiểm soát của anh, người khác hoàn toàn không thể nào nhúng tay.
Giường của Sở Hiên không có ai được phép ngồi lên, chứ đừng nói chi là ăn trên đó, nhưng Cố Ninh mặc kệ những điều kia, ung dung ngồi trên giường của anh nhìn anh làm việc, vừa ăn dâu tằm mẹ Sở vừa rửa sạch.
"Ninh Ninh," Sở Hiên ôm mấy chồng sách bài tập và bài thi tới, đặt trên sàn nhà dưới chân của Cố Ninh. "Anh đã dùng bút dạ đánh dấu tất cả rồi, màu cam thì nhất định phải làm một lần cho tốt, màu vàng có nghĩa ít nhất phải xem cách làm của anh một lần, màu xanh thì nếu như em có thời gian thì xem, không kịp thì bỏ đi."
Cố Ninh biết, sách và đề thi mà Sở Hiên từng dùng từng làm đều là bảo bối, không biết có bao nhiêu người tìm mẹ Sở xin.
Nhưng mà cũng quá kinh khủng rồi? Cố Ninh liếc nhìn mấy chồng sách cao bằng cái giường bên cạnh giường, lặng lẽ di chuyển ra xa chúng, vừa vặn che đi màu đỏ tím của nước dâu tằm vô tình nhỏ xuống khăn trải giường trắng như tuyết của anh.
"Sở Hiên, anh không phải đang muốn đào tạo em cũng thi vào Đại học Hoa chứ?" Nằm mơ cũng không làm được như vậy.
"Đại học Hoa có thể hơi khó," Sở Hiên thừa nhận, "Nhưng mà anh đã kiểm tra rồi, xung quanh Đại học Hoa có một số trường cũng không tệ, thích cái nào, tùy em chọn lựa."
Cố Ninh không nói nên lời, "Tại sao phải chạy xa như vậy? Đại học X ở đây không tốt sao? Quần áo dơ có thể đem về nhà giặt giũ, gần như vậy, buổi trưa về nhà ăn cơm có lẽ cũng kịp."
"Ninh Ninh," Sở Hiên để đồ trong tay xuống, nhìn cô chằm chằm, "Như vậy em sẽ có mấy năm đều không gặp anh."
Cố Ninh có chút xấu hổ, "Em ... tại sao phải gặp anh?"
Người con trai bên cạnh này đã gây ra vô số rắc rối trong cuộc sống của Cố Ninh rốt cuộc cũng rời đi, nói thế nào đây? Ngâm một bài hát tay múa chân nhảy còn chưa đủ sao?
Sở Hiên đọc được suy nghĩ từ vẻ mặt của cô, đi tới bên giường cúi người xuống, nhìn chằm chằm Cố Ninh, nghiêm túc nói, "Bởi vì một ngày nào đó anh sẽ cưới em, anh không muốn không được gặp vợ mình nhiều năm như vậy."
Toàn thân Cố Ninh đều bị lời nói của anh làm cho đông cứng, dâu tằm trong miệng cũng quên không nhai.
Anh anh anh anh nói gì?
Sở Hiên yên lặng nhìn Cố Ninh, chờ cô tỉnh táo lại.
Cố Ninh cuối cùng cũng hoàn hồn, lắp ba lắp bắp nói, "Anh... anh đang tỏ tình sao? Nào có ai tỏ tình như vậy?"
"Vậy nên tỏ tình như thế nào?" Sở Hiên khịt mũi, "Giống như ai đó năm lớp một viết thư rồi nhét vào ngăn kéo của em, giấy viết thư còn gấp thành hình trái tim? Hay giống như ai đó năm lớp năm chặn đường em, không đồng ý thì không cho em về nhà?"
Làm sao mà cái gì anh cũng biết?
Sở Hiên hít một hơi, "Được, vừa nãy không tính, anh làm lại một lần nữa."
Cố Ninh hài lòng, ngửa đầu chờ.
Sở Hiên đưa một tay ra, nâng cằm cô, ịn lên môi.
Nhịp tim của Cố Ninh lập tức ngừng lại.
Môi anh mềm mại lại ấm áp, mang theo chút lực không nặng không nhẹ, dán chặt trên môi Cố Ninh vài giây, rồi rời đi.
Giống như được đóng dấu bằng con dấu độc quyền của anh.
Không có ai giở trò vô lại như vậy! Đây mà gọi là tỏ tình sao? Lời tỏ tình của anh là trực tiếp hôn một cái sao?
Môi mỏng của Sở Hiên dính một chút nước dâu tằm màu tím của Cố Ninh, mỉm cười thưởng thức biểu cảm của Cố Ninh, cuối cùng vươn tay kéo cô ra khỏi giường, ôm cô vào lòng, rồi thì thầm bên tai, "Ninh Ninh, anh thích em, kể từ ngày đầu tiên em ra đời, đã luôn thích."
Đôi lời tâm tình của editor: Oh nooooo, tui đã bị nụ hôn làm bội thực rồi, cứu.