Trục Vương

quyển 5 chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Tỉnh lại sau giấc ngủ thì đã gần đến trưa, Yến Tư Không vẫn còn cảm thấy phía sau lưng đau đớn, nhưng so với hôm qua thì đã khá hơn nhiều. Y ngồi ở trong trướng thực sự cảm thấy ngột ngạt, bèn chống đỡ thân thể, tập tễnh ra ngoài.

Tiểu Nội giám Đông cung vừa thấy y đi ra, liền vội đến dìu y: "Ôi trời Yến đại nhân, thức dậy làm gì, vết thương của ngài còn chưa khỏe đâu."

"Không có gì đáng ngại, ra ngoài hóng mát chút thôi."

"Ngài cũng đừng hù dọa nô tài, điện hạ muốn ngài nghỉ ngơi cho tốt, nếu ngài có mệnh hệ gì, nô tài không gánh nổi đâu." Hắn vội chuyển một cái ghế tới, dìu Yến Tư Không ngồi xuống.

"Không sao, ta chỉ đi dạo thôi, đến giờ dùng cơm trưa ta sẽ trở về." Từ xa Yến Tư Không thấy một Nội giám bưng một cái chậu gỗ đi ra từ trướng của Phong Kiếm Bình. Gã vừa đi vừa lắc đầu, nhăn mũi, hiển nhiên là mùi thứ trong chậu không dễ ngửi.

Tiểu Nội giám nhìn theo ánh mắt y, nói: "Đêm qua Tĩnh Viễn vương điện hạ uống nhiều rồi."

"Xem ra là uống không ít."

"Đúng vậy, bệ hạ nói rằng tiệc đêm qua là tổ chức cho Tĩnh Viễn vương nên không ít người tới chúc rượu, say đến giờ chỉ sợ là mới vừa tỉnh."

"Vậy...Thế tử thì sao?"

"Thế tử suy cho cùng vẫn còn trẻ tuổi, đêm qua cũng uống say khướt, mà sáng sớm hôm nay không ngờ vẫn dậy đi săn."

Yến Tư Không gật đầu: "Hi vọng hôm nay điện hạ thắng lợi trở về." Ngoài miệng y nói đến có vẻ là Thái tử điện hạ, nhưng thầm nghĩ lại là Thế tử điện hạ. Chắc hẳn Phong Dã đã rất lo lắng cho y, mà bây giờ bọn họ đến nói một câu thôi cũng khó.

Yến Tư Không sưởi nắng ấm ngày xuân, trông núi rừng vô biên vô hạn đằng xa, chợt có cơn gió nhẹ thoảng qua, cây xanh lay động đều như một, tưởng chừng như bên trong có một bàn tay thao túng chúng.

Đây vốn là hình ảnh cực kỳ yên bình , lại đột nhiên trong rừng truyền tới tiếng chim kinh loạn, trong lòng y thấy mà hồi hộp, sợ hãi theo. Y không thể nói đó là cảm giác gì, cứ như bên trong khu rừng yên tĩnh ấy đang ẩn giấu nước lũ và mãnh thú, Phong Dã, Trần Mộc đều ở đó săn bắn, nhưng tất cả lại giống như con ba ba vào cuộc, là con mồi của người khác...

Y nhất thời cảm thấy không thoải mái, thậm chí không muốn nhìn khu rừng kia nữa, y trầm giọng nói: "Dìu ta vào đi."

"Yến đại nhân nhất định là đói bụng đúng không? Nô tài chuẩn bị cơm trưa cho ngài nhé. Cơm nước xong mới uống thuốc được."

Yến Tư Không trở về trướng. Nội giám rất nhanh liền mang thức ăn phong phú ra. Y trầm mặc ăn, cái cảm giác bất an mãnh liệt trong lòng mãi không xua được. Món ăn vào miệng, nhạt như nước ốc.

Ăn được một nửa, chỉ nghe bên ngoài doanh truyền đến một trận ầm ĩ, tiếp theo là tiếng lệnh của trạm gác. Trái tim y trùng xuống, lập tức ném đũa chạy khỏi doanh, dù cho có tác động đến vết thương, đau đến sắc mặt y trắng bệch, bước chân y vẫn không hề chậm lại.

Chỉ thấy quân lính vây quanh bảo hộ Hoàng trướng trong ba lớp ngoài ba lớp, Chúc Lan Đình thì gào thét bộ binh bố trận, ngoài ra còn một đội khác nhanh chóng chỉnh đốn quân ngũ, giục ngựa chạy vào bãi săn.

Yến Tư Không vồ lấy một tiểu Nội giám: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt tiểu Nội giám cũng khó hiểu và kinh hoàng: "Nô tài không biết ạ."

Toàn bộ khu vực doanh trướng đều loạn cả lên, không ít người chạy ra khỏi trướng, mơ màng nhìn xung quanh.

Trong hỗn loạn, Yến Tư Không nghe được Chúc Lan Đình kêu "Hộ giá."

Hộ giá? Hộ giá cái gì?

Cả người Yến Tư Không phát rét, y thực sự đoán không ra rốt cuộc là làm sao, nhưng trực giác y mách bảo rằng đã xảy ra chuyện lớn, hơn nữa còn là chuyện xấu, chuyện xấu cực kỳ.

Yến Tư Không không để ý đến Nội giám ngăn cản, đi đến Hoàng trướng, muốn đích thân hỏi Chúc Lan Đình.

Còn chưa cả đến gần Hoàng trướng, y đã bị giáo của một thị vệ chặn lại: "Bất luận là ai cũng không được đến gần thánh giá!"

"Ta muốn gặp Chúc thống lĩnh." Yến Tư Không lớn tiếng nói.

Thị vệ đáp trả cứng rắn mà lạnh lẽo: "Bất luận là ai cũng không được đến gần thánh giá."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

"Yến đại nhân, Yến đại nhân." Tiểu Nội giám hoảng sợ kéo ống tay áo Yến Tư Không, chỉ ra đằng sau y.

Yến Tư Không xoay người lại, chỉ thấy một đám người bao quanh doanh trướng của Phong Kiếm Bình!

Máu trong người Yến Tư Không tựa như bị rút cạn trong nháy mắt, y không ngừng được cơn run rẩy.

Giáo của những thị vệ kia không hướng ra ngoài như hộ vệ Hoàng trướng, mà là hướng vào trong!

Trong lòng y chỉ có một ý nghĩ --- là chậm rồi. Vô luận xảy ra chuyện gì, Chiêu Vũ đế cũng đã động thủ, vào thời khắc này, vào lúc bây giờ, lão đã động thủ với Phong Kiếm Bình, động thủ với Phong gia!

Y chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, phải nắm thật chặt cánh tay gầy của tiểu Nội giám mới có thể vững được thân thể.

"Yến, Yến đại nhân, ngài không sao chứ?"

Yến Tư Không trợn tròn hai mắt: "Đi hỏi cho ta, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì."

"Chuyện này..."

"Mau lên!" Yến Tư Không rống to.

Tiểu Nội giám bị dọa cho giật mình, xoay người chạy mất.

Trong đầu Yến Tư Không hỗn loạn không tả nổi, nhưng y vẫn tàn nhẫn cấu bản thân, ép chính mình phải bình tĩnh lại, sau đó chịu cơn đau đớn đến tìm Nhan Tử Liêm.

Nhưng ra ngoài chưa được bao xa, y đã bị thị vệ cản lại, bảo rằng Hoàng thượng có chỉ, tất cả mọi người trở về doanh trướng, không được tự tiện đi lại.

Yến Tư Không vội la lên: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Yến đại nhân, ngài trước về..."

Yến Tư Không túm lấy giáp ngực thị vệ kia, hung ác gầm nhẹ: "Đã xảy ra chuyện gì!"

Thị vệ bị dọa cho đờ người: "Quân Phong gia...mưu phản, ý đồ xông vào khu săn bắn ám sát bệ hạ."

Yến Tư Không như bị sét đánh, hai chân y mềm nhũn, trực tiếp ngồi xổm trêи đất.

"Người đâu, đưa Yến đại nhân về trướng."

Quân Phong gia...mưu phản...

Phong Kiếm Bình vẫn còn trong đại doanh, Phong Dã càng không thể làm trái ý bọn họ mà hành động lỗ mãng. Làm sao quân Phong gia có khả năng mưu phản?

Chỉ hai ngàn người, sao dám công khai mưu phản?

Khả năng duy nhất chính là --- Bọn họ bị hãm hại!

Yến Tư Không lập tức nhớ tới lời Tiểu Nội giám, đêm qua phụ tử Phong gia bị chuốc đến say mèm.

Trước đây y và Phong Dã từng bàn bạc chuyện bức vua thoái vị, Phong Dã cũng từng bảo, trước giờ Phong Kiếm Bình luôn mang binh phù bên người, ông giấu nó ở trong dây nịt, hắn muốn trộm cũng khó.

Nếu có người trộm binh phù của Phong Kiếm Bình, rồi tập hợp hai ngàn quân Phong gia xông vào bãi săn sơn hải, vậy chẳng phải trăm miệng cũng không thể bào chữa sao!

Trong lòng Yến Tư Không phát rét, y biết Chiêu Vũ đế và Tạ Trung Nhân tiên hạ thủ vi cường, nhưng y không nghĩ tới cái y lo lắng nhất lại xảy ra nhanh đến vậy. Không, y sớm phải cảnh giác chứ, sao Chiêu Vũ đế có thể thả hổ về rừng đây!

Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế

Yến Tư Không chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng, trong khoảnh khắc cái lạnh thấu xương và sợ hãi vô ngần lập tức nhấn chìm y. Trước đây y từng sợ hãi như vậy, đó là khi đứng trước đài hành hình Nguyên Mão.

Làm sao bây giờ, Phong gia làm sao bây giờ, Phong Dã làm sao bây giờ, chúng đang muốn mạng của Phong Dã đấy.

Yến Tư Không nghiến chặt răng, đôi ngươi như sắp trừng ra máu. Vô luận xảy ra chuyện gì, dù có phải đánh đổi cả tính mạng và bố cục nhiều năm, y cũng sẽ không để Phong Dã chết. Y đã mất hết tất cả những người y quan tâm, y chắc chắn sẽ không để Tạ Trung Nhân cướp đi Phong Dã!

Chương :

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio