Chương :
Người đưa thư Đại Đồng đi chưa được bao lâu thì Phong tướng quân đã hồi âm. Quân tình khẩn cấp, không ai dám trễ nãi một giây.
Phong Dã vừa nhận được thư thì lập tức mở ra đọc ngay, ban đầu đọc mặt còn vui vẻ, nhưng càng về sau thì sắc mặt càng khó coi.
"Làm sao? Đại Đồng có biến gì à?" Yến Tư Không thầm căng thẳng, vội vàng cướp thư trong tay của Phong Dã, rồi nhanh chóng đọc lướt qua một lượt, nhưng đọc xong cũng trầm mặc theo.
Phong Trường Việt không chỉ đồng ý điều binh hai vạn, mà còn giải quyết chuyện lương thảo giúp hắn. Hiện tại Đại Đồng cũng đã yên ổn, Hà Sáo mở giao thương phát triển kinh tế nên phần lớn bách tính đã trở về trồng trọt chăn nuôi, dự kiến vụ thu hoạch năm nay chắc chắn là một mùa bội thu ngũ cốc. Nửa đầu thư ngập tràn tin tốt, nửa sau đối với người khác cũng là tin vui nhưng không phải điều hai người họ muốn thấy.
Trong thư Phong Trường Việt viết, triều đình vẫn luôn lén liên lạc với Nadakhan, gửi cho gã vài thê thϊế͙p͙, tướng lĩnh thì đút lót cho hậu lễ, mưu toan lôi kéo Nadakhan. Để vỗ về gã, hai bên đã thương nghị với nhau, họ quyết định gả nữ nhi duy nhất của Nadakhan cho Phong Dã, kết thông gia Tần Tấn. Bởi vì nữ nhi này từng được gả cho người khác rồi nhưng trượng phu nàng mất sớm, nên không thể xin làm chính thê.
Gốc là Tần Tấn chi hảo: Thời Xuân Thu, hai nước Tần Tấn đã kết thông gia để liên minh.
Không xét mặt tình cảm thì đây đúng là bước đi không chê vào đâu được. Mặc dù Nadakhan chỉ là một bộ lạc man di, nhưng Phong Dã nói đúng ra cũng chỉ là một phản tặc, lấy nữ nhi tái giá của Nadakhan, cưới hỏi đàng hoàng về làm vợ cũng không có gì quá đáng, hơn nữa họ bằng lòng cho nàng làm thϊế͙p͙ của Phong Dã đã đủ để thấy thành ý của Nadakhan. Chỉ có kết thông gia, quan hệ giữa Chahar và Đại Đồng mới thực sự tính là vững chắc.
Đương nhiên, trong này chắc chắn phải có "công lao" của Phong Trường Việt. Vì chuyện thú thê nạp thϊế͙p͙ mà lão không chỉ tranh chấp với Phong Dã một lần, bây giờ là cơ hội tốt trời ban, trong thư cũng viết lão đã quyết định thay Phong Dã, nữ nhi của Nadakhan sao có thể từ hôn tùy tiện.
Phong Dã đen mặt ngồi trêи ghế, hắn nhìn Yến Tư Không, không nói gì.
Yến Tư Không đặt thư xuống, lòng như bị thứ gì đó chặn lại khiến từng cái hít thở đều trở nên cực kỳ khó khăn, song y vẫn không biểu hiện ra trêи mặt, chỉ hít sâu một hơi: "...Phong tướng quân là thúc thúc của người, mặc dù quyết định hôn sự thay ngươi nhưng cũng không có gì là đáng trách."
Vẻ mặt Phong Dã chợt chuyển lạnh: "Đây là điều ngươi muốn nói?"
"Nếu có thể củng cố quan hệ giữa Đại Đồng và Chahar cũng coi như là một mũi tên trúng hai con nhạn."
"Rầm" một tiếng, Phong Dã vỗ mạnh bàn: "Ta sắp phải nạp một nữ nhân man di làm thϊế͙p͙, còn đây chính là điều ngươi muốn nói ư?"
Yến Tư Không quay sang nhìn Phong Dã, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Lang vương hy vọng ta nói gì?"
Phong Dã cắn môi dưới: "Ta hỏi ngươi một câu, ngươi lại hỏi ta một câu, ngươi rất thích dùng cách nói mập mờ như thế để che giấu bản thân, ngươi có dám nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình ra không?"
"Suy nghĩ trong lòng ta, là..." Yến Tư Không lắc lá thư trong tay: "Phong tướng quân một mũi tên trúng hai đích, kế hay."
Phong Dã đứng dậy, mặt lạnh như tiền, từng bước tới gần Yến Tư Không: "Cho nên chuyện ta thú thê nạp thϊế͙p͙ đối với ngươi mà nói chẳng hề quan trọng, đúng không?"
Yến Tư Không chớp mắt, lặng lẽ dời tầm mắt đối diện với Phong Dã, khẽ đáp: "Ta...có thể nói gì? Ngươi sắp thú thê nạp thϊế͙p͙, ngươi phải nối dõi tông đường cho Phong gia, là lẽ thường tình thôi."
"Hay cho cái lẽ thường tình." Phong Dã lạnh lùng nói: "Thường tình như ngươi lấy vợ sinh con nhỉ? Đáng tiếc Tịch nhi không sinh được nhi tử cho ngươi, bây giờ ngươi cũng không về kinh được, có muốn ở đây nạp thϊế͙p͙ nối dõi tông đường cho Yến gia luôn không?"
Yến Tư Không thở dồn dập: "Rõ ràng bây giờ là ngươi nạp thϊế͙p͙, cớ gì lại đi châm chọc ta?"
Phong Dã siết chặt tay, không đáp.
Yến Tư Không đè nén lửa giận sôi trào trong lồng ngực: "Ngươi hy vọng ta làm sao? Muốn ta không cho ngươi nạp thϊế͙p͙, muốn ngươi trả lại nguyên vẹn con gái cho Nadakhan à? Ngươi biết rõ là không thể, ngươi biết rõ với tình hình hiện tại Đại Đồng tuyệt đối không thể loạn, chỉ lấy một nữ nhân thôi mà..."
"Đúng, chỉ lấy một nữ nhân mà thôi." Gân xanh trêи trán Phong Dã gồ lên tỏ rõ hiện tại hắn đang tức giận thế nào: "Trong lòng ngươi, chỉ cần đạt được mục đích là có thể từ bỏ mọi thứ, là có thể hy sinh tất cả, dù gì nhờ Vạn Dương ngươi mới được một bước lên mây, thế nên vô luận ta có tam thê tứ thϊế͙p͙, nếu đổi được binh mã và đồng minh thì Yến Tư Không ngươi chính là kẻ vui sướиɠ nhất!"
"Nói bậy!" Yến Tư Không không kiềm được quát lên. Hai mắt y đỏ đậm, y chỉ vào Phong Dã, dùng sức chỉ vào: "Phong Dã, hiện tại người sắp nạp thϊế͙p͙ là ngươi, vô luận Phong tướng quân có ép ngươi hay không, vô luận ngươi có lâm vào cảnh khốn cùng hay không thì ngươi vẫn phải nạp thϊế͙p͙. Tại sao ngươi lại tức giận? Ngươi cảm thấy ta không quan tâm ư? Ta lấy gì mà quan tâm chứ? Ta lấy Vạn Dương thật giống như đã nợ ngươi cả đời, dù cho hôn sự do lão sư và hoàng thượng định đoạt, dù cho nếu ta không lấy nàng thì Tạ Trung Nhân sẽ đối phó với ta, nhưng sau này ngươi thú thê nạp thϊế͙p͙, thậm chí là sinh con dưỡng cái Yến Tư Không ta không dám nhiều lời nửa chữ, vậy mà cuối cùng ngươi vẫn lấy nó ra bức chết ta!"
Phong Dã giật mình.
Toàn thân Yến Tư Không phát run: "Ta nói không đúng sao? Ta bảo ngươi nên nạp thϊế͙p͙ thì ngươi chê ta mưu mô, ta bảo ngươi đừng nạp thϊế͙p͙ thì ngươi chắc chắn lại lôi chuyện Vạn Dương ra chất vấn. Ta nói cái gì, ta làm cái gì, trong mắt ngươi đều có tội!"
Mặt mày Phong Dã cứng nhắc: "Ngươi lấy Vạn Dương đúng là đã nợ ta cả đời. Ta từng vì ngươi mà bằng lòng kiếp này không thành gia lập thất, nhưng ngươi lại lấy công chúa hoàng triều vì nàng có thể mang lại tất cả cho ngươi."
Yến Tư Không nén cơn đau, gượng cười: "Phong Dã, bây giờ ngươi ta đã thành ra vậy rồi, cho dù ngờ vực thì ít ra kề vai hợp tác mới có lợi cho đôi bên, ngươi còn giở nợ cũ ra làm gì? Ngươi có giở ngàn lần, hay vạn lần cũng có thay đổi được gì đâu? Cần gì phải vậy chứ? Cần gì phải khổ như thế chứ?"
Y biết khoảng cách giữa Phong Dã và y mãi mãi chẳng thể lấp đầy, nó tựa như một cái bẫy của thợ săn, bên ngoài phủ một lớp đất nhỏ giả cảnh thái bình, nhưng chỉ cần một bước sai lầm thì lúc nào cũng có thể rơi xuống hố. Cho nên không nghĩ, không nhắc, không hỏi kỳ thực đã là trạng thái tốt nhất của họ, làm vậy họ mới đồng mưu chính sự được với nhau.
Dưới vẻ ngoài bình hòa, miễn không ai vạch trần cạm bẫy kia, miễn không ai lật cái hố sâu ấy lên thì ít ra y còn có thể hưởng thụ sự ấm áp trong vô số đêm ôm nhau ngủ cùng Phong Dã.
Y chỉ hy vọng vậy thôi, không hơn gì nữa.
Phong Dã nhìn Yến Tư Không, đôi ngươi phức tạp, khó thể hình dung hiện trong con mắt ấy đang chất chứa cảm xúc gì, cuối cùng, chúng nó đều hóa thành lạnh nhạt, một sự lạnh nhạt như nước, hắn thấp giọng nói: "Không sai, không cần phải vậy."
Yến Tư Không lắp bắp môi, lại không nói nên lời.
Phong Dã lấy thư trong tay y: "Ta sẽ nạp nữ nhi Nadakhan làm thϊế͙p͙, thân là huyết mạch cuối cùng của Phong gia, ta có trách nhiệm phải nối dõi tông đường..." Rồi hắn cúi đầu, ghé bên tai Yến Tư Không: "Có ngày, ta còn phải lấy một nữ nhân thân phận tôn quý, gia thế hiển hách về làm vợ nữa, ngươi thấy thế nào?"
Yến Tư Không khép đôi mi, lòng như tro nguội, y bình tĩnh đáp lại cũng như đang nói cho chính mình nghe: "Được."
Phong Dã xoay người, dứt khoát rời đi.
-------------------------------------------------------
Đêm hôm ấy, Phong Dã tuần doanh đến nửa đêm mới về.
Yến Tư Không nằm trêи giường giả bộ ngủ, kỳ thực y đã thức trắng đêm, mà chính y cũng chẳng biết tại sao nữa. Trong đầu y toàn những suy nghĩ vẩn vơ, không phải nghĩ Phong Dã sắp lấy man di từng xuất giá, cũng không phải nghĩ Phong Dã tương lai có khả năng lấy lá ngọc cành vàng, mà là...nghĩ đến đêm ăn mừng hôm đó, tiếng "Không nhi" ấy rốt cuộc là Phong Dã đã gọi hay chỉ là ảo giác của y.
Y không biết vì sao mình lại để ý như vậy, nhưng dù vắt óc suy nghĩ mãi không ra thì y cũng sẽ không đi hỏi Phong Dã.
Nệm bên người lún xuống, Yến Tư Không cảm nhận được hơi thở của người kia.
"Ngươi không ngủ, đừng giả bộ."
Yến Tư Không mở mắt, xoay người lại.
Phong Dã ngồi bên giường, cao ngạo nhìn y, trêи mặt lạnh lùng vô cảm: "Cởi y phục."
Yến Tư Không đờ đẫn.
Phong Dã khom người, đôi tay mạnh mẽ chống hai bên sườn Yến Tư Không, trong con ngươi sâu thẳm ẩn chứa cảm xúc khó hiểu: "Ta bảo, cởi y phục."
Yến Tư Không lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn cởi cúc ra, phơi trần lồng ngực trắng nõn trước mặt Phong Dã.
Phong Dã cúi đầu, hôn nhẹ lên môi y: "Nghe nói nữ nhân man di mạnh dạn phóng túng, không biết có thú vị bằng ngươi không?"
Hai mắt Yến Tư Không tối sầm lại.
Phong Dã ngả ngớn vuốt ve làn da trơn mịn của y: "Ngươi yên tâm, cho dù ta có nạp thϊế͙p͙ thì cũng sẽ không lạnh nhạt ngươi đâu. Sức lực của Yến phò mã trêи giường khiến người ta hổ thẹn không bằng..." Hắn ɭϊếʍ môi: "Mà cũng làm người ta đòi hỏi vô độ."
Yến Tư Không trừng mắt với Phong Dã, ánh mắt sắc như dao. Hóa ra nhục nhã như này đã không còn lay động được trái tim của y nữa.
"Đúng, đặc biệt là ánh mắt đó." Phong Dã dùng lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt Yến Tư Không: "Cho dù là thiên chi kiều nữ cũng không thể hầu hạ sướиɠ bằng ngươi, dù sao ngươi... là thủy mị tham lam nhất trêи đời này, nếu ta không thể cho ngươi ăn no quyền thế thì ngươi có thể quay đầu theo kẻ khác ngay, phải không?"
Yến Tư Không cười lạnh: "Nên nói ngươi đang coi khinh ta hay là coi trọng ta nhỉ?"
"Ta chỉ nhìn thấu ngươi mà thôi." Tay Phong Dã trượt xuống phía dưới, vuốt ve nơi chỉ thuộc về hắn này. Hắn tuyệt đối sẽ không tặng thân thể này cho bất kỳ ai: "Ta biết ngươi là hạng người gì, nhưng ta muốn ngươi, vô luận là tài học của ngươi, hay thân thể của ngươi, đều chỉ thuộc về mình ta."
Yến Tư Không trầm mặc một hồi, rồi đột nhiên ôm cổ Phong Dã, bình tĩnh nói: "Vậy tới "làm" ta đi."
Phong Dã sôi máu nóng, thú tính sắc lẹm lóe đôi ngươi, hắn lột sạch y phục Yến Tư Không.
Chỉ có đắm chìm trong trầm luân điên cuồng, Yến Tư Không mới có thể tạm thời quên đi tất cả, để rồi coi người đang làm chuyện thân mật ấy vẫn còn là người thân mật nhất năm xưa.
Chương :