Trúc Mã Trúc Mã - Mạt Kinh Uyên Lộ

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuộc sống của Lục Tu thoạt nhìn tựa như thần tiên vậy, công việc nhàn rỗi lại có một cô bạn gái dù đốt đèn đi tìm cũng khó. Nhưng sao hắn lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, nửa đêm hắn thường giật mình tỉnh giấc, để rồi ngẩn người ra ngó trâng trâng cái tủ quần áotreo lộn xộn. Còn hơn thế, là chính hắn cũng không biết bản thân mình đứng sững ra đó vì cái gì nữa.

Văn Anh có vẻ đã coi nơi nàynhư là nhà của mình, buổi chiều sau khi tan ca thì đều tới đây chơi. Tiểu Mao hết giờ làm rồi thì chỉ còn hai người cô nam quả nữ ở lại, tình huống kiểu vầy nếu mà nói cả hai chẳng có gì thì chắc chỉ có ma nó mới tin.Còn thêm cô nàng Văn Anh kia, mặt mũi ửng đỏ cả lên giống như đang phối hợp, cổ vũ Lục Tu làm cái gì gì đó. Thế nhưng khi môi hắn vừa chạm vào cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, trong đầu lại tức khắc ngập tràn cái cảm giác nóng cháy và đầy mùi rượu của nụ hôn nọ, rồi một thoáng ấy hắn chẳng thể nào khống chế được bản thân, buông cơ thể mềm mại ấm áp của cô ra – “Thật xin lỗi”.

Đã mấy tuần liên tiếp Lục Tu không về nhà, bác trai bác gái ngồi lo lắng không yên nên cuối cùng đã tìm tới tận nơi. Đương nhiên là sẽ gặp được cô nàng Văn Anh vốn đã xem nơi này như là nhà chồng của mình rồi. Hai bác mặt mày hớn hở, dặn dò con trai – “Dạo này nếu có bận quá thì khỏi cần về, bọn ta cũng chẳng có chuyện gì lớn cả. Bây nên giành nhiều thời gian cho con bé Văn Anh hơn, ừ còn nữa, bây nhớ dẫn Văn Anh về nhà ăn bữa cơm, hay là chọn hôm thứ bảy đi.”

Hai ông bà hài lòng trở về giữa những lời nói ngọt ngào của nàng dâu tương lai, không nhắc gì tới bữa cơm đã hẹn hôm thứ bảy, nàng dâu tương lai kia liền lập tức quay trở về nhà với vẻ mặt ngượng ngùng khi lần đầu tiên ra mắt ba mẹ chồng, không dám ở lại đối diện với Lục Tu. Hết thảy mọi việc dường như rất hoàn mỹ, cuộc sống hạnh phúc mà Lục Tu đợi chờ trong nhiều năm qua rốt cuộc đã tới.

□□□¤□ tự ¤ do ¤ tự ¤ tại □¤□□□

Lúc này, Văn Thiên ở miền Nam xa xôi kia vẫn còn đang rối rắm với nụ hôn mơ hồ. Xúc cảm chân thật như thế, nhưng lại vì say nên không tài nào xác định được, sao khi ấy anh lại đi uống rượu cơ chứ? Nhưng nếu không uống rượu thì,e rằng anh sẽ chẳng có được cái lá gan mà làm ra nổiviệc đó. Văn Thiên cười khổ, để một bụng đầy tâm sự mà làm việc như thế này, năng suất hạ xuống thấy rõ. Người đi cùng từng trải nhiều hơn, thấy anh như vậy thì chọc ghẹo: “Tương tư hả, vừa ý con gái nhà ai vậy? Nếu cậu vừa ý thì ra tay ngay và luôn đi, mặt mày u sầu có ích gì chứ. Không bằng lòng thì cứ làm tới luôn, đây chính là kinh nghiệm mà anh mày đúc kết ra đấy, cứ suy nghĩ cho kĩ vào.” Nói rồi vỗ vỗ vai anh, bỏ đi trước.

Vì nóng lòng nên Văn Thiên hối hả trở về nhanh như tên bắn, nhưng khi về tới lại chỉ thấy mỗi mình Tiểu Mao ở đấy. Lúc này mới tỏ, hoá ra là Lục Tu đã dẫn theo người đẹp về nhà ra mắt cha mẹ. Xem ra khi anh đi rồi, Lục Tu vẫn sống rất tốt.

Vuốt phẳng hai chiếc gối đang nằm song song nhau, người nào đó bị thay thế vẫn còn chưa tắm rửa thay quần áo, ngồi đực ra đấy trầm ngâm suy nghĩ. Đợi chờ nhiều năm qua mới có được một chút của hiện nay, nhưng giờ lại vuột mất một cách thật nhanh chóng, là do, nó đến quá nhanh quá dễ dàng hay sao? Có trời mới biết anh đợi đã bao nhiêu lâu, đã bao nhiêu lần anh tưởng tượng đến khung cảnh khi bọn họ gặp lại nhau.

