Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

chương 7: chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi xác nhận mình không thể hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, cũng không thể biến đổi trở lại thành người, Khương Khả chỉ đơn giản là gác lại tất cả những tưởng tượng viển vông và bắt đầu tập trung vào món ăn trong nồi.

Vì lần này cậu làm số lượng tương đối nhiều nên gà rang ớt đóng gói chất đầy ba hộp bao bì thực phẩm.

Khương Khả đã tặng hai trong số đó cho những người hâm mộ đã xem chương trình phát sóng trực tiếp hôm nay bằng hình thức xổ số của hệ thống, hộp cuối cùng được gói với một ít rau theo thỏa thuận, và gửi cho "nhị thiếu gia" đã giúp hắn tìm được hai nghìn người xem.

Ngay sau khi được gửi đi, hồi âm của nhị thiếu gia cũng gửi sang.

Nội dung tin nhắn rất dài, có lẽ cũng phải vài tờ, Khương Khả dùng móng vuốt để mở tin nhắn, đọc một hồi lâu mới đoán ra được lý do bên kia gửi tin nhắn dài như vậy, hẳn là vì muốn tiếp tục giao dịch với mình.

"Xin lỗi," Khương Khả đáp mà không cần suy nghĩ, "Fans là phải tích lũy từ từ, không thể lúc nào cũng đi đường tắt.

Tôi hiểu ý tốt của bạn, nhưng thỏa thuận đó thôi hay là quên chuyện đi."

Đường tắt tất nhiên là tốt.

Nhưng đi đường tắt không quan trọng bằng an toàn của bản thân.

Trong cuộc sống thường ngày quả thực Khương Khả có chút mơ hồ, nhưng sau hai lần phát sóng trực tiếp này, cậu đã hiểu ra loại rau bình thường có thể nhìn thấy khắp nơi trong thế giới cũ hiển nhiên không phải bình thường trong mắt cư dân thế giới này.

Khương Khả không thông minh, không biết lý do là gì, nhưng hắn vẫn có bản năng tìm lợi, tránh hại.

Cho dù đó là rau hay những thứ khác, tất cả những thứ này đều do hệ thống cấp cho cậu, mà cậu cùng hệ thống đã hoàn toàn trói định vào nhau.

Dù lợi ích lớn đến đâu, cậu cũng không thể mạo hiểm để đưa hệ thống của mình ra trước mặt mọi người.

Nhìn thấy câu trả lời của Khương Khả, Nhị thiếu gia ở đối diện hiển nhiên là lo lắng.

[Nhị thiếu gia: Thật sự không thể suy xét một chút sao? Có lẽ do cậu không biết thân phận của tôi.

Để tôi nói thật đi.

Hai ngàn người xem trước đây tính là cái gì? Chỉ cần tôi dùng chút sức giúp cậu quảng bá qua các kênh, tôi đảm bảo, phòng phát sóng trực tiếp của cậu chắc chắn sẽ không chỉ có quy mô như bây giờ.

"Không, cám ơn.

Cám ơn hảo tâm của cậu, nhưng tôi hiện tại thực không cần."

Khương Khả nói đơn giản.

[Nhị thiếu gia: Chờ một chút! Nếu cậu không muốn có khán giả vậy tiền thì sao? Tôi có thể dùng tiền để mua đồ của cậu, được chứ? Cậu có thể ra giá, miễn là không quá phận, bao nhiêu cũng được.】

Mặt mèo của Khương Khả biến thành 囧, đặc biệt muốn phun tào.

Vị Nhị thiếu gia này, có lẽ thật sự là thiếu gia xuất thân nhà giàu đi, một lời không hợp liền muốn dùng tiền đập vào mặt.

Nhưng thật đáng tiếc, chỗ mà hiện tại cậu đang sống thậm chí còn không thể nhìn thấy một bóng người, không có cái gì để cậu chi khoản tiền này cả.

"Tôi không muốn tiền, tôi không bán đồ.

Hiện tại tôi có việc, chút nữa sẽ offline, đừng gửi tin nhắn cho tôi nữa."

Thấy trời đã gần tối, Khương Khả dứt khoát tắt hệ thống phát sóng trực tiếp.

Đếm điểm hệ thống hôm nay thu hoạch được, Khương Khả vui vẻ lấy ra thức ăn cho mèo con và sữa bột từ trong ba lô hệ thống, chuẩn bị cho mèo con đang đói meo meo trong sân ăn.

...!

Cho mèo ăn xong, cậu thu dọn cát vệ sinh cho mèo, rồi lại lùa lũ mèo trở về biệt thự mèo, Khương Khả lại bật hệ thống phát sóng trực tiếp.

Ban đầu, cậu muốn xem có gì khác có thể trả nợ tích phân hay không, nhưng ngay khi cậu mở giao diện, cậu lại nhận được rất nhiều tin nhắn lạ.

[Anh họ của Nhị thiếu gia: Ở? 】

[Anh họ của Nhị thiếu gia: Em họ tôi vừa rồi có thể không nói rõ, chúng tôi quả thực rất chân thành muốn mua rau của cậu.

Dù là tiền bạc hay công danh, điều kiện có thể bàn bạc, tôi chỉ mong cậu có thể suy nghĩ lại chứ không nên cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy.

[Anh họ của Nhị thiếu gia: Ngoài ra, cậu có thể yên tâm rằng chúng tôi chỉ muốn những rau củ mà cậu có, chúng tôi sẽ không hỏi về nguồn gốc của chúng, cũng như sẽ không lén lút xác định vị trí của cậu mà không có sự đồng ý.

Khương Khả nhìn lướt qua tin nhắn trên màn hình, cả người đều sởn cả tóc gáy.

Thiệt là máu chó mà.

Lại còn muốn xác định vị trí của cậu.

Đây là đang đe dọa sao, đây chắc chắn là đang đe dọa.

"Ngon thì tới nha," Khương Khả dùng móng vuốt gõ bàn phím kêu răng rắc, "Tôi sợ cậu chắc, cậu có ngon thì tới đây, nếu có thể tìm được tôi ở chỗ nào, tôi liền thua."

Tinh cầu xa xôi, lại còn là tinh cầu khai thác bị bỏ hoang, cậu có thể kết nối với mạng bên ngoài là nhờ vào chức năng của chính hệ thống, có thể định vị cậu nơi mới có quỷ.

[Hệ thống nhắc nhở, độ hảo cảm của Nguyên soái Trạch Duy Á là - và điểm yêu thích hiện tại là -%.

Xin đừng nản lòng và tiếp tục làm việc chăm chỉ.

Khương Khả: Meo meo meo?

Không đúng.

Khương Khả vội vàng lật xem hồ sơ tin nhắn của hệ thống, đồng thời so sánh tin tức mới nhất với tin tức trước đó về nhiệm vụ cuối cùng.

Nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống yêu cầu cậu phải kết thành khế ước linh sủng với một người tên là Trạch Duy Á, và nhận được độ hảo cảm hơn % của đối tượng.

Theo ước tính ban đầu của Khương Khả, là một con mèo trắng chưa trưởng thành, cậu không có cơ hội tiếp xúc với cái gọi là Nguyên soái đế quốc.

Gặp còn chưa gặp, chứ nói chi đến tạo hảo cảm.

Nói cách khác, nhiệm vụ cuối cùng này ngay từ đầu là không thể hoàn thành.

Nhưng chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng cậu chưa làm gì cả, chỉ thản nhiên nói chuyện phiếm với một người lạ, và đột nhiên giảm đi một phần trăm hảo cảm của anh ta một cách khó hiểu.

Khương Khả nhìn chằm chằm id trên màn hình, nếu không phải bản thân hệ thống xảy ra vấn đề, chỉ còn lại một khả năng.

Để xác nhận suy đoán của mình, Khương Khả ngập ngừng gửi lại một tin nhắn cho bên kia.

"Xin lỗi, hồi nãy có lẽ là tôi quá tuyệt đối.

Không phải không thể giao dịch với anh, nhưng anh lấy gì đảm bảo rằng điều đó sẽ không bao giờ đe dọa đến sự an toàn của tôi?"

[Hệ thống nhắc nhở điểm yêu thích của Nguyên soái Trạch Duy Á là + và giá trị yêu thích hiện tại là %.

Mong ký chủ hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ.

À, giờ thì không cần phải xem kỹ câu trả lời của bên kia nữa, chắc chắn là người này.

Khương Khả không khỏi tim đạp nhanh.

Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ cuối cùng, cư nhiên thật sự tính đến yếu tố thực tế, không phải vì hố cậu hoặc làm cậu khó xử.

Thật không thể tin được, vốn tưởng rằng một người ở tận phương trời xa xôi, kiếp này không thể tiếp xúc với mình lại có thể thiết lập liên lạc với đối phương dễ dàng như vậy.

Liều mạng.

So với phần thưởng có thể chuyển đổi trở lại thành người, thì việc mạo hiểm chẳng là gì cả.

"Được, để tôi suy xét một chút.

Coi như tôi miền cưỡng tin tưởng lời nói hồi nãy của anh, nhưng với điều kiện, các anh phải cố gắng hết sức để bảo vệ sự riêng tư và an toàn của tôi.

Nếu có bất kỳ sai sót nào trong quá trình này, tôi sẽ ngay lập tức ngừng cuộc giao dịch này.

" Khương Khả cố nén kích động rụt rè trả lời.

Ngoài vạn dặm, trên Thủ đô tinh, Khải Lạc Cách đã chết lặng khi nhìn thấy câu trả lời hiện ra trên màn hình.

Có ý gì.

Vừa rồi cậu thấp giọng nói bao nhiêu điều tốt đẹp, nhưng hóa ra lại kém hiệu quả hơn mấy lời mà anh họ thản nhiên nói.

Streamers này rốt cuộc có mắt nhìn không vậy?

"Ồ, cậu ấy lại gửi tin nhắn." Làm như không nhìn thấy sắc mặt của Nhạt Lạc Cách, anh họ thẳng thừng chỉ vào màn hình.

[Bạch Miêu Miêu: Suýt nữa thì quên mất, tôi còn một điều kiện nữa.

[Bạch Miêu miêu: Nếu có thể, tôi hy vọng anh sẽ đích thân thảo luận về tất cả các giao dịch trong tương lai với tôi, và anh cũng sẽ là người nhận tất cả các mặt hàng đã giao dịch.

Trạch Duy Á hơi dừng lại, mặc dù hơi bối rối về điều kiện của bên kia nhưng anh gõ lại: "Có thể."

Khải Lạc Cách: "..." Tức thành con cá nóc..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio