Chương :
Ngày đại hôn, trời trong nắng ấm, Yến phủ đưa quà đáp lễ đã chuẩn bị đến cổng thành, cung kính dâng lên, trong đó bao gồm yên ngựa, mũ giáp, dê bò và rượu thịt.
Giờ lành vừa đến, sau khi bái biệt hoàng đế, hoàng hậu và thân mẫu Hiền phi, công chúa Vạn Dương bước lên kiệu phượng loan. Nghi trượng đi trước mở đường, nữ quyến, nữ quan tiễn dâu ngồi kiệu đi theo, sau nữa là đến tỳ nữ và Nội giám mang đồ cưới, cuối cùng là đoàn kỵ binh quân Cấm Vệ hộ tống tiễn dâu.
Hoàng đế gả nữ nhi, đội tiễn dâu dài dằng dặc xuyên qua nửa kinh thành, hai bên đường phố vây đầy bách tính đến đây xem náo nhiệt, mặc dù không thể thấy phong thái của công chúa nhưng nghi trượng uy phong, kiệu gỗ xa hoa, quân đội khí thế, cả đời chỉ sợ không được thấy lần hai, đương nhiên là muôn người đều đổ xô ra đường.
Lúc kiệu công chúa đến Yến phủ thì đã rướm hoàng hôn, trong ngoài toàn phủ giăng đèn kết hoa, tân khách đông đảo. Yến Tư Không đã sớm dẫn trêи dưới toàn phủ đứng trước cửa, đợi công chúa Vạn Dương xuống kiệu. Nội giám tuyên chỉ, bọn họ đồng loạt quỳ xuống đất, nghênh đón Hoàng nữ cành vàng lá ngọc này.
Yến Tư Không khoác trêи mình cát phục đỏ thẫm, bên trong là sam y trắng như tuyết, trêи cát phục thêu hình con mãng xà bốn móng, đeo trêи eo là đai Kim Ngọc do Chiêu Vũ đế ban cho. Vạt áo tung bay như tường vân, nổi bật vẻ đẹp thanh tú, kim tương ngọc chất, có điểm thêm bao nhiêu từ hay ý đẹp thế gian cũng không tả hết cái phong lưu như vậy.
Phấn mỏng che giấu đi tái nhợt trêи mặt y, mặc dù ánh mắt trầm tĩnh như nước nhưng vẫn cố gắng ra vẻ đắc ý xuân phong.
Y đã nhớ kỹ trong lòng lễ nghi buổi đại hôn, tuy rằng trong đầu toàn là đại sự buổi tối nhưng y vẫn gắng gượng vui vẻ, nghênh đón công chúa Vạn Dương dưới sự chỉ dẫn của quan Lễ.
Khi công chúa Vạn Dương chầm chậm xuống kiệu, dưới mũ phượng hoa mỹ, nàng vươn bàn tay nhỏ bé trắng mềm đặt lên tay của Yến Tư Không. Bấy giờ y mới chợt giật mình như tỉnh mộng, ý thức được người bên cạnh chính là thê tử kết tóc se duyên với Yến Tư Không y.
Y không nói rõ mình quên thật hay là cố tình không thèm nghĩ đến nữa, cho đến giờ phút này y mới thực sự cảm nhận được "công chúa Vạn Dương" không hề chỉ là một từ trong miệng bọn y mà còn là một người sống sờ sờ. Giờ đây y không thể không suy nghĩ xem y phải làm gì với nàng nữa.
Vô luận y có căm hận Chiêu Vũ đế cỡ nào, cũng không bàn đến yêu hận tình cừu giữa Phong Dã và y đến bao nhiêu, nữ tử này suy cho cùng vẫn là vô tội.
Y phải làm gì với nàng đây? Nàng là công chúa, y không thể lạnh nhạt, nàng là biểu muội của Phong Dã, y không thể làm thinh, nhưng nàng là thê tử của mình.
Yến Tư Không như hồn bay phách lạc, lặng lẽ bái đường thành thân với công chúa Vạn Dương. Nét cười đóng băng trêи khuôn mặt, y đờ đẫn chước kim soạn ngọc, hư dữ ủy xà với tân khách. Ở nơi rộn ràng có thể nhấn chìm người ta trong sắc đỏ hân hoan, y lại chẳng hề cảm nhận được một chút sung sướиɠ. Cao lương mỹ vị trải đầy một bàn và căn phòng thấm đẫm huân hương, y lại chỉ ngửi được một mùi dinh dính và ẩm ướt xen lẫn với mùi máu tanh.
Chước kim soạn ngọc: Chén vàng đũa ngọc, ý chỉ ăn uống xa hoa.
Hư dữ ủy xà: lá mặt lá trái
Hoàng hôn phủ xuống, Yến phủ đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, tân khách qua lại đông như đạp nát bậc cửa. Mặc dù không ít người cực kỳ khinh thường Yến Tư Không nhưng kẻ muốn nịnh bợ dựa dẫm cũng không phải số ít, kẻ đến tặng quà còn đông hơn, xếp thành hàng dài dưới chân tường, bao vây hơn nửa cái phủ.
Sau khi bái đường, công chúa được đưa vào viên phòng, Yến Tư Không thì qua lại các bàn, mời rượu từng chỗ, mặc dù hơn nửa đã được đổi thành nước lạnh nhưng đúng là uống cũng không ít.
Yến hội tổ chức đến tận khuya, Yến Tư Không giả dạng say rượu mới được người ta đỡ vào viên phòng, y còn phải làm lễ hợp cẩn với tân nương nữa.
Lễ hợp cẩn: cẩn là quả bầu, bổ quả bầu làm đôi, cô dâu chú rể mỗi người cầm một nửa rót rượu mời nhau trong lễ thành hôn
Trong phòng ánh đèn nhập nhèm, mơ hồ thấy được vật hỉ bày khắp nơi, trêи bàn đặt một khay ngọc dát vàng, trong khay là hai chén hợp cẩn, đầu chén được khảm bảo châu, bên ngoài chén vũ thương vàng ánh ngọc dùng một sợi dây tơ hồng buộc vào thân hai chén.
Vũ thương: Chén uống rượu
Mà dưới rèm màn ấm áp, trêи chiếc giường hỉ, công chúa Vạn Dương đang ngồi an tĩnh, khăn tân nương khẽ lay, mênh mang mơ màng lòng người.
Yến Tư Không hít sâu một hơi, vẻ say rượu vừa nãy mất sạch trong nháy mắt. Y bước vài bước lại gần nàng, suy nghĩ nên xưng là "thần" hay gọi nàng là "phu nhân". Hai chữ nhẹ nhàng này khi thốt ra lại khó mở miệng đến thế.
Chẳng ngờ, y còn chưa mở miệng, công chúa Vạn Dương đã đột nhiên kéo khăn tân nương xuống.
Yến Tư Không ngây ngẩn.
Dưới mũ phượng là một dung nhan đẹp như tranh vẽ, băng cơ tuyết phu, song đồng tiễn thủy, linh động như chú chim phỉ thúy. Từ lâu y đã nghe nói công chúa Vạn Dương xinh đẹp tuyệt trần, nay gặp mặt không khỏi cảm khái nàng sinh ra thật khéo, dung mạo chủ yếu giống Phong gia hơn Trần gia, chỉ là cái trán cực giống Phong Dã kia mới là thứ khiến Yến Tư Không sợ hãi.
Băng cơ tuyết phu: Da trắng như tuyết
Song đồng tiễn thủy: Đôi ngươi trong trẻo
Công chúa Vạn Dương Trần Bích Tịch trợn tròn đôi mắt hạnh, vừa hiếu kỳ lại vừa lộ liễu đánh giá Yến Tư Không, nàng khẽ than: "Ngươi là Yến Tư Không hả? Quả nhiên như lời họ nói, nhân mô nhân dạng."
Nhân mô nhân dạng: Thái độ không tương xứng với vẻ bề ngoài và phẩm vị, có thể dùng để khen cũng có thể dùng để nói móc.
Yến Tư Không trầm mặc nhìn nàng, giọng điệu kiểu này không mấy thiện cảm, y muốn nghe thử nàng muốn nói gì.
"Ngươi thấy bản công chúa còn không mau quỳ xuống?" Vạn Dương khẽ hất cằm, ngạo mạn nhìn y.
Yến Tư Không khom người, bình tĩnh nói: "Thần và công chúa đã thành thân, ta là phu, người là thê, phu vi thê cương, ta không thể quỳ."
Phu vi thê cương: người trêи (quân, phu, phu) phải chăm sóc, bảo vệ, bao dung người dưới (thần, thê, tử), còn người dưới phải kính nhường, yêu thương, phục tùng và biết ơn người trêи.
"Ta là quân, ngươi là thần, quân vi thần cương." Vạn Dương ném mạnh khăn tân nương xuống đất: "Quỳ!"
"Nếu công chúa bắt buộc thần phải quỳ, vậy ngày mai thần liền tiến cung gặp vua, xin bệ hạ cho phép ta hưu thê. Tuy rằng thần chắc chắn phải chết nhưng cũng không dám làm trái ý công chúa." Yến Tư Không nhìn chằm chằm Vạn Dương, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén.
Tiểu công chúa này vừa đến phủ, nếu không hàng được này thì về sau chẳng phải sẽ bó tay chịu trói sao.
Quả nhiên Vạn Dương bị khí thế Yến Tư Không chấn nhϊế͙p͙, nàng nghiến răng, chán ghét nói: "Ngay cả hoạn tặc ngươi còn răm rắp quỳ theo, vậy mà lại không chịu quỳ trước ta. Ở trong lòng ngươi, ta còn thua cả một con chó à!"
Yến Tư Không hơi biến sắc.
Vạn Dương đứng lên, cởi mũ phượng xuống cầm trong tay, từng bước tới gần Yến Tư Không: "Ngươi nghĩ ta ở trong hậu cung nên không biết gì sao? Thảo nào biểu ca không muốn ta gả cho ngươi, thì ra huynh ấy đã sớm nhìn ra ngươi là một tên tiểu nhân vô sỉ khi sư diệt tổ, nhận giặc làm cha vì vinh hoa phú quý!"
Yến Tư Không rủ mắt, hàng mi khẽ rung.
Khuôn mặt Vạn Dương tràn đầy tức giận và không cam lòng: "Nếu không phải vì mẫu phi thì Vạn Dương ta có chết cũng không gả cho tên gian tặc nhà ngươi. Ngươi đừng tưởng rằng làm phò mã của ta là có thể phất lên như diều gặp gió, một bước lên mây. Ta sẽ không sinh con cho ngươi, ngay cả chạm ngươi cũng đừng hòng chạm vào ta!" Nàng giơ mũ phượng lên, dùng sức ném vào người Yến Tư Không.
Yến Tư Không không né cũng không tránh, mũ phượng nặng nề đập vào người y rồi lại nặng nề rơi xuống đất, châu thúy bảo ngọc quý giá lăn tán loạn.
Yến Tư Không chớp mắt, thầm thở dài, bình tĩnh nói: "Điện hạ yên tâm, thần không dám đi quá giới hạn." Y đi tới trước bàn, nâng chén hợp cẩn lên: "Điện hạ không ngại uống với thần chén rượu này chứ? Tuy rằng người và ta không có duyên phu thê nhưng suy cho cùng cũng dưới một mái nhà, việc hôn nhân còn cần che giấu cho nhau. Chén rượu này vốn mang ý đoàn tụ, bây giờ tượng trưng cho hợp tác, được không?"
Vạn Dương nheo mắt lại, cảnh giác nhìn y.
Yến Tư Không mỉm cười: "Đến cả một chén rượu điện hạ cũng sợ sao?"
Vạn Dương đi tới, nâng chén rượu lên, nàng trừng mắt nhìn Yến Tư Không, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức co rúm lại nhưng vẫn cố không phát ra tiếng nào.
Yến Tư Không cung kính khom người, cũng uống cạn rượu trong ly.
Vạn Dương đi tới trước giường, lạnh nhạt nói: "Không được tới gần giường, ngươi thích ngủ đâu thì ngủ đó đi."
"Vâng."
Nàng vừa ngồi xuống, trước mắt liền bắt đầu mờ ảo, thân thể dần mất lực, từ từ ngã xuống giường.
Yến Tư Không đi tới, nhẹ nhàng cởi giày phượng ra, đặt nàng nằm ngang, cũng đắp kín chăn hộ, sau đó lấy bộ trang phục đi đêm đã chuẩn bị từ trước ra, thay cho đồ cưới, bịt kín mặt lại.
Người có tiền đều xây đường ngầm để đề phòng tình huống nguy cấp, mà đường ngầm thông thường đều ở phòng ngủ của chủ nhân. Yến Tư Không mở tủ quần áo ra, dịch chuyển rương gỗ dưới đáy tủ. Trước mắt thình lình xuất hiện một cửa ngầm, y mở cửa ngầm ra, chui vào.
Đường ngầm nối thẳng với một rừng cây bên ngoài phủ. Lúc y chui ra khỏi đường ngầm thì trời đã về khuya, bốn phía yên tĩnh chỉ nghe được tiếng ve kêu. Y một thân đồ đen, lặng lẽ biến mất dưới ánh trăng.
----------------------------------------------------
Lính canh Chiếu Ngục cũng thuộc quân Cấm Vệ nhưng không dưới sự quản lý của Chúc Lan Đình, mà trực tiếp nghe lệnh của Đại Lý tự. Được coi là nhà giam cai quản nghiêm ngặt nhất trần đời, trong đó giam giữ toàn trọng thần đại quan có bổng lộc hơn hai ngàn thạch.
Trong tiệc vui hôm nay, Yến Tư Không có chiêu đãi Đại Lý tự khanh Mạnh Đạc và vài viên quan quan trọng, trong đó có bao gồm cả trưởng quản Chiếu Ngục, y mượn cơ hội chuốc đám người này vài chén.
Chưa hết, gần đây Chiêu Vũ đế liên tục giành lại được quyền nắm quân và quyền tướng về tay nên cực kỳ đắc ý, liền mượn thời gả nữ nhi khao thưởng triều thần, ban cho chúng quan tướng rượu ngon. Đương nhiên bọn họ phải cho cấp dưới một chút để cùng hưởng thiên ân.
Không biết rượu hôm nay vào trong bụng lính cai ngục được bao nhiêu, nhưng ngày Hoàng đế gả nữ nhi, toàn thành chúc mừng, lòng người lơ là, đúng là thời cơ tốt để cướp ngục.
Yến Tư Không lặng lẽ ẩn nấp ngoài Chiếu Ngục. Quân Cấm Vệ cai quản tường ngoài được chia thành hai đội, đi theo hai hướng ngược lại nhau, ước chừng một nén nhang là có thể tuần tra hết một vòng thành. Bọn họ tránh được tốt nhưng bên trong tường cũng có quân Cấm Vệ kết hợp điều tra. Xà Chuẩn theo dõi nửa tháng chỉ để tìm ra thời điểm chính xác mà thị vệ tuần tra trong ngoài lộ ra lỗ hổng, vừa vặn có thể giúp bọn họ lẻn từ phía Tây Bắc và Đông Nam vào trong nhà giam.
Chiếu Ngục chưa từng sai sót gần trăm năm, thủ vệ phần nhiều buông thả, luật tuần tra cũng không thay đổi, bọn họ có thể thừa cơ.
Thấy đã đến lúc, Yến Tư Không liền lộn mèo vào tường, nắm chặt dao găm trong tay, lòng bàn tay cũng xức một lớp phấn mê hồn.
Y biết Xà Chuẩn và thủ hạ của hắn chắc chắn đã lẻn vào, lính canh ngục mà y dùng số tiền lớn để thu mua đã vẽ cho họ bản đồ nhà giam và vị trí chìa khóa. Mặc dù phụ tử Phong gia đều cùng một nhà lao, nhưng phòng giam cách nhau khá xa, Xà Chuẩn đi tìm Phong Dã, còn y, đi cứu Phong Kiếm Bình, thủ hạ Xà Chuẩn sẽ theo chi viện giúp bọn họ.
Yến Tư Không từng do dự một lúc lâu, rằng mình có nên đích thân cứu Phong Dã không, nhưng cuối cùng y vẫn buông bỏ.
Mặc dù Phong Dã ở trong ngục nhưng trước khi định tội, người làm Phong phủ vẫn không bị bắt, Tiết bá có thể đến thăm, mà những chuyện liên quan đến y chắc Phong Dã đã nghe hết rồi, nhất là hôm nay là ngày vui của y. Chuyện trộm binh phù y còn chưa có cơ hội giải thích, bây giờ...Y không biết Phong Dã sẽ nhìn y thế nào nữa.
Y cũng không biết Phong Dã có tuyệt vọng hơn y không.
Y không hy vọng hai người gặp mặt để rồi hành động theo cảm tính mà phá hỏng đại sự, vì nay chỉ có cứu họ ra ngoài mới là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác, y không muốn suy nghĩ nhiều.