Chương :
Lúc Yến Tư Không trở về phủ thì trời đã về khuya. Những lần bãi triều hồi phủ, ngoài việc ăn rồi thay y phục ra, đa phần y toàn ở thư phòng, bây giờ mặc dù đã rất khuya nhưng cũng không ngoại lệ.
Đi tới thư phòng, y đẩy cửa ra, liền cảm thấy cánh cửa hơi bật lại. Va chạm nhỏ này là ám hiệu giữa y và Xà Chuẩn, Xà Chuẩn đã tới tìm y, giờ đang ở trong phòng.
Y đang định vào phòng thì đột nhiên đằng sau truyền đến một giọng nói: "Yến Tư Không."
Dám ở quý phủ gọi thẳng tên họ y, ngoài Vạn Dương ra không còn ai khác.
Nét mặt Vạn Dương nghiêm túc, nàng ngó hai bên không có ai mới thấp giọng nói: "Ta có việc muốn hỏi ngươi."
"Sắc trời đã tối, phu nhân vẫn nên nghỉ sớm đi, có lời gì..."
Vạn Dương mắt điếc tai ngơ, đi nhanh tới, đẩy cửa thư phòng ra: "Vào..."
Yến Tư Không lại bắt lấy cổ tay nàng, sắc mặt băng lãnh.
Vạn Dương kinh ngạc nhìn Yến Tư Không. Hai người thành thân từ ba năm trước đến nay, Yến Tư Không luôn luôn cung kính lễ độ với nàng, chưa từng dùng vẻ mặt nghiêm túc như thế, giờ y còn siết cổ tay nàng rất mạnh khiến nàng sinh lòng sợ hãi.
Yến Tư Không mau chóng buông lỏng tay, cất cao âm lượng: "Chuyện gì khiến phu nhân vội vã như thế? Ta còn công vụ, có thể để mai hẵng bàn hay không?"
"Không được." Vạn Dương hoàn hồn lại, đẩy cửa thư phòng ra: "Giờ ta hỏi ngươi sẽ không làm mất bao nhiêu thì giờ của ngươi đâu."
Yến Tư Không chỉ đành vào thư phòng theo, đóng cửa lại. Kiểm tra một lượt, thấy không có thân ảnh của Xà Chuẩn, nhưng y biết Xà Chuẩn đã trốn ở đâu đó.
Vạn Dương nhìn cửa sổ khép kín xung quanh, khẩn trương nuốt nước bọt, chần chờ nói: "Ta nghe tin...biểu ca có phải...mưu phản rồi không?" Thanh âm của nàng rất nhỏ, rất cẩn thận.
Yến Tư Không biết chuyện nàng muốn hỏi chắc chắn là chuyện này. Sau khi xác thực tin Phong Dã còn sống, y không phải ruột gan lo nghĩ thì cũng là ngày đêm khó an. Y hít sâu một hơi: "Đúng vậy."
Trêи mặt Vạn Dương cắt không còn giọt máu, cả người như bị rút sạch linh hồn trong nháy mắt, thân hình gầy nhỏ cũng loạng choạng theo. Nàng cắn môi, ngũ quan tinh xảo theo đó mà thống khố vặn vẹo: "Ta chảy nửa dòng máu của Phong gia, vì sao...Ta và mẫu phi phải tự xử thế nào?" Câu cuối cùng không phải nàng hỏi Yến Tư Không, mà là hỏi vận mệnh trêu người này.
Yến Tư Không dùng thanh âm trầm ổn mà từ tốn đáp: "Hiền phi nương nương gả vào hoàng gia thì giờ là người hoàng gia, điện hạ là công chúa cành vàng lá ngọc, là ái nữ của bệ hạ, không ai sẽ làm khó điện hạ và nương nương."
Con ngươi Vạn Dương lóe ánh nước: "Vậy ta sẽ thấy cảnh phụ hoàng và biểu ca đánh giết lẫn nhau sao?"
"Năm đó đã định sẵn." Yến Tư Không thấp giọng nói: "Điện hạ đừng suy nghĩ thêm nữa."
"Ngươi bảo ta không suy nghĩ thế nào?" Vạn Dương run rẩy nói: "Yến Tư Không, mọi người đều bảo ngươi tinh thông binh pháp, ngươi nói cho ta xem, ai sẽ thắng, ai sẽ bại?"
"Sao dám nói bừa."
Vạn Dương vồ lấy y phục Yến Tư Không, ngửa đầu nhìn y, kϊƈɦ động nói: "Ở đây chỉ có ngươi ta, ngươi nói cho ta biết."
Yến Tư Không lắc đầu: "Trong lòng điện hạ đều hiểu rõ ngươi ta chỉ là người phàm, sao có thể đoán trước chuyện tương lai? Huống chi trêи chiến trường, thay đổi trong nháy mắt, thắng bại khó liệu."
Vạn Dương dùng đôi ngươi trong trẻo nhìn chằm chằm mắt Yến Tư Không: "Sao ngươi lại nói vậy?"
Yến Tư Không ngẩn người, đột nhiên ý thức mình lỡ lời.
Âm thanh Vạn Dương đột nhiên trở nên sắc bén: "Ngươi luôn luôn khéo léo, ăn nói cẩn thận. Thân là thần Thịnh, Phò mã của ta, đổi lại là người bình thường thì phải nói quân ta tất thắng, phản tặc tất bại...Ngươi chắc chắn biết gì đó, rốt cuộc ngươi biết cái gì?"
Yến Tư Không chỉ biết tự giễu, hễ cứ liên quan đến Phong Dã là y lại ngu xuẩn. Chỉ là y không ngờ tới Vạn Dương lại nhạy bén như thế, ba năm nay có lẽ y đã đánh giá thấp vị tiểu công chúa được nuông chiều này. Y bình tĩnh đáp: "Thần lỡ lời."
"Yến Tư Không, ta biết ngươi che giấu ta rất nhiều, người và A Lực làm chuyện gì cũng giấu ta. Ta hỏi ngươi cái gì ngươi cũng đều giả ngu, ngươi đừng coi ta là kẻ ngu thật." Vạn Dương nghiến răng nói: "Trực giác ta mách bảo ngươi đang âm mưu chuyện gì đó, ngươi...ngươi khiến ta phát hãi."
Yến Tư Không nhẹ giọng đáp: "Điện hạ quá lo rồi, chuyện triều đình và dân gian biến đổi như mây gió, ta không muốn mang chuyện dơ bẩn này về nhà. Người ta là vợ chồng son, ngươi ít đi một phần sầu lo, ta liền an tâm thêm một phần." Y im lặng một hồi, giọng điệu trở nên cứng rắn hơn: "Những chuyện khác, ngươi không cần phải quan tâm."
Vạn Dương có thể bén nhạy cảm giác được đằng sau bộ mặt hiền hòa khiêm cung y là sự thờ ơ và miễn cưỡng, nàng mỉa mai: "Vợ chồng son? Hay cho một câu vợ chồng son, ngươi ta được coi là phu thê hả?"
"Ta quả thực không xứng, nhưng cuộc đời sẽ dùng hết khả năng để làm tròn chức phu, trách nhiệm nhân thần, bảo vệ tốt điện hạ."
Ánh mắt Vạn Dương hơi lóe sáng, xen trong đó là vài tâm tư khó tả. Hai người giằng co một hồi, nàng đột nhiên thả tay ra, quay lưng lại, thấp giọng nói: "Ta vẫn sẽ hỏi ngươi tin về biểu ca, ngươi phải báo cáo đúng sự thực."
"Được."
Vạn Dương hít sâu một hơi, dứt khoát rời đi.
Yến Tư Không tiến lên đóng kin cửa, mới nói: "Ra đi."
Cửa tủ bị đẩy ra từ bên trong. Một người trưởng thành nhanh nhẹn đứng dậy, chính là Xà Chuẩn. Vẫn dáng vẻ bất cần đời ấy, hắn bỡn cợt: "Vị tiểu công chúa này quả nhiên xinh đẹp như trong lời đồn, vậy mà ngươi lại nhẫn tâm để nàng sống như góa phụ, chậc chậc."
Yến Tư Không nghiêm mặt nói: "Đừng nói mấy lời vô dụng, có tin tức gì rồi?"
"Ngươi muốn nghe tin gì?" Xà Chuẩn chỉ một ngón về hướng Bắc, một ngón về hướng Nam.
"Liêu Đông."
"Thật chứ?"
"Nói mau."
"Tình hình Liêu Đông thì ngươi cũng biết rồi đấy, Mật châu bị vây, gian tế Trác Lặc Thái đốt lương thảo, sau
năm ngày năm đêm, Hàn Triệu Hưng dẫn ba nhi tử và tám ngàn tướng sĩ hàng Kim, bây giờ tướng quân Lương Tuệ Dũng đang thủ vệ Quảng Ninh, Trác Lặc Thái án binh bất động."
Lương Tuệ Dũng...
Nghe cái tên này mà trong lòng Yến Tư Không khẽ run. Vị tiểu tướng trí dũng năm đó bây giờ đã trở thành một đại tướng có thể một mình đảm đương một phương. Nếu không có Lương Tuệ Dũng tương trợ vào thời khắc mấu chốt thì y đã sớm bị Hàn Triệu Hưng bắt đi.
"Nghe nói Lương tướng quân trí dũng song toàn nhưng chưa mang binh được mấy lần, Triệu Phó Nghĩa lên đường chưa?"
Yến Tư Không lắc đầu: "Chỉnh quân cũng phải mất ba đến năm ngày. Sau khi nhận được thánh chỉ, hắn đã tiến cung gặp vua yêu cầu điều binh từ Đại Đồng."
"Bây giờ Đại Đồng đã không phải Đại Đồng có quân Phong gia nữa, cũng may Ngõa Lạt không còn khả năng hồi phục, bằng không..."
