Văn Dục không dám đối mặt với Phó Dư Hàn hỏi ra những lời này.
Thay vì bảo hắn sợ đối phương chối bỏ, chẳng thà nói rằng, hắn sợ cậu thừa nhận.
Bạn bè cũng có thể lo lắng cho nhau, nhưng hiện tại, Văn Dục đã không thoả mãn chỉ làm bạn bè với cậu.
Quả thật buồn cười, không lâu trước đây, bọn họ còn chẳng có dấu hiệu gì sẽ trở thành bạn.
Bộ phim trên máy tính đã chạy xong, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh duy nhất của các thiết bị điện đang chạy.
Ngọn đèn nhỏ trên vách đang toả ánh sáng, Văn Dục tựa như bị mê hoặc, theo bản năng nén lại tiếng hít thở, kề sát vào Phó Dư Hàn gần thêm chút nữa ——
Hàng mi yên tĩnh kia bất chợt run lên một cái thật nhẹ, đôi mắt đang nhắm chặt cũng từ từ mở ra một khe rất nhỏ.
Văn Dục bị cậu làm cho hoảng sợ, chợt ngửa đầu về phía sau một chút, đôi đồng tử hơi hơi giãn ra cũng bị mạnh mẽ cưỡng ép khôi phục trở về dáng vẻ bình thường.
Hắn giả vờ bình tĩnh khẽ hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Có trời biết, nếu Phó Dư Hàn tỉnh lại chậm thêm nửa giây, có lẽ nụ hôn của hắn đã rơi xuống trên trán cậu.
Vậy thì mối quan hệ này chẳng khác nào đi vào đường chết rồi.
Hơn nữa, rất có thể hắn còn phải thắp cho tình yêu còn chưa kịp sinh trưởng này của mình một nén nhang.
Có lẽ Phó Dư Hàn vẫn còn đang mơ màng, mí mắt cậu run run một lúc vẫn không mở hoàn toàn, tiếng rên nhẹ bật ra từ trong khoang mũi, sau một lúc lâu mới mơ hồ hỏi: “Cậu không xem phim sao?”
“Xem xong rồi.” Văn Dục thấp giọng nói, “Cậu có muốn vào phòng ngủ không?”
Phó Dư Hàn cọ cọ đầu lên sô pha, ý đồ muốn từ chối: “Tôi không thể…… Lúc nào cũng ngủ trên giường cậu được.”
“Tôi không ngại.”
Phó Dư Hàn vẫn cự tuyệt: “Anh trai à, trời lạnh đấy……”
Văn Dục ngẩn ra, sau đó bật cười.
Mấy lần trước đều là sau khi Phó Dư Hàn ngủ quên, Văn Dục ôm cậu mang vào phòng ngủ.
Phó Dư Hàn lại không có ý tỏ vẻ, nhiều lần thành quen cũng không còn từ chối ngủ cùng giường với hắn.
Dù sao giường của Văn Dục cũng là giường đôi, với thân mình mảnh khảnh của hai người bọn họ, cùng ngủ trên đó khoảng cách vẫn còn rộng rãi như dải ngân hà.
Mặc dù trên giường chỉ có một cái chăn, nhưng lúc đó trời nóng, mỗi người chỉ cần một góc chăn đã đủ dùng.
Nhưng khi trời lạnh thì lại khác.
Cùng giường vẫn có thể chấp nhận, nhưng đắp cùng chăn lại quá mức thân mật.
Suy cho cùng, hai người bọn họ cũng không phải…… Loại quan hệ đó.
Nhưng mà, chắc chắn nơi này của Văn Dục vẫn còn cái chăn khác, chỉ là không biết hắn để ở chỗ nào.
Đề:《 Tác hại của việc không làm việc nhà 》
Bài làm: Sẽ tăng thêm khó khăn cho bản thân trong quá trình theo đuổi bạn trai.
Cực kỳ gian nan.
Văn Dục thở dài một hơi, trở vào phòng mở ra ngăn tủ.
Dì giúp việc sắp xếp đồ dùng tương đối có trật tự, sau khi mở ra vài ngăn tủ, Văn Dục rốt cuộc cũng tìm được cái chăn hắn cần.
Nhưng vấn đề là, cần phải tìm được một cái vỏ chăn thích hợp.
Vì thế, Văn Dục lại tiếp tục lăn lộn hết nửa giờ.
Chờ hắn làm xong hết thảy, từ trong phòng ngủ bước ra, Phó Dư Hàn đã lần thứ hai chìm vào giấc ngủ.
Mặc dù vậy, cậu ngủ cũng không sâu.
Lúc Văn Dục vừa ôm người từ trên sô pha lên, cậu đã mở mắt.
“Cậu làm gì vậy?” Phó Dư Hàn híp mắt, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ lười biếng, âm điệu tràn ngập giọng mũi, “Nói cho cậu biết, tôi…… Buồn ngủ muốn chết, nếu bây giờ cậu đuổi tôi về…… Tôi sẽ giết cậu.”
“……”
“Tôi đuổi cậu lúc nào, chẳng phải ban nãy cậu là người muốn đi sao?” Văn Dục bị Phó Dư Hàn chọc cười, “Hơn nữa, cậu có thể giết tôi bằng cách nào?”
Phó Dư Hàn nhắm mắt, đưa tay nắm lấy cổ Văn Dục: “Thế này.”
Cậu không dùng lực, chỉ đặt hổ khẩu ở nơi đó.
Văn Dục thử làm động tác nuốt xuống, liền cảm giác được tay đối phương khẽ nhúc nhích vì yết hầu đang lăn lộn của mình.
Thơm quá.
Trên tay Phó Dư Hàn có mùi sữa tắm Văn Dục thường dùng, thật giống như đối phương nhiễm đầy mùi vị của hắn vậy.
Cảm giác này khiến Văn Dục cảm thấy rất vừa lòng.
Hắn khẽ cong môi, đưa tay xoa xoa cánh tay Phó Dư Hàn ——
Giây tiếp theo liền nắm chặt tay cậu, vặn nửa người ép Phó Dư Hàn vào vách tường, bắt chéo hai tay cậu siết chặt sau lưng.
“Sax……” Cơn buồn ngủ còn sót lại đột ngột bay biến, Phó Dư Hàn hít vào một hơi, “Cậu muốn giết người phải không?”
“Là cậu muốn giết tôi trước, bảo bối.”
Nương theo giọng điệu đe doạ, Văn Dục cũng cúi người tới gần, cánh môi xoa nhẹ trên vành tai Phó Dư Hàn, đồng thời khẽ cười đáp trả một câu, vừa chạm vào liền nhanh chóng tách ra.
Kế đó hắn buông tay, tựa như chẳng có việc gì vỗ vỗ Phó Dư Hàn, đỡ cậu dậy nói: “Khi nào tỉnh táo thì đánh với tôi một trận…… Được rồi, cậu vào phòng ngủ đi, tôi vừa lấy thêm một cái chăn rồi, vậy đã có thể ngủ chưa?”
Phó Dư Hàn xoa xoa tay, tức giận trừng hắn một cái: “Tôi bị cậu đánh thức đấy.”
“Ngủ lại lần nữa là được…… Không thì cùng xem một bộ phim nữa?”
“Thôi.” Phó Dư Hàn ngáp một cái, dụi dụi mắt, “Tôi đi ngủ…… Cậu tắm chưa?”
“Chưa, bây giờ tôi đi đây, cậu vào ngủ trước đi.”
“Ừm.”
Trên giường lớn trong phòng ngủ quả thật có hai tấm chăn, Phó Dư Hàn đi về phía giường cậu thường ngủ, xốc chăn lên chui vào.
Văn Dục cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa, tiếng nước khe khẽ vọng lại từ đằng xa.
Bóng đèn trên tủ đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng mờ nhạt, Phó Dư Hàn theo đó nhìn vào cửa phòng ngủ đang mở rộng, duỗi tay xoa xoa lỗ tai.
Có chút ngứa.
Trong lòng dâng lên một loại cảm giác vi diệu không nói nên lời, nhưng Phó Dư Hàn quá mệt mỏi, chưa kịp suy nghĩ rõ ràng đã lần nữa chìm vào hôn mê.
Văn Dục sấy tóc xong, lúc bước vào phòng liền trông thấy dáng vẻ đang say ngủ của Phó Dư Hàn, bóng đèn trên đầu giường toả xuống gương mặt sạch sẽ của cậu một lớp ánh sáng màu vàng cam.
Văn Dục trở tay đóng cửa phòng, kéo kín rèm, đi qua tắt đèn.
Sau đó vòng sang bên kia giường chui vào, trong bóng đêm đen nhánh rải khắp phòng, duỗi tay khe khẽ ôm lấy ổ chăn bên cạnh.
Có thể trộm được một chút thân mật này cũng không tệ lắm, Văn Dục nghĩ.
Chỉ là, hắn trăm triệu lần không ngờ tới mình lại một câu thành sấm.
Quãng thời gian sau đó, Văn Dục cùng Phó Dư Hàn ngoại trừ lúc đi học, thật sự không có bao nhiêu thời gian gặp mặt.
Phó Dư Hàn cực kỳ bận rộn, cuối tuần phải chạy sang chỗ tứ ca bên kia chụp ảnh kiếm tiền, nếu không cũng là tham gia tiết mỹ thuật.
Từ thứ hai đến thứ sáu, cậu có ba buổi tối không ở trường; ban ngày nếu có thể gặp được thì cũng là đang ôn tập hoặc ngủ bù, rốt cuộc vẫn chẳng thể nói được mấy câu.
Dĩ nhiên Văn Dục cũng rất bận ——
Nhìn chung, tỉ lệ học sinh tập trung vào kỳ thi đại học của Tam Trung cao hơn một chút so với Nhất Trung, nhưng về phương diện cạnh tranh thi cử, Tam Trung từ trước đến nay vẫn không bằng.
Ban đầu, Chu Văn Khang cũng không hy vọng nhiều vào chuyện vài người trong lớp bọn họ có thể đạt được thứ hạng cao, quan trọng có tham gia dự thi là được rồi.
Chẳng ngờ chiều hôm đó, Văn Dục làm bài theo bản năng đạt được điểm số cực kỳ cao, giành được thành tích hạng năm ở vòng sơ loại cấp tỉnh, chênh lệch không nhiều với bốn thứ hạng đầu.
Hơn nữa chút chênh lệch này rất có thể là điểm số bị mất trong buổi thi sáng, khi hắn còn đang do dự có nên đối nghịch với Văn Tự Minh hay không.
Thành tích này khiến Chu Văn Khang cực kỳ kích động, dẫn đến đợt luyện thi Văn Dục vốn dĩ đã từ chối cũng bị bắt tham dự.
Sau khi Phó Dư Hàn nghe xong lập tức thêm dầu vào lửa: “Có gì không tốt đâu, ba cậu yêu cầu cậu giành hạng nhì quốc gia, vậy cậu tranh thủ đem hạng nhất về đi, hù chết ông ấy.”
Văn Dục nghe xong liền trở tay đập cuốn sách cuối cấp xuống bàn, cảm thấy bản thân mình hẳn là đứt mất dây thần kinh nào rồi mới đi thích người này như vậy.
Văn Dục ban ngày đi học còn phải tham gia lớp luyện thi, cuối tuần lại phải học lái xe.
Theo ý ba hắn, nếu đã học lái xe thì không nên kéo dài thời gian, tranh thủ trong ba tháng phải lấy được bằng lái.
Tiền sử dụng đúng chỗ, huấn luyện viên lại nguyện ý phối hợp, nhưng mà cứ tiếp tục như vậy, hắn lại càng không có thời gian ở bên cạnh Phó Dư Hàn.
Thời tiết phương nam chẳng khác nào cảm xúc của một đứa trẻ, hôm nay đang hai mươi độ, qua ngày mai có lẽ chỉ còn lại một nửa, nhiệt độ không khí cứ nóng lạnh xen kẽ như vậy đã ba tuần, rốt cuộc vào cuối tháng mười một cũng hoàn toàn chuyển lạnh.
Mỗi học sinh đến trường, bên ngoài lớp áo đồng phục đều có thêm vài lớp áo khoác dày nặng.
Cũng trong quãng thời gian này, Văn Dục đã vượt qua vòng bán kết, chuẩn bị tiến vào vòng thi cấp tỉnh; Phó Dư Hàn trải qua kỳ thi tháng lần thứ ba, lại chuyển về trước thêm một phòng thi.
Mặc dù cậu vẫn là người đội sổ của lớp sáu, nhưng nhìn vào điểm số có thể thấy, Phó Dư Hàn tiến bộ cực kỳ rõ ràng.
