Trục Vương

quyển 5 chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Yến Tư Không lấy danh nghĩa của Thái tử đi thám thính tình hình lễ săn bắn đông từ các quan viên Lễ bộ, biết được người phụ trách an toàn cho khu vực săn bắn là Triệu Phó Nghĩa, mà Chúc Lan Đình sẽ mang năm trăm quân Cấm Vệ thϊế͙p͙ thân bảo hộ Hoàng đế và hoàng thân.

Nếu có thể lôi kéo tướng quân Triệu Phó Nghĩa kết hợp trong ngoài với hai ngàn quân Phong gia Phong Kiếm Bình mang về thì không cần phải để quân Cấm Vệ của Chúc Lan Đình vào mắt, cho nên sự thành hay không, mấu chốt ở Triệu Phó Nghĩa.

Tạm thời Yến Tư Không chưa định nói với Trần Mộc chuyện này. Trần Mộc tuổi nhỏ thế yếu, chẳng qua là một quân cờ trong tay người lớn, nếu như thành công thì hoàng vị coi như nó không muốn cũng phải lên, nếu như không thành thì cũng không ảnh hưởng đến nó. Hổ dữ không ăn thịt con, bị phế... ít ra... còn có thể giữ được mạng.

Chuyện phải làm trước mắt, một là thuyết phục Phong Kiếm Bình, hai là để Phong Kiếm Bình thuyết phục Triệu Phó Nghĩa. Từng bước này đều như nhảy múa trêи lưỡi đao, hung hiểm vạn phần.

Yến Tư Không đích thân đến tìm Xà Chuẩn, bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng, một khi nhận được tín hiệu đã giao hẹn của hai người, Xà Chuẩn sẽ phụ trách đưa người rời khỏi thành, rồi lại tiếp ứng đón người về.

Khi y bận rộn cả ngày trở về, chợt thấy bóng dáng của một gã sai vặt đứng ở trong sân. Y mơ hồ cảm thấy quen mắt, nhưng không thể nhớ ngay ra là ai.

Gã sai vặt kia thấy y, liền cung kính nói: "Công tử, ngài đã về."

Yến Tư Không liếc A Lực: "Ngươi là ai?"

"Tiểu nhân là người của quý phủ ngài, tiện danh Thạch Đầu."

"À, hôm đó hình như đã gặp rồi, có chuyện gì không?"

"Quản gia lệnh tiểu nhân đến nói với công tử, Tạ công công gửi lễ hậu chúc mừng công tử thăng quan." Thạch Đầu lấy một quyển sổ bọc tơ lụa vàng từ trong tay áo ra, dâng bằng hai tay: "Đây là sổ lễ, mời ngài xem qua."

Yến Tư Không trợn tròn con mắt, đoạt lấy sổ lễ. Cuốn sổ này dài cực kỳ, có duỗi thẳng cánh tay ra cũng không đọc được hết, vàng bạc tài bảo bên trêи làm người ta hoa cả mắt, y vội đọc lướt một lượt, rất nhiều thứ y chưa từng nghe qua. Lưng phát rét, y đóng quyển sổ lại, nghiêm nghị nói: "Ai bảo lão nhận?"

Thạch Đầu giật nảy mình: "Chuyện này...Tiểu nhân không biết..."

"Ai cho các ngươi gan chó, không có sự đồng ý của ta đã nhận lễ lung tung!" Yến Tư Không cảm thấy da đầu sắp nổ tung.

Thạch Đầu vội quỳ xuống: "Công tử bớt giận, tiểu nhân chỉ truyền lời, tiểu...tiểu nhân nghe nói quà mừng trước đây công tử đều nhận hết, cho nên quản gia liền...liền..."

Yến Tư Không đạp hắn ngã lăn trêи đất: "Đồ hỗn trướng!"

Trước đây khi thăng làm chủ quản và được Hoàng đế tứ hôn, y có từng nhận quà mừng các quan lại đưa tới, nhất là lúc thành Chuẩn phò mã, không thiếu quà tặng quý giá nào. Tạ Trung Nhân cũng có vung quà hào phóng, chỉ cần là người không có ân oán trực tiếp với y thì ai cũng đều tặng. Nhưng mấy món kia chẳng qua là lễ vật bình thường, làm quan trong triều không thể tránh được thói xấu chốn quan. Phụng tam tiết lưỡng thọ đương nhiên phải đặt hiếu kính lên hàng đầu, phụng ngày nắng gắt có "băng kính", rét đậm có "than kính", đi xa nhà có "đường kính", hôn tang giá thú, thêm con thêm cháu, lên chức lập công đều có thể tặng quà. Bình thường không có chuyện gì thì phải tìm cớ tặng, có tin mừng đáng chúc lại càng phải tặng hơn, cho nên y có thể nhận thoải mái mà không ảnh hưởng đến toàn cục.

Nhưng lần này thì khác hẳn. Một là gần đây y không có tin vui, hai là giá trị quà này quá đáng sợ. Nếu y nhận, Ngôn quan tố y nhận hối lộ cũng không có gì quá đáng. Nếu y không nhận, rõ ràng không cho Tạ Trung Nhân mặt mũi. Tuy rằng hai người khác phái, nhưng một chủ quản lục phẩm như y đang nhiệm chức ở Lại bộ tràn đầy đảng hoạn quan, bây giờ đại sự đã tới, y không muốn vào đúng lúc này đắc tội Tạ Trung Nhân, kiếm chuyện lung tung với lão.

Yến Tư Không cầm sổ lễ cực dày, tay run run, bên trong nào phải tài bảo giá trị vạn kim, mà là bò cạp cắn người. Điều làm y sợ hãi nhất là quản gia của y không ngờ là người Tạ Trung Nhân cài vào, bằng không, có cho ăn gan hùm mật gấu cũng chẳng dám tùy tiện nhận lễ thay chủ nhân.

Quả thực đáng chết...

Thạch Đầu cẩn thận nhìn Yến Tư Không, gọi thử: "...Công tử?"

A Lực đi đến bên cạnh Yến Tư Không, liếc qua sổ lễ, sắc mặt cũng rất khó coi, liền quay đầu hung hăng trợn mắt trừng Thạch Đầu.

Thạch Đầu run lẩy bẩy.

Yến Tư Không nắm chặt vật trong tay, lạnh giọng nói: "Cút về, nói với quản gia rằng tối nay lão tự đi mà trông coi chồng quà tặng đó, có sao cũng không được di chuyển. Ngày mai ta đến kiểm tra thực hư, lễ này chỉ cần chênh một đồng, ta sẽ chỉ hỏi mình lão!"

"Vâng, tiểu, tiểu nhân đi ngay." Thạch Đầu lộn nhào chạy.

Yến Tư Không xoay người bước vào thư phòng, đóng rầm cửa lại, ngã ngồi xuống ghế.

Tạ Trung Nhân có ý gì? Rốt cuộc là có ý gì, suy nghĩ lại đi, suy nghĩ kỹ xem nào, y phải nghĩ cho rõ.

Sắc trời đã tối, hiện tại đi tìm Nhan Tử Liêm bàn bạc đã không kịp, bình minh ngày mai y phải đích thân trả lại quà tặng.

Không, trước tiên y cần phải nghĩ cho rõ Tạ Trung Nhân muốn làm gì đã.

Muốn lôi kéo y sao? Nhưng y là đồ đệ của Nhan Tử Liêm, há lại bị đảng địch lôi kéo, Tạ Trung Nhân sẽ không ngu xuẩn thế.

Muốn hãm hại y sao? Y chỉ cần trở ra toàn thây là được mà.

Muốn ly gián y và Nhan Tử Liêm? Tạ Trung Nhân càng không có khả năng đánh giá thấp đối thủ một mất một còn mấy chục năm của mình như vậy.

Tạ Trung Nhân chọn thời gian này để làm một chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy, không phải là vì nghe bóng gió được gì chứ? Lão muốn thấy mình phản ứng ra sao? Nhận thì sao, mà không nhận thì thế nào? Mục đích của Tạ Trung Nhân rốt cuộc là gì!

Tỉnh táo, Yến Tư Không, tỉnh táo lại đi.

Yến Tư Không hít sâu một hơi, những con người và sự việc phức tạp điên cuồng giao thoa trước mắt, trong đầu y tỉnh táo gỡ từng cái từng cái ra thành một bố cục rõ ràng mạch lạc...

Nguy rồi, Tạ Trung Nhân đang dẫn y mắc câu!

Từ cái khắc từng rương trân bảo nhấc vào trong phủ y, y đã trúng kế.

Hiện tại giới trí thức và Phong gia liên hợp, Tạ Trung Nhân cũng cảm thấy run rẩy. Lão đã không đức cao vọng trọng, môn sinh trải khắp thiên hạ như Nhan Tử Liêm, cũng không tay nắm trọng binh, chiến công hiển hách, tứ hải nghe danh như Phong Kiếm Bình, luận văn trị võ, giới hoạn quan như lão vốn không có bất kỳ phần thắng nào, nhưng trong tay lão lại nắm một thanh kiếm sắc có thể một chiêu chế địch, đó chính là Hoàng đế.

Hoạn quan không bằng quan chân chính nhưng lại có chức trách và công quyền không khác gì họ. Hoạn quyền chẳng qua là kéo dài cho hoàng quyền, chia sẻ chính vụ cho Hoàng đế, nổi lên để ngăn chặn ảnh hưởng của quyền tướng, một khi đánh mất sự tin tưởng mù quáng của Hoàng đế thì sẽ chẳng là cái thá gì cả.

Tạ Trung Nhân lợi dụng điểm này để từng bước ép sát, muốn giải trừ binh quyền của Phong Kiếm Bình, dùng chuyện này để đánh trọng thương giới trí thức, nhưng lão cũng sợ xuất hiện loạn Lương vương. Nếu Phong Kiếm Bình phản, thế của ông còn gấp mấy lần Lương vương. Cho dù Phong Kiếm Bình có tay không tấc sắt ở dưới mí mắt mình, không có lý do phục chúng thì há có thể nói gây khó là gây khó được.

Giết Phong Kiếm Bình thì dễ, cái khó chính là ngăn chặn mồm miệng của mọi người.

Cho nên một mặt Tạ Trung Nhân lợi dụng Hoàng thượng ép Đại Đồng giải trừ quân bị, một mặt dùng tay còn lại làm công tác chuẩn bị, đó chính là ly gián giới trí thức và Phong gia.

Không sai, trong mắt Tạ Trung Nhân, Yến Tư Không y nhỏ bé như một con kiến hôi, có làm môn sinh hiếu hiền cho Nhan Tử Liêm cả đời cũng chẳng thể uy hϊế͙p͙ được lão, coi như có thành Phò mã, đến cùng cũng chỉ là một tên phò mã, tặng lễ hậu này, mục tiêu cuối cùng cũng không phải y.

Cái Tạ Trung Nhân coi trọng là sự tồn tại vi diệu của y trong quan hệ trí thức và Phong gia, y cũng là người duy nhất có quan hệ mật thiết đến Nhan Tử Liêm và Phong gia, mà y và Phong Dã ở trong mắt người ngoài có khúc mắc rất sâu, có thể lợi dụng.

Y là một cái lỗ nhỏ mà Tạ Trung Nhân tìm được trêи mặt trống da dê, mặt trống này đánh càng mạnh sẽ càng phát ra tiếng sấm dậy hùng hồn, rắn rỏi bất khuất, nhưng chỉ cần nắm đúng chỗ mà nhẹ nhàng xé ra...

Ý thức rõ điểm này, Yến Tư Không sợ đến chảy ròng mồ hôi lạnh.

Thế cục phức tạp như vậy, dù chỉ sai một chi tiết nhỏ thôi cũng có thể vạn kiếp bất phục, mà Tạ Trung Nhân lại bất ngờ đào ở trước mặt y một cái hố lớn đến thế.

Y vẫn cho rằng mình chưa từng xuất hiện trong mắt Tạ Trung Nhân, kỳ thực, y đã sớm bị cặp mắt âm hiểm kia theo dõi.

Chương :

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio