Mùng một Tần Chiêu Dương lên thành phố học năm thứ nhất trung học phổ thông, khi đó Tô Hiểu Thần vừa mới lên lớp , ngồi trong lớp học mà Tần Chiêu Dương đã từng ngồi qua. Cô vẫn là lớp phó như trước, vẫn cố gắng để duy trì thành tích trong lớp của mình như trước.
Tần Chiêu Dương có thành tích học tập nổi trội nên được cử đi thi cho trường, buổi chiều Tô Hiểu Thần thay thế nhân viên kiểm tra mắt đi đến sân thể dục của bọn họ thì nghe được thầy chủ nhiệm lớp cô với chủ nhiệm của cậu ta nói đến chuyện này.
Cô đi đến cái bàn của Tần Chiêu Dương, sững sờ nhìn ngón tay thon dài của cậu đang đặt lên mí mắt tạo nên một cái bóng đen phía dưới quầng mắt.
Cậu mở mắt ra, một đôi con ngươi đen nhánh nhìn cô không chớp mắt rồi nhắm mắt lại lần nữa.
Tô Hiểu Thần liền đứng sát bên cạnh cậu, đôi chân mềm nhũn không thể di chuyển..
Chờ loa thông báo kết thúc, cô lập tức xám xịt bước ra khỏi lớp học.
Trung học và trường tiểu học hoàn toàn ở hai hướng khác nhau, nhưng mỗi khi đến giờ thì Tô Hiểu Thần vẫn có thể nhìn thầy Tần Chiêu Dương đạp xe đạp qua cửa nhà cô, thỉnh thoảng sẽ quét mắt nhìn qua cô nhưng thỉnh thoảng lại không.
Cứ như vậy cô đơn những một năm trời Tô Hiểu Thần cũng lên được sơ trung.
Nhưng thành tích học tập của cô đối với trung học là điều tương đối khó khăn, cho nên dù được nghỉ học một tuần lễ thì cô vẫn không dám buông lơi quyển sách, sau đó mới dám đi ghi danh cuộc thi tuyển học sinh lên năm nhất trung học được.
Tần Chiêu Dương biết cô muốn đi thi, đêm hôm đó còn đứng ở cửa sổ gọi cô ra, thấy cô thò đầu thì đưa cho cô một quyển vở nhỏ: "Tự tay anh ghi lại, bên trong có mấy mẫu đề thi, em xem qua đi."
Tô Hiểu Thần nghi hoặc nhận nó, quyển vở vẫn còn mới tinh, trên bìa có ghi thêm một dòng chữ ——— Tần Chiêu Dương.
Tô Hiểu Thần ngổi trước bàn học nhìn chằm chằm cái tên Tần Chiêu Dương đến nửa tiếng đồng hồ mới đột nhiên tỉnh ngộ một điều: cô nên nắm chắc thời gian, dứt khoát dành nguyên một buổi tối đọc hết mấy mẫu bài tập trong vở của Tần Chiêu Dương.
Cách ngày đi thi một ngày còn cố ý gõ cửa sổ nhà Tần Chiêu Dương.
Tần Chiêu Dương còn đang ngái ngủ lò mò ra mở cửa sổ, nhìn cô một cái rồi hỏi: "Chuyện gì?"
"À.." Tô Hiểu Thần đem bánh kem đưa qua."Nè."
Tần Chiêu Dương giương mắt nhìn nhưng không giơ tay ra nhận: "Làm chi?"
Tô Hiểu Thần không biết tại sao, cảm thấy làm như vậy thì hai cái lỗ tai nóng lên, trực tiếp đem miếng bánh kem qua đó nhưng lại đụng trúng vai Tần Chiêu Dương, sau đó nó rơi cái "bộp" xuống mặt đất.
Tô Hiểu Thần trợn tròn mắt, mau chóng ôm đầu chạy chỉ để lại một câu nói: "Không phải em cố ý đâu, em định để lên bàn học nhà anh đấy chứ."
Tần Chiêu Dương hít một hơi lạnh rồi xoa xoa bả vai: "Tiểu học toàn phải ăn tức giờ sáng nay lại bị báo thù." Dứt lời, cậu vừa định kéo cửa sổ lên, dừng lại một chút, cúi người nhặt miếng bánh kem để lên bàn thì nhìn thoáng qua cửa sổ.
Tô Hiểu Thần nhếch nhác chạy ra khỏi nhà trong trạng thái rất vội vã.
Tần Chiêu Dương nhướn mày, nói với người dưới lầu: "Tô Hiểu Thần, thi tốt nhé."
Tô Hiểu Thần kinh hoảng ngã sấp xuống dưới chỗ ba đang đậu xe...
Tần Chiêu Dương vừa báo được thù thì cong cong khóe môi, vui sướng kéo cửa sổ lên, tiếp tục vô giường ngủ bù.
Tô Hiểu Thần thi xong thì buông lỏng tinh thần của mình, thành tích còn chưa biết nhưng cô đã đem mấy việc mình thích làm cho xong hết mọi thứ, kiểu như....ăn hết hộp kem cực lớn.
Cái sở thích ăn kem này của Tô Hiểu Thần giống y chang với Tần Noãn Dương, hai cô bé con mà cùng ở chung một chỗ là chỉ muốn chơi đùa với búp bê thôi, còn hộp kem thì để trên bàn, cứ liếc qua là đớp một ngụm.
Tần Chiêu Dương thì ngồi bên cạnh đọc sách, cửa sổ hơi mở, cái gió oi bức giữa mùa hè thổi vào trong, khiến cho tấm rèm nhẹ nhàng bay lên bay xuống, cậu bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía đó, giọng điệu cứng rắn: "Hôm nay không được phép ăn."
Tần Noãn Dương đang rón rén đi xuống phòng bếp, nghe vậy thì hai bả vai liền thu lại.
Tần Chiêu Dương luôn luôn là người nói một không có hai, trước kia lúc còn nhỏ thì có thể tùy ý cô nhóc làm gì thì làm, nhưng mấy năm gần đây Tô Hiểu Thần và Tô Noãn Dương đã càng ngày càng bướng bỉnh, cho nên cậu đều đối xử như nhau, không cho phép được ăn quá nhiều đồ ngọt trong một ngày.
Lúc Tô Hiểu Thần về nhà, mẹ Hàn còn đang bế quan tỏa cảng viết kịch bản, cô len lén chạy tới nhà bếp ăn một hộp nhỏ nhỏ, dù gần tắc bụng nhưng vẫn thấy thoải mái, thế này mới khiến cô phá hủy đi món quà mà ba cô đã tặng hôm tốt nghiệp.
Một bộ lắp ghép ảnh gia đình rất lớn.
Tô Khiêm Thành trở về nhà đã thấy cô ngồi bệt dưới nền nhà, đối chiếu với ảnh nhỏ của gia đình ghép từng miếng, cho dù có như vậy nhưng cô vẫn chỉ ghép được một góc nhỏ mà thôi.
Ông đi qua ngồi sau lưng cô, nhìn mảnh ghép trong tay cô rồi so sáng vào bức hình kế bên sau đó giúp cô đặt nói vào chỗ cần tìm: "Sao hôm nay lại ngoan như vậy?"
Tô Hiểu Thần liếm môi một cái, nghiêng đầu hôn lên mặt ông một cái:"Con là cô gái có văn hóa đức hạnh mà, mẹ nói đấy ạ."
Tô Khiêm Thành lập tức nở nụ cười:"Mẹ con nói với con câu này à?"
Tô Hiểu Thần gật gật đầu, buổi trưa cô và Tô Noãn Dương vòng quanh "Đế Tước Gia" mà không nhớ tới chuyện ăn cơm trưa, bị Tần Chiêu Dương xách cổ ném về nhà thì mẹ nói như vậy.
Tô Khiêm Thành cong khóe môi dùng tay gõ lên đầu cô một cái:" Bà ngoại con cũng nói mẹ con cũng nghịch ngợm giống con như bậy giờ vậy đấy."
Lời nói vừa dứt, cánh cửa thư phòng luôn đóng kín tự dưng mở ra, Hàn Tiêu Ly duỗi thẳng lưng, nhìn hai người lớn nhỏ hòa hợp ngồi trên đất: "Nói xấu tôi cái gì đó hả?"
Tô Hiểu Thần giương mắt nhìn ba, cười híp mắt.
Tô Hiểu Thần ăn hơi nhiều kem, đêm hôm đó liền đau bụng, cứ ôm bụng ngồi trong nhà vệ sinh kêu la inh ỏi.
Ba Tô đút thuốc cho cô nhưng vẫn chưa yên lòng, đến nửa đêm thấy cô ngủ ngon lành mới về phòng nghỉ ngơi, chưa nghỉ được bao nhiều thì trời đã sáng nên ông lại qua phòng ngó cô một lát.
Sắc mặt Tô Hiểu Thần có chút nhợt nhạt, đôi môi khô khốc đến nổi lên da, nhìn cô ôm bụng nhưng cũng không dám bật điều hòa, đem tấm chăn bông đắp lên người cô, cô lập tức quấn chăn thành một vòng tròn to đùng.
Hôm nay ba Tô xin nghỉ ở nhà chăm sóc cho cô, buổi sáng nhìn cô ăn miếng cháo nóng mới yên tâm làm việc khác.
Lúc chiều Tô Hiểu Thần nằm sấp trên đùi ba chơi trò chơi, ba Tô thì ngồi xem tài liệu, ngẫu nhiên dở qua một trang thì không cận thận đụng lên đầu của cô. Cô cọ cọ khuôn mặt vào mu bàn tay của ông rồi tiếp tục chơi trò chơi.
Chơi khoảng được một tiếng, Tô Khiêm Thành thuận tay lấy lại máy trò chơi, cốc cốc lên đầu cô một cái: "Không cho chơi nữa, đã bảo được chơi nửa giờ mà còn lén ba chơi thêm nửa tiếng nữa đấy."
Tô Hiểu Thần mân mê cái miệng nhỏ nhắn: "Ba, hôm nay có điểm mà sao giáo viên còn chưa gọi điện cho con vậy?"
Tô Khiêm Thành nhìn đồng hồ, vừa định nói một câu thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tô Hiểu Thần vừa nhe thấy chuông điện thoại lập tức vặn nhỏ âm thanh tivi, lẳng lặng nghe ba nói chuyện điện thoại.
Ông mấp máy trả lời điện thoại, liếc mắt nhìn Tô Hiểu Thần đang nhìn ông một cái rồi quay lại xem TV, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Vâng, cảm ơn thầy."
Cúp điện thoại xong, ông gõ hai cái lên bàn: "Tô Hiểu Thần."
"Dạ?" Cô ôm điều khiển quay đầu lại nhìn, gặp vẻ mặt nghiêm túc của ba, ngoan ngoãn chạy tới đứng vững một bên: "Ba làm sao vậy?"
Đôi mắt của cô bé con đen lánh đảo nhanh một vòng, thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông nên bất an quan sát ông một lát.
Ông duỗi tay ôm lấy cô, thấp giọng nói cho cô biết: "Chúc mừng con, Tô tiểu thư, con chuẩn bị nhập học trung học đi nhé."
Tô Hiểu Thần nhất thời còn chưa kịp phản ứng, sửng sốt mấy giây mới mạnh mẽ ôm lấy cổ của ba: "Ba ơi, con vui quá!"
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn tiểu cô nương nhà họ đều nghịch ngợm quấy phá cũng không làm nghiêm túc việc nào cho ra hồn, cho nên khi Tô Hiểu Thần dựa vào chính thực lực của bản thân mình đậu trường trung học, Tô Khiêm Thành cảm thấy rất tự hào. Ông quay đầu định hôn lên má con gái một cái.
Tô Hiểu Thần lại không rảnh chúc mừng với ba Tô, nhanh như chớp nhảy ra khỏi ngực ba mình, chân trần mở cửa chạy ra ngoài.
Đang lúc Tần Chiêu Dương mở cửa chính, còn không thấy rõ người đứng ngoài cửa là ai, chỉ cảm thấy hoa cả mắt rồi bị cái vật thật nặng đè lên người.
