Chìm trong cơn mê, Yến Tư Không liên tục gặp ác mộng, đến chiều ngày hôm sau y mới mơ màng tỉnh giấc.
Lúc tỉnh dậy, y phát hiện mình không còn ở nhà giam nữa mà đang ở trong một quân trướng nhỏ, trêи người cũng được lau chùi và tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ thường phục khô ráo.
Nhớ lại những gì xảy ra trước khi hôn mê, nhịp tim của y đột nhiên dồn dập như hận không thể phá banh da thịt để nảy ra ngoài, lồng ngực cũng ra sức phập phồng, hơi thở thì gấp gáp, hai tay y yếu ớt vò tấm mền, cố gắng kiềm chế từng đợt sóng đớn đau đổ xô mãnh liệt.
Đến giờ, y vẫn không dám tin đây có phải một cơn ác mộng hay không, Phong Dã thật sự hận y đến vậy sao? Duật nhi thật sự còn sống sao? Mấy năm nay y không biết mình đã mơ thấy Duật nhi biết bao lần, nhưng khi tỉnh dậy lại chẳng khác nào ngã hụt từ trêи vách cao xuống, ngày một tuyệt vọng hơn.
Nhưng giấc mộng này quá chân thực, quá khắc cốt ghi xương, sao y có thể không tin bây giờ.
Chỉ là ngay cả mơ y cũng chưa từng nghĩ tới Duật nhi còn sống, y cũng không mừng rỡ như điên trong tưởng tượng. Ánh mắt đệ ấy và Phong Dã nhìn y, từng câu từng chữ thốt ra khỏi miệng đó, đều là vạn tiễn xuyên tâm…
Yến Tư Không nhắm mắt lại, y đã quá mệt mỏi rồi, y tình nguyện tiếp tục ngủ say cũng không muốn tỉnh dậy đối mặt với nhân gian lắm tai hại này nữa. Năm ấy cho dù khốn đốn tứ bề, y cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ buông tay, nhưng giờ khắc này đây, y lại sinh ra ý niệm muốn buông bỏ tất cả.
Thì ra núi đao mưa kiếm kẻ địch chẳng thể sánh bằng vài câu chữ người chí thân.
Đời này của y tựa hồ chưa từng sống cho mình, bây giờ còn rơi vào cảnh ‘mình’ cũng sắp không còn là chính mình nữa.
Y chỉ cảm thấy lòng như tro nguội.
Một lát sau, có người bước vào trướng, trong lòng Yến Tư Không thầm căng thẳng, nhưng khi thấy người tới là thủ vệ hôm trước canh gác y, trái tim đang treo lơ lửng giữa tầng không mới tạm thời lắng xuống.
Tiểu tốt thấy y đã tỉnh liền vội buông cơm và thuốc trong tay, sáp lại gần, thái độ cung kính hơn rất nhiều: “Đại nhân có thấy khá hơn không?”
Yến Tư Không lẳng lặng nhìn tiểu tốt, nhìn đến mức cậu ta dại da đầu, một lúc sau y mới mở miệng nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi, tên gì, người ở đâu?” Thanh âm y vẫn khàn khàn như trước, cổ họng đau rát như ngậm hòn than.
Gốc là như bị chọc gậy đánh lửa.
“Tiểu nhân năm nay mười tám, tên Ngô Lục Thất, người Thường Đức.” Cậu ta đỡ Yến Tư Không dậy, rót cho y chén nước: “Đại nhân ngài uống ngụm nước trước đi.”
Yến Tư Không cầm trong tay, lại không động đậy.
Mười tám…Lúc y và Phong Dã gặp lại, Phong Dã cũng mười tám. Năm ấy hắn đã trưởng thành song lại chưa hết tính trẻ con, y vẫn không quên hình ảnh Phong Dã mười tám hồn nhiên kiêu ngạo tựa mặt trời mới lên, mặc sức soi tỏ vạn vật xung quanh không biết giữ lại cho mình.
Phong Dã nói đúng, khi đó hắn còn quá trẻ mới đi mê luyến mình, bây giờ trưởng thành rồi đương nhiên phải tỉnh ngộ.
Nhưng người thanh mai trúc mã với hắn thuở thiếu thời rốt cuộc là ai, hắn thật sự không cảm nhận được sao? Cũng có lẽ, hắn chỉ không muốn ‘Yến Tư Không’ trong lòng hắn là mình mà thôi…
Nhìn ánh mắt trong sáng mà hồn nhiên của Lục Thất, Yến Tư Không máy móc nâng tay lên, uống một ngụm.
“Đại nhân, ngài ăn cơm đi! Cơm nước xong thì uống thuốc.” Ngô Lục Thất chuyển ghế đẩu đến bên giường.
Ghế đẩu: loại ghế không tay vịn và lưng tựa.
“Ngươi ra ngoài đi, ta sẽ ăn sau.”
“Nhưng…” Ngô Lục Thất ra vẻ khổ sở: “Tiểu nhân phải thấy ngài ăn.”
Yến Tư Không vô lực lắc đầu: “Ra ngoài đi.”
Ngô Lục Thất hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn lui ra ngoài.
Hai mắt Yến Tư Không dại ra nhìn khoảng không trống rỗng đằng trước, trong đầu cũng trống rỗng không hơn, thậm chí có lúc y còn quên mục đích mình tới nơi này là gì.
Chưa được bao lâu thì màn trướng lại bị xốc lên, gió thu tràn vào lều, một cảm giác se se lạnh. Nếu là sĩ tốt tuyệt đối không dám xốc tung màn như thế, Yến Tư Không hít sâu một hơi, chậm rãi xoay mặt lại, người tới đeo mặt nạ – Là Nguyên Nam Duật.
Yến Tư Không nhìn Nguyên Nam Duật, viền mặt không nhịn được nóng lên, nhưng y vẫn cố kìm nén cảm xúc.
Nguyên Nam Duật ngồi xuống trước giường, liếc khay cơm chưa động một miếng: “Vì sao không ăn?”
“Ta không đói.” Yến Tư Không cũng chẳng phải đáp cho có lệ, y thật sự không đói, có lẽ là bởi vì cái cảm giác trống trải xâm lấn toàn thân nên bụng dạ rỗng tuếch chẳng thấm là gì.
“Không đói cũng phải ăn.” Nguyên Nam Duật nói: “Dù thế nào cũng đừng phí hoài thân thể mình, như vậy không giống ngươi.”
“Như thế nào thì giống ta?” Yến Tư Không khẽ cười: “Đệ còn không nhớ rõ ta, sao biết thế nào thì giống ta?”
Nguyên Nam Duật cúi đầu, trầm mặc chốc thoáng: “Mấy năm nay, nhất cử nhất động của ngươi đều bị chúng ta thầm theo dõi.”
“À, bắt đầu từ khi biết ta từ trong miệng bách tính.”
“Chẳng phải như bọn họ nói sao?” Nguyên Nam Duật cau mày: “Vì báo thù cho cha mà trước đây ngươi làm nhiều chuyện ác, giờ đã biết đường chuộc tội, chính ngươi còn tự nhận tội mình, chẳng lẽ còn định cãi à?”
“Ta không có gì để chối cãi.” Yến Tư Không nhìn Nguyên Nam Duật, con ngươi chan chứa đắng cay : “Ta ác như vậy, các ngươi định xử trí ta thế nào?” Y không khỏi nghĩ, nếu Duật nhi vẫn là Duật nhi, chắc chắn đệ ấy sẽ thông cảm cho y đi!
“Ngươi yên tâm, Lang vương sẽ không giết ngươi. Cho dù ngươi không đến, chúng ta cũng sẽ nghĩ cách dụ hàng quân Đại Đồng. Mục đích của chúng ta giống nhau, mà ngươi thì rất quan trọng.”
“Đáng tiếc rằng chính miệng Lang vương các ngươi nói sẽ không bao giờ tin tưởng ta nữa.” Yến Tư Không giễu cợt: “Hắn định tận dụng ta thế nào?”
“Hắn tự có quyết định riêng.” Nguyên Nam Duật cầm bát cơm lên: “Ngươi chỉ bị nhiễm phong hàn, lại thêm thân thể hư nhược, dưỡng bệnh vài ngày, uống thuốc đúng hạn là khỏi. Giờ ăn cơm trước đi.”
Yến Tư Không vồ lấy cổ tay Nguyên Nam Duật, ghì xuống, nhìn chằm chằm mắt cậu: “Đệ mới gặp được đại ca, thế đệ đã gặp đại tỷ, gặp nương chưa?”
Nguyên Nam Duật thở dài, lắc đầu: “Nửa năm trước đại ca tòng quân, chúng ta mới có thể đoàn tụ, nhưng khi ấy vùi đầu trong chiến đấu, ta thống lĩnh một quân, thoát thân thế nào được, bây giờ còn xa xôi ngàn dặm, chẳng biết bao giờ mới có thể dứt ra gặp mặt nhau lấy một lần.”
“Từ nhỏ đại ca đã không thích ta, nhưng đại tỷ sẽ không lừa đệ.” Yến Tư Không nắm cổ tay Nguyên Nam Duật, thầm siết chặt: “Đệ có dám gửi thư cho đại tỷ, hỏi rõ chân tướng năm đó không?”
Nguyên Nam Duật nhìn Yến Tư Không kinh ngạc, một lát sau mới nói: “Được, hôm nay ta gửi thư đi luôn.”
Yến Tư Không hít sâu một hơi, trong lòng dấy lên tia hi vọng, y run rẩy nói: “Duật nhi, cởi mặt nạ xuống, để ta…nhìn đệ.”
Nguyên Nam Duật trầm giọng đáp: “Đừng gọi ta là Duật nhi.”
Yến Tư Không siết chặt thành quyền.
“Ngươi muốn làm Yến Tư Không thì cứ làm Yến Tư Không, với ta mà nói, vô luận là Yến Tư Không hay Nguyên Nam Duật đều là cái tên xa lạ, ta không hứng thú, nhưng ngươi đừng gọi ta là Duật nhi, ta nghe không quen, ngươi cứ gọi là Khuyết Vong thôi!”
Yến Tư Không đau lòng như cắt, chỉ biết ‘ừ’ trừ.
Nguyên Nam Duật cởi mặt nạ xuống.
Yến Tư Không lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú cực kỳ giống mình này, sau đó vươn tay, chậm rãi vuốt ve hình xăm trêи thái dương cậu.
Tội phạm bị đày ở triều đại này đều phải xăm hình, tự dưng trêи cái trán trơn loáng bỗng nhiên xuất hiện một chữ ‘Tù’, tuy rằng bây giờ đã nhạt hơn rất nhiều.
Nguyên Nam Duật bình tĩnh nói: “Năm đó sư phụ chế cho ta một loại thuốc cao, hàng đêm trước khi ngủ ta đều phải bôi nó, bôi vài chục năm rồi nên mới nhạt như vậy, giờ son phấn có thể che đi nhưng không thể biến mất hoàn toàn, bởi vậy ta mới luôn phải che mặt.”
“Sư phụ có tốt với đệ không?”
Nhắc tới sư phụ, ánh mắt Nguyên Nam Duật trở nên dịu dàng, cậu cười nhạt: “Hồi nhỏ bướng bỉnh, ta luôn bị đánh, tuy rằng sư phụ nghiêm lắm nhưng lại rất tốt với ta.”
“Vậy là tốt.” Trong lòng Yến Tư Không thầm chua xót, y nói: “Vậy là tốt rồi.”
Đột nhiên y nghĩ thoáng hơn rất nhiều, Nguyên Nam Duật còn sống đã là ban ơn lớn nhất kiếp này của y, y từng bằng lòng dùng mạng mình để đổi lấy mạng của đệ ấy, bây giờ hai người không chỉ còn sống, mà còn có thể gặp lại, y còn hy vọng xa vời gì đây?
Còn về Phong Dã…Hữu duyên vô phận, cần gì phải cưỡng cầu?
Dưới sự đốc thúc của Nguyên Nam Duật, Yến Tư Không chịu ăn vài miếng cơm, rồi uống thuốc.
Nguyên Nam Duật kiểm tra trán y: “Vẫn còn hơi nóng đấy, vài ngày nữa là khỏe thôi, sau này phải ăn đúng giờ, ta bận việc quân, không thể đến thăm ngươi hàng ngày được.”
“Nếu ta không ăn có thể gặp đệ hàng ngày không?”
“Ngươi…” Nguyên Nam Duật không biết đáp sao.
“Ta rất nhớ đệ.” Yến Tư Không nhìn chăm chú Nguyên Nam Duật, vành mắt phiếm hồng: “Mười bảy năm qua vẫn luôn nhớ đệ.”
Nguyên Nam Duật nhìn bi thương trêи mặt Yến Tư Không mà tim đập nhanh dồn dập. Vẻ mặt kia không giống như đang giả bộ, nhưng cậu không thể không phòng bị kẻ này. Cậu mấp máy môi, đeo mặt nạ lên, che giấu cảm xúc của mình: “Ta sẽ dành thời gian tới thăm ngươi.”
Yến Tư Không thở dài.
Nguyên Nam Duật đi được vài bước, lại xoay người nói: “Ngươi đừng làm trái ý Lang Vương, hắn là tướng trời sinh, kỷ luật nghiêm minh, nói một không ai, đừng tự rước họa vào thân.”
Yến Tư Không nở nụ cười lạnh lẽo: “Trêи đời này không ai hiểu rõ hắn hơn ta.”
“…Mấy năm nay hắn lãnh khốc và nóng nảy hơn nhiều, e rằng không còn là người mà ngươi biết năm đó đâu.”
Yến Tư Không trầm mặc.
Y đã sớm được mở mang Phong Dã ngày hôm nay, há còn cần Nguyên Nam Duật phải nhắc nhở?
——————————————————-
Uống thuốc xong, Yến Tư Không lại buồn ngủ, liền ngả người nằm xuống giường lần nữa. Kỳ thực y chỉ bị cảm lạnh bình thường thôi, không đến mức khiến một người quanh năm tập võ như y suy yếu như vậy, hơn hết là bởi vì trong lòng bức bối gây nên, đến cả một ngón tay y cũng chả buồn nhấc, trong chốc lát tựa hồ không tìm được lý do để mình ngồi dậy.
Màn đêm vừa buông, từng cơn gió lạnh thổi vào doanh trướng, Ngô Lục Thất sợ Yến Tư Không lạnh nên đã đốt than từ lâu. Cậu đứng bên đống than, ngáp dài ngáp ngắn.
Yến Tư Không đang cơn nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên bị gió lạnh ùa vào chẳng khác nào một thanh kiếm sắc xé tan bầu không khí ấm áp làm y rét rùng mình. Y choàng tỉnh giấc, trong tầm mắt mờ ảo còn vương cơn buồn ngủ mênh mang, y thấy được một bóng người cao to mang theo khí lạnh bên ngoài trướng, gần như che trọn cái màn cửa.
Yến Tư Không hoàn toàn tỉnh giấc.
Ngô Lục Thất cũng như choàng tỉnh, thấy người tới liền vội quỳ trêи đất: “Lang vương tha tội, Lang vương tha tội.”
Từ lúc bước vào trong, ánh mắt như sói của Phong Dã đã nhìn chằm chằm Yến Tư Không. Hắn phất tay, lạnh nhạt nói: “Lui xuống đi.”
Ngô Lục Thất dập đầu, cuống quýt lui ra.
Yến Tư Không ngồi dậy khỏi giường, nhìn Phong Dã từng bước tới gần mà trái tim đột nhiên căng thẳng.
Khi Phong Dã đi bên cạnh, Yến Tư Không ngửi thấy một mùi rượu thoang thoảng, điều này càng khiến y căng thẳng hơn, chẳng biết từ lúc nào y không chỉ cảm thấy xa lạ với Phong Dã, mà còn cảm thấy sợ hãi hắn.
Y đột nhiên phát hiện, trêи người Lang vương âm trầm, hung ác và lãnh khốc nơi đây đã gần như không còn tìm ra cái bóng của người thiếu niên đó, sao y lại không biết ngượng cho rằng mình hiểu người này đây?
Phong Dã ngồi xuống bên giường, Yến Tư Không phải cố gắng rất lớn mới kiềm chế được cảm xúc trêи mặt, song thân thể không nhịn được nghiêng về sau vẫn để lộ y đang mất bình tĩnh.
Phong Dã hơi nhếch miệng: “Ngươi sợ ta à?”
Yến Tư Không không biến sắc đáp: “Đầu ta đang nằm trong tay ngươi, chẳng lẽ không nên sợ sao?”
“Đừng giả bộ.” Phong Dã cười nhạt: “Ngươi biết ta không thể giết ngươi, giết ngươi thì ai giúp ta thống ngự quân Đại Đồng.” Trong lúc nói chuyện, hắn sáp người gần hơn, đôi mắt đánh giá Yến Tư Không suồng xã như đang nhìn con mồi trong lòng mình.
Yến Tư Không bị hơi thở bá đạo và cường thế của hắn chèn ép đến nghẹt thở, ba năm nay, rốt cuộc Phong Dã đã trải qua những gì…
Phong Dã đột nhiên nắm lấy cằm y: “Khuyết Vong tới thăm ngươi, trở về đã khuyên ta không nên làm khó ngươi, Yến Tư Không, nếu bàn về mê hoặc lòng người, ngươi quả thực không ai bằng. Năm đó, ngươi còn dụ ta theo ngươi được kia mà.”
Yến Tư Không lạnh lùng đáp: “Ngươi gọi ta là gì? Ngươi đã quên chính miệng ngươi nói đêm qua ta không phải Yến Tư Không sao?”
“Ngươi đương nhiên không phải Yến Tư Không, nhưng ngươi sống bằng cái tên này mười năm, giờ bảo mọi người đổi giọng thế nào? Huống hồ, tên suy cho cùng vẫn chỉ là một cái tên.” Phong Dã lạnh giọng nói: “Cho dù ngươi có dùng cái tên này cũng không thành y được, mà ta cũng sẽ không bị ngươi lừa gạt nữa.”
Đôi ngươi Yến Tư Không hằn máu. Nếu đổi lại là thường ngày, đổi lại là người khác, kẻ giỏi ăn nói như y nhất định phải đấu mồm với Phong Dã một phen, nhưng giờ đây y không muốn tranh luận, một là y đã cực kỳ thất vọng, hai là y đã suy nghĩ cẩn thận rồi, Phong Dã không bỏ vào tai đâu, bởi vì tự đáy lòng Phong Dã đã nhận định việc này, chỉ khi y là ‘kẻ lừa đảo tuyệt đối’, là Yến Tư Không giả, Phong Dã mới có thể tìm được lý do mình bị lừa gạt, tìm được lối ra để oán hận cho mình.
Y là Yến Tư Không hay Nguyên Nam Duật không quan trọng, quan trọng là…Phong Dã hận y, hy vọng y là giả.
Y đã hết đường chối cãi, cần gì phải nói năng rườm rà?
Thấy Yến Tư Không không nói lời nào, Phong Dã lại càng tức giận hơn, hắn siết chặt khuôn cằm duyên dáng: “Nhưng ngươi đã kiếm được biết bao lợi lộc từ ta, từ cái tên ‘Yến Tư Không’ này rồi? Ta phải bắt ngươi trả lại nguyên vẹn!”
Trong lòng Yến Tư Không âm ẩm đau, y nghiến răng: “Ngươi muốn ta trả cái gì? Ta đã báo được đại thù, đời này không còn gì tiếc nuối nữa. Đây, tiện mệnh đây, ngươi thích thì cứ lấy!”
Nét mặt Phong Dã hiện lên vẻ dữ tợn, hắn chợt túm lấy mái tóc đen dài rũ rượi của Yến Tư Không, ép y phải ngẩng đầu, bản thân thì mạnh mẽ ngăn chặn lấy môi y, hôn lên cánh môi mềm mại ấy một cách thô bạo mà nồng cháy.
