Editor: Kei/ Beta: Phi Phi
Lục phủ, nội viện.
Lục Tông đi tới khúc hành lang, còn chưa bước qua cánh cửa vào viện đã đụng phải Lục Khương thị đi ra từ bên trong.
“Bảo bối sao rồi?”.
“Không sao, chỉ có chút kinh hãi thôi”. Lục Khương thị nói: “Lúc ấy con bé được tiểu lang quân của Tùy gia cho ngồi trong xe ngựa nên chỉ nghe được loáng thoáng chút động tĩnh, không thấy máu”.
“Thế thì tốt”. Lục Tông yên tâm gật đầu: “Vốn dĩ ta vẫn lo lắng bảo bối sẽ giống như Tứ cô nương Từ gia, hiện giờ xem ra thực sự phải đến phủ Quốc công tạ ơn một chuyến”.
“Chàng tự có suy tính trong lòng thì tốt, nhưng dù sao cũng đừng quên lời của tiểu lang quân Tùy gia đã nói trước khi rời đi”.
“Ta đều nhớ cả rồi”. Lục Tông thở dài: “Lần này nhận một ân tình lớn như vậy của hắn, về tình về lý, Lục gia chúng ta đều nên báo đáp”.
Ông nói đến đây thì thấy hai hàng lông mày của Lục Khương thị khẽ nhíu lại, vẻ mặt như rất ưu sầu, khó hiểu hỏi: “Bảo bối đã không có gì đáng ngại, vì sao phu nhân vẫn có vẻ lo lắng vậy?”.
Lục Khương thị rầu rĩ nói: “Ta chỉ đang nghĩ, Trinh Nhi nhà ta được hắn đối xử như vậy cũng không biết là phúc hay là họa”.
Lục Tông nghe thế thì hơi giật mình, khuôn mặt cứng đờ: “Tình hình của nhà hắn không đơn giản; tiểu lang quân đó cũng không phải là người đơn giản…”.
Tiếng nói đến đây chợt dừng lại, bỗng nhiên ông quay đầu lại: “Nhưng nói đến cùng, có được thiện ý của người khác thì không tính là chuyện xấu”.
Lục Khương thị khẽ gật đầu, lại thở dài một hơi.
Thôi được, chung quy cũng không thể tính trước được mọi chuyện, cứ thuận theo tự nhiên đi”.
…
Giờ Tỵ một khắc, hẻm Du Lâm, phủ Tĩnh Quốc công.
Dưới mái hiên uốn lượn tao nhã, phu nhân Quốc công Tùy Yến thị xách một hộp thức ăn được làm rất đẹp đẽ, bước đi ung dung qua dãy hành lang.
Đi chầm chậm phía sau là hai nữ sử.
Bà ấy đi đến trước cửa thư phòng của chính viện, đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng: “Công gia, có phải đang bận chuyện quan trọng?”.
Trong phòng truyền đến lời đáp lại: “Chỉ đang đọc sách thôi, phu nhân vào đi”.
Tùy Yến thị mang khuôn mặt cười yếu ớt đẩy cửa bước vào bên trong.
Tĩnh Quốc công đang ngồi ngay ngắn sau bàn, nâng mắt nhìn hộp gỗ trong tay người đến, gò má cũng hiện lên nét tươi cười: “Bây giờ vẫn chưa đến buổi trưa, sao phu nhân đã mang một hộp thức ăn đến rồi?”.
“Đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn muốn ăn”. Tùy Yến thị một mặt đi đến bàn đọc sách, một mặt tức giận mà quở trách ông một câu: “Đồ trong hộp này không phải đem cho chàng đâu”.
“Không phải cho ta, không lẽ là muốn đem cho Nhị lang đấy chứ?”
“Cũng không phải, hộp điểm tâm này là đem cho Ý ca nhi”.
Tùy Yến thị nói: “Hôm qua, Ý ca nhi và tiểu cô nương Lục gia gặp phải kẻ bắt cóc trên phố, cũng may là không bị thương; buổi chiều khi chủ quân Lục gia đến tạ ơn, Công gia cũng ở đó sao lại không nói mấy câu dễ nghe với Ý ca nhi chứ? Tốt xấu gì cũng vì Ý ca nhi có ở đó nên Lục gia cô nương mới không xảy ra chuyện gì, Công gia nên khen ngợi vài câu mới phải”.
“Khen ngợi?” Tĩnh Quốc công nói về chuyện này tức đến nỗi thổi bay cả râu mép: “Nếu nó không đi gây chuyện với Lục tiểu cô nương kia thì cũng sẽ không có chuyện này. Ta thấy ngay cả thời thế hiện giờ mà nó còn mơ hồ, nếu không phải hưởng vinh quang từ cái vị trí “Thế tử” thì nó đã sớm vùng vẫy trong cái đống hỗn độn nó gây ra từ lâu rồi. Không giáo huấn nó là đã nể mặt phu nhân lắm rồi, còn bảo ta khen ngợi nó?”.
Tùy Yến thị thở dài: “Tóm lại, thiếp nói không được người bảo thủ như chàng. Chàng đứng lên”.
Tĩnh Quốc công mờ mịt đứng lên: “Làm, làm cái gì?”.
“Đương nhiên là cùng thiếp đi đưa điểm tâm cho Ý ca nhi”.
Tùy Yến thị một tay giữ lấy ông, định dắt người đi ra ngoài cửa. Tĩnh Quốc công liên tục muốn né tránh nhưng làm gì được sự quyết tâm muốn kéo ông ra khỏi cửa của Tùy Yến thị, mặc ông lui đến chỗ nào đều cũng bị bà ấy bắt được.
Cuối cùng, hai người vẫn đi trên con đường mòn dẫn đến nơi ở của Tùy tiểu Thế tử.
Tùy Yến thị vừa đi vừa quay đầu nhắc nhở: “Công gia, lát nữa gặp Ý ca nhi chàng nói ít thôi. Dù sao con vẫn còn nhỏ, chàng suốt ngày chất vấn khiển trách nó cũng không phải là một cách hay”.
Hai người cứ như vậy mà đi đến trước nơi ở của Tùy Thế tử.
Trước sân có một gã sai vặt đứng canh giữ.
Tùy Yến thị nhìn hắn ta cười nói: “Ý ca nhi có ở trong phòng không? Ngươi đi nói với nó, Công gia và ta qua đây thăm nó, gọi nó chỉnh trang xong rồi ra đây gặp”.
Gã sai vặt nắm tay khom cười: “Bẩm phu nhân, Công gia, sáng sớm hôm nay Thế tử đã ra ngoài rồi, hiện giờ không có trong viện”.
Đôi mắt của Tùy Yến thị lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Sớm như thế, nó có thể ra ngoài làm cái gì? Lúc Ý ca nhi rời phủ có nói với ngươi là nó đi đâu không?”.
“Bẩm phu nhân, Thế tử vẫn chưa cho tiểu nhân biết về mục đích của chuyến đi này”.
Tĩnh Quốc công hậm hực phẩy tay áo một cái: “Còn có thể đi đâu? Chẳng phải là đi làm những chuyện chơi bời lêu lổng sao!”.
Dứt lời, ông lập tức xoay người rời đi theo con đường cũ.
Tùy Yến thị luẩn quẩn tại chỗ trong chốc lát, sau khi đưa hộp thức ăn cho tên sai vặt thì quay người đuổi theo Tĩnh Quốc công.
…
Cuối phố Phan Lâu, tiệm bánh súp Lưu Ký.
Nguyên văn 汤饼: là món ăn gồm bát nước súp và bánh nướng, khi ăn sẽ xé bánh nướng và chấm vào nước súp.
Tuy còn sớm nhưng bếp lửa của tiệm đã được đốt nóng rực. Trong chiếc chảo sắt trên bếp lò là nước súp vàng ươm thơm lừng đang sôi ùng ục.
Một tay Lưu Nhị lang cầm muôi khuấy nước súp, một tay với lấy chiếc khăn vắt trên cổ lau mồ hôi sắp rơi xuống từ thái dương.
Bỗng nhiên chiếc rèm cửa phòng bếp bị vén lên bởi một bàn tay nhỏ, và rồi một cái đầu của cô nương mười bốn mười lăm tuổi thò vào qua khe hở: “Cha ơi, Tam ca nói trong tiệm có khách đến, muốn một phần bánh súp ạ”.
“Có ngay”.
Lưu Nhị lang nhanh nhẹn múc ra một bát nước súp từ trong nồi, rồi lấy ra hai miếng bánh nướng nóng hổi từ trong sọt để vào trên chiếc khay.
Tiểu cô nương tiến đến vững vàng nhận lấy chiếc khay, đang chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy tiếng Lưu Nhị lang gọi ở phía sau gọi lại: “Vân Nương, gọi Tam ca của con vào đây trông lửa, cha ra ngoài tính sổ sách”.
“Vâng ạ”.
Tiểu cô nương đáp lời, bóng lưng nàng biến mất trong chớp mắt, sau đó một dáng người to lớn vạm vỡ tiến vào trong phòng bếp, nói lớn: “Cha, cha nhanh đi đi, lửa trong bếp cứ để con”.
Lưu Nhị lang không yên tâm mà căn dặn hắn vài câu, lúc này mới đi đến sảnh trước.
Cửa tiệm không lớn, vào khoảnh khắc Lưu Nhị lang rảo bước đến sảnh trước, ông lập tức nhìn thấy vị khách duy nhất của tiệm mình.
Là một lang quân trẻ tuổi đặc biệt tuấn tú, mái tóc đen tuyền được cột cao bằng một chiếc trâm bằng gỗ đàn, môi hồng răng trắng, nhất là đôi mắt trời sinh mê người như hoa đào vậy.
Toàn thân cũng toàn là trang phục xa xỉ: cẩm bào màu xanh ngọc, đai lưng ngọc bích, ủng đen sa tanh… lấy bừa một thứ ra đều có thể bù lại thu nhập một năm của cửa tiệm nhỏ xíu này của ông.
Lưu Nhị lang nhìn ra ngoài cửa tiệm một cái, còn nhìn thấy mấy gã sai vặt ăn mặc như người hầu đang đợi ở bên ngoài.
Lai lịch của vị lang quân trẻ tuổi này ắt hẳn không tầm thường, chỉ là không biết một nhân vật lớn sao trăng sáng tỏ như hắn sao lại đến chiếu cố tiệm nhỏ đơn sơ này chứ?
Nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu được.
Ở bàn bên kia, cũng không biết tiểu lang quân đã nói gì mà Vân Nương chỉ đứng cao hơn cái bàn gỗ một xíu lại che miệng cười thành tiếng.
Thật không giống với dáng vẻ ăn chơi trác táng, ngang ngược như thường ngày mà là một người tính tình ôn hoà.
Trong thoáng chốc, Lưu Nhị lang đã thay đổi cái nhìn về hắn, vẻ cảnh giác trong mắt cũng hòa hoãn đi rất nhiều. Ông ta đi đến sau quầy, gỡ sổ sách của hôm qua xuống rồi bắt đầu đối chiếu kỹ càng.
Trong thời gian tính sổ, cửa tiệm lại có một vài người khách lần lượt tiến vào.
Khi Lưu Nhị lang ngẩng đầu lên thì một nửa số người đã chen chúc trong cửa tiệm nhỏ hẹp; tiểu lang quân áo gấm cẩm bào xa hoa kia cũng múc lấy một miếng thịt cuối cùng trong bát canh.
“Chủ quán”.
Tiểu lang quân bỗng gọi to.
Lưu nhị lang “Ây” một tiếng rồi vội vàng chạy đến trước bàn của hắn, cúi chào hỏi: “Khách quan có gì sai bảo?”.
Tiểu lang quân nhìn ông ta nở nụ cười điềm đạm: “Thịt của tiệm ngươi mùi vị thật ngon, không biết là đặt mua ở đâu?”.
Lưu Nhị lang có chút kinh ngạc, thầm nghĩ rằng quý nhân trông có vẻ mười ngón tay không dính nước mùa xuân này sao hỏi một vấn đề kỳ lạ như vậy chứ?
Nhưng ông ta vẫn cung kính đáp: “Thưa khách quan, thịt của tiệm đều là chọn từ thịt tươi nhất trong ngày, mỗi ngày vào giờ Dần sẽ nhập từ cửa hàng thịt Mã thị trên phố Tây Đại”.
“Thế sao, đa tạ chủ quán đã cho biết”.
Lưu Nhị lang thấy tiểu lang quân đặt thìa và bạc xuống, đứng dậy muốn đi, ông ta không nghĩ nhiều mà thốt ra những nghi ngờ trong lòng: “Khách quan hỏi chuyện này là…”
Tiểu lang quân chợt dừng lại, nhìn về phía ông ta, mặt mày nhu hòa: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chẳng qua là muốn mời chủ quán đổ xúc xắc mà thôi”.
Đổ, đổ xúc xắc? Nhưng ở đây không hề có xúc xắc.
Lưu Nhị lang bị một câu của hắn làm cho quanh quẩn như lạc trong sương mù, vò đầu bứt tai cũng không hiểu được nguyên do.
Ông ta quay đầu nhìn lại, nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe tiểu lang quân kia đi đến trước cửa tiệm, vài người hầu đi cùng nói: “Đi, đến ngồi ở quán trà bên cạnh… cửa hàng thịt Mã thị trên phố Tây Đại”.
Thật sự rất khó hiểu.