Văn Dục lại đối với chuyện này có chút không vui, bởi vì hắn đã mong chờ rất lâu, đối phương vẫn cứ không chủ động đến hỏi hắn bài tập.
Đến tột cùng cậu ấy có biết mình đang ngồi cùng bàn với bạn học hạng nhất toàn khối không hả?
“Tớ có hai chuyện cần nói.” Vào tiết tự học sáng nay, Cát Nhiên tiến lên bục giảng, gõ gõ bảng đen ra hiệu cho mọi người im lặng, “Chuyện thứ nhất là trời lạnh, nhà trường suy xét đến vấn đề sức khỏe của mọi người, sau này trong giờ giải lao chính, chúng ta sẽ không làm hoạt động thể thao tập thể nữa, chuyển thành xuống lầu chạy bộ quanh sân thể dục.”
“A ——” tiếng than thở nổi lên khắp lớp.
“Đừng than, tớ cũng không muốn đâu.” Cát Nhiên nói, “Chạy bộ có điểm danh, dọc đường chạy sẽ có giáo viên trực ban giám thị, không ai được phép vắng, cũng không thể chạy một nửa rồi dừng, nếu bị phát hiện sẽ trừ điểm thi đua của lớp, riêng bản thân người đó còn phải viết bản kiểm điểm, tự mình đọc trên loa phát thanh của trường…… Tóm lại, mọi người cố gắng một chút, đừng ai trốn.”
“Vậy còn chuyện thứ hai là gì?” Hàng ghế phía trước có người hỏi.
“Chuyện thứ hai chính là, sau tiết học cuối cùng vào chiều mai, toàn bộ học sinh lớp mười hai tập trung về sân thể dục.” Cát Nhiên cười một cái, “Trường chúng ta làm lễ thành niên cho mọi người.”
Trên thực tế, trong lớp đã có không ít người qua sinh nhật mười tám tuổi, cũng có nhiều người đến sang năm mới thành niên.
Nhưng nhà trường cân nhắc đến vấn đề ôn tập của mọi người, quyết định chọn một ngày không ai bận rộn tiến hành nghi thức này.
Rất vô nghĩa, nhưng cũng thật khiến người kích động.
Sau khi Cát Nhiên nói xong, liền có người bắt đầu nhắc lại xem sinh nhật mình là ngày tháng năm nào.
“Về chuyện này…… Cậu thành niên rồi phải không?” Phó Dư Hàn gác bút, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
“Ừm, sao vậy?” Văn Dục cũng tạm dừng làm bài.
“Sinh nhật cậu ngày bao nhiêu?”
“ tháng .” Văn Dục nói, “Ngày cuối cùng của chòm sao Song Tử.”
Phó Dư Hàn cười nhạt: “Cậu mà cũng xem chòm sao à……”
“Mẹ tôi thích xem, trước đây bà ấy cứ nhắc mãi với tôi, nói rằng ngày dự sinh của tôi vốn dĩ là ngày , nhưng nam sinh chòm sao Song Tử sẽ được các nữ sinh yêu thích nhiều hơn nam sinh chòm sao Cự Giải.
Bà ấy vì chung thân đại sự của tôi mà cố tình sinh trước một ngày……” Văn Dục cười cười, “Tiếc là mẹ tôi không biết, tôi vốn dĩ không hề thích nữ sinh.”
Phó Dư Hàn quay đầu: “Cậu…… Mẹ ruột sao?”
“Ừm.”
“…… À.”
Văn Dục rất ít khi nhắc tới những chuyện liên quan đến mẹ ruột.
Phó Dư Hàn từng hỏi qua một lần nhưng không nhận được câu trả lời, sau này cũng không hỏi thêm nữa.
Mỗi người đều có những chuyện không cách nào nói ra, vậy nên Phó Dư Hàn cũng không quá để ý.
Ngược lại, mỗi khi đụng phải những vấn đề nhạy cảm thế này, cậu luôn tỏ ra vô cùng tự nhiên bỏ qua: “Tôi nhớ kỹ rồi, sang năm sẽ tặng quà cho cậu.”
Văn Dục cười cười: “Được.”
Thật ra tuổi của Phó Dư Hàn vẫn còn cách ngày thành niên một khoảng thời gian nữa, nhưng hoạt động lễ thành niên tập thể thế này lại tương đương với việc cưỡng chế nghỉ ngơi.
Vậy nên Phó Dư Hàn cũng không ngại tham gia, cùng mọi người đến nghe một chút những lời diễn văn vô vị.
Tuy nhiên, người trẻ tuổi lại luôn ham chơi hơn so với suy nghĩ của nhà trường.
Tranh thủ lúc giáo viên tiếng Anh còn chưa vào lớp, Trần Lập Văn đứng lên, cao giọng hỏi: “Này, các anh em, tớ có một đề nghị!”
Ánh mắt các thành viên trong lớp đồng loạt đổ dồn về phía cậu ta.
“Nếu ngày mai là lễ thành niên, vậy chúng ta chơi lớn một lần đi!” Cậu ta nói, “Tiết tự học tối mai ai cũng không được đi, chúng ta đến sân thể dục uống rượu được không?”
“Hả???”
Chuyện này…… Nghe thì có vẻ kỳ quái, nhưng trên thực tế quả thật rất hấp dẫn.
Học sinh lớp mười hai ra ngoài học thêm rất nhiều, người rời khỏi chỗ ngồi đi tìm giáo viên giải đáp thắc mắc cũng không ít.
Hơn nữa, còn có một bộ phận “Học sinh yếu” phải đến lớp học phụ đạo ở hội trường bên kia.
Vì thế, vào tiết tự học buổi tối, gần như lớp nào cũng ngồi không đủ người.
Cho nên, nếu người lớp sáu từng nhóm thay phiên nhau ra khỏi phòng học, vậy thì mục tiêu này cũng không tính là khó làm.
Rượu có thể để cho mấy bạn học đeo cặp sách lớn mang vào, bảo vệ sẽ không thể phát hiện ra.
Đây chính là cảm giác hồi hộp kch thích khi thỉnh thoảng được thoát khỏi việc học hành gò bó trong ngày lễ thành niên.
Đối với những chuyện thế này, người lớp sáu tỏ ra vô cùng đoàn kết.
Bọn họ nhanh chóng vào nhóm lớp trên wechat bàn bạc xem ai là người mua rượu, ai trông chừng, từ lúc gom góp kinh phí đến khi thủ tiêu chứng cứ, quá trình vô cùng nhanh chóng lưu loát.
Bàn bạc đến giữa chừng, người khởi xướng Trần Lập Văn bỗng nhiên nhớ tới một việc.
Trần Lập Văn: @Phó Dư Hàn Này, Phó ca, ngày mai cậu có ở trường không?
Đúng lúc này, Văn Dục cũng nghiêng đầu hỏi cậu: “Cậu có muốn tham gia không?”
Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái, sau đó phát hiện tầm mắt của bạn học cả lớp đều đang chuyển tới góc này.
Phó Dư Hàn: “……”
“…… Các cậu rất muốn tôi tham gia sao……”
Phó Dư Hàn tuy rằng hỏi “Các cậu”, nhưng âm thanh lại chỉ đủ cho Văn Dục và hai người ngồi hàng ghế trước nghe thấy.
Vì vậy, hắn nhìn cậu khẽ cười: “Cũng chẳng có gì không tốt, Nhất Trung chắc chắn sẽ không có hoạt động vui nhộn thế này đâu.”
“Cậu rất chờ mong sao?” Vẻ mặt Phó Dư Hàn có chút kỳ lạ.
Có lẽ Văn Dục không biết, lúc này trong con ngươi đen nhánh của hắn tràn đầy sự hưng phấn, tựa như đứa trẻ đang mong chờ một món đồ chơi.
Nhưng nói thật, đối với Phó Dư Hàn mà nói, loại “Sa ngã” này chỉ ở mức độ ấu trĩ như trẻ con mà thôi.
“Ừm.” Văn Dục gật đầu, “Cả lớp đều trốn tiết tự học buổi tối, đây chẳng phải là chuyện vô cùng kch thích sao?”
“……”
Được rồi, cậu không nên mong chờ sự “Trưởng thành” gì ở một tên thiếu vắng niềm vui thời thơ ấu.
“…… Để tôi xin phép với giáo viên một chút, đổi buổi học sang ngày khác vậy.” Phó Dư Hàn nói xong liền nhắn một câu “Có” vào trong nhóm lớp, kế đó mở ra giao diện trò chuyện với giáo viên mỹ thuật, bàn về chuyện đổi buổi học vẽ tối mai..