Sau khi Phong Kiếm Bình chết, Đại Đồng bị cắt giảm nặng nề, binh lực không còn mạnh như trước. Mặc dù đã lấy lại Hà Sáo nhưng lúc đó Hà Sáo bị man di lẻ tẻ cướp bóc, không lấy một ngày thái bình, đã dày vò binh Đại Đồng sức cùng lực kiệt.
"Nhưng bây giờ điều binh được cũng chỉ có Đại Đồng, những nơi khác không phải quá xa thì chính là ốc còn không mang nổi mình ốc."
Xà Chuẩn phì cười: "Quả thực là vậy. Tiểu Lang vương nhà người một đường công thành nhổ trại dọa tướng thủ Hồ Quảng nghe tin đã sợ mất mật, còn về Giang Nam đương nhiên không điều binh được rồi."
"Hắn sẽ không đánh tiếp đâu." Yến Tư Không nói.
"Hửm? Sao ngươi biết?"
"Hắn nhìn thì tưởng hát vang tiến mạnh, bách chiến bách thắng, kỳ thực hắn chỉ thắng ở chữ "nhanh", thừa dịp binh lính hoảng loạn mà đánh cho quân Thịnh trở tay không kịp. Bây giờ quân Thịnh đã phục hồi tinh thần, hiện đang tập trung binh mã, binh lực gấp nhiều lần hắn, lại có thành kiên và sông hiểm thủ vệ, mà quân Phong gia xét về binh mã hay lương thảo đều bạc nhược, lại không giỏi thủy chiến, nếu đánh tiếp, chắc chắn thất bại."
"Vậy hắn sẽ làm sao?"
Yến Tư Không nheo mắt lại: "Với sự hiểu biết của ta về hắn, hắn sẽ lập tức lui, chuyển hướng sang Tây Bắc."
Xà Chuẩn không hiểu nói: "Vì sao?"
"Cái hắn muốn là cướp đủ binh lực và ngân lượng ở Hồ Quảng, đồng thời dùng thần tích bất bại oai dương thiên hạ, uy hϊế͙p͙ triều đình, sau đó, hắn sẽ chuyển sang đánh Hà Sáo."
"Hà Sáo? Đây là nơi giao với man di, vừa nghèo vừa loạn."
"Đó chính là cái hắn muốn. Thứ nhất cường đạo tứ phương sẽ gia nhập vào quân phản loạn của hắn, thứ hai có thể dụ hàng quân Đại Đồng từng theo quân Phong gia, thậm chí là đánh bại Đại Đồng, thứ ba Hà Sáo có ngựa tốt nhất trêи đời."
Cường đạo: Kẻ xâm lược.
Xà Chuẩn mắt chữ o mồm chữ a: "...Thật à?"
Yến Tư Không nheo mắt lại: "Hắn là thần tướng trời sinh, lĩnh binh đánh trận là sở trường của hắn, hắn ngửi được mùi máu tanh như sói, thấy được điểm yếu của kẻ thù."
"Nếu, ngươi giao chiến với hắn thì sao?" Xà Chuẩn tò mò hỏi.
Yến Tư Không ngẩn người, đáp: "Ta sẽ thắng."
"Vì sao?"
"Ta hiểu hắn hơn hắn hiểu ta, là hiểu người, ta hiểu ta hơn hắn hiểu chính hắn, là hiểu mình."
Xà Chuẩn trầm mặc.
Yến Tư Không lắc đầu: "Không bàn về hắn nữa, bây giờ có chuyện quan trọng hơn, mấy thứ ta muốn ngươi chuẩn bị, ngươi đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Chúng ta mất nhiều thời gian như thế, đương nhiên đã chuẩn bị xong cả rồi." Xà Chuẩn lạnh nhạt nói: "Những tội trạng đó đủ cho Tạ Trung Nhân chết vạn lần."
"Nhưng hôn quân chỉ cần hơi không đành lòng hay do dự, hoạn quan có thể sẽ chớp thời cơ xoay mình trở lại, cho nên lúc này đây, bằng bất cứ giá nào cũng phải đẩy lão vào chỗ chết."
"Ngươi phải hiểu rõ, Nhan Tử Liêm thất bại, Phong Kiếm Bình thất bại, nếu lần này ngươi cũng thua trận nữa sẽ không còn cơ hội đâu."
"Đây là cơ hội cuối cùng rồi, nếu hoạn quan phạm tội tày đình như thế vẫn có thể chạy trốn, vậy ta ngoài việc nhìn lão chết già ra cũng không thể làm gì." Yến Tư Không dữ tợn nói: "Vì ngày nay mà ta trù mưu mười bảy năm."
"Ta chỉ lo cáo già hoạn quan sẽ không chờ chết như vậy, hẳn phải có hành động khác."
Yến Tư Không vuốt cằm: "Cho nên tạm thời đừng đánh rắn động cỏ, phải chờ xem ngày mai!"
Ngày mai, y phải giẫm lên Tạ Trung Nhân mình đầy tội nghiệt, từng bước đẩy hoạn quan lên vách núi cao, cho đến khi chính tay y giáng cho lão một đòn cuối cùng!
Phong Dã, chờ ta...