Lúc về thì chỉ có mình Lục Tu, Văn Anh đã được hắn đưa về tận nhà. Sau khi vào nhà, Lục Tu vẫn chưa phát giác ra được có thứ gì đó đã thay đổi, mãi cho đến lúc hắn mở tủ quần áo ra, ngớ người, chiếc áo sơ mi màu xanh sọc trắng của Văn Thiên vẫn luôn treo bên trong sao lại không còn? Không hề nghĩ ngợi, hắn hoảng hốt quát to – “Tiểu Mao, hôm nay có người tới đây?”

“A, anh Văn Thiên về, ảnh hỏi anh đi đâu, rồi sau đó đi lên trên lầu cầm theo mấy bộ quần áo xuống, nói là công việc đang bề bộn, có lẽ mấy ngày tới sẽ không trở lại.”

“Sao cậu ấy không đợi tôi trở về?” Tiểu Mao không nhận ra rằng, giọng nói của hắn đang khẽ run.

“Em cũng có nói anh ấy là đợi anh trở về rồi hẵng đi, nhưng ảnh nói tụi anh đang gặp mặt cha mẹ, không biết khi nào mới trở về, nói không chừng đã bàn tới chuyện kết hôn luôn rồi, rồi ảnh không đợi mà đi biệt. Ông chủ, dù sao thì anh Văn Thiên cũng đã trở về, anh có việc thì gọi điện thoại cho anh ấy đi.”

Gọi điện thoại? Đúng rồi, còn có thể gọi điện thoại cho anh ta mà. Trong khoảnh khắc khi điện thoại được kết nối, hắn nghe thấy tiếng Văn Thiên nói ở đầu dây bên kia – [Alo, alo, Lục Tu, là cậu sao? Sao cậu không nói gì?] Giọng của anh thật khàn, chắc hẳn là do bệnh, Lục Tu nghĩ.

Cuối cùng thì Lục Tu cũng tìm về được giọng nói của mình, hắn gượng gạo nói: [Văn Thiên, cậu trở về rồi.]

[Ừm, tôi đã trở về.]

[Nhưng sao lại đi nữa?]

[Dạo này đơn vị hơi bận nên yêu cầu tăng ca, không có thời gian để ở lại.]

[A, vậy cậu nhớ để ý tới bản thân, tớ nghe thấy giọng cậu hơi khàn, nhớ uống nhiều nước vào.]

Văn Thiên ở đầu dây bên kia bỗng chốc ngẩn ngơ. Anh chợt cảm thấy rằng mình không nhất thiết phải dọn đi như thế, nhưng, mọi chuyện liệu có thể thay đổi được chăng?

Cả tuần trôi qua nhưng Văn Thiên vẫn chưa trở về, ngay cả một cú điện thoại cũng không hề có. Lục Tu làm việc gì cũng uể oải, hắn rủ Quân Sư ra ngoài uống rượu, Quân Sư nôn nóng muốn đi thì lại bị Quân Sư phu nhân xử tử tại chỗ. Đường nhìn của Lục Tu chuyển về phía Tiểu Mao, vẫy tay. Lần đầu tiên đóng cửa tiệm sớm, Tiểu Mao đổi từ trông tiệm sách thành nhiệm vụ bồi ông chủ đi mua say, việc này đối với cậu cũng khá là dễ dàng.

Cả hai người đều chưa đi bar bao giờ, nhưng lại không biết vì điều gì, lại dứt khoát chọn một nơi thật lớn mà chui vào. Cơm tối chỉ ăn được có chút xíu, Tiểu Mao tuy đói nhưng liếc thấy Lục Tu không nói gì nên cũng đành làm thinh.

Loại người như Lục Tu nếu có tới đây uống rượu thì chủ yếu cũng là vì buồn, thế nên căn bản chẳng muốn chuyện tròtán gẫu gì, chỉ cần có người ngồi bên cạnh làm kiểng uống cùng hắn là được. Hắn uống rất chậm, qua cả tiếng rồi mà vẫn còn chưa xong một chai bia. Tiểu Mao buồn chán đảo mắt nhìn xung quanh, dòm dòm ngó ngó mấy cô nàng xinh xắn và quyến rũ, con gái nơi này trông đẹp hơn hẳn mấy cô nàng ở ngoài đường.

Người dần dà đông hơn, Lục Tu lúc này cũng đã có hơi say, ánh mắt trở nên mơ hồ mông lung. Tiểu Mao rất không tiền đồ nuốt nuốt nước miếng, không dán mắt vô mấy cô gái nữa mà quay sang nhìn chăm chú ông chủ của mình – người bỗng dưng trở nên xinh đẹp này. Đây quả thật là ông chủ? Không phải bị đánh tráo rồi chứ?

Tiểu Mao nhìn Lục Tu, còn Lục Tu thì nhìn về phía cửa quán bar nằm sau lưng Tiểu Mao. Ánh mắt hắn tuy mơ màng nhưng cũng không ảnh hưởng tới thị lực, thế nên Lục Tu vẫn thấy rõ hai người nơi đằng cửa, một người dựa vào tường mà đi, kẻ còn lại thì lôi lôi kéo kéo.Cái người đi đằng trước kia, vậy mà lại chính là cái tên đầu sỏ gây chuyện khiến hắn buồn bực mà chạy tới đây uống rượu! Hừ, không có thời gian để về nhà mà lại có thời gian tới đây cù cưa cù nhằng với đàn ông!

Lục Tu loạng choạng đứng dậy, nơi hai người kia đứng cách chỗ hắn một đoạn cũng không xa lắm, tiếng nói chuyện mơ hồ truyền tới tai, kẻ đang lôi lôi kéo kéo Văn Thiên bỗng nói – “Sao lại về sớm vậy chứ, lâu lắm rồi cậu không có tới đây, làm người ta uổng công ngồi chờ!”

Văn Thiên khinh bỉ hừ một tiếng – “Anh là ai, tôi là ai, tôi có quen anh sao? Phiền anh buông tay tôi ra!”

Trong lúc đang giằng co, chợt nghe có tiếng người vang lên gây rối cục diện – “Anh không nghe thấy cậu ấy nói buông tay ra hay sao, buông cái tay của anh ra ngay cho tôi!”

Văn Thiên hết sức kinh hãi nhìn về nơi phát ra giọng nói, rồi duỗi một ngón tay chỉ vào Lục Tu vẫn còn đang mơ màng quyến rũ – “Lục Tu, sao cậu lại ở đây?”

Vì ban nãy nghe tiếng nên Tiểu Mao cũng phát hiện ra Văn Thiên.Cậu chàng bây giờ đang đứng sau lưng Lục Tu, lia mắt nhìn ba thanh niên trông cực bặm trợn ở đối diện.

Kẻ nọ nhìn Lục Tu, mắt híp lại, buông lỏng bàn tay đang kéo Văn Thiên ra. Văn Thiên thấy Lục Tu như vậy cũng không khỏi sững sờ, cậu ấy, bảo vệ mình. Thâm tâm trở nên ấm áp, ngay cả giọng nói cũng đổi thành dịu dàng – “Lục Tu, sao cậu lại đi chung với Tiểu Mao tới đây uống rượu.” Muốn tiến tới sờ vào khuôn mặt ửng hồng làm mắt anh xao động, nhưng bàn tay cuối cùng vẫn không thể giơ lên.

“Sao cậu không về nhà?” Lục Tu uống rượu say nên lá gan cũng lớn, thẳng miệng mà nói.

“Tôi bận công tác.”

“Bận mà có thời giờ đi uống rượu?”

Văn Thiên nghẹn lời, nếu anh muốn về thì dù có bận cách mấy cũng vẫn có thể trở về, nhưng bận việc lại chỉ là cái cớ, cái cớ để anh che đậy để anh trốn tránh. Giờ muốn anh phải nói thế nào đây? Nói rằng anh ghen, ghen khi thấy cậu ở cùng cô gái kia? Anh không thể nói, nên, anh cũng không thể giải thích.

“Không có chuyện gì gấp thì về nhà đi, chạy loạn khắp nơi làm gì!?” Lục Tu trách cứ, quay đầu lại gọi Tiểu Mao – “Đi, về nhà thôi, muốn uống thì về nhà mà uống.” Nói cứ như đúng rồi, trong khi chính hắn mới là người đòi tới đây uống rượu.

Có vài người hắn có thể sai sử, ví như Tiểu Mao và Văn Thiên, mà cũng có vài người nằm ngoài lề suy nghĩ của hắn, ví như thanh niên vừa quấy rầy Văn Thiên kia.

Gã chặn đường ba người đang mong đợi trở về ngôi nhà ấm cúng – “Sao nào, muốn đi ngay bây giờ?”

Lục Tu nhìn cặp mắt hoa đào kia, rồi quay sang chỉ chỉ Văn Thiên – “Cậu ấy thiếu nợ gì anh hả?”

Thanh niên lắc đầu – “Không thiếu.”

Lục Tu chỉ vào mình và Tiểu Mao – “Vậy chứ bọn tôi có thiếu gì anh sao?”

Thanh niên lại lắc đầu – “Không thiếu.”

Lục Tu tức mình, kéo hai người kia bước nhanh ra ngoài. Thanh niên nọ vẫn cứ chặn đường họ – “Mấy người quả thật là không thiếu nợ gì tôi cả, nhưng chỉ có điều, tôi muốn cậu ấy.” Gã chỉ Văn Thiên – “Cơ mà xem ra cậu ấy đã có chủ mất rồi, nhưng tôi đây không ngại, tôi cảm thấy mình cũng rất thích cậu, không bằng chúng ta chơi P đi?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio