Tảng đá lớn bên cạnh bậc thang hơi lạnh, nhưng Tôn Văn Thụy dường như không cảm thấy gì, cứ thế đặt mông ngồi xuống.
Cậu đan hai tay vào nhau xoa tới xoa lui, khủy tay đặt trên đầu gối.
Nếu không phải đang ở trong trường học, không thể đem theo mấy thứ gọi là “Đồ dùng không phù hợp”, thì Phương Giai Viễn nghi ngờ Tôn Văn Thụy có lẽ muốn châm một điếu thuốc.
“Nó khiến cậu hoài nghi nhân sinh đến vậy sao?” Phương Giai Viễn nhìn cậu có chút buồn cười.
Tôn Văn Thụy cáu kỉnh vặn vặn đốt ngón tay, khiến cho ngón tay phải đáng thương vang lên từng tiếng “răng rắc” trong lòng bàn tay trái.
Cậu xoa mặt, hít một hơi thật sâu: “…… Tớ không có cách nào tiếp thu!”
Vừa rồi hai người bọn họ đuổi theo ra ngoài nhưng không thấy ai, vì vậy đi thẳng một mạch đến phòng y tế, chẳng ngờ vừa đi tới cửa liền nghe được đoạn đối thoại bên trong.
Mặc dù tính cách Phó Dư Hàn có hơi lạnh lùng, nhưng cậu đối với người thân cận thái độ sẽ có chút khác biệt vi diệu.
Làm bạn bè cùng nhau, hai người bọn họ có thể cảm nhận được.
Phương Giai Viễn yên tĩnh đứng chờ bên cạnh.
Quả nhiên, sau khi Tôn Văn Thụy nói xong những lời này, cậu ta lập tức chỉ tay lên trời, giọng điệu mang theo sự phẫn uất bất bình lên án: “Tại sao Phó ca lại đối xử với tớ như vậy? Tớ xem cậu ấy là anh em, cậu ấy lại đi cùng với tình địch của tớ……!”
“Có vẻ như người ta cũng không thật sự coi cậu là tình địch đâu.” Phương Giai Viễn bất đắc dĩ cười cười.
Về chuyện của Văn Dục, cậu, Phó Dư Hàn, còn có vài nam sinh trong lớp có quan hệ tốt với hắn đều biết, nhưng mọi người đều không để trong lòng.
Điều này là bởi vì gần đây Phó Dư Hàn nói rất nhiều lần, Văn Dục sẽ không thích Trần Mộng Nhàn, thứ hai là chính thái độ của hắn ——
Tuy rằng lúc vừa chuyển đến, bọn họ đều cảm thấy hắn có chút “Giả”, nhưng nói thế nào nhỉ……
Dùng cách nói của bọn họ để giải thích thì chính là, “Một người giả tạo nhất thời sẽ bị sét đánh, nhưng nếu giả tạo cả đời thì quả thật quá lợi hại rồi.”
Đến giờ đã trôi qua gần một tháng rưỡi, thái độ của Văn Dục vẫn luôn như vậy, mọi người cũng bắt đầu quen dần.
Thái độ của hắn đối với mọi người đều là giống nhau, thoạt nhìn khiêm tốn lễ phép, thực tế lại không quá thân thiết với ai.
Vài nam sinh trong lớp chụm lại giúp Tôn Văn Thụy phân tích, cảm thấy Phó Dư Hàn nói rất có đạo lý, người như vậy không có khả năng thích Trần Mộng Nhàn.
“Ngày hôm qua không phải chúng ta vừa thảo luận rồi sao?” Phương Giai Viễn nói, “Cậu đi hỏi Văn Dục, phỏng chừng cậu ta cũng không biết Trần Mộng Nhàn là ai.
Cậu cũng đâu thể không cho Phó ca kết giao bạn bè được chứ…… Tớ thấy Văn Dục cũng không tệ, thành tích của người ta thật sự rất tốt.”
Thành tích tốt sẽ tạo thành dáng vẻ như vậy, tính cách có chút ngạo mạn vẫn có thể chấp nhận được.
Tiêu chuẩn đánh giá một người của học sinh bọn họ tương đối đơn giản.
Tôn Văn Thụy xoa xoa mặt, thống khổ nói: “Tớ không thể chấp nhận a ——!!! Làm sao tớ có thể nhìn Phó ca và người tớ ghét trở thành bạn tốt được hả? Thậm chí tình cảm thoạt nhìn còn thân thiết hơn so với tớ nữa?”
Cậu ta vỗ vỗ ngực mình, nhìn con đường lát đá và dây thường xuân trước mặt, đau khổ nói: “Phó ca đã không còn là Phó ca yêu quý nhất của chúng ta rồi sao?”
Phương Giai Viễn đấm một quyền vào lưng cậu ta: “Dỗ cậu hai câu, cậu lại mẹ nó diễn đến nghiện rồi đấy à?”
“Haiz!” Tôn Văn Thụy nặng nề thở dài, “Không phải, tớ nói nghiêm túc đấy, sau này tớ phải làm sao bây giờ…… Chẳng lẽ muốn tớ làm bạn bè với Văn Dục?”
“Trần Mộng Nhàn nói thế nào với cậu?”
“Không thế nào cả, chỉ nói là hiện giờ cô ấy không nghĩ đến chuyện yêu đương, hết thảy đợi sau khi thi đại học xong rồi nói.” Tôn Văn Thụy nhìn cậu, “Cậu không thấy gần đây ngày nào tớ cũng kiên trì mang đồ ăn sáng cho cô ấy sao…… Tớ tin rằng một ngày nào đó, hành động thực tế của mình sẽ sưởi ấm được trái tim cô ấy!”
“Vậy chẳng phải cậu rất có mục tiêu rồi sao.” Phương Giai Viễn ngồi xuống bên cạnh cậu ta, “Văn Dục không cản đường cậu, tớ thấy cậu cũng nên bỏ đi thôi.
Có vài người lớp mình, bởi vì cậu mà không nói chuyện với Văn Dục, sợ cậu không vui vẻ.”
Cũng chỉ có Phó Dư Hàn là không sợ Tôn Văn Thụy.
Chủ yếu là do Tôn Văn Thụy không dám cáu kỉnh với Phó Dư Hàn.
Kết quả là, người lớp sáu cứ vậy bất lực mình hai kẻ tưởng chừng như có mối hận cũ vào đầu năm học trở thành bạn tốt một cách khó hiểu.
Tôn Văn Thụy cúi đầu nhìn mũi giày chính mình, sau một lúc lâu bỗng nhiên thở dài: “Thật ra tớ có chút không chấp nhận được, cậu cũng biết Phó ca như là hũ nút vậy…… Tớ vẫn cảm thấy Văn Dục giống như……”
“Người đến sau?” Phương Giai Viễn cười cười, “Này, có phải cậu nghĩ sai gì rồi không, Văn Dục trước đây đã chơi cùng ‘nhóm bạn Nhất Trung’ của Phó ca rồi đấy? Theo lý, quan hệ của bọn họ phải càng tốt hơn mới đúng.”
“Đạo lý này tớ hiểu.” Tôn Văn Thụy nói, “Nhưng mà tớ ghen tị.”
“Cậu có thời gian đi ghen tị chuyện này, chẳng thà dùng nó đi theo đuổi cô gái của cậu đi, theo đuổi được rồi thì cậu sợ gì Văn Dục chen chân nữa hả?” Phương Giai Viễn lắc đầu, “Đừng để ý quá.”
“Được rồi.” Tôn Văn Thụy thở ngắn thở dài, “Được rồi.”
“Để tớ nói với bọn họ, lần sau học nhóm sẽ gọi thêm Văn Dục —— có thêm học bá như cậu ấy học chung, chắc chắn sẽ kéo thành tích cả nhóm đi lên.”
Hai người bọn họ nhận trách nhiệm rời khỏi phòng học, đến khi trở về, một người lại mặt xám mày tro, khiến cho quần chúng ồn ào đòi ăn dưa trong lớp không ai dám hỏi.
Chỉ còn lại vài nam sinh có quan hệ tốt với bọn bọ, tính cách thẳng thắn, không sợ hỏi: “Lão Tôn làm sao thế? Phó ca và Văn Dục đâu?”
“Lão Tôn của các cậu chịu đả kích.” Phương Giai Viễn làm mặt quỷ, lắc đầu, “Cho rằng hai người kia là đi đánh nhau, kết quả là Phó ca phát sốt, Văn Dục đưa cậu ấy đến phòng y tế.”
“Đệt, Phó ca vậy mà bị bệnh sao?”
“Đệt, Văn Dục vậy mà lại đưa Phó ca đến phòng y tế???”
“Chẳng trách lão Tôn phải chịu đả kích, đến tớ cũng bị sốc đây này.” Có người nói, “Vậy chúng ta……?”
Tôn Văn Thụy lặng im như thóc quay về chỗ ngồi.
Phương Giai Viễn cực kỳ vui mừng cười ra tiếng, nói với mấy nam sinh ngồi bàn sau: “Lần sau chúng ta học nhóm thì gọi thêm Văn Dục cùng học đi.”
“Được.” Hàn Dương là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ, “Tớ đã sớm nói các cậu gọi Văn Dục rồi, cậu ấy thật sự không tệ đâu, sáng nay tớ nhờ cậu ấy hỗ trợ sắp xếp bài thi, cậu ấy không nói hai lời cứ thế đáp ứng luôn.”
“Vậy sau này học nhóm, có phải chúng ta có nơi nhờ vả rồi không?”
“Các cậu nghĩ đến chưa,” Trong góc có người lên tiếng hỏi, “Lỡ như Văn Dục không chịu đến thì làm sao bây giờ?”
Mấy người đồng loạt im lặng.
Phương Giai Viễn gãi gãi đầu: “Vậy thì chúng ta gọi cả Phó ca luôn?”
“……”
Phó Dư Hàn, học nhóm?
Chuyện này chẳng khác nào bị sét đánh.
Cả đám người đồng loạt game over.
Bọn họ căn bản không có dũng khí gọi Phó Dư Hàn cùng nhau học tập.
Chú ý đến chuyện này không chỉ có mấy nam sinh ngồi hàng sau.
Lúc Phương Giai Viễn trở lại chỗ ngồi, lớp trưởng Cát Nhiên đã đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Phó ca giống như bị sốt.” Phương Giai Viễn nhìn thoáng qua Tôn Văn Thụy đang cúi đầu giận dỗi, “Văn Dục đưa cậu ấy đến phòng y tế.”
“Không đánh nhau?”
Phương Giai Viễn lắc đầu.
Cát Nhiên nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Không đánh nhau là tốt rồi.”
“Cậu không lo lắng Phó ca bị bệnh sao?” Phương Giai Viễn chế nhạo nói.
“Lo lắng cũng vô dụng.
Nếu cậu ấy thật sự bị bệnh, bây giờ tớ nhắn tin đến hỏi chẳng phải sẽ mang thêm phiền phức cho cậu ấy sao.” Cát Nhiên cười cười, “Đợi lát nữa Văn Dục trở về rồi lại hỏi.”
—
Từ lúc tiếng chuông vào học tiết thứ hai vang lên, Phó Dư Hàn liền không ngừng vừa ép vừa khuyên Văn Dục trở về lớp.
Người bị bệnh khi nói chuyện thường mang theo giọng mũi, giọng điệu cũng mềm mại hơn so với ngày thường, khẽ khàng cào nhẹ khiến lỗ tai Văn Dục ngưa ngứa.
Thật ra hắn còn muốn nghe nhiều thêm chút nữa, nhưng Phó Dư Hàn lại vô cùng kiên trì.
Cậu có ý muốn kéo giãn mối quan hệ với hắn, Văn Dục cảm nhận được.
Nhưng hắn…… Tạm thời không có cách nào, chủ yếu là vì chính bản thân hắn cũng không rõ ràng phải giải quyết chuyện này ra sao.
Đoạn hành lang bên ngoài phòng y tế hơi tối, một con thiêu thân không biết từ chỗ nào bay ra, đập đầu lên bóng đèn trên trần nhà.
Văn Dục ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Thiêu thân dành cả đời để theo đuổi ánh sáng, cho dù việc đó vô cùng nguy hiểm.
Văn Dục bỗng nhiên nảy sinh sự đồng cảm, tựa như chính mình đang bị ảo giác.
Thì ra trực giác của hắn cũng biết, bản thân đang chơi với lửa.
“…… Ha.”
Văn Dục giống như nửa tự giễu nửa coi thường mà thấp giọng cười một tiếng.
Tiết thứ hai là giờ hoá của thầy chủ nhiệm.
Văn Dục đi đến hành lang, bước chân hơi dừng lại.
Từ trước đến nay hắn luôn nghe theo lời dạy của ba mình —— hoặc là nói yêu cầu của ông ấy —— về mặt này, trước giờ Văn Dục luôn tuân thủ nghiêm ngặt, chưa bao giờ trốn học mười phút mà không có lý do, sau đó trên đường trở về lại muốn từ bỏ.
Cũng không phải hắn chưa từng nghĩ đến sẽ làm như vậy, suy cho cùng thì trong lòng mỗi học sinh đều có dục vọng “thoát ra theo bản năng”.
Nhưng nếu điều đó thật sự xảy ra, hắn cũng không thể nói là quen thuộc được.
Văn Dục dừng lại một lúc, sau đó mới lặng lẽ đi trở về.
Hắn đứng thẳng trước cửa chính lớp học, gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa: “Thưa thầy.”
“Văn Dục?” Chu Văn Khang đang giảng được một nửa đề bài, trông thấy hắn liền giật mình, quay sang nhìn thoáng qua hàng ghế cuối lớp, “Em đi đâu vậy?”
Thì ra vừa rồi ông không chú ý tới lớp học thiếu hai người bọn họ.
“Em đưa Phó Dư Hàn đến phòng y tế.” Văn Dục thuận miệng xin nghỉ giúp cậu, “Cậu ấy bị sốt, bác sĩ nói cậu ấy có thể phải ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.”
“Ừm, được rồi, thầy đã biết.
Lát nữa thầy sẽ đến phòng y tế hỏi xem tình huống thế nào.” Chu Văn Khang gật gật đầu, “Em về chỗ ngồi đi, phần vừa nãy không nghe thì lát nữa hỏi lại bạn học, nếu vẫn còn chỗ nào không rõ thì cứ đến tìm thầy.
Tan học thầy vẫn luôn ở tại văn phòng, em biết đó.”
“Vâng.” Văn Dục gật đầu, cụp mắt đi về chỗ ngồi.
Thử thách tìm tra.