Tô Hiểu Thần trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính vẫn còn chút chưa hoàn hồn lại, hồi lâu mới yếu ớt hỏi: "....Anh làm sao...lại ở....đây....trong đây!"
Tần Chiêu Dương không có trả lời cô, kênh nói chuyện trước mặt hoàn toàn yên tĩnh.
Cô chỉ cần nhìn xuyên qua màn hình là cũng có thể cảm giác được người bên kia đang giận dữ cỡ nào, thân hình nhỏ run run, chạy trối chết trong tiếng cười "Ha ha hố hố" có chút hả hê của Tư Tư cùng hai bạn cùng phòng khác.
Cũng may là Tần Chiêu Dương còn chưa nhàm chán tới mức đêm hôm khuya khoắt chạy sang gõ cửa phòng cô, cô bọc kín mình ở trong chăn lệ rơi đầy mặt, lại càng không ngừng nhớ tới những lời nói đại nghịch bất đạo của mình nói về người nào đó tối nay....
Không nghĩ còn đỡ, vừa nghĩ tới là cô chợt cảm thấy ngày mai sẽ không có mặt trời.
Tần Chiêu Dương vừa nhận điện thoại quay lại thì đã thấy avatar của cô tối rồi, đang thu dọn chuẩn bị tắt máy tính thì Tư Tư vừa lúc nói một câu: "Tần đại thiếu gia! Mời ngài hung hăng chà đạp giày xéo Tiểu Tiểu Tô của chúng tôi đi! Không cần khách khí! Toàn bộ phòng ngủ chúng tôi hiến tặng mười bộ roi da sáp nến!"
Tần Chiêu Dương nhíu mày, trước ghi lại đoạn viết này, lúc này mới vui vẻ tắt máy tính chuẩn bị đi nghỉ.
Vừa mới tắt đèn liền nhận được tin nhắn của Tô Hiểu Thần.
"Hãy tin tưởng em! Dáng người của đội trưởng tuyệt đối không hề tốt được như anh, làm sao mà có được cảm giác mạnh mẽ dẻo dai như anh!"
Tần Chiêu Dương đọc tới đọc lui mấy lần, lúc này mới nhắn lại: "Dáng người của đội trưởng là mông vểnh eo thon"
Tô Hiểu Thần lập tức chân chó đứng lên, "Của anh cũng rất vểnh nha! Thực sự, cực kỳ cực kỳ vểnh!" Gửi tin nhắn đi xong lại cảm thấy khen Thái tử gia như vậy hình như vẫn chưa được đủ lắm thì phải, lại bổ sung thêm một câu vô cùng trọng yếu: "Anh ta thì đem lại hạnh phúc cho đông đảo phụ nữ, còn anh thì chỉ đem lại hạnh phúc cho em thôi nha....(Xấu hổ)"
Khóe môi Thái tử gia cong cong lên cười, ở dưới ánh sáng điện thoại di động, đặc biệt ôn nhu.
Cho nên nói, phải biết hốt thuốc đúng bệnh, phải nắm được đâu là trọng điểm!
Sáng ngày hôm sau, như ý nguyện của Tô Hiểu Thần, mặt trời không hề xuất hiện, mưa dầm nặng nề.
Toàn bộ văn phòng cũng như đang chìm vào một cơn mưa trắng xóa như sắc trời bây giờ, Tô Hiểu Thần không dám thở mạnh dù chỉ một chút, cúi đầu nhìn chằm chằm đùa nghịch với ngón tay của mình.
Chính là sáng sớm, vì phương án thứ hai tổ đưa ra vẫn không có cách nào đạt được yêu cầu của công ty Tinh Quang như cũ, cuối cùng thư ký cũng đã quyết định để cho tổ , tổ trước kia chịu trách nhiệm về dự án này, cùng cạnh tranh với tổ .
Kỳ thực Tô Hiểu Thần có chút khó hiểu, lúc đầu bên chịu trách nhiệm cho những loại quảng cáo như thế này cũng như vẫn luôn hợp tác với các dự án của công ty Tinh Quang từ trước đến này luôn là tổ , vì sao lại tốt lành đến mức đưa cho tổ nhận?
Cô suy nghĩ đến nát óc mà vẫn không nghĩ ra được.
Tần Chiêu Dương lại hơi suy nghĩ một chút đã liền hiểu rõ, "Đơn giản là vì thấy em là bạn gái của anh, cho nên mới ban thưởng một cái bánh thật to cho tổ , đoán chừng là tất cả mọi người trong công ty em đều biết đấy."
Sắc mặt Tô Hiểu Thần có chút bối rối., "Công ty quảng cáo Kha Thụy dù sao cũng là một công ty lớn a, làm sao lại hành động theo cảm tính như vậy chứ?"
Tần Chiêu Dương đưa tay lên vuốt vuốt tóc cô theo nếp, "Không phải là hành động theo cảm tính. Kha Thụy này rất thích đầu cơ trục lợi. Ông ta cho rằng có em ở tổ thì bọn họ có thể được đi đường tắt, công ty bọn họ có thể dựa vào thời gian tiết kiệm được này đi ra ngoài nhận thêm một dự án lớn mới, dù sao Tinh Quang cũng là khách quen cũ."
Chân mày Tô Hiểu Thần càng nhíu chặt hơn, "Ông ta cho là anh sẽ trực tiếp nói cho em biết là anh muốn kế hoạch như thế nào. để cho em tự mình làm được, hoặc là cho tổ một nguồn nước, sau này còn cho em một lời bình thực tập xuất sắc nữa?"
"Đúng vậy." Anh lật một trang tài liệu, đảo mắt nhìn qua qua một lúc thuận tay đặt qua một bên, "Ba mẹ anh muốn gặp em."
"Hả?" Tô Hiểu Thần nhất thời sững sờ.
Hai ngày cuối tuần này, Tô Hiểu Thần có chuyện phải về trường một chuyến, liền trực tiếp ở lại ký túc xá.
Tư Tư lại kiên trì bền bỉ chơi của cô, mấy ngày trước Tô Hiểu Thần dùng máy tính của Tần Chiêu Dương chơi trò này còn bị anh hung hăng nhìn một cách khinh bỉ vào chỉ số thông minh của cô.
Sau đó dứt khoát bỏ công việc trên tay xuống, trực tiếp rat ay, bất kể là phiên bản nào đều không tốn một chút sức nào đi qua. Xem ra trò chơi này... đích thực cần phải có chỉ số thông minh cao.
Hiếm khi bốn người lúc nào cũng bận rộn như các cô, hôm nay lại có thể tụ lại cùng một chỗ cùng tán chuyện đêm khuya, từ lúc mới quen ở năm thứ nhất đại học cho tới bây giờ cũng đã được bốn năm rồi, một buổi tối, đề tài xoay chuyển liên hồi, cuối cùng vẫn dừng lại ở việc sau khi tốt nghiệp là phải chia ly rồi.
Thực ra thì còn hơn những nửa năm nữa, nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chờ đến khi tốt nghiệp thì thực sự là càng chạy càng xa.
Ngoại trừ Tư Tư ở thành phố A, còn lão đại và lão nhị đều từ tỉnh khác đến đây, cô nằm trên giường, nghe thanh âm nhẹ nhàng trong vắt của các cô kể về các dự định tương lai, cả người giống như khoác lên một thân tinh quang, có chút chơi vơi.
Trọng tâm câu chuyện không biết thế nào lại vòng qua trên người cô và Tần Chiêu Dương, bị bọn họ hỏi tới khi nào kết hôn, Tô Hiểu Thần có chút hoảng hốt, "Kết hôn gì... Tớ chưa từng nghĩ tới, tớ với anh ấy mới bắt đầu thôi mà."
Tư Tư lại đột nhiên thở dài, "Có lần tớ đi đến một đám cưới, mẹ tớ chỉ sợ tớ không có ai thèm lấy liền trực tiếp cho tớ tương thân...."
Tô Hiểu Thần nháy nháy mắt mấy cái, "Nhưng mà anh ấy nói với tớ là.... Ba mẹ anh ấy muốn gặp tớ."
Lão đại trầm mặc, lúc mở miệng lại tuôn ra nguyên một tràng, "Cứ theo như tiến độ này thì lúc tốt nghiệp hai người vừa vặn kết hôn, có khi cũng đã có em bé...."
Tô Hiểu Thần: "..."
Vì vậy, chủ đề câu chuyện lại chuyển sang khi nào sinh con thì tốt nhất với sinh con thì đau đớn cỡ nào....
Đầu Tô Hiểu Thần đầy hắc tuyến, bạn trai còn chưa có một mống, không cần bàn bạc đến chuyện xa xôi như vậy có được hay không hả!
Cô xoay người muốn ngủ, điện thoại trong tay rung lên, cô chui vào chăn mở ra nhìn, đúng là hình tự chụp của Tần Chiêu Dương a, da chỗ cằm hơi bị xước một chút, còn có chút hồng hồng, chắc là bị chảy máu.
Cô vừa định hỏi anh làm sao vậy, anh đã gửi tin nhắn qua, "Noãn Dương uống rượu say, bị nó cào."
Tần Noãn Dương dính vào scandal, trong một đêm hình tượng bị giảm đi rất nhiều, gây xôn xao dư luận, cũng khó trách tâm tình cô ấy không tốt.
Cô nghĩ nghĩ, trả lời lại: "Vậy để ngày mai em qua với cô ấy?"
Tần Chiêu Dương tựa ở đầu giường nhìn tin nhắn cô gửi tới hơi nhíu nhíu mày, "Nó cào người, em còn qua với nó làm gì, sao không qua đây trấn an anh một chút đi? Đây là tổn thương đến tận da thịt đấy!"
Chậc chậc, giọng điệu ngạo mạn làm nũng này, có lẽ tối nay đã phải chịu không ít nghẹn khuất ở chỗ Noãn Dương, đã như vậy thì cô càng phải bỏ đá xuống giếng rồi!
Tô Hiểu Thần: "Anh cũng không phải là người của công chúng đi, trên mặt có vài cái lỗ nhỏ thì cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục!"
Tần Chiêu Dương: "Mấy ngày hôm trước bạn gái anh có nói anh bị hư thận thì cũng không vấn đề gì nhưng nhất thiết phải có khuôn mặt xinh đẹp để thưởng tâm duyệt mục, cho nên nếu cứ như thế này thì cô ấy sẽ không cần anh nữa."
Lúc này, Tô Hiểu Thần nhịn không được nữa, bật cười.
Trong phòng ngủ, những tiếng thảo luận khác nhất thời ngừng lại, Tư Tư rất thấu đáo tổng kết: "Tô Hiểu Thần khẳng định là đang cùng Thái tử gia nói chuyện phiếm đây, các chị em lên! Chúng ta đi ăn ké đi!"
Lúc này Tô Hiểu Thần lại không cười được nữa, quả nhiên không bao lâu, một dàn bình luận lập tức tràn tới.
Cô nhìn những dòng bình luận tràn cả màn hình,
"Thái tử gia, Tô Hiểu Thần đã được đóng gói, cầu phần thưởng!"
"Thái tử gia, Tô Hiểu Thần đã được tắm sạch sẽ đóng gói, cầu phần thưởng!"
"Thái tử gia, Tô Hiểu Thần đã được tắm sạch sẽ, chăm sóc toàn thân, đóng gói cẩn thận, cầu phần thưởng!"
Thì cả người đều cảm thấy không xong rồi.....
"Đám tiểu yêu tinh làm mai này!" Cô nghiến răng nghiến lợi.
Tần Chiêu Dương kiểm tra lịch trình của mình, quyết định thời gian, "Thứ bảy tuần sau các bạn có rảnh không? Tôi muốn đích thân cảm ơn các bạn mấy năm qua đã chiếu cố Hiểu Thần."
Tư Tư là người đầu tiên bật cười hèn mọn, "Vẫn là Thái tử gia biết nói chuyện!"
Lão nhị: "Vừa gặp phụ huynh, lại vừa mời bạn cùng phòng đi ăn cơm, chẹp chẹp, có lẽ cách ngày cưới cũng không xa lắm đâu."
Lão đại: "Các cậu cho rằng những thứ này đã là trọng yếu rồi sao? Hai người ở chung, những gì nên làm thì làm, không nên làm cũng làm, mỗi ngày đều như đang đi hưởng tuần trăng mật vậy!"
Tô Hiểu Thần nhịn không được nữa, kháng nghị: "Ai nói, bọn tớ cái gì cũng chưa hề làm nha!"
Tư Tư lập tức chọc qua, "Thái tử gia, Hiểu Thần dùng giọng nói mang đầy vẻ tiếc nuối nói hai người còn chưa làm đến bước cuối cùng đấy, có thật không? Dù sao tôi cũng không tin!"
Tô Hiểu Thần nhìn những lời này, mắt cũng đều muốn trợn ra ngoài, trực tiếp ném điện thoại nhảy sang giường Tư Tư ép cô thành miếng thịt khô....
Không qua bao lâu, Tần Chiêu Dương liền nhận được một cái khiếu nại.
Tư Tư: "Thái tử gia! Tô Hiểu Thần nhà anh giở thủ đoạn với tôi, phá hủy sự trong sạch của tôi!"
Tần Chiêu Dương lại không có nhắn lại, anh từ trước đến giờ đều không thích gửi tin nhắn, tối nay đúng là đã rất hiếm thấy, xem ra những ngày không có anh, cuộc sống của cô cũng quá vui vẻ đi.
Vốn là tối chủ nhật cũng muốn ở lại trường, nhưng buổi chiều Tần Chiêu Dương một mực gọi điện thoại cho cô, vừa sắp xếp đi xem phim lại vừa sắp đặt đồ ngon trên phố ẩm thực, Tô Hiểu Thần không cưỡng lại được, quả quyết vứt bỏ đám bạn cùng phòng dễ thương ở lại.
Thực ra thì nghiêm túc mà nói, từ lúc xác nhận quan hệ cho tới bây giờ mới có một tháng, thật đúng là chưa bao giờ có một buổi hẹn hò nghiêm túc đi xem phim cả.... Hình như mỗi lần đi ra ngoài thì ngoài ăn ra cũng chỉ có ăn thì phải.
Lần này đương nhiên cũng không may mắn thoát khỏi, nhưng tốt xấu gì cũng có thêm một loại thưởng thức nghệ thuật văn nhã —— xem phim!
Sau khi xét vé vào cửa, Tần Chiêu Dương đang muốn nắm lấy tay cô, tay vừa đưa ra, Tô Hiểu Thần lại thuận tay đưa một nắm bỏng ngô tới, "Không cần khách khí với em!"
Lòng bàn tay Tần Chiêu Dương bị nhét đầy bỏng ngô dính dính, khóe môi lại hơi cong lên.
Đôi tình nhân bên cạnh đích thực là một đôi tình nhân cuồng nhiệt, nam vừa ngồi xuống là bắt đầu hàm súc hỏi han ấm áp, vô cùng dịu dàng.
Tần Chiêu Dương nhìn thoáng qua lại quay sang liếc nhìn Tô Hiểu Thần.
Trong khi anh ba lần chín lượt để cô cởi áo khoác ngoài ra thì bên trái là bỏng ngô, bên phải cũng là bỏng ngô.... Chỗ nào cần anh quan tâm đến cơ chứ.
Trái lại, Tô Hiểu Thần lại liên tiếp quay đầu qua, không ngại học hỏi, "Đây là nữ nghệ sĩ của công ty anh phải không? Thoạt nhìn như thế nào cũng là...."
Cô rốt cuộc ăn không sai biệt lắm, anh lấy khăn tay ra lau tay cho cô, "Ừ, đều là Tinh Quang."
Tô Hiểu Thần lập tức cảm thán, "Vậy anh mau nói cho em biết, tiểu A có phải là đi chỉnh mũi cắt mắt hai mí không? Tiểu B đâu? Biểu cảm cũng cứng ngắc kìa, a..."
Khóe môi Tần Chiêu Dương rút rút, "Mắc mớ gì tới em?"
"Em chỉ là bát quái một chút thôi mà." Cô quay đầu nhìn qua, cười hì hì.
Vừa lúc ánh sáng màn hình sáng lên, anh có thể thấy được rõ ràng ánh sáng nơi đáy mắt cô, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn lên màn hình, "Vậy hôm nào anh gọi người đến phòng làm việc nhìn cho kỹ, nghiên cứu rõ ràng một chút, nghiên cứu xong rồi sẽ nói cho em biết."
Tô Hiểu Thần: "... Em không có nhiều chuyện nữa mà."
Cô vừa mới quay đầu đi, anh lại gọi tên cô một tiếng: "Tô Hiểu Thần."
Nhạc nền rất nhẹ nhàng, trên màn ảnh lớn, nam nữ chính đang ôm hôn nhau, cô nghiêng mặt sang một bên, anh thuận thế cúi đầu xuống liền hôn lên.
Môi cô có hương bơ ngọt ngào, anh thuận lợi chế trụ tay của cô trong lòng bàn tay mình, môi đè ép môi cô, vừa ôn nhu lại vừa thâm tình.
Trong lòng Tô Hiểu Thần khẽ run một cái, giật mình cảm thấy có thứ gì đó như long trời lở đất, khuôn mặt cô trong nháy mắt nóng rực lên, bị anh hôn một lúc, mới nhắm mắt lại.
Ngón tay anh thon dài, cứ quấn lấy cô như vậy, vừa quyến luyến lại vừa triền miên.
Hẹn hò quả nhiên là vũ khí sắc bén xúc tiến tình cảm nam nữ! Tô Hiểu Thần suy nghĩ mơ màng, a, cắn anh một cái rồi.
Tần Chiêu Dương cũng không giận, ngón tay xoa xoa môi cười đến hồn siêu phách lạc, "Thực ra thì anh cũng không thích mùi vị bỏng ngô lắm!"
TầnChiêu Dương nghĩ nghĩ, không biết siêu thị có bán dâu tây không? Đợi lát nữa sẽđi mua.