Tô Hiểu Thần phát hiện ra Tần Chiêu Dương tức giận, là vào buổi sáng ngày hôm sau. Cô vừa mở mắt, sắc trời sáng choang, dưới lầu có bữa sáng thơm ngào ngạt, cô uể oải lật người, nhìn thấy mình đã bị muộn rồi!!!
Chờ khi cô vội vội vàng vàng sửa soạn xong mình, khi xuống lầu dứt khoát trực tiếp nhảy vài bước xuống thiếu chút nữa thì ngã một cái đập đầu xuống đất.
Tô Khiêm Thành xem cô hoang mang rối loạn, hơi hơi nhíu mi, "Hoảng cái gì, đi đường cẩn thận."
Tô Hiểu Thần vội vàng nhét một bánh bao vào miệng, một miếng nuốt trọn cái bánh, nước bốn phía, nóng đến đầu lưỡi cô bị tê rần, vội vội vàng vàng nuốt xuống, cô bưng sữa lên đổ một ngụm lớn lúc này mới vô cùng khó hiểu.
"Ba, Tần Chiêu Dương đâu? Anh ấy cũng chưa tới gọi con sao?" Cô lại ngậm bánh bao cắn một cái, lúc này đem nước canh nóng bỏng trong bát chen vào miệng rồi mới nuốt xuống một ngụm lớn.
Tô Khiêm thành nhướn mày nhìn cô một cái, ra vẻ không biết, "Cái gì Tần Chiêu Dương, nó làm sao phải tới gọi con?"
Tô Hiểu Thần bị hỏi ngược lại sửng sốt, chột dạ phụ họa nói: "... Ha ha, cũng phải."
Nói xong câu đó, cô chăm chú nhìn đồng hồ, tất cả tóc đều xù lên, "Không được, con đến muộn nửa giờ! Con phải đi trước!"
Tô Khiêm Thành lúc này ăn cũng được khá nhiều, cầm chìa khóa xe không nhanh không chậm đứng lên theo, "Ba đưa con đi."
Tuy rằng ông nhịn cả một buổi sáng, sợ những lời này sẽ tạo thành tâm lý ỉ lại cho Tô Hiểu Thần, nhưng khi bị Tô Hiểu Thần thúc dục lần thứ N: "Trên kia! Vượt qua họ! Siêu! Rẽ trái! Vượt qua đi." Sau đó vẫn là không kiềm chế được nói ra khỏi miệng.
Tô Khiêm Thành: "Cùng lắm thì không làm, về nhà ba nuôi con, bán mạng cho người ta mà phải lo lắng không yên như vậy, con thấy vui vẻ sao?"
Tô Hiểu Thần hiển nhiên không thèm cho mình đường lui hoàn toàn vô lo vô nghĩ thành thật, cau mày đau khổ vô cùng, "Tiền kia của ba là dùng để nuôi vợ ba cùng tình nhân, ba không có nghĩa vụ phải nuôi con gái!"
Tô Khiêm Thành thiếu chút nữa trực tiếp đâm vào đằng sau mông chiếc xe phía trước, sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, "Con nói bậy gì đó, ba ở đâu có tình nhân?"
Tô Hiểu Thần lúc này bắt đầu giả vờ vô tội, "Ba chừng nào thì nói ba có tình nhân? Ba, có phải ba có tật giật mình hay không?"
Lúc này đến phiên Tô Khiêm Thành xù lông, trực tiếp đem cô ném ở trước trạm xe bus đối diện công ty, "Lăn xuống đi."
Tô Hiểu Thần ôm túi của mình, vừa nói "đừng nóng giận đừng nóng giận" vừa nhanh chân nhanh tay lăn xuống.
Tô Khiêm Thành triệt để buồn bực... Thật đúng là con gái yêu của ông!
Khi Tô Hiểu Thần đến văn phòng thì đã muộn phút, đã không được chết tử tế còn đụng phải tổng giám đốc Kha Thụy. Cô một bên cảm khái các lãnh đạo lớn nhỏ đều ở đây, một bên che mặt lui về đang muốn đi đưa văn kiện trên lầu và sau đó đến văn phòng sư tỷ.
Nhưng Kha Thụy liếc thấy cô, cười híp mắt kêu tên của cô một tiếng.
Sư tỷ kia quay đầu nhìn cô một cái, trên mặt là cười, nhưng ánh mắt đó khiến Tô Hiểu Thần cảm thấy thấy có tâm lí không thoải mái.
Kha Thụy liếc mắt nhìn vị sư tỷ che trước mặt cô, hướng cô vẫy tay, " Làm việc ở công ty Tinh quang thấy thế nào?"
Tô Hiểu Thần nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy sau lưng nhột nhột, nhất thời mơ hồ, nói tốt hoặc là không tốt đều không được. Cô nghĩ nghĩ, vừa định uyển chuyển biểu đạt suy nghĩ mình chỉ là một là thực tập sinh thì sư tỷ mở miệng trước.
"Hiểu Thần ở chỗ chúng tôi chịu nhiều khổ cực, không biết là Kha tổng coi trọng cô ấy như vậy."
Tô Hiểu Thần lúng túng cười cười, trên mặt lại lại dày thêm một tầng lãnh ý, có chút không bằng lòng bổ sung một câu, "Kha tổng, tôi chỉ là một thực tập sinh, muốn đi theo các sư tỷ để học hỏi thêm nhiều hơn nữa."
Dường như Kha Thụy cùng người tinh ý, hai câu này có thể đoán được đến tám phần, cười cười, nhân tiện nói: "Làm sao, người được Tần thiếu coi trọng thì sẽ không thể kém được. Không hiểu trực tiếp hỏi Tần thiếu, Cậu ấy rất là tài giỏi."
Tô Hiểu Thần có chút không thích ngữ khí Kha Thụy, nhưng thật sự lại không thể tỏ thái độ, chỉ hơi hơi mím môi, không nói gì thêm.
Cô đến văn phòng không bao lâu, tổ trưởng liền gọi cô vào, phê bình theo quy định một chút, giọng nói cách một cái cửa kính cũng có thể khiến nhân viên phía ngoài nghe được rành mạch.
Cô cũng là không xấu hổ nhiều lắm, ngược lại là nhớ tới mấy ngày trước Tư Tư cũng oán giận nói với cô chuyện địa vị thực tập sinh của cô ấy không cao bị người khi dễ, dứt khoát nghe tai này lọt qua tai kia, bị dạy dỗ một lúc cũng giống như người chưa xảy ra việc gì, thở phì phò xong liền thôi...
Thời điểm nghỉ trưa cô gọi điện thoại cho Tần Chiêu Dương, đại khái là anh đang bận không rảnh tiếp, hay hoặc là anh khinh người không thèm tiếp, dù sao sau khi Tô Hiểu Thần gác điện thoại, đơn phương liền quyết định hai người bây giờ bắt đầu chiến tranh lạnh!
Cô vốn là tính toán đêm nay lại trở về Đế Tước Thế Gia, nhưng vừa nghĩ buổi sáng vừa đắc tội với ba, mặt đen xì sờ sờ mũi vạn phần ưu thương.
Cuối cùng vẫn là vào buổi chiều hẹn Tần Noãn Dương sau khi tan tầm cùng đi ăn lẩu, quyết định thời gian địa điểm xong, lúc này cô mới bấm ngón tay tính thời gian.
Tâm sự cuộc sống nói tới mười giờ trở về Tần Chiêu Dương hẳn là đã đi ngủ? Sau đó cô thần không biết quỷ không hay mò vào đi ngủ một giấc, buổi sáng hôm sau lại thần không biết quỷ không hay ra cửa trước so với anh...
Cô liền thành công xây dựng ra hình tượng đêm không về ngủ!
Lý tưởng quả nhiên đầy đủ!
Buổi chiều Tần Noãn Dương tự mình lái xe đến, vòng quanh trung tâm thành phố vài vòng, lúc này mới tìm cái chỗ thoáng đãng ngừng xe, cùng cô đi bộ một đoạn ngắn để ăn lẩu.
Tô Hiểu Thần đói bụng cả buổi chiều bụng đói đã sớm kêu vang, hơn nữa cả một ngày hôm nay vận khí không tốt tâm tình không vui cực độ, cô cảm thấy mình cũng có thể ăn cả toàn bộ nước dùng và mọi thứ trong nồi cùng nhau ăn vào!
Tần Noãn Dương nhìn tư thế đó của cô, nhếch môi cười đến khiến cho tóc gáy dựng thẳng, rất quyết đoán phân chia địa bàn, "Đừng nghĩ đoạt của chị, chị không để yên cho em."
Tô Hiểu Thần hết sức ủy khuất, "Em mời khách em vẫn không thể ăn đúng không!"
Tần Noãn Dương thanh toán vài cái đĩa lẩu xong, lúc này mới buồn bực giọng nói khó chịu nói, "Tâm tình không tốt vẫn không thể ăn đúng không!"
Vì thế, đồ ăn còn chưa chín, hai người trên liền ngây thơ, so ai thảm hại hơn một ai, đợi lát nữa sẽ được ăn nhiều hơn một chút.
Kết quả sao... Tự nhiên là Tô Hiểu Thần toàn thắng.
Tần Noãn Dương liếc nhìn cô bộ dáng vung đũa ngấu nghiến, rất là bất đắc dĩ, "Em thấy vui sao... Dựa vào chuyện đó để ăn."
Tô Hiểu Thần nhìn xuyên thấu qua màn khói bốc lên lượn lờ nhìn cô, đột nhiên thực chán nản nói câu, "Em có phải thật sự có chút thất bại không."
Tần Noãn Dương vớt một miếng khoai tây nấu chín bỏ vào trong bát, rũ con ngươi ngẫm nghĩ một lát nói: "Kỳ thật chị cảm thấy em có cơ hội như thế cũng thật sự không cần khiêm nhượng, cái gì tránh đi mũi nhọn, trong mắt mọi người xung quanh đó chính là em lãnh diễm cao quý, tự nhiên xem em không vừa mắt. Em nếu là có chút bình dị tự nhiên, thời gian lâu cũng sẽ không có người nói không tốt về em."
Tô Hiểu Thần thừa dịp lúc cô nói chuyện nhanh chóng vớt rất nhiều đồ ăn nhét vào trong bát, chờ cô ấy nói xong lúc này mới tiếp một câu, "Còn có lời khuyên khác không?"
Noãn Dương bị cô chọc cho nở nụ cười, cũng không vạch trần, "Kỳ thật công việc chính là như vậy, tìm người thích hợp chủ động xuất kích, em muốn dung nhập cái tập thể nhỏ này không thể đợi các cô ấy đến tới gần em. Ở trong mắt mọi người, em chính là ngoại tộc."
"Em từ từ về sau liền sẽ biết, mọi chuyện hôm nay cũng chưa là gì cả, những người kia cũng chỉ là một phần bé nhỏ chiếm một đoạn thời gian không đáng kể trong cuộc đời em, trải qua thì sẽ tốt. Em tiếp xúc với quá ít người, tính cách con người vô cùng kì quặc, muốn tự mình đi thích ứng thì phải va chạm. Cuộc đời dài như vậy, những thứ này không phải dạy em em liền hiểu ngay." Cô chậm rãi đem miếng khoai tây kia ăn hết, từ từ nhưng nhấp từng ngụm nước trái cây, cười tủm tỉm hỏi cô, "Anh của chị đâu, em thật sự tính toán chiến tranh lạnh?"
Tô Hiểu Thần mới không cần nói cho cái tiểu gian điệp này đâu, trực tiếp chuyển dời đề tài, ngày hôm qua em còn nhìn thấy tin tức nói chị cùng người đàn ông gì gì đó bí mật hẹn hò a, làm sao lại thế này?"
Tần Noãn Dương quả nhiên sắc mặt liền thay đổi, nghiến răng nghiến lợi đứng lên, "Bí mật hèn hò cái gì, bịa đặt tốt lắm! Tổng cộng mới gặp mặt vài lần, những ký giả kia liền dám tùy tiện nói bừa."
Tô Hiểu Thần mắt liền sáng lên, "Vậy là thực sự có người này?"
Tần Noãn Dương: "..."
Một số thời điểm nào đó, khứu giác bát quái của Tô Hiểu Thần tuyệt đối so với chó còn nhanh nhạy hơn.
Cô theo đuổi không bỏ qua chút sơ hở nào, Tần Noãn Dương rốt cuộc bất đắc dĩ, "Tên là Đường Trạch Thần, đang làm gì em nên biết. Chị cũng là chạm mặt anh ta một lần tại sân bay thành phố S, lại không cẩn thận lên lầm xe..."
"Không cẩn thận?" Tô Hiểu Thần ngậm một miếng thịt viên giọng nói không rõ, "Em không tin đâu, sớm có dự mưu loại chuyện này chị tuyệt đối làm được!"
Tần Noãn Dương nhất thời nghẹn lời, có phải thời điểm Tô Hiểu Thần tâm tình không tốt khả năng công kích liền đặc biệt giỏi hay không?
Một bữa cơm ăn vài giờ, khi Tô Hiểu Thần nâng bụng trèo lên xe Tần Noãn Dương còn có chút không thuận theo không khuất phục, "Em cảm thấy Đường Trạch Thần tám phần là cùng chị có ý tứ, nếu diện mạo tốt, thì nhất định phải suy xét!"
Tần Noãn Dương "Ừ" một tiếng, lại cười như không cười nhìn cô, "Vậy em cùng anh chị chiến tranh lạnh, chị là đưa em nơi nào tương đối khá a?"
Tô Hiểu Thần nhìn nhìn thời gian, hừ hừ hai tiếng, "Đế Tước Thế Gia là tốt nhất."
Tần Noãn Dương nhíu mày, cười giống hệt tiểu hồ ly, thừa dịp cô cúi đầu ngủ gật liền trực tiếp đem cô đưa đến dưới chung cư của Tần Chiêu Dương.
Tần Chiêu Dương đã chờ ở dưới lầu một lúc, bộ mặt trầm đến dọa người.
Khi Tô Hiểu Thần vừa nhìn thấy thực không tiền đồ liền bị hoảng sợ, khi anh đi vài bước tới mở cửa xe nhìn cô từ trên cao xuống cô đã hoàn toàn không dám xuống xe.
Tần Chiêu Dương cũng không vội, liền đứng cạnh cửa xe chờ, giằng co một lát, nhưng người đứng xem không chịu nổi phá vỡ cục diện bế tắc, "Anh, người là do em đưa đến đó."
Tần Chiêu Dương liếc mắt nhìn cô, cười lạnh một tiếng, "Đừng tưởng rằng đem người đưa đến anh liền không tính sổ với em, chuyện em và Đường Trạch Thần đêm nay em chuẩn bị lý lẽ rõ ràng ngắn gọn, ngày mai đến phòng làm việc của anh cùng anh giải thích."
Nói xong câu đó, mắt anh nhìn Tô Hiểu Thần, ngữ khí ép tới càng sâu trầm hơn, "Còn không xuống!"
Tô Hiểu Thần quả thực muốn cùng ghế ngồi triền triền miên miên đến thiên nhai, nhưng khí thế của Tần Chiêu Dương uy áp, cô vẫn là bất đắc dĩ cởi dây an toàn.
Khi một chân đạp lên đất, cô quay đầu lại rất không khách khí uy hiếp nói: "Tần Noãn Dương chị lại bán em! Về sau cẩn thận em trả thù lại."
Tần Noãn Dương đối với uy hiếp yếu ớt kia của cô căn bản không để ở trong lòng, cười híp mắt lại bồi thêm một câu, "Anh trai em đã nói với anh, thái độ nhận sai của Hiểu Thần một chút cũng không chân thành. Anh nhất định phải giáo dục nghiêm khắc một chút!"
Tần Chiêu Dương liếc mắt nhìn cô, không nói chuyện, ngược lại là trực tiếp đem Tô Hiểu Thần kéo lại đây.
Tô Hiểu Thần bị một đập vào đầu, chính mình bị đâm cho đầu óc choáng váng, đương sự ngay cả mày cũng chưa nhăn một chút.
Cô cảm thấy có chút buồn bực, tại sao thoạt nhìn Thái Tử gia càng tức giận hơn so với cô... Rõ ràng từ chối không nhận điện thoại chính là anh!
Nghĩ như vậy, cô cũng đúng lý hợp tình vùng lên, hừ một tiếng, trực tiếp đem tay anh ném ra.
Tần Chiêu Dương nhìn cô một cái, cũng chưa nói cái gì, chỉ cúi người giảm thấp thanh âm xuống dặn dò Noãn Dương vài câu, lúc này mới đứng thẳng người, chờ cô quay đầu rời đi, anh lúc này mới nhìn qua, đáy mắt một mảnh hàn băng.