Yến Tư Không trợn trừng hai mắt, dùng tay đẩy ngực của Phong Dã ra, nhưng toàn thân y vô lực, không thể lay động thân thể như núi kia mảy may, đành để đầu lưỡi bá đạo kia cạy mở kẽ răng, tiến quân thần tốc, hút ʍút̼ hung tợn.
Phong Dã như con sói đói bụng đã lâu, hắn tham lang thưởng thức hương vị thơm ngon trong miệng, hôn đến mức Yến Tư Không choáng đầu hoa mắt, đến cả sức giãy dụa cũng không còn.
Khi hai người tách ra, Yến Tư Không thở dồn dập, sắc mặt y tái nhợt, cánh môi nhỏ nhắn bị sưng đến đỏ bừng, đặc biệt khi hòa cùng với con ngươi, thân thể yếu đuối và vẻ mặt tức giận không nói nên lời ấy, tất cả đều kϊƈɦ thích hoàn toàn thú tính trong thân thể Phong Dã, khiến hắn càng muốn chà đạp nhiệt tình hơn.
“Ngươi…” Yến Tư Không thở gấp, y bị ɖu͙ƈ vọng lóe trong con ngươi Phong Dã làm phát hãi.
Đầu ngón tay thon dài của Phong Dã nhẹ nhàng vuốt ve gò má y: “Nghe nói Tịch nhi mang thai, mấy tháng rồi?”
Yến Tư Không không dám động đậy dù chỉ là một chút, cái tay đang dịu dàng vỗ về kia tựa như lưỡi sói đang ɭϊếʍ láp trêи mặt.
“Nói đi, mấy tháng?”
“…Ta và nàng không phải như ngươi nghĩ.”
“Không phải như ta nghĩ?” Phong Dã nhìn vết roi ngựa ửng đỏ trêи cái cổ trắng ngần của Yến Tư Không, không khỏi nhớ lại cái cảm giác nhỏ yếu mà hắn nắm đêm qua ấy. Hắn phải cố gắng kiềm nén ngọn lửa hừng hực trong lòng, bằng không hắn sợ mình sẽ nuốt người này vào bụng mất!
Yến Tư Không run rẩy: “Phong Dã, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì à?” Phong Dã dùng sức ấn Yến Tư Không xuống giường hẹp, cúi người đè lên người y: “Ta muốn làm chuyện ta nghĩ bốn năm nay, ngươi từng ɖu͙ƈ tiên ɖu͙ƈ tử dưới khố ta thế nào, nữ nhân sao có thể thỏa mãn được ngươi?”
Yến Tư Không nghiến răng: “Ngươi…ngươi ta đã rơi vào tình cảnh này rồi mà ngươi vẫn còn nghĩ đến chuyện đấy?”
“Vì sao lại không? Năm đó ngươi lấy cha ngươi ra thề, ngươi sinh là người Phong Dã ta, chết là ma Phong Dã ta. Cho dù ngươi thú thê nạp thϊế͙p͙, con cháu thành đàn, ngươi vẫn là của ta!” Phong Dã nhe nanh trắng như sứ: “Năm đó vì muốn lôi kéo ta mà ngươi không tiếc dạng hai chân như một con điếm, chẳng phải ngươi không đạt được mục đích là sẽ không từ thủ đoạn sao, bây giờ còn giả bộ cái gì nữa!” Phong Dã vạch tung áo Yến Tư Không.
Yến Tư Không đau lòng như cắt, y vung tay giáng cho khuôn mặt mình từng mong nhớ ngày đêm, tình sâu như biển một cái bạt tai.
Phong Dã lại chẳng hề né tránh, hắn chỉ hơi nghiêng mặt đi, vẻ mặt trở nên tàn nhẫn, rồi hắn ghì chặt Yến Tư Không, kề sát bên tai y, nhỏ giọng nói: “Nghe nói người sốt, nơi đó nóng cực kỳ, cắm vào là sảng kɧօáϊ nhất, ta vẫn muốn thử xem.”
Con ngươi Yến Tư Không tràn đầy thống khổ.
Là ai biến Phong Dã thành như vậy?
Là y sao…