Đến tận khi ăn cơm tối sắc mặt Tô Khiêm Thành cũng chưa dịu đi một chút, lại càng là không thèm liếc mắt nhìn Tô Hiểu Thần.
Tô Hiểu Thần ban đầu còn muốn thử chủ động gắp đồ ăn cho ông, vừa nhắc chiếc đũa tới, Tô Khiêm Thành liền lạnh lùng nhìn cô một cái, bưng bát lên ăn một miếng lớn cơm.
Đồ ăn của cô gắp đi được một nửa đường chỉ có thể lặng lẽ trở về trong bát của mình.
Ăn cơm xong, cô hiếm khi tự giác đi vào trong phòng bếp giúp Hàn Tiêu Ly rửa bát, hai mẹ con xúm lại một chỗ nói lặng lẽ nói, đầu đụng đầu, trên tay tràn đầy bọt xà phòng.
Tô Khiêm Thành khi đi qua phòng bếp nhìn thoáng qua, khẽ hừ một tiếng, càng không vui.
Không qua bao lâu Tần Mặc, Trình An An và Tần Chiêu Dương liền cùng đến, Tô Hiểu Thần vừa rửa chén xong, trên tay ướt sũng, nhô đầu ra đã nhìn thấy Tần Chiêu Dương đi tới, thấy trên tay cô dính nước, dạo qua một vòng không tìm thấy khăn mặt sạch sẽ, trực tiếp cầm tay của cô chùi ở trên áo trong của anh.
Áo bên trong bằng vải kaki màu ghi bị chùi lập tức ra một vũng nhỏ đậm màu, Tô Hiểu Thần hướng anh nháy mắt mấy cái, "Anh có thấy khá hơn chút nào không?"
"Ừ?" Anh có chút nghi hoặc khó hiểu, nhưng nhìn ánh mắt cô vẫn hướng xương bả vai của anh nghiên cứu, nhíu mày, đột nhiên nhớ tới chính mình mới vừa rồi còn nói với cô muốn chiến tranh lạnh, lập tức liền buông tay ra lui ra một bước.
Tô Hiểu Thần lại hiểu lầm ý tứ anh, cho rằng anh còn chưa xử lý, nhún chân liền kéo quần áo của anh ra muốn nhìn miệng vết thương, vừa quay đầu đã nhìn thấy hai mắt Tô Khiêm Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Tô Hiểu Thần lập tức chột dạ rút tay về, thè lưỡi, chạy chậm lên lầu.
Tô Khiêm Thành lại đây giúp Hàn Tiêu Ly bưng trà, nhìn thấy một màn này, khí tràng quanh thân nhất thời cùng ngưng kết một chỗ, lãnh đạm bỏ lại một câu, "Trước khi đính hôn cậu chú ý một chút cho tôi, có điều gì khiến tôi không vừa mắt lập tức liền hủy bỏ!"
Tần Chiêu Dương cúi thấp mặt hiếm hoi khiêm tốn một lần, "Vâng ạ."
Tô Khiêm thành hừ lạnh một tiếng, ngay cả trà cũng không nguyện ý bưng giúp, trực tiếp xoay người rời đi.
"Ông cứ như vậy, gặp phải chuyện của Hiểu Thần này lại giống ý hệt trẻ con." Hàn Tiêu Ly bưng cái đĩa đi ra, trên mặt tươi cười ôn hòa, "Dì nghe nói gần đây cháu muốn cùng công ty chú hợp tác một hạng mục?"
Tần Chiêu Dương gật gật đầu, thuận tay theo bưng cái đĩa trong tay bà qua, "Cháu xin."
Hàn Tiêu Ly cũng không khách khi, đưa qua tay cho anh, "Vừa lúc Hiểu Thần bị bố nó an bài vào trong công ty, cháu cố gắng dạy nó nhiều chút, về phần Khiêm Thành, tránh chút càng tốt."
Nói, chính bà cũng nở nụ cười, "Đối với chuyện của Hiểu Thần từ trước đến giờ ông ấy đều như vậy, hòn ngọc quý trên tay ông ấy, tự nhiên luyến tiếc bị người khác lấy đi."
Tần Chiêu Dương lại là có chút lý giải Tô Khiêm Thành, khẽ cười cười, "Cháu biết ạ."
Em gái Tần Noãn Dương của anh, bọn họ từ bé đã làm bạn lớn lên, nay nói chuyện yêu đương, anh cũng nhìn Đường Trạch Thần thực không vừa mắt... Cho nên, vô cùng thông cảm.
Hàn Tiêu Ly nói xong những lời này, lúc này mới cất bước hướng phòng khách đi, thấy anh theo tới, rất là trịnh trọng dặn dò một câu, "Cháu là đứa bé hiểu lẽ hiểu chuyện, về sau nên đối Hiểu Thần như thế nào, chính cháu đã tính toán trong lòng."
Tần Chiêu Dương bước chân dừng lại, hơi hơi xuất thần.
Lời này ý tứ... Là đồng ý cháu?
Hàn Tiêu Ly lại không lại quay đầu.
Nói là mời Tần Mặc lại đây một chuyến, trò chuyện lại là không quan trọng chính trị thời sự hay là kết cấu thương trường biến đổi hiện nay, Tần Mặc và Tô Khiêm Thành hiển nhiên đều thuộc về phái cao thâm, ông tới tôi đi trong lúc bất động thanh sắc lại đao thương bóng kiếm.
Ngược lại Trình An An và Hàn Tiêu Ly bên này, tâm sự trang sức lại tâm sự phim mới, không khí phá lệ thoải mái vui vẻ, cuối cùng không biết là ai trực tiếp lôi kéo đề tài về vấn đề quan trọng cần phải nói tối nay, Tô Khiêm thành sắc mặt lập tức liền đen.
Tần Mặc chậm rãi nhấp một ngụm trà, lúc này mới nói thẳng vào trung tâm, "Ông xem, nếu đứa nhỏ đều xem hợp mắt, chúng ta không bằng liền thương lượng cái thời gian đính hôn ngay bây giờ đi."
Tô Khiêm Thành nhìn chằm chằm lá trà trong chén trà một lát, lúc này mới chậm chạp nói: "Chờ tết nguyên đán đính hôn đi."
Mọi người đều là sửng sốt một chút, dễ nói chuyện như vậy?
Tô Khiêm Thành lúc này mới không nhanh không chậm bù thêm một câu cuối cùng, "Tết nguyên đán đính hôn, nhưng kết hôn để sau, hai đứa vẫn còn nhỏ, yêu đương thêm vài năm cũng để cho thêm hiểu nhau, an bài như thế là tôi đã suy nghĩ cặn kẽ, nếu không có ý kiến gì liền định như vậy đi."
Tần Mặc nhíu mày, liếc mắt nhìn ông, nhưng cũng lên tiếng phản đối.
Trình An An không suy nghĩ nhiều, cố gắng nói đạo lý: "Hiểu Thần cùng Chiêu Dương biết nhau nhiều năm như vậy, tính tình của nhau đã sớm rõ như lòng bàn tay, còn muốn hiểu thêm cái gì nữa? Hơn nữa, ngay cả Chiêu Dương kia cũng khăng khăng một mực, chắc chắn chỉ có một mình Hiểu Thần vậy tại sao ông lại muốn quyết định như thế."
Tô Khiêm thành lại cười lạnh một tiếng, "Mọi người chỉ cần nói đồng ý hay là không đồng ý là được rồi, không cần nhiều lời như vậy."
Tần Mặc lúc này mới lạnh lùng liếc mắt nhìn ông, một lát mới nói: " tâm tình khi phải gả con gái đi tôi hiểu, nếu ông thấy như vậy là tốt, vậy liền định như vậy, dù sao chúng ta còn nhiều thời gian."
Khi nói chuyện, ông đem ngọc bội Long Phượng Trình Tường vẫn cầm trên tay đặt ở trên bàn nghiên cứu.
Ngọc này tính chất cực tốt, toàn bộ đều là màu xanh biếc, bất luận là điêu khắc họa tiết hay là để nguyên, đều là thượng phẩm, chắc chắn là hàng vô giá.
Tần Mặc đem ngọc bội đẩy ra, mắt đều chưa chớp một chút, "Cái này cũng coi như tổ truyền của Tần gia chúng ta, bây giờ coi như sính lễ."
Ban đầu Tô Khiêm Thành vẻ mặt vẫn không chút để ý, bây giờ có thể là trịnh trọng hơn một chút. Liếc mắt một cái nhìn ngọc bội, đưa tay cầm lên, cảm giác ấm áp, đúng là ngọc tốt.
Ông bất động thanh sắc suy nghĩ một chút, sắc mặt hơi hoãn, nhưng vẫn là không nói một từ.
Trình An An từ trước đến giờ sẽ xem sắc mặt người khác, thấy ông như thế, khéo léo nhẹ nhàng thêm một câu giải quyết dứt khoát, "Tôi nhìn Hiểu Thần lớn lên, tôi coi nó và Noãn Dương tuyệt không một điểm khác biệt. Khiêm Thành, tôi hứa sẽ đối xử với nó như con mình, ngọc bội ông trước cứ nhận lấy, coi như là vật ước định, hai đứa nhỏ có thể cùng một chỗ nói là kim ngọc lương duyên cũng không đủ, những vật này tuy rằng chúng ta đều không quá coi trọng, nhưng luôn phải ý tứ ý tứ."
Tô Khiêm Thành nghe vậy, tựa hồ là nhíu mi ngẫm nghĩ một lát, lúc này mới cầm ngọc bội lên.
Tô Khiêm Thành vừa lên lầu muốn về phòng, quay đầu nhìn về phía phòng bên kia, hơi hơi dừng một chút, lúc này mới chuyển bước chân đi hướng ngược lại.
Tô Hiểu Thần đang nằm sấp trên giường chơi máy tính, ông đứng ở cửa một lúc lâu, vừa định đưa tay gõ cửa, chần chờ một lát vẫn là không gõ, xoay người muốn đi.
Khi cô nghe động tĩnh quay đầu lại, đã nhìn thấy bóng dáng Tô Khiêm Thành, cô lập tức liền từ trên giường nhảy xuống tới, "Ba."
Tô Khiêm Thành quay đầu nhìn cô một cái, rất nhẹ "Ừ" một tiếng, thay đổi chủ ý, xoay người đi đến.
Tô Hiểu Thần đang ôm cứng cái máy tính chơi game Triều đại phiên bản, đây là Bắc tử đề cử... Lúc này vừa chơi đến ngũ đại thập quốc.
Tô Khiêm Thành liếc mắt nhìn màn hình máy tính của cô, cũng là chưa nói cái gì, chỉ đi đến bên giường ngồi xuống, "Ba làm như vậy, con có ý kiến gì hay không?"
Nghĩ đến ông nói chính là sự kiện vừa rồi kia, Tô Hiểu Thần trong lòng thầm nghĩ, cho dù có ý kiến lúc này cũng phải tỏ vẻ thái độ đồng ý nhiệt tình, nào dám nói một câu con không thoải mái.
Tô Khiêm thành thấy cô gật gật đầu, liền phân phó một câu, "Ngày mai đến công ty ba, theo học kế hoạch." Dứt lời, lại bồi thêm một câu, "Hạng mục này là hợp tác cùng Tần Chiêu Dương, con đừng gây thêm cho ba chuyện rắc rồi gì nữa, vô duyên vô cớ để cho người ta chiếm tiện nghi nha."
Tô Hiểu Thần bận rộn không ngừng gật đầu, thể hiện sự trung tâm, "Ba, con tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ! Không cho kẻ địch khiến một phần lợi ích!"
Lúc này Tô Khiêm Thành mới vừa lòng, hơi có chút cảnh cáo nhìn cô một cái, "Buổi tối không cho phép vụng trộm hẹn hò với người yêu, nếu không ba đem cửa sổ của con bịt chặt lại."
Tô Hiểu Thần rất hoảng sợ: "Ba, con ít đọc sách, ba đừng làm con sợ..."
Tô Khiêm Thành liếc mắt nhìn cô, thần sắc trên mặt vẫn là lạnh như băng, nhưng quay người lại liền giấu môi nở nụ cười.
Sau khi xác định Tô ba đã vào phòng nằm ấm giường, lúc này Tô Hiểu Thần mới kéo màn cửa sổ ra, liếc thấy đối diện Tần Chiêu Dương đang ôm notebook gõ gõ đánh.
Tô Hiểu Thần đưa tay gõ gõ cửa sổ, anh nghe thấy âm thanh nhìn lại, động tác dưới tay dừng một chút, một lát sau liền buông máy tính đi tới.
Đêm nay gió đêm có chút lạnh, cô đứng gần cửa sổ một hồi đã cảm thấy trên người hơi lạnh, cô sờ sờ mũi hơi có chút tiếc nuối, "Anh nói trợ lý của anh đưa cho em nhá, em tạm thời không thể lén đi học."
Tần Chiêu Dương "Ừ" một tiếng, mày lại nhíu một chút, "Vậy anh thì sao?"
"A?" Tô Hiểu Thần không phản ứng kịp, "Anh cái gì?"
Trong phòng anh truyền tới tiếng nhạc nhẹ nhàng rất là êm dịu, anh tùy ý dựa vào cửa sổ, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm nhìn cô, "Không có gì muốn nói với anh sao?"
Tô Hiểu Thần nghĩ nghĩ gật gật đầu, "Vết thương của anh thế nào rồi."
"Không sao." Anh đưa tay sờ soạng xương bả vai của mình một chút, cổ tay áo sơmi trắng hơi hơi cuộn lên, cúc áo kim loại ở dưới ánh đèn đột nhiên sáng lên một cái.
Tô Hiểu Thần vẫn có chút không yên lòng, nhất định muốn tận mắt chứng kiến, Tần Chiêu Dương và cô giằng co một lát, rốt cuộc cùng cô đạt thành giao ước, muốn nhìn liền tự mình đến cởi...
Khi cô cố sức lột quần áo của anh thì đã muốn mệt đến mức thở hồng hộc, "Anh không thể phối hợp một chút được sao!"
Tần Chiêu Dương đương nhiên hỏi lại "Em cởi quần áo của anh tại sao anh còn phải phối hợp với em?"
Tô Hiểu Thần nghẹn họng đặc biệt trợn trừng mắt nhìn anh một cái, ý bảo anh xoay người sang chỗ khác, "Để em nhìn xem."
Tần Chiêu Dương lại chần chờ, đem quần áo cô vừa cởi kéo lên, "Không cho xem, giữ lại để dành cho vợ tương lai xem."
"Có phải đặc biệt nghiêm trọng hay không." Thanh âm của cô đột nhiên nhu hòa, còn mơ hồ mang theo chút đau lòng, "Anh không cho em xem đó nhất định là rất nghiêm trọng..."
Nói xong, cô liền mang bộ mặt áy náy tự trách tội nghiệp, đếm ngược sau giây, Tần Chiêu Dương quả nhiên đầu hàng.
"Em thắng, cho em xem, không được khóc." Khi nói chuyện, chính anh cầm áo cởi ra, áo sơmi trắng hơi hơi cởi ra, lộ ra xương bả vai có một vết thương ở đó.
Ngọn đèn có chút tối, ở chỗ xương bả vai của anh có một mảng lớn xanh tím nông nông sâu sâu, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, đại khái vừa rồi có người cọ vào vết thương của anh, bốn phía đều là một mảnh màu đỏ sậm, nhìn thấy mà giật mình.
Tô Hiểu Thần nhìn liền đau lòng, tại sao lại xuống tay nặng như vậy...
Thái Tử gia chờ giây lát cũng không đợi được người phía sau có phản ứng, bả vai nhích lên trên một chút liền đem quần áo kéo trở về, vừa quay đầu đã nhìn thấy trong mắt cô ẩn chứa một tầng hơi nước, thoạt nhìn so với vừa rồi càng đáng thương.
Anh hơi hơi nhíu mi, "Không cho khóc."
Tô Hiểu Thần cắn môi dưới giương mắt nhìn anh, nước mắt đang nằm trong hốc mắt liền chuyển động, nhưng anh nói không cho cô khóc cô liền thật sự không để nước mắt rớt xuống, biểu tình kia, quả thực...
Tần Chiêu Dương hiển nhiên bị biểu tình kia kích thích không nhẹ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Em dựa vào đây."
Tô Hiểu Thần lắc đầu, khoát tay liền dùng mu bàn tay cọ rơi hơi nước trong hốc mắt, " Tần Chiêu Dương anh có đau hay không, bình thường hơi đụng bị thương một chút liền làm nũng muốn chết, bây giờ tại sao lại không lên tiếng."
Còn không phải sợ em khổ sở...
Anh âm thầm tham ở trong lòng một hơi, hướng cô ngoắc ngoắc tay, thấy cô rướn người qua, cúi thấp thân mình chế trụ cằm của cô liền hôn một cái, "Em hôn anh liền hết đau."
Tô Hiểu Thần bị anh đánh lén một cái cái, sửng sốt một chút, mới nói: "Hai ta hòa nhau nhá, buổi chiều em hôn trộm anh, bây giờ anh trộm hôn em."
Tần Chiêu Dương đáy mắt một chút nhu tình lập tức bị đập chết, trực tiếp buông cô ra, hơi có chút ghét bỏ đuổi cô đi ngủ, "Em đi nhanh lên đi, nhìn thấy em anh đã cảm thấy miệng vết thương đau."
Tô Hiểu Thần đầu đầy hắc tuyến, "Em ít đọc sách nhưng anh không cần gạt em nha!"
TầnChiêu Dương: "..." Đây có thể là thật sự đau.