Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei
Trong xe ngựa của Lục phủ.
Sắc mặt Lục Khương thị vô cùng nôn nóng, chiếc khăn gấm trên đầu gối đã bị ngón tay vần vò hết sức đáng thương.
Lục Nghi Trinh ngồi bên cạnh nhìn mẫu thân không chớp mắt, gương mặt non búng ra sữa tràn đầy lo lắng.
“Bá mẫu đừng quá lo, gác chuông cách Thượng thư tỉnh rất gần, cấm quân tuần tra xung quanh còn nghiêm ngặt hơn những địa điểm khác trong kinh thành. Mặc dù không biết thích khách kia đã trà trộn vào đó bằng cách nào nhưng nhất định không có nhiều thời gian để ra tay. Hơn nữa, đã lâu như vậy rồi mà cũng không có tin tức nào lọt ra ngoài nữa, có lẽ tính mạng của những người bên trong đều bình an”.
Tùy tiểu Thế tử vỗ chiếc quạt trúc vào lòng bàn tay phát ra âm thanh nhẹ nhàng. Lục Khương thị nghe vậy thì thần sắc đã dịu đi vài phần, gật đầu cảm ơn tiểu Thế tử: “Ta lo lắng quá hóa hồ đồ, đa tạ Thế tử chịu đưa mẹ con ta ra ngoài”.
“Lục bá phụ nhân hậu trung nghĩa, vãn bối vẫn luôn mang lòng kính ngưỡng, bá mẫu không cần nói cảm ơn”.
…
Bánh xe gỗ từ từ dừng lại.
Mấy người ngồi trong xe dường như cũng cảm nhận được. Xe chưa dừng lại hẳn nhưng Lục Khương thị đã chống lên vách thùng xe đứng dậy.
Lục Nghi Trinh cũng đi theo sau, ló đầu ra khỏi màn xe.
Lúc này cấm quân vẫn cầm kiếm bao vây bên ngoài gác chuông.
Một đám dân chúng đứng cách đó không xa chỉ trỏ bàn tán bên này, nhưng âm thanh xôn xao cũng không quá lớn, dường như phải chịu một tầng áp bức vô hình nào đó.
“Quan gia, làm phiền, ta là người của Lục gia, chủ quân nhà ta ở bên trong thế nào rồi?”.
Quan gia không chỉ được dùng để xưng hô giữa quần thần và hoàng đế mà cũng được dùng để gọi một người làm quan nào đó.
Lục Khương thị để nữ sử đỡ tay, vội tiến đến hỏi.
Quan binh mặc giáp cầm kiếm đứng bên cạnh, liếc nhìn.
“Ngươi là gia quyến của Lục Thượng thư?”.
“Đúng vậy”.
Quan binh nói: “Ngươi đợi ở đây một chút, ta đi xin chỉ thị của Bùi đại nhân”.
Nói xong, hắn ta ra hiệu cho viên lính bên cạnh, sau đó thẳng bước tiến vào trong gác, bóng dáng chẳng mấy chốc đã biến mất.
Lục Nghi Trinh vội vàng đến bên Lục Khương thị, nắm lấy bàn tay còn lại của mẹ.
Lục Khương thị rũ mắt nhìn nàng, khẽ điều hòa nhịp thở, bàn tay nắm lấy tay của tiểu cô nương càng chặt hơn.
Quan binh đi thông báo trở lại rất nhanh, ôm quyền nói: “Bùi đại nhân cho phép Lục phu nhân và Lục cô nương đi vào. Để chắc chắn thì tất cả mọi người bên trong đều bị thấm vấn, tạm thời không được có nhiều người ra vào trong gác”.
“Ta hiểu, đa tạ quan gia”. Lục Khương thị phất tay về phía nử sử, “Ngươi lui xuống đi, ở trong xe chờ ta”.
“Vâng, phu nhân”.
Đợi nữ sử lùi lại, Lục Khương thị và Lục Nghi Trinh lại nhìn về bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Tùy tiểu Thế tử đứng dưới bậc.
“Ta chờ ngoài cửa, bá mẫu và Trinh Nhi muội muội mau vào đi”. Tiểu Thế tử chắp tay áo vào nhau, mỉm cười nhã nhặn với hai người họ.
Lục Nghi Trinh cũng nặn ra một nụ cười nhạt cho hắn, sau đó đi theo mẹ vào trong. Bước vào gác chuông canh gác nghiêm ngặt, Lục Tông cũng không bị thương.
Ông chờ ở gian trước của lầu một, vừa nhìn thấy hai người xuất hiện đã lập tức đi đến.
“Cha!”.
Tiểu cô nương Lục gia nhìn thấy bóng người cao gầy trước mắt, đôi mắt long lanh vui sướng mở tròn vo. Nàng vội buông tay Lục Khương thị rồi nhào vào lòng Lục Tông.
Lục Khương thị ở phía sau bỗng hô lên một tiếng, dạy dỗ nàng: “Trinh Nhi mau xuống, nếu cha con bị thương thì chẳng phải con đã làm ông ấy bị thương càng nặng hơn sao?”.
“Không sao không sao, ta khỏe lắm, chỗ nào cũng tốt”.
Lục Tông cười ha hả vỗ lưng tiểu cô nương trước mặt. Thả con gái xuống xong, ông lại hướng ánh mắt về phía Lục Khương thị: “Hại phu nhân phải lo lắng, thật sự là vì phải phối hợp với điều tra của cấm quân nên ta không có cách nào thoát ra được”.
Lục Khương thị thấy phu quân bình an vô sự thì tâm trạng mới hoàn toàn thả lỏng.
“Không sao thì tốt. Rốt cuộc trong gác đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có thích khách gần Thượng thư tỉnh cơ chứ?”.
“Vốn ta đã hẹn với Chu Thị lang và mấy người nữa đến gác chuông nghị sự, nhưng mới nói được nửa chừng thì đột nhiên có mấy kẻ mặc đồ đen phá cửa xông vào. May mà ta cũng học được vài ngón công phu, đánh trả được vài chiêu; Chu Thị lang cũng may có một phụ tá võ nghệ cao cường bảo vệ; cấm quân còn ập đến nhanh hơn cả trước khi phong tỏa kinh thành… tất cả kết hợp với nhau mới bảo vệ được tính mạng của mọi người. Nhưng mà, vẫn có người bị thương đến phổi, đang được lang trung chẩn trị trên lầu”.
Lục Khương thị cau mày: “Thế có bắt được thích khách không?”.
“Vẫn chưa bắt được. Bọn chúng rất xảo quyệt, thấy cấm quân đến bèn lập tức bỏ chạy. Có một đội cấm quân đuổi theo chúng nhưng vừa trở về nói đã để người chạy thoát. Toán cấm quân còn lại đang thẩm vấn mọi người trong gác với Đại Lý Tự, hy vọng có thể tìm ra đám thích khách đó và đồng bọn của chúng”.
Lục Tông vừa nói, vừa xoa đầu Lục tiểu cô nương: “Thật không ngờ chuyện này cũng làm kinh động đến tiểu bảo bối nhà ta”.
“Không biết tình hình của cha thế nào, dĩ nhiên con và mẹ đều bị dọa chứ sao”. Tiểu cô nương dừng lại một chút: “Còn có Ý ca ca nữa, huynh ấy cũng đến, đang ở bên ngoài gác chuông đó”.
Lục Tông thoáng bất ngờ, suy ngẫm một lát, lại nói: “Việc chỗ này cần ít thời gian nữa mới xong. Chi bằng tiểu bảo bối và mẹ cùng Tùy tiểu Thế tử về nhà trước đi?”.
Lục Nghi Trinh còn chưa lên tiếng nhưng Lục Khương thị đã phản đối trước: “Ta không về đâu”.
Lục Tông muốn nói gì đó nhưng Lục Nghi Trinh đã nắm chặt tay áo của ông, tranh mất lời: “Mẹ con lo lắng cho cha mà, sau khi nghe người hầu thông báo, mẹ cứ thấp thỏm không yên suốt. Cha, cha không thể nhẫn tâm đuổi mẹ về đâu”.
Lục Khương thị vừa đỏ mặt thẹn thùng vừa buồn cười: “Nhẫn tâm gì chứ, đuổi gì chứ? Tiểu cô nương con nói bậy gì đó?”.
Lục Tông cũng không nhịn được bật cười: “Thế tiểu bảo bối nói xem cha nên làm gì bây giờ?”.
“Đương nhiên là cha phải giữ mẹ ở lại rồi”.
Lục Tông: “Tiểu bảo bối thì sao?”.
“Con sao”. Tiểu cô nương nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc: “Con cùng về với Ý ca ca”.
“Như vậy cũng được”. Lục Tông nói: “Nhưng tiểu bảo bối phải nhớ về nhà ngay nhé, bây giờ không nên ham chơi bên ngoài”.
“Vâng, cha mẹ cũng phải về sớm nhé”.
…
Rời khỏi gác chuông, Lục Nghi Trinh cuối cùng cũng bình tâm trở lại rồi lên đường về nhà với Tùy tiểu Thế tử.
“Đúng là như Ý ca ca đã nói”.
Bên trong xe, tiểu cô nương kể tường tận câu chuyện mà nàng đã nghe bên trong cho tiểu Thế tử.
“Vậy thì tốt”.
Tùy tiểu Thế tử lười biếng dựa vào vách xe ngựa, đôi mắt đen nhánh nhìn tiểu cô nương mặt mày vui vẻ trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi đột nhiên nghe tin ở gác chuông, chắc Trinh Nhi muội muội rất sợ hãi. Việc đã qua rồi, về phủ thì nghỉ ngơi đi”.
Chưa dứt lời, hắn thấy tiểu cô nương che miệng ngáp một cái. Đôi mắt hạnh xinh đẹp lộ ra vệt nước óng ánh; lúc đôi mắt ấy chăm chú nhìn vào hắn sẽ giống như một chiếc bánh ú mềm mại núng nính.
Tùy Ý nhỏ giọng nói: “Trinh Nhi muội muội mệt rồi phải không?”.
“Vâng, một chút”. Bánh ú nhỏ gật đầu nói: “Ý ca ca, muội ngủ một lát, huynh nhớ phải gọi muội dậy khi về đến nhà nhé”.
“Được, ngủ đi”.
Tiểu cô nương nhìn hắn cười toe toét rồi nép vào một góc xe ngựa, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn kẹp giữa hai vách hệt như thỏ con đang tìm chỗ nấp.
Chẳng mấy chốc, Tùy Ý đã thấy cái đầu của nàng gật gù như ngủ mất rồi.
Tùy tiểu Thế tử im lặng nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên nâng quạt lên vén màn xe.
“Phu xe”. Hắn hạ giọng dặn dò bên ngoài: “Đánh xe chậm rãi, đừng để xóc nảy”.
“… Vâng”.
Đợi màn xe buông xuống lần nữa, ánh sáng bên ngoài đã không thể lọt vào bên trong, không khí trong xe trở lại sự yên tĩnh vốn có.
Dưới khung cảnh mơ màng bên trong xe, nét mặt của tuấn tú của Tùy tiểu Thế tử cũng dịu đi rất nhiều.
Tựa như cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, hắn dựa vào bên vách, đôi mắt từ từ khép lại.
Nhất thời chỉ còn nghe được âm thanh “Lộc cộc” của bánh xe nghiền lên sỏi đá.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Bỗng nhiên, Tùy Ý mở trừng mắt.
Hắn siết chặt cán quạt trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng ngón tay lại gõ vào sống quạt; con ngươi đen như mực gần như không chứa lấy một tia ánh sáng.