May là mẹ Trình nhà cậu có thói quen xấu là đi chân trần tỏng nhà, cho nên Tần Mặc trải trên nền nhà một tấm thảm rất dày, cậu cứ như vậy ngã trực tiếp lên nền nhà nhưng may là không đau bao nhiêu.,
Cậu ôm lấy cánh tay đau của mình, tái mặt nhìn cái đầu tóc xù trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi: "Tô! Hiểu! Thần!"
Hôm nay chú hai nhà họ Tần đến ăn cơm vừa nghe thấy động tĩnh ở cửa thì từ từ đi ra khỏi phòng nhìn qua. lập tức cười ha hả: "Tiểu yêu, mau đến xem Thái tử gia ngày thường con vẫn treo trên miệng này."
Tô Hiểu Thần thấy sự tình không ổn vội bò dạy khỏi người Tần Chiêu Dương, đỏ mặt xin lỗi: "Đúng... Xin lỗi..."
Cô nào biết cô mới qua một kỳ nghỉ hè đã mập lên như vậy đâu...
Tần Chiêu Dương chống tay ngồi dậy, đanh mặt nhìn cô: "Uống lộn thuốc hả?"
Tô Hiểu Thần nhìn vẻ mặt Tần Chiêu Dương như vậy nên cũng không nhớ nổi mình tìm cậu ta làm chi, cô gãi giã tóc khiến cái đuôi ngựa sau đầu vểnh lên, vừa định đứng lên thì cái chú kỳ quái kia đi tới bên cạnh, vẻ mặt cười tủm tỉm ngồi xổm ở trước người của cô: "Là Hiểu Thần?"
"Dạ, chú hai." Tần Chiêu Dương cau mày nhìn hai cái móng vuốt của Tần Sương đang giơ lên định vuốt má Tô Hiểu Thần.
Tô Hiểu Thần bị dọa nên lui về sau một bước, xoay người chạy nhanh về nhà.
Buổi tối Tô Hiểu Thần định đi ngủ, dường như nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đi qua kéo cửa sổ thì nhìn thấy Tần Chiêu Dương đang đứng đó, sau lưng TV mở, Noãn Dương đang ngồi trên giường của cậu xem tv, nhìn thấy Tô Hiểu Thần còn phất phất tay.
"Buổi chiều em tìm anh làm gì?" Vừa nhắc tới buổi chiều, cậu lại cảm thấy tay mình hơi đau, vừa mới giãn hàng lông mày ra thì lại nhíu lại lần lần.
Mắt Tô Hiểu Thần chớp một cái rồi lóe sáng: "Em đến là để nói cho anh biết em đậu sơ trung rồi đấy."
Tần Chiêu Dương nhướng nhướng mày, trên mặt nói lên vẻ lạ lùng cũng không phải lạ lùng, nói đương nhiên cũng không phải đương nhiên, lại nhàn nhạt như vậy nên cũng chả hiểu là gì cả.
Thật lâu sau, cậu mới nhẹ giọng nói: "Rất tốt."
Tần Noãn Dương vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, đột nhiên nở nụ cười: "Hiểu Thần, vậy chị lại có thể cùng anh của em đến trường rồi nhé."
Tô Hiểu Thần không tim không phổi gật gật đầu: "Đúng a!"
Tần Chiêu Dương không được tự nhiên, âm thanh cũng lạnh đi vài phần: "Không có việc gì thì anh đi ngủ." Dứt lời, cũng không đợi cô trả lời đã trực tiếp đóng cửa sổ rồi tiện tay kéo luôn rèm cửa qua bên.
Tô Hiểu Thần sững ở cửa sổ, Tần Chiêu Dương thoạt nhìn... Hình như không vui.
Nhưng mà không sao cả, cô vui là được rồi!
Nghĩ như vậy, cô lại thấy cái giường mềm nhùn của mình tràn đầy sức hấp dẫn, bay nhào đồng thời đem dép lê hất lên rồi trực tiếp nhào lên giường, sau đó chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, tiếng khóc thất thanh của bạn Tô Hiểu Thần trong đem tối vang lên: "Mẹ..."
Bạnhọc Tô Hiểu Thần vui quá nên đã đánh giá sai trọng lượng cơ thể của mình, dẫn đếnvui quá hóa buồn vừa bay lên đã té ngay lập tức xuống nền, điều may mắn duy nhấtchính là, cái mông rơi xuống trước.