“Dừng xe”.
Xe ngựa từ từ dừng lại theo tiếng hô của hắn.
Tiểu cô nương trong góc ngủ rất say nên không hề thức giấc. Tùy tiểu Thế tử liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi kéo màn xe nhảy xuống.
Nữ sử đi theo xe lập tức đi tới, hỏi hắn với vẻ khó hiểu: “Thế tử, vì sao lại không đi nữa?”.
Tùy Ý nhìn nữ sử, sau đó lại nhìn hai mươi hộ vệ hàng ngũ chỉnh tề phía sau, lúc này mới nói: “Phiền ngươi lên xe”.
Nữ sử kinh ngạc chỉ vào chính mình: “Ta, ta sao?”.
Tùy Ý gật đầu: “Đi lên rồi bịt tai cô nương nhà ngươi lại”.
“Xảy ra chuyện…”. Nữ sử nói đến đây thì chợt nghĩ đến chuyện gì bèn hoảng hốt bụm miệng: “Bọn… bọn bắt cóc đến ạ?”.
Tùy Ý không nói gì, chỉ khom người nhặt một hòn đá nhỏ dưới bánh xe.
Nữ sử thấy vậy thì lập tức hoảng hốt khom lưng hành lễ với Thế tử, sau đó lên xe ngựa theo lời dặn dò của hắn.
Lúc này, Tùy tiểu Thế tử đã bám một bên xe ngựa.
Chỉ thấy hắn vừa tung hòn đá trong tay, vừa nhìn xung quanh một vòng, một lúc sau mới hạ lệnh: “Bảo vệ xe ngựa”.
Bọn thị vệ hành động theo lệnh, ngay lập tức dàn thành một vòng bao quanh xe ngựa của Lục tiểu cô nương không để lộ một kẽ hở.
Tùy Ý đi ra khỏi vòng bảo vệ của đám thị vệ.
Đây là một con hẻm nhỏ ít người qua lại, trước sau dài đến bốn năm chục trượng, tường trái phải cao đến hai trượng. Gạch hai bên tường có những cái hố lỗ chỗ loang lổ, rêu xanh phủ đầy.
Hắn ngắm nghía một lúc, ước chừng trọng lượng của hòn đá trong tay, sau đó ném qua bức tường đá ở con đường tắt phía Tây.
Không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hòn đá rơi xuống đất.
“Chắc là phía này rồi”.
Tiểu Thế tử chắp hai tay áo vào nhau, ung dung thản nhiên đến chân bước tường bên kia, đối mặt với vách tường loang lổ, giọng điệu ôn hòa:
“Nấp sau bức tường này, đúng là một vị trí không tồi”.
Im lặng một lúc vẫn không thấy âm thanh đáp lại.
Tiểu Thế tử lại tiếp tục nói: “Chư vị huynh đài nếu không động thủ đi thì ta đưa người về đấy nhé”.
Bất chợt nổi gió.
Là tiếng vạt áo quất trong gió.
Tiểu Thế tử cảm nhận được mà ngẩng đầu lên.
Một đám người mặc đồ đen thui xuất hiện theo hai đường từ sau bức tường phía Tây, bọn chúng nhanh chóng bịt kín đường tiến đường lui của đoàn người ngựa Lục gia.
Đám hộ vệ theo bảo vệ xe ngựa thoáng chút sợ hãi, ánh sáng đọng lại trên lưỡi đao sắc lạnh, tất cả đều nhìn chằm chằm những kẻ không mời mà đến, dàn trận sẵn sàng nghênh địch.
“Nhưng thật ra ta lại rất tò mò”.
Tùy Ý quay về phía kẻ dẫn đầu đám thích khách bịt mặt, thậm chí còn tươi cười với hắn ta cực kỳ có lễ.
“Thân thủ này, thiên la địa võng này… dám hỏi huynh đài rốt cuộc là